– Hiện tại ngươi có thể nói được chưa?
Từ Thanh Phàm một mặt thưởng thức đóa hoa diễm lệ không biết từ khi nào xuất hiện trên tay, một mặt thản nhiên hỏi. Đối với hành vi đánh lén của Lý tiên sư, trong lòng hắn tựa như không có chút tức giận nào.
Đối mặt với sự khiêu khích của một tiểu hài đồng, có lẽ, một vài người sẽ tức giận. Tuy nhiên Từ Thanh Phàm tự cho rằng mình là người bao dung, nên cũng không để ý tới hắn. Mặc dù vị Lý tiên sư là tu tiên giả, trong mắt thường nhân không gì không làm được. Nhưng dưới con mắt Từ Thanh Phàm, với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của hắn thì chỉ khác một chút so với tiểu hài đồng ba tuổi mà thôi.
– Tu vi của đạo hữu thật thâm hậu, dễ dàng đánh bại “Linh Ngự Vật” của bần đạo.
Đột nhiên thấy Từ Thanh Phàm xuất hiện trước mặt mình, mồ hôi lạnh không ngừng từ má Lý tiên sư chảy xuống. Khuôn mặt mơ hồ có chút trắng bệch, nhưng hắn vẫn gắng cười nói.
– Tốt lắm.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói:
– Bây giờ đạo hữu còn không đem lai lịch của mình nói với ta đi?
Thấy vẻ mặt bình tĩnh, không vì lời hắn nói mà thay đổi của Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư trong lòng không khỏi kinh hoảng, nhưng vẫn cố nói:
– Đạo hữu có thể nghĩ lại được không? Chúng ta đều là tu tiên giả, hãy buông tha cho bần đạo một lần này a?
– Trước tiên ngươi nên nói về lai lịch của mình đã. Ngươi học được công pháp của Hóa Linh giáo ở đâu?
Từ Thanh Phàm vẫn thản nhiên hỏi.
Ngay khi Từ Thanh Phàm vừa hỏi, một con độc xà màu xanh xám đột nhiên từ đạo bào rộng thùng thình của Lý tiên sư phóng ra. Thân nó như một mũi tên nhọn, rất nhanh hướng về phía Từ Thanh Phàm vọt tới. Ở giữa không trung, độc xà mở miệng ra. Dưới ánh trăng, bốn chiếc răng độc lóe lên nhiều điểm hàn quan.
– Hừ
Từ Thanh Phàm hơi cau mày, nhưng thần sắc điềm tĩnh, giơ tay lên, đóa hoa diễm lệ vừa thưởng thức trong tay rất nhanh bay về phía thân hình độc xà.
Khi va chạm với độc xà, Bạo Viêm hoa phát ra tiếng nổ mạnh. Độc xà màu xanh xám bị nổ đến huyết nhục bay ngược trở lại, rơi xuống mặt đất.
Sương khói tan hết, thấy Lý tiên sư bị uy lực còn dư của vụ nổ chấn động, té ngã trên mặt đất, sắc mặc càng thêm tái nhợt. Từ Thanh Phàm vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ. Vụ nổ mãnh liệt phát sinh trước mặt hắn giống như không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
– Nếu ngưới không thành thực thì đóa hoa tiếp theo sẽ bắn vào thân của ngươi đấy. Ngươi nên biết, lòng kiên nhẫn của ta chỉ có hạn.
Trên ngón tay của Từ Thanh Phàm lúc này lại biến ra một đóa Bạo Viêm hoa, rồi lẳng lặng nhìn Lý tiên sư đang té ngã trên mặt đất, lạnh nhạt nói.
Dưới sức mạnh tuyệt đối này, Lý tiên sư bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Lý tiên sư đem tất cả những gì bản thân mình biết nói ra, Từ Thanh Phàm rốt cục đã biết lai lịch của vị Lý tiên sư trước mặt này
Nguyên lai, tên Lý tiên sư này vốn chỉ là đạo đồng trong một đạo quán vô danh, mặc dù xuất gia nhưng phàm tâm chưa dứt. Ngẫu nhiên vào bốn mươi năm trước, trong một buổi tối đi đào trộm tổ mộ, chỉ nghĩ muốn tìm ít cổ vật bán đi lấy chút tiền. Nhưng Lý tiên sư lại tìm được trong ngôi mộ vô danh đó một bộ “Hóa Linh Quyết” bị khuyết.
