Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 2 - Chương 42: Xuất Khí



Sau khi lão khất cái rời khỏi, Từ Thanh Phàm quay qua tạ ơn Tuế Thủ bởi lời giới thiệu của lão, cũng là nói lời từ biệt. Tuế Thủ lúc này cũng đang nóng lòng đem khỏa nội đan của Bích Nhãn Vân Đề Thú đi luyện chế thành pháp khí trợ giúp mình tìm kiếm linh thảo cùng thí dược (thử nghiệm đan dược). Cho nên sau khi hướng Từ Thanh Phàm hẹn có dịp nhàn rỗi sẽ đến Dược Vương Vốc đàm đạo, lão cũng nhanh chóng rời đi khỏi phường thị.

Từ Thanh Phàm đợi đến khi Tuế Thủ đi cũng chậm rãi bước về vị trí của Đình Nhi. Nhưng khi đến nơi lại không thấy bóng dáng của Đình Nhi xung quanh, hắn không khỏi nhíu mày. Từ Thanh Phàm biết Đình Nhi không phải là loại tiểu hài nghịch ngợm thích chạy loạn, để nàng ở đây chờ hắn thì Đình Nhi tuyệt đối sẽ lẳng lặng chờ đợi. Nhưng hiện tại Đình Nhi không có ở đây, có khi nào là gặp phải chuyện gì?

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi lo lắng. Ngay lúc hắn bắt đầu tìm kiếm chung quanh thân ảnh của Đình Nhi và Tiểu Bích, phường thị vô cùng yên tĩnh đột nhiên từ một góc nào đó đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, trong đó hình như còn nghe cả tiếng kêu của Tiểu Bích, nhưng rồi lập tức lại yên tĩnh đi. Từ Thanh Phàm không chút do dự bước nhanh về phía phát ra âm thanh huyên náo vừa rồi.

Lúc Từ Thanh Phàm đến nơi thì phát hiện Đình Nhi đang đứng lẳng lặng ở nơi đó, khóe miệng mơ hồ chảy ra một tia máu, sắc mặt tái nhợt, khăn che mặt trên đầu không biết đã bị rơi ra từ lúc nào. Còn Tiểu Bích thì yên lặng nằm dưới chân Đình Nhi, không nhúc nhích, tựa hồ đã hôn mê.

Ở trước mặt Đình Nhi, một gã đạo nhân cằm mang chòm râu đang nhắm mắt ngồi xuống, ước chừng có tu vi Linh Tịch trung kì. Lúc phát hiện có người đi đến, hắn chỉ mở mắt nhàn nhạt liếc qua một cái, phát hiện Từ Thanh Phàm chỉ là một cái Linh Tịch sơ kì, trên mặt hiện lên tia buông lỏng cùng thần sắc có vẻ khinh thường. Tiếp theo hắn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hàng quán trước mắt đạo nhân thì bày ra vài món linh dược, tuy rằng xa xa kém khối ngàn năm linh chi trong người Từ Thanh Phàm, nhưng xem ra cũng là có giá trị xa xỉ.

Chứng kiến tình cảnh trước mặt, Từ Thanh Phàm trong lòng cũng đại khái hiểu được chuyện vừa mới phát sinh. Bích Nhãn Vân Đề Thú là yêu thú thích ăn linh dược, nhất định là Tiểu Bích phát hiện ở đây xuất hiện nhiều linh dược, nhịn không được muốn trộm ăn. Nhưng bị đạo nhân phát hiện đánh cho bất tỉnh, mà Đình Nhi thì hoặc là do đứng quá gần, hoặc là muốn cứu Tiểu Bích mà cũng chịu một ít thương tổn.

Mặc dù biết là phía mình không đúng, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không nhịn được nổi lên một trận tức giận. Lấy tu vi của tên đạo nhân trước mắt này, có thể dễ dàng vây khốn Tiểu Bích mà không thể phạm đến Đình Nhi chút nào. Nhưng hắn lại không chỉ đánh Tiểu Bích bất tỉnh mà còn làm bị thương đến Đình Nhi, rõ ràng là cố tình.

Với Từ Thanh Phàm, Đình Nhi không chỉ là một câu hứa hẹn của chình mình với đường huynh Từ Lâm, mà còn là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của hắn. Trừ phi Đình Nhi phạm vào sai lầm đại ác, nếu không hắn không tha cho bất cứ kẻ nào thương tổn Đình Nhi.

Cho nên Từ Thanh Phàm sau khi đến nơi để ý không chút nào đến tên đạo nhân đang chờ hắn đến cáo lỗi, mà là trước đến bắt mạch Đình Nhi. Sau khi phát hiện chỉ là chấn động nhẹ, nội tạng cũng không có thương tổn bao nhiêu, hắn mới thở dài một hơi, nhưng cũng hướng vào nội thể Đình Nhi truyền một ít Ất Mộc linh khí. Tiếp theo Từ Thanh Phàm lại nhặt sa che mặt rơi phía xa xa đất lên, đội lại cho Đình Nhi, cuối cùng mới hướng Tiểu Bích đang nằm truyền linh khí làm nó tỉnh lại.

Tiểu Bích sau khi tỉnh lại đầu tiên là mở to con mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, phát hiện tên đạo nhân kia thì không khỏi rít gào một trận, hướng về tên đạo nhân nọ xông đến. Bích Nhãn Vân Đá Thú tập tình nhớ cừu cùng hung bạo hiển lộ không thể nghi ngờ.

– Hừ!

Chứng kiến cử động của Tiểu Bích, Từ Thanh Phàm hơi hừ lạnh một tiếng. Không thể không nói, trải qua mấy ngày bị Từ Thanh Phàm mang theo phi hành, Tiểu Bích đối với hắn hơi kính sợ. Nghe được tiếng Từ Thanh Phàm, thân hình nó liền dừng lại, do dự một hồi rồi chạy đến dưới chân của Đình Nhi, phát ra tiếng kêu “ô ô” tỏ vẻ ủy khuất. Đình Nhi khom người đem Tiểu Bích ôm vào trong lòng, không ngừng an ủi, chỉ là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Thanh Phàm phảng phất muốn nhiều hơn một thứ gì đó, nhưng hình như cũng không có gì biến hóa, làm người ta không thể suy xét.

Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không hướng Tiểu Bích liếc mắt lần nào, mà trực tiếp đi đến trước mắt đạo nhân, nhẹ giọng nói:

– Các hạ xưng hô thế nào?

Mới vừa rồi Từ Thanh Phàm biểu hiện không để ý đến hắn đã làm đạo nhân trong lòng tức giận không thôi. Chứng kiến Từ Thanh Phàm rốt cuộc hướng mình hỏi, đạo nhân hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Tại hạ Huyền Linh Giáo, hộ pháp Điền Hoàn, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?

Huyền Linh Giáo, giáo phái này trước Từ Thanh Phàm cũng đã từng nghe qua. Môn phái này thực lực so với Dược Vương Cốc còn yếu hơn một chút, mặc dù trong tu tiên giới cũng có chút thanh danh nhưng cũng còn xa để Từ Thanh Phàm đặt vào trong mắt.

Ngay khi Từ Thanh Phàm tính báo sư môn danh hào, đột nhiên trong lòng chợt động. Điền Hoàn này lúc chứng kiến tu vi mình không bằng hắn nên đã biểu hiện ung dung cùng khinh thường, người này nhất định là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu mình đem báo lai lịch sư môn ra, sợ rằng người này khiếp sợ uy danh Cửu Hoa Môn sẽ không dám ra tay với mình, nhưng Từ Thanh Phàm hiện tại lại đang muốn giáo huấn Điền Hoàn này một chút, vì Đình Nhi trút giận. Vì vậy, hắn thản nhiên nói:

– Tại hạ Từ Phàm.

Vì đề phòng Điền Hoàn từ tên mình nghe ra huyền cơ, Từ Thanh Phàm dùng tên trước đây của mình.

Nghe được Từ Thanh Phàm xưng danh xong, Điền Hoàn trong lòng hơi buông lỏng. Mới vừa rồi con Bích Nhãn Vân Đề Thú trộm ăn linh dược của hắn, làm hắn giận dữ đem Bích Nhãn Vân Đề Thú đánh bất tỉnh đi, hơn nữa lại ngộ thương đến tiểu cô nương bên cạnh. Nhưng sau khi ra tay, Điền Hoàn lại hối hận. Bích Nhãn Vân Đề Thú này hiển nhiên là linh thú của một vị tu tiên giả, còn tiểu cô nương trước mắt này trên mặt có đồ án quỷ dị nhưng lại rõ ràng là một phàm nhân. Nhưng có thể đến phường thị của tu tiên giả này có lẽ là được người dắt đến, mà hắn ra tay nếu chẳng may đắc tội đến vị cao thủ nào đó sợ rằng tai hại lớn. Nhưng sau khi chứng kiến người đến chỉ có tu vi Linh Tịch sơ kì, Điền Hoàn trong lòng không khỏi nhẹ thở phào. Sau đó khi Từ Thanh Phàm tự báo thân phận mà không nhắc gì đến chính mình môn phái, càng làm cho hắn tưởng rằng Từ Thanh Phàm là một vị tán tu, trong lòng càng thêm khinh thị. Cho nên khi Từ Thanh Phàm vừa nói xong, hắn liền ngạo mạn nói:

– Linh thú của các hạ mới vừa rồi suýt nữa ăn mất linh dược của ta.

Ngụ ý của hắn là muốn Từ Thanh Phàm hướng chính mình xin lỗi.

Nghe được lời nói ngạo mạn của Điền Hoàn, Từ Thanh Phàm biểu tình vẫn điềm đạm như cũ, đối với đối phương hơi hơi cúi người hành lễ, nói:

– Tại hạ quản thúc không nghiêm, đem lại phiền toái cho các hạ, hướng tới các hạ bồi lỗi.

Điền Hoàn nghe được lời này, trên mặt thần sắc ngạo mạng càng thêm rõ ràng. Đúng lúc này, lời nói của Từ Thanh Phàm lại xoay chuyển:

– Bất quá lấy tu vi của các hạ không thể tạm thời giam trụ tiểu thú nọ sao? Tại sao không những đả thương nó lại còn ngộ thương điệt nữ của ta?

Nghe được lời sau của Từ Thanh Phàm, Điền Hoàn trong mắt tinh quang lóe lên, khí thế trên người hốt nhiên phát ra, nhìn chằm chằm Từ Thanh Phàm chậm rãi nói:

– Nói như vậy các hạ là đang hỏi tội ta sao?

Từ Thanh Phàm thản nhiên đáp:

– Không dám, mới vừa rồi tại hạ đã vì lỗi của tiểu thú nọ hướng các hạ xin lỗi. Chỉ cần các hạ hướng điệt nữ bị ngộ thương của ta xin lỗi, ngươi ta hai người liền không có chuyện gì nữa.

Điền Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm Từ Thanh Phàm, dường như đối với lời nói của Từ Thanh Phàm cảm giác không thể tin được. Hồi lâu mới chậm rãi nói ra:

– Nếu như ta không đồng ý thì sao?

Có một số tu tiên giả tự xem mình là thần tiên trong con mắt của phàm nhân. Bắt họ hướng đến một phàm nhân mà xin lỗi không thể nghi ngờ là một chuyện cực kì mất thể diện, đối với Điền Hoàn thì càng đúng như thế.

Nghe được Điền Hoàn nói, Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:

– Vậy thì ta chỉ có thể cùng các hạ luận bàn một hồi.

Điền Hoàn phút chốc giận dữ mà cười, nói:

– Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn đấu pháp với ta sao?

Phải biết rằng đồng cấp tán tu cùng tu sĩ môn phái thực lực chênh lệch thật lớn. Trước không nói sở tu công pháp huyền diệu cao thấp ra sao, môn phái sư môn thường thường ban cho đệ tử pháp khí để sử dụng. Còn tán tu thì thường rất hiếm sở hữu pháp khí, cho dù có phẩm bậc pháp khí cũng sẽ không cao. Đương nhiên, đệ tử của danh môn đại phái cùng tiểu môn phái cũng là chênh lệch như thế.

Cho nên chứng kiến một “tán tu” tu vi không bằng chính mình, đương nhiên dám hướng mình khiêu chiến, Điền Hoàn mới có cảm giác không tưởng tượng nổi. Điền Hoàn sở dĩ nhận định Từ Thanh Phàm là tán tu, bởi vì phàm là đệ tử của xuất ngoại đều mặc phục sức thống nhất đại biểu cho môn phái mình. Từ Thanh Phàm từ sau cuộc chiến ở Nam Hoang, kiện khoan bào của Cửu Hoa Môn phát cho đã quá mức rách nát, cho nên đã sớm thay ra. Hiện tại chỉ là mặc một bộ phục sức bình thường mua tại thế tục.

– Có đủ tư cách không qua một hồi sẽ biết!

Đối với lời nói khinh thị của Điền Hoàn, Từ Thanh Phàm bộ dáng thế nhưng không chút nào tức giận, thản nhiên nói.

Nói xong, Từ Thanh Phàm đứng tại chỗ, cước bộ vững chắc, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Điền hoàn, bộ dáng để tùy tiện hắn công kích.

Chứng kiến hành động này của Từ Thanh Phàm, Điền Hoàn ngược lại khôi phục lại tỉnh táo. Hắn có thể tu luyện đến cảnh giới này, cùng đảm nhiệm chức hộ pháp trong một môn phái, đương nhiên cũng không phải là hạng người không biết suy nghĩ. Hắn biết Từ Thanh phàm có can đảm hướng chính mình khiêu chiến chắc có chỗ dựa vào, vì vậy cũng lạnh lùng nói:

– Tốt lắm, vậy để tại hạ lãnh giáo một chút đạo hạnh của các hạ.

Vừa nói Điền Hoàn mười ngón tay cũng kết quyết, trước người nhất thời hóa ra mười đoạn kim kiếm, hướng Từ Thanh Phàm rất nhanh công tới. Đồng thời, cũng đột nhiên huyễn hóa ra một kim sắc đại chùy trên đầu Từ Thanh Phàm, hung hăng chém về phía đầu Từ Thanh Phàm. Hắn lần này ra tay chỉ để dò xét Từ Thanh Phàm cho nên xuất thủ cũng lưu lực.

Các tu sĩ khác ở bên cạnh quầy hàng của Điền Hoàn, lúc Từ Thanh Phàm xuất hiên không lâu đã đứng xa xa nhìn hai người tranh đấu, bộ dáng như muốn xem một trận náo nhiệt.

Chứng kiến công kích của Điền Hoàn, Từ Thanh Phàm mỉm cười. Dĩ nhiên đứng yên để tùy ý kim kiếm cùng kim chùy hướng chính mình công kích. Đúng lúc kim kiếm cùng kim chùy xuyên qua thân thể của Từ Thanh Phàm, thân thể của hắn dĩ nhiên bỗng hóa thành hư vô. Điền Hoàn sắc mặt đại biến, nhưng phản ứng cũng đã không kịp. Thân ảnh của Từ Thanh Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn. ngón tay giữa mang theo một cây nhận thảo, nhẹ nhàng đặt tại trên cổ hắn. Nhàn nhạt nói:

– Ngươi hiện tại có xin lỗi không?

Lúc hỏi Từ Thanh Phàm trong lòng cũng tràn đầy cảm khái, cảm giác được trận chiến này quá dễ dàng. Nhưng bất quá cũng là nhờ vào chính mình thi triển tốc độ cùng thi triển một ảo thuật đã dễ dàng lừa gạt được Điền Hoàn này. Trước hắn còn nghĩ phải đại chiến một hồi, dù sao Điền Hoàn này tu vi so với hắn còn cao hơn ba phần.

Cũng không biết, trãi qua Nội Môn đại hội cùng cuộc chiến ở Nam Hoang, Từ Thanh Phàm có kinh nghiệm thực chiến đã vượt xa tu sĩ bình thường. Còn Điền Hoàn nếu có một điểm kinh nghiệm thì trong chiến đấu trước chỉ cần thi triển một cái “Thiên Nhãn Thuật”, cho dù tốc độ cùng ảo thuật của Từ Thanh Phàm sẽ không dễ dàng lừa gạt hắn.

Bị nhận thảo để ở sau cổ, Điền Hoàn mặc dù hoảng nhưng không loạn, mà là lạnh lùng nói ra:

– Bằng hữu, để ta hướng điệt nhi ngươi xin lỗi cũng có thể. Nhưng sau này Huyền Linh Giáo ta còn gì thể diện.

Điền Hoàn nói ra lời này là muốn đem môn phái của mình ra để tạo áp lực cho Từ Thanh Phàm. Ngay khi Từ Thanh Phàm đang chuẩn bị muốn nói gì đó, chỗ đám đông đột nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của Triệu Thanh Hiên:

– Từ sư đệ, ở đây xảy ra chuyện gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.