Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 2 - Chương 32: Cáo Biệt



Ba ngày sau đó.

So với ban đêm tràn ngập nguy hiểm, ban ngày ở Nam Hoang thần bí cũng vì bầu trời đầy mây mà hơi có vẻ âm u. Những tia sáng yếu ớt chiếu xuống mặt đất càng làm tăng thêm vẻ hoang vu.

Ở một nơi thiếu ánh sáng, Từ Thanh Phàm chầm chậm nhắm hai mắt, vận hành ít linh khí trong cơ thể, phát hiện nội thương cơ bản là đã hồi phục, Khô Vinh nhị khí cũng khôi phục được hầu hết, liền hài lòng gật gật đầu, đứng dậy khom người nói với hai gã tu sĩ Khổ Tu Cốc phía sau:

– Đa tạ hai vị tôn giả tương trợ.

Trong ba ngày này, hai gã tu sĩ Khổ Tu Cốc luôn ở bên cạnh vận công trợ giúp Từ Thanh Phàm chữa thương và khôi phục linh khí. Cho nên sau khi hồi phục, việc đầu tiên Từ Thanh Phàm làm là tạ ơn hai người nọ. Dưới sự trợ giúp của hai tu sĩ cùng với vô số linh dược, vết thương trong cuộc chiến cùng với sự tổn hao linh khí của Từ Thanh Phàm chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày khỏi hoàn toàn. Nếu như chỉ có mình Từ Thanh Phàm, việc khôi phục linh khí kiệt quệ cũng phải mất ít nhất mười ngày, thương thế lại càng không biết tới bao lâu mới khỏi hẳn được.

– Đạo hữu không cần khách khí. Tiểu đạo hữu vì ngăn cản Ma Châu gây họa thế nhân mà bị trọng thương, hai người bọn ta trợ giúp đạo hữu chữa thương, khôi phục linh khí là chuyện đương nhiên. Đạo hữu đâu cần cảm ơn như vậy?

Một gã tu sĩ Khổ Tu Cốc mỉm cười nói. Tu sĩ kia mặc dù không nói gì thêm, nhưng cũng gật đầu tỏ ý tán thành.

– Hai vị tôn giả đã quá khen rồi. Vãn bối thẹn không dám nhận.

Từ Thanh Phàm chắp tay nói:

– Lần này có thể ngăn cản Ma Châu tàn sát bừa bãi Nam Hoang, vãn bối chỉ giúp một phần nhỏ. Cuối cùng vẫn là nhờ vào các vị tôn giả Khổ Tu Cốc kịp thời đến trợ giúp, nếu không vãn bối đã sớm hóa thành cát bụi ở Nam Hoang này rồi.

– Thanh Phàm thế điệt, ta phải nói, công lực cùng kiến thức của ngươi đều bất phàm, con người cũng rất tốt, chỉ có cách đối nhân xử thế là còn hơi cổ hủ, lúc nào cũng quá khách sáo.

Ngay lúc hai vị tu sĩ Khổ Tu Cốc còn muốn nói thêm điều gì nữa thì thanh âm của Bảo Uy đã truyền đến từ phía sau Từ Thanh Phàm. Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, thấy Bảo Uy cùng Huyền Tu, Huyền Tiên ba người đang sóng vai đi tới. Sau khi cùng trải qua cuộc chiến sinh tử, Bảo Uy hiển nhiên lại càng thêm thân thiết với Từ Thanh Phàm, trong lúc nói chuyện bằng khẩu khí của bậc trưởng bối cũng ít nhiều đi,còn có cả vẻ thân mật.

Phía sau ba người bọn họ là Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu, Hứa Tú Dung, Hầu Vạn Quân, bốn đệ tử của Thanh Hư Môn cùng với Đình Nhi – thân nhân duy nhất còn lại trên đời của Từ Thanh Phàm. Trong ba ngày Từ Thanh Phàm chữa thương, Đình Nhi được giao cho Hứa Tú Dung chiếu cố. Chỉ là không biết tại sao, ánh mắt lúc này của Hứa Tú Dung có vẻ ảm đạm, còn của Đinh Nhi thì vẫn ngây thơ lạnh lùng như trước, hai mắt yên lặng chăm chú nhìn vào Từ Thanh Phàm đã khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm nho nhã ngày xưa, không biết đang nghĩ gì.

Dù là Bảo Uy, Huyền Tu hay Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu, trên mặt đều đã khôi phục vẻ hồng hào, cước bộ trầm ổn, ánh mắt ẩn chứa một tầng tinh quang. Hẳn là qua ba ngày điều dưỡng, bọn họ cũng được các vị tu sĩ Khổ Tu Cốc dùng đan dược chữa trị hết thương thế, khôi phục công lực.

Nhìn Bảo Uy cùng mọi người đều đã hồi phục, trong lòng Từ Thanh Phàm rất vui vẻ, chắp tay nói với Bảo Uy:

– Để tiền bối chê cười rồi.

Thấy Từ Thanh Phàm vẫn khách sáo với mình như trước, Bảo Uy không khỏi lắc đầu, nói:

– Su phụ ngươi tính cách hà khắc, cộc cằn vô cùng, nói chuyện chưa bao giờ thể hiện tình càm trên nét mặt, không biết hắn làm thế nào mà dạy dỗ ra được một đồ đệ như ngươi.

Bảo Uy nào có biết mặc dù Từ Thanh Phàm bái làm môn hạ của Lục Hoa Nghiêm hơn mười năm, nhưng tính cách lại chịu ảnh hưởng lớn bởi nhị trưởng lão ở Từ gia trại khi còn bé và sư huynh Nhạc Thanh Nho. Hơn nữa Từ Thanh Phàm qua nhiều năm vẫn đọc nhiều thi thư, cho nên phong thái không khỏi có nét thư sinh, tuy nho nhã, nhưng cũng không tránh khỏi hơi cổ hủ.

Nhìn Từ Thanh Phàm vẫn có bộ dạng như trước này, Bảo Uy thở dài một tiếng, nói:

– Thế điệt, ta tới tìm ngươi lần này chính là vì muốn nói lời từ biệt với ngươi.

Nghe Bảo Uy nói vậy, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, hỏi:

– Tiền bối người phải về sơn môn sao?

Bảo Uy gật gật đầu nói;

– Ở đây mọi chuyện đã xong, mấy vị sư điệt của môn hạ ở nơi nào cũng đã biết, người gây họa là Na Hưu cũng đã đền tội, mấy người chúng ta đã đến lúc phải trở về. Mà không chỉ chúng ta, mấy vị tu sĩ Khổ Tu Cốc cũng phải hồi sơn ngay lập tức.

Sau cái chết của Na Hưu, đại bộ phận tu sĩ Khổ Tu Cốc đã hồi sơn tiếp tục tu luyện. Đối với tu sĩ bọn họ mà nói thì chỉ có một mục đích duy nhất là hướng tới sự trường sinh, đem thời gian tu luyện tiêu tốn ở một địa phương bên ngoài như này quả rất lãng phí. Cho nên sau khi giải quyết Na Hưu, chỉ để lại hơn mười tu sĩ để chiếu cố, trợ giúp đám người Bảo Uy và Từ Thanh Phàm trị thương, còn lại đều đã trở về Khổ Tu Cốc từ ba ngày trước để tiếp tục khổ tu. Hiện giờ đám người Từ Thanh Phàm đã không còn trở ngại gì, cũng đến lúc các vị tu sĩ này trở về.

Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng trước sự biệt ly, trong lòng Từ Thanh Phàm đầy phiền muộn. Không biết tại sao, cùng nhóm người Bảo Uy, Lữ Tử Thanh ở chung, Từ Thanh Phàm thậm chí còn thấy thoải mái hơn là khi còn ở Cửu Hoa Sơn. Vì vậy trong giọng nói cũng hơi có nét buồn:

– Chúc các vị tiền bối thuận buồm xuôi gió, công lực tinh tiến, hy vọng sau này sẽ có ngày gặp lại.

Người tu tiên thông thường đều dùng phần lớn cuộc đời để tập trung tu luyện. Để tăng công lực thì càng phải thường xuyên bế quan tu luyện, người có công lực thấp thì mỗi lần bế quan cần hơn mười ngày, người cao thâm thì nhiều khi đến mấy năm, thậm chí hơn mười năm, chính là cái gọi “Sơn trung vô giáp tử, tu tiên vô tuế nguyệt” (Tu tiên không quản năm tháng). Hơn nữa, người trong giới tu tiên rất ít khi xuống núi, mà cả Thần Châu trung thổ rộng lớn như thế, nên việc Từ Thanh Phàm có thể gặp và quen biết với nhóm người Bảo Uy đúng là hữu duyên. Nhưng sau này không biết có thể gặp lại lần nữa không, hi vọng đó có lẽ quá xa vời. Đây cũng chính là lí do khiến hiện giờ Từ Thanh Phàm cảm thấy buồn.

– Nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Lữ Tử Thanh ở bên cạnh ha hả cười nói.

– Sao? Xin Lữ sư huynh chỉ giáo cho?

Từ Thanh Phàm nghi hoặc hỏi.

– Ta cùng với Thượng sư huynh đều là đại biểu của sư môn tham gia Tân nhân tỷ tí do Lục Đại Thánh Địa tỷ thí vào ba năm sau. Ta nghĩ với tu vi của Từ sư huynh nhất định sẽ là đại biểu của Cửu Hoa Môn, đúng không? Đến lúc đó, không phải chúng ta sẽ gặp mặt lần nữa sao?

Lữ Tử Thanh cười giải thích.

Nghe Lữ Từ Thanh nói vậy, Từ Thanh Phàm chợt hiểu, tâm tình vốn chán nản đã tốt lên rất nhiều, vừa cười vừa nói:

– Ta sẽ đợi nhị vị Lữ sư huynh và Thượng sư huynh tới lúc đó.

– Đến lúc đó còn phải xin Từ sư huynh hạ thủ lưu tình nữa ấy chứ.

Lữ Tử Thanh cũng mỉm cười chắp tay nói.

Vừa nói hai người vừa nhìn nhau cười. Hết thảy mọi việc đều không cần thiết nói ra.

Lúc này, Từ Thanh Phàm lại hướng về phía ba người Thượng Niên Nghiêu, Hầu Vạn Quân, Hứa Tứ Dung. Ba người thấy ánh mắt của Từ Tử Thanh cũng gật đầu tỏ ý nhưng không nói thêm gì.

Thượng Niên Nghiêu thân có ẩn tật, không tiện nói chuyện, mà Hầu Vạn Quân khi có mặt Bảo Uy cũng rất ít giao tiếp với người khác. Hai người này không nói nhiều với Từ Thanh Phàm cũng là việc dễ đoán, nhưng hắn với Hứa Tứ Dung vốn thân quen, nàng tự nhiên không nói không khỏi khiến Từ Thanh Phàm có chút kinh ngạc.

Sau khi nói lời tạm biệt với Thượng Niên Nghiêu và Hầu Vạn Quân, Từ Thanh Phàm quay sang Hứa Tú Dung, mỉm cười nói:

– Hứa sư muội, sau phải phải bảo trọng hơn.

Hứa Tú Dung liền ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Phàm với ánh mắt phức tạp, thấy Từ Thanh Phàm đang nhìn mình chằm chằm, lại vội cúi xuống, gò má ửng đỏ, thấp giọng nói:

– Từ sư huynh, huynh cũng phải bảo trọng nha.

Thấy thần sắc buồn bã, ánh mắt phức tạp của Hứa Tú Dung, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi thấy kì quái. Đang định hỏi xem chuyện gì thì Bảo Uy bên cạnh đột nhiên hỏi:

– Thế điệt sắp tới sẽ đi đâu?

– Vãn bối định tới nơi ở trước đây của Từ gia trại, vì tộc nhân báo thù, giải trần duyên.

Từ Thanh Phàm lên tiếng đáp.

Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bảo Uy khẽ cau mày nói:

– Thế điệt đúng là muốn đi diệt trừ Bích Nhãn Vân Thích Thú kia sao?

Từ Thanh Phàm gật đầu:

– Đúng vậy.

Thấy Từ Thanh Phàm gật đầu thừa nhận, Bảo Uy lại nhíu mày nói:

– Bích Nhãn Vân Thích Thú là yêu thú có thực lực rất mạnh, thuộc loại yêu thú nhân giai cao cấp, sau khi trưởng thành lại có được thực lực Linh Tịch hậu kì. Thế điệt mặc dù đạo pháp huyền diệu, nhưng muốn chiến thắng nó chỉ sợ rất khó. Nếu thế điệt muốn, lão phu trước tiên có thể đi với ngươi một đoạn, giúp ngươi giải quyết yêu thú kia. Thế điệt thấy thế nào?

Nghe điều đó, Từ Thanh Phàm biết Bảo Uy nói vậy sở dĩ là vì muốn bảo vệ mình, trong lòng không khỏi thấy cảm động, nhưng vẫn từ chối:

– Vãn bối sẽ không làm phiền tiền bối, mặc dù thực lực của Bích Nhãn Vân Thích Thú rất mạnh, nhưng vãn bối vẫn tin là mình sẽ thắng.

Nếu như là thời điểm trước khi tới Nam Hoang, Từ Thanh Phàm sẽ không dám cam đoan như thế. Nhưng trong cuộc hành trình tới Nam Hoang lần này, Từ Thanh Phàm thu hoạch được rất nhiều, thu được vô số kì hoa dị thảo, thực lực so với trước phải hơn ba phần. Mà sau khi được các tu sĩ Khổ Tu Cốc vận công trợ giúp, Từ Thanh Phàm phát hiện công lực của mình so với trước lại tiến bộ thêm một ít, nên mới có thể tự tin như thế.

Thấy Từ Thanh Phàm tự tin nói như vậy, Bảo Uy hơi gật đầu nói:

– Dù như thế, thế điệt vẫn phải cẩn thận.

– Đa tạ tiền bối quan tâm.

Từ Thanh Phàm khom người nói.

Bảo Uy gật gật đầu, sau đó nói;

– Đã như vậy, ta cùng bọn Tử Thanh trở về Thanh Hư môn. Thế điệt sau này rảnh rối thì có thể đến Thanh Hư môn tìm ta.

– Nếu có thời gian vãn bối nhất định sẽ đi, đến lúc đó xin làm phiền tiền bối nhé.

Từ Thanh Phàm mỉm cười nói.

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Bảo Uy không khỏi cười ha ha, sau khi cáo biệt với các tu sĩ Khổ Tu Cốc, tiếp đấy dưới chân hiện lên một đám mây lớn, chở bốn người Lữ Tử Thanh bay nhanh về phương bắc. Tường vân này tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt thân ảnh của đám người Bảo Uy đã trở thành một chấm đen nhỏ trên bầu trời, rồi hoàn toàn biến mất.

Nhìn chăm chú vào hướng đám người Bảo Uy vừa rời đi, Từ Thanh Phàm sững người hồi lâu.

Mới vừa rồi khi đám người Bảo Uy đi nói lời từ biệt với các tu sĩ Khổ Tu Cốc, Hứa Tú Dung lại đến trước mặt Từ Thanh Phàm lắp bắp, không lý gì đến những ánh mắt ngạc nhiên của đám Lữ Tử Thanh, cúi đầu nói với Từ Thanh Phàm;

– Từ sư huynh, ba năm sau ta cũng sẽ theo Lữ sư huynh bọn họ tham gia Tân nhân đại hội.

Nói xong, Hứa Tú Dung sắc mặc ửng hồng chạy đền cạnh Bảo Uy, rồi tường vân của Bảo Uy nhanh chóng đưa mọi người rời đi.

Thấy bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng đó của Hứa Tú Dung, mặc dù Từ Thanh Phàm chưa từng có ý nghĩ gì về tình yêu nam nữ, nhưng lúc này trong lòng không khỏi hiện lên một chút khác thường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.