Sau khi ngạc nhiên nhìn những giảng thuật về phương pháp tu luyện của “Hóa Linh Quyết”, Lý tiên sư bắt đầu tu luyện. Nhưng phương pháp của “Hóa linh quyết” dẫu sao cũng là tàn thư. Hơn nữa, Lý tiên sư có thiên phú không phải tốt, cho nên đến tận bây giờ, hắn cũng chỉ tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ. Hai năm trước, hắn thấy bản thân có chút thành tựu, với lại tại đạo quan cũng không có nhiều tài liệu giúp hắn luyện chế “Linh Ngự Vật”. Vì vậy đã quyết định xuống núi cầu cơ duyên.
Trong lúc hắn đang tìm kiếm thì gặp được phụ tử Trương Hải, nhìn thấy tài phú của Trương gia. Nên Lý tiên sư mới nghĩ cách làm cho Trương Hải trở thành gia chủ của Trương gia, và lừa gạt hắn rằng bản thân có phương pháp luyện chế “Điểm Kim Trùng”. Phương pháp này sau khi luyện thành có thể hóa đá thành vàng. Với thủ đoạn đó, hắn đã lừa gạt Trương Hải thu thập tài liệu để luyuện chế “Lục Dực Kim Trùng”
Nghe Lý tiên sư diễn giải, Từ Thanh Phàm chợt hiểu. Rốt cuộc đã biết tại sao dù hắn học được một ít công pháp của “Hóa Linh Quyết”, nhưng đối với chuyện của Hóa Linh giáo lại không biết gì. Thậm chí còn gặp phải sai lầm sơ đẳng là tế luyện quá nhiều “Linh Ngự Vật”. Nếu Lý tiên sư chuyên tâm luyện chế một kiện “Linh Ngự Vật”, mặc dù vẫn không phải là đối thủ của Từ Thanh Pham, nhưng như vậy sẽ khó đối phó hơn rất nhiều.
Sau khi nghe chuyện của Lý tiên sư, Từ Thanh Phàm trong lòng đột nhiên hơi động tâm, hỏi:
– Công pháp “Hóa Linh Quyết” kia, ngươi có mang theo ở trên người không?
Nghe câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư con mắt sáng ngời, tựa như minh bạch ý tứ của Từ Thanh Phàm, sắc mặt không khỏi lấy lại chút huyết sắc, nói:
– Công pháp “Hóa Linh quyết” này bần đạo đem giấu ở địa phương cực kỳ bí mật. Uy lực của nó, đạo hữu người cũng đã thấy quá, quả nhiên không tầm thường, có thể luyện hóa thiên địa vạn vật để bản thân sử dụng. Nếu đạo hữu đồng ý buông tha cho bần đạo một con đường sống, bần đạo tất nhiên sẽ dâng hai tay đem nó tặng cho đạo hữu. Phải biết rằng “Hóa Linh Quyết” được giấu tại một địa phương bí mật, chỉ có mình bần đạo biết.
Nghe Lý tiên sư nói, Từ Thanh Phàm không khỏi khẽ cau mày, lạnh nhạt nói:
– Ngươi dùng đạo pháp hại tính mạng người, phế bỏ đạo hạnh của ngươi là hợp lý. Bất quá, ta có thể đảm bảo cho tính mệnh của ngươi
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, Lý tiên sư trở nên ương ngạnh nói
– Nếu như đạo hữu không chịu bỏ qua. Thứ cho bần đạo không thể nói địa phương giấu “Hóa Linh Quyết”.
Lý tiên sư ỷ vào điều này để trông cậy, nên thái độ trở nên ương ngạnh. Từ Thanh Phàm cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười, sau đó nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi biết tu tiên giới có một loại đạo pháp tên là “Sưu Tâm Thuật” không?
– Không biết
Lý tiên sư lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra vài phần trong câu nói của Từ Thanh Phàm, sắc mặt trở lên trắng bệch.
– “Sưu Tâm Thuật” là đạo thuật dùng khi cao giai tu sĩ tra hỏi tu sĩ thấp giai hơn. Đạo thuật này có thể cho cao giai tu sĩ lấy được trí nhớ của thấp giai tu sĩ.
Từ Thanh Phàm lạnh nhạt nói, dường như không nhìn thấy sắc mặt Lý tiên sư ngày càng tái nhợt, vẫn tiếp tục:
– Chỉ là đạo thuật này có một nhược điểm lớn là thấp giai tu sĩ sau khi bị thi triển ‘Sưu Tâm Thuật’ thì sau này tâm hồn sẽ phải chịu tương tổn cực lớn. Nhưng có khi vận khí của ngươi không tồi, sau khi ta sử dụng “Sưu Tâm Thuật”, ngươi vẫn như cũ, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng nên. Có muốn thử một chút không?
Nghe được ngữ khí lạnh nhạt của Từ Thanh Phàm khi nói ra, thấy biện pháp giữ mạng cuối cùng đã không còn. Lý tiên sư chán nản ngồi bệt xuống đất, không nói ra lời.
Nhìn ánh mắt Lý tiên sư trở nên trống rỗng tuyệt vọng, khóe miệng Từ Thanh Phàm khẽ nhếch lên cười, hắn biết việc nói dối của mình đã đem đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lý tiên sư đánh tan hoàn toàn
Tại tu tiên giới, công pháp “Sưu Tâm Thuật” này quả thực là có, nhưng phải cần tu vi đạt tới Kết Đan kỳ mới thi triển được. Với tu vi hiện tại của Từ Thanh Phàm cũng không có khả năng thi triển. Mà theo tâm tính Từ Thanh Phàm, cho dù có thể được, hắn cũng không nhẫn tâm thi triển loại đạo pháp tàn nhẫn này.
……
Địa điểm cất giấu công pháp chỉ có Lý tiên sư là người duy nhất biết. Thực ra là ở bên trong đạo bào của Lý tiên sư
Bản “Hóa Linh Quyết” của Lý tiên sư so với “Khô Vinh Quyết” trong tay Từ Thanh Phàm còn muốn cũ nát hơn. Dưới sự ăn mòn của thời gian, “Hóa Linh Quyết” đã ngả sang màu vàng, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ bị phá nát. Mặt sau cùng quyển sách, có vài trang đã mất đi hoàn toàn, giống như do người nào cố ý xé bỏ, từ vết rách phán đoán, có thể thấy thời gian đã trải qua rất lâu. Hiển nhiên không phải Lý tiên sư gây ra.
Tuy nhiên dù là tàn quyển, nhưng Từ Thanh Phàm đã thỏa mãn.
Nghe nói, “Hóa Linh Quyết” này khi luyện hóa thành vật, sau đó tự dung nhập vào bản thân trở thành đạo pháp. Cứ như vậy, uy lực từ từ tăng cao, vô hình trung đối với người có thiên phú tu luyện không tốt sẽ giảm bớt khó khăn rất nhiều. Từ Thanh Phàm tự biết với tư chất của mình, nếu không có gì biến hóa thì cuộc đời này, thành tựu cao nhất của hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ mà thôi. Tuy nhiên, với bản Hóa Linh quyết này, có thể sẽ cấp cho mình một con đường khác không chừng.
– Đây không phải là cơ duyên trong truyền thuyết sao?
Từ Thanh Phàm nhìn quyển Hóa Linh quyết tàn khuyết trong tay lẳng lặng suy nghĩ.
Bất quá, Từ Thanh Phàm quyết định công pháp “Hóa Linh Quyết” này tạm thời sẽ không dùng tới. Vì công pháp tu tiên không phải tùy tiện có thể tu luyện. Thuộc tính bất đồng, công pháp bất đồng có thể sẽ dẫn tới xung đột. Lục Hoa Nghiêm chính vì miễn cưỡng tu luyện Khô Vinh Quyết, tẩu hỏa nhập ma mà chết, điểm này Từ Thanh Phàm tuyệt đối sẽ không quên.
– Đạo hữu, ngươi đã nói chỉ cần ta giao cho người “Hóa Linh Quyết”. Sau đó ngươi sẽ tha mạng cho ta đúng không?
Lúc này, âm thanh mang theo chút kinh hoảng của Lý tiên sư vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Từ Thanh Phàm.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng và hoảng sợ của Lý tiên sư, Từ Thanh Phàm gật đầu nói:
– Cái này là tất nhiên, ta nói chuyện luôn luôn giữ lời.
Vừa nói, trên ngón tay của Từ Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện một cây cỏ nhọn mầu xanh nhạt. Ngay khi Lý tiên sư còn chưa kịp phản ứng, nó đã đâm xuyên qua “Linh Hải huyện”, lập tức phế bỏ tu vi của hắn.
Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, khuôn mặt của Lý tiên sư trong nháy mắt đã trở nên già nua rất nhiều. Khuôn mặt vốn hồng hào của hắn dần dần xuất hiện nhiều nếp nhăn, mà mái tóc bạc vốn dày đặc, chỉnh tề của hắn trong thoáng chốc trở nên mỏng manh đi rất nhiều, bộ dạng uể oải giống như lão nhân vậy.
Sau khi thấy hình dạng của Lý tiên sư, Từ Thanh Phàm hơi lắc đầu. Con người đúng là như vậy, biết rõ bản thân khi đạo hạnh bị phế thì tuổi thọ sẽ bị giảm đi, cho dù sống sót cũng không sống được bao lâu. Nhưng nếu phải lựa chọn lại thì vẫn như cũ mà giữ lại mạng sống. Những người có dũng khí đối mắt tử vong dẫu sao cũng chỉ là số ít.
Cảm thán một lúc, Từ Thanh Phàm chú ý tới phụ tử Trương Hải vẫn đang hoảng sợ nấp trong góc.
Thấy ánh mắt Từ Thanh Phàm nhìn về phía mình, phụ tử Trương Hải không thể là làm gì hơn là lập cập bước ra trước mặt Từ Thanh Phàm, run rẩy nói:
– Cái…. này…Tiên sư, phụ tử chúng ta đều không làm chuyện gì xấu cả, chỉ bị yêu đạo mê hoặc, giúp hắn thu nhập tài liệu mà thôi. Cũng không biết yêu đạo này gây tai vạ tại nhân gian, may mà tiên sư anh minh vô cùng, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn. Phụ tử hai người ta tạ ơn tiên sư.
Vừa nói, Trương Hải dắt Trương Hổ hướng về Từ Thanh Phàm cúi người hành lễ, giống như thoát khỏi đại khổ, mai kia sẽ báo đáp vậy.
Nhìn Trương Hải vội vàng vạch rõ mối quan hệ với Lý tiên sư, lại liên tưởng trước kia đối với Lý tiên sư rất cung kính, trong mắt Từ Thanh Phàm không khỏi hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
– Yên tâm đi, ta đối với phàm nhân sẽ không ra tay.
– Vậy là tốt rồi, ta đã nói mà, tiên sư nhất định sẽ không so đo với mấy phàm nhân chúng ta.
Sau khi nghe được Từ Thanh Phàm nói, Trương Hải trên mặt lộ ra nụ cười phóng túng, nịnh bợ nói. Bên cạnh Trương Hổ vâng vâng dạ dạ.
Từ Thanh Phàm không để ý tới những lời nịnh bợ của hai người, trong miệng khẽ quát một tiếng:
– Định thân.
Sau đó, phụ tử Trương Hải hoảng sợ phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích. Trương Hải không ngừng hoảng sợ van xin kêu to, còn Trương Hổ tỉnh táo hơn chút, hỏi:
– Tiên sