– Đối với phường thị của tu tiên giả đệ có nghe nói đến đã lâu, nhưng vẫn vô duyên chưa có dịp tận mắt thấy, không biết huynh có thể mang đệ đi cùng để học thêm chút kiến thức hay không ?
Từ Thanh Phàm đột nhiên hỏi Triệu Thanh Hiên.
Nghe Từ Thanh Pham nói Triệu Thanh Hiên hơi sửng sốt, rồi vừa cười vừa nói :
– Từ sư đệ muốn cùng ta đi phường thị ư ? Đương nhiên là không có vấn đề, dù sao thì phường thị cũng không có hạn chế gì.
-Như vậy đa tạ Triệu sư huynh.
Từ Thanh Phàm chắp tay nói.
Triệu Thanh Hiên khoát tay:
– Không có gì mà phải cám ơn hay không cám ơn. Dù sao thì ta đi một mình cũng có chút nhàm chán.
Vừa nói, Triệu Thanh Hiên lại đột nhiên chú ý đến Đình Nhi vẫn đang lẳng lặng đứng bên cạnh Từ Thanh Phàm. Mắt thấy cô bé trong lòng ôm Tiểu Bích lại càng kinh hãi, thấp giọng kinh hô :
-Bích Nhãn Vân Đề Thú ! !
Nghe được Triệu Thanh Hiên gọi ra đúng thân phận của Tiểu Bích, Từ Thành Phàm hơi bất ngờ. Bởi vì Bích Nhãn Vân Đề Thú là loại yêu thú xuất hiện rất ít tại tiên giới, ở Thần Châu này cũng chỉ nghe đồn xuất hiện tại Nam hoang, cho nên rất ít tu sĩ đối với nó hiểu rõ, lại càng không nói đến khả năng vừa nhìn thấy là có thể nhận ra ngay. Vì vậy Từ Thanh Phàm khâm phục nói:
– Triệu sư huynh kiến thức thật rộng rãi, tất nhiên lại có thể nhận ra thân thế của tiểu thú này.
Thấy vậy, Triệu Thanh Hiên đỏ mặt nói:
– Ta nào có cái kiến thức gì đó, chỉ là từng được nhìn thấy yêu thú này qua bức hoạ thôi.
Nghe hắn nói ra như vậy, Từ Thanh Phàm sửng sốt lại hỏi:
– Triệu sư huynh thấy bức hoạ của tiểu yêu thú này ở nơi nào??
Triệu Thanh Hiên cười khổ mà nói:
– Hiện nay ta ở trong môn phái phụ tách việc mua đồ cho sư môn. Nhưng trước đây đã làm công việc quét dọn trong tổ đường. Bên trong có những bức hoạ của các vị đại tổ sư bổn phái. Trên đó có bức hoạ của một vị tổ sư mà linh thú đi bên cạnh người chính là Bích Nhãn Vân Đề Thú. Con tiểu thú này giống như là từ trong bức hoạ kia đi ra vậy.
Trong lúc nói chuyện, mặt Triệu Thanh Hiên không khỏi hiện lên một tia đau khổ. Tu tiên sĩ đều muốn có thể an tâm tu luyện. Nhưng vì tư chất của hắn có hạn, nên đã bị các vị trưởng bối trong môn phái coi khinh. Tại Cửu Hoa Môn không bị phụ trách quét dọn thì là phụ trách mua đồ, cả ngày trăm công nghìn việc liên quan đến tục sự. Cứ như vậy thì làm sao có thời gian để tu luyện cái gì?
Nhận thấy đau khổ trên mặt Triệu Thanh Hiên, Từ Thanh Phàm cũng phần nào hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn. Nếu như trước đây Từ Thanh Phàm không được Lục Hoa Nghiêm che chở thì hiện tại cũng có thể bị Cửu Hoa Môn an bài làm rất nhiều việc. Nhưng hắn đối với chuyện của Triệu Thanh Hiên cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác:
-Ồ? Là vị tổ sư nào cũng có một con Bích Nhãn Vân Đề Thú vậy?
-Là Lý Hư Hán tổ sư. Nhưng lão nhân gia người năm trăm nước đã đi về cõi tiên.
Nghe Từ Thanh Phàm đổi chủ đề, Triệu Thanh Hiên sắc mặt tốt lên một chút, hướng về phía Từ Thanh Phàm chắp tay nói tiếp:
-Còn phải chúc mừng sư đệ người vì đã tìm được một con đại linh thú tốt như thế a. Thật là muốn sư huynh đệ ghen tị không thôi ah?
Nghe Triệu Thanh Hiên nói, Từ Thành Phàm chỉ biết cười khổ. Chính mình và Tiểu Bích này có mối thù sát mẫu, nó cho mình cưỡi lên mới là lạ. Huống chi Từ Thanh Phàm cũng không có ý định dùng linh thảo nuôi nó lớn, mà là muốn nó mãi lưu lại cái hình dạng như lúc này. Cứ như vậy thì Từ Thanh Phàm làm thế nào mà có thể huấn luyện nó trở thành đại linh thú được cơ chứ ? Chỉ là chuyện này Từ Thanh Phàm cũng không thể nói rõ với Triệu Thanh Hiên, nên đành cưới khổ:
-Làm cho Triệu sư huynh chê cười rồi. Bích Nhãn Vân Đề Thú này không phải của ta mà là của điệt nữ Đình Nhi đây.
Khi nói chuyện, trong mắt Từ Thanh Phàm lộ ra dáng vẻ suy tư. Trong lời nói của Triệu Thanh Hiên vừa rồi có nhắc đến “Lý Hư Hán”. Cái tên này Từ Phàm Phàm đích xác là đã nghe qua ở đâu đó rồi. Một lúc sau Từ Thanh Phàm mới hồi tưởng lại, hình như khi hằn mới nhập môn đã được nghe sư huynh Nhạc Thanh Nho từng đề cập qua.
Tám trăm năm trước, Cửu Hoa môn có bốn vị tiền bối hàng chữ “Hư” cao thủ. Nhưng một trong số đó là Trương Hư Thánh nguyên do nghiên cứu tà thuật, bị đồng môn phát hiện mà phản bội, rời khỏi Cửu Hoa Môn. Ba người còn lại thì hai người trong lúc truy đuổi bị Trương Hư Thánh giết chết, vị còn sống duy nhất cũng bị Trương Hư Thánh đả thương. Người đó chính là vị tổ sư tên gọi Lý Hư Hán. Mà từ năm trăm năm trước, Lý Hư Hán tổ sư cũng đã đi về cõi tiên. Trong Cửu Hoa Môn từ đó cũng không có ai là Đại Thừa kì cao thủ. Đây cũng chính là dấu hiệu làm cho Cửu Hoa Môn đi xuống.
Mặt khác, Triệu Thanh Hiên nghe được Từ Thành Phàm nói không khỏi bất ngờ. Không nghĩ được rằng Từ Thanh Phàm lại đem Bích Nhãn Vân Đề Thú quý giá này cho điệt nữ, làm cho hắn nhìn lại Đình Nhi đang đứng bên cạnh Từ Thanh Phàm. Với tu vi Tích Cốc kì của Triệu Thanh Hiên thì cái khăn che mặt kia làm sao có thể dấu được mắt hắn. Nhìn xuyên thấu qua khăn che, khi thấy rõ khuôn mặt Đình Nhi, đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt cô bé làm hắn giật mình kinh hãi. Nhưng nghĩ đến Từ Thanh Phàm là ngươi sinh ra ở Nam Hoang, nếu vậy thì điệt nữ hắn cũng là người đến từ Nam Hoang, đồ án trên mặt nàng không chừng cho thấy đó là một người rất đặc biệt. Chỉ là Đình Nhi có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, vô luận như thế nào thì cũng không phải là vẻ mặt của một tiểu cô nương nên có. Làm cho Triệu Thanh Hiên có chút không tự nhiên.
Triệu Thanh Hiên cứ nhìn chằm chằm vào Đình Nhi không ngừng, Đình Nhi thì không hề tỏ vẻ gì chỉ có Từ Thanh Phàm không khỏi nhướng mày. Mà Tiễu Bích trong lòng Đình Nhi lại hướng về phía Triệu Thanh Hiên hung ác kêu lên một tiếng.
Nhận thấy mình thất thố, Triệu Thanh Hiên xấu hổ cười cuời, rồi nhìn Từ Thanh Phàm nói:
-Từ sư đệ, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên xem đi phường thị như thế nào đi.
Từ Thanh Phàm hơi gật đầu, thản nhiên nói ra:
-Hết thảy đều do Triệu sư huynh làm chủ.
Vì vậy một chuyến ba người hướng về phía ngoài thành đi đến. Ra khỏi ngoại thành, Triệu Thanh Hiên nhanh chóng dẫn đầu mọi người hướng về phía núi cao cách thành không xa bay tới.
Triệu Thanh Hiên chân đạp một cái vòng tròn bay ở phía trước, còn Từ Thanh Phàm sử dụng Tam Trượng Thanh Lăng mang theo Đình Nhi không nhanh không chậm bay sát bên cạnh. Phi hành trận pháp là loại trận pháp cực kì trân quý, với thiên tư cùng tu vi của Triệu Thanh Hiên vô luận như thế nào cũng không thể có được. Nhưng bởi vì hắn là người chuyên phụ trách mua đồ cho Cửu Hoa Môn nên được phá lệ ban cho một kiện phi hành pháp khí làm phương tiện cho hắn ra ngoài làm việc.
Hai người sử dụng pháp khí phi hành nên tốc độ rất nhanh, chỉ một chốc đã bay đến ngọn núi ở phía trước. Chỉ thấy ngọn núi này không nguy nga hiểm trở mà vô cùng thanh tú tuấn mỹ. Trên núi người đến người đi, thanh âm to nhỏ rất ồn ào. Bên sườn núi có một đạo quan, ở trong lại càng dày đặc người với người, hiển nhiên đây là một nơi du lịch đẹp của phàm giới.
Thấy vậy, Từ Thanh Phàm không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hiên một cái, vì trong ý nghĩ Từ Thanh Phàm thì tu tiên giả phường thị phải được lập nên ở một nơi không bị phàm nhân quấy rầy, chung quanh bố trí mê trận mới phải. Mà nơi trước mặt đây phàm nhân lại vô cùng đông đảo, càng không có dấu hiệu bố trí mê trận, cũng không biết Triệu Thanh Hiên dẫn hắn tới nơi này làm gì.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Từ Thanh Phàm, Triệu Thanh Hiên lại không hề giải thích gì mà chỉ mỉm cười một cách thần bí, sau đó dẫn Từ Thanh Phàm đến một địa phương hẻo lánh phía sau núi rồi đáp xuống, đi về phía đạo qua dày đặc người kia.
-Triệu sư huynh, chúng ta tới nơi này làm gì ?
Từ Thanh Phàm rốt cuộc nhịn không được sự nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi.
-Nời này chính là tu tiên giả phướng thị a.
Triệu Thanh Hiên cười giải thích
Nhìn quanh đều là phàm nhân, Từ Thanh Phàm càng lúc lại càng hoài nghi, nhưng lại không hỏi thêm gì nữa mà chỉ lẳng lặng đi theo sau Triệu Thanh Hiên. Bởi vì Từ Thanh Phàm biết, xem bộ dáng Triệu Thanh Hiên cho dù có hỏi hắn cũng sẽ không nói.
Khi đến gần đạo quan thì trước mặt hai người xuất hiện một đạo sĩ trung niên, khom người nhẹ giọng hỏi :
-Hai vị tiền bối tới là để trao đổi vật phẩm phải không?
Nghe đạo sĩ nói thế, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận đánh giá tên đạo sĩ trước mặt, phát hiện hắn cũng là một tu tiên giả, chỉ là công lực thấp kém, cùng lắm là tới Luyện Khí sơ kì.
– Đúng vậy, ngươi là người dẫn đường sao?
Triệu Thanh hiên gật đầu cười nói.
Nghe Triệu Thanh Hiên nói xong đạo sĩ kia nhẹ giọng nói:
– Mời hai vị tiền bối theo ta.
Nói xong, đạo sĩ cúi người hành lễ lần nữa với đám người Từ Thanh Phàm, rồi quay đầu đi về phía trước.
Dưới sự hướng dẫn của tên đạo sĩ, Từ Thanh Phàm và Triệu Thanh Hiên đi đến một cửa hông rồi tiến vào bên trong đạo quan, xuyên qua đám người dày đặc đang dâng hương bái thần ở tiền điện, đi thẳng về phía nội điện.
Từ Thanh Phàm đi vào nội điện phía sau đạo quan, phát hiện tình cảnh ở đây có biến đổi, so với ngoại điện ồn ào thì chỗ này không chỉ yên lặng hơn mấy lần mà còn thanh tịnh hơn, gần trăm vị tu tiên giả tu vi không đồng nhất lẳng lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần. Trước mặt họ là muôn dạng vật phẩm, hoặc linh dược hoặc pháp khí, hoặc phù chú. Chỉ là những người này không giống như phàm nhân vẫy gọi dẫn khách mà chỉ ngồi yên lặng dưới đất, bộ dạng muốn để mọi người tự nguyện mua bán.
Ngoài những tu sĩ ngồi bán hàng trên mặt đất, có trên trăm tu sĩ khác chậm rãi đi đến các quầy hàng, trong khi di chuyển, nếu tình cờ thấy món mình ưng ý thì hơi thấp giọng hỏi người bán giá cả, hoặc là mua luôn hoặc không bán, có rất ít tình cảnh có kè mặc cả. Mà người nào bán xong đồ của mình sẽ yên lặng rời đi không hề lưu lại dù là chỉ chốc lát.
-Từ sư đệ nơi này chính là phường thị của tu tiên giới.
Triệu Thanh Hiên thấp giọng nói với Từ Thanh Phàm.
– Một nơi mua bán lớn như vậy mà không ai rõ, quả nhiên xảo diệu.
Từ Thanh Phàm nhìn quang cảnh yên tĩnh của phường thị trước mặt cũng thản nhiên vừa cười vừa nói.
– Đúng vậy, phường thị này đồ tốt không ít, chỉ có điều muốn phát triển thành loại sinh ý thì rất khó, bởi vì ở đây thịnh hành nhất là lấy vật đổi vật, chuyện người bán có nhiều khách hàng là thường thấy, nhưng cũng có những thứ khách hàng cần mà lại không có người bán, linh thạch chính là một trong số ấy.
Triệu Thanh Hiên thấp giọng giải thích.
– Đa tạ Triệu sư huynh chỉ giáo.
Từ Thanh Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tại tu tiên giới vô luận là luyện đan, luyện khí hay tu tiên, đều muốn hoặc nhiều hoặc ít các loại linh thạch, tuy linh thạch tại tu tiên giới rất nhìều, nhưng các loại tài liệu hiếm quý thường thường khó gặp được, nên ngươi bán ở đây đôi khi cũng không đủ linh thạch.
– Bây giờ ta đi tìm loại linh dược sư môn đang cần để trao đổi, sư đệ muốn theo ta hay muốn một mình dạo chơi ở nơi này?
Triệu Thanh Hiên hỏi.
– Đối với linh dược ta không hiểu lắm, chỉ sợ không giúp được gì cho Triệu sư huynh, để ta một mình dạo chơi được rồi.
Từ Thanh Phàm trả lời.
– Được rồi, ta đi tìm xem nơi nào có linh dược để đổi mua, sư đệ ngươi cứ tự nhiên. Nhưng lúc ngươi đi dạo phải chú ý một chút, nơi này có nhiều tu sĩ tính tình rất quái dị.
Triệu Thanh Hiên trước khi đi lo lắng nói lại.
– Đa tạ Triệu sư huynh, ta sẽ chú ý.
Từ Thanh Phàm chắp tay nói.
Nói xong, Từ Thanh Phàm và Triệu Thanh Hiên hai người mỗi người một hướng đi về phường thị.
Nhìn qua mấy quầy hàng, Từ Thanh Phàm thấy Triệu Thanh Hiên nói không hề khoa trương chút nào, phường thị này đích xác có rất nhiều thứ tốt, những tài liệu luyện đan luyện khí khó tìm, các loại cao cấp phù chú, trận pháp thư lục, thậm chí còn có bán những loại pháp khí địa giai rất khó gặp, làm cho Từ Thanh Phàm hoa cả mắt.
Từ Thanh Phàm lần này đến đây chủ yếu là muốn tìm vài món pháp khí.
Hiện tại Từ Thanh Phàm chỉ có Tam Trượng Thanh Lăng và Khô Vinh Xích hai món pháp khí, trong đó Tam Trượng Thanh Lăng thì Từ Thanh Phàm sớm đã đật lời thề quyết tâm trả lại cho sư phụ hắn. Hơn nữa Tam trượng Thanh Lăng tuy có rất nhiều công dụng như phi hành, phòng hộ và cũng có thể vây địch, nhưng trải qua kịch chiến Nam Hoang, Từ Thanh Phàm lại phát hiện ra Tam Trượng Thanh Lăng mặc dù công hiệu nhiều nhưng cũng vì thế mà uy lực bị giảm đi. Kiện pháp khí còn lại là Khô Vinh Xích thì cấp độ không cao lắm, uy lực không lớn, dùng nó công kích thì hiệu quả cũng không tốt lắm. Cho nên Từ Thanh Phàm muốn nhân cơ hội này tìm vài món pháp khí có uy lực để có thể sử dụng.
– Tiểu hửu không biết có hứng thú bán con Bích Nhãn Vân Đề Thú này không vậy?
Khi Từ Thanh Phàm đang chăm chú xem xét các quán hàng thì một thanh âm rất nhỏ vang lên bên tai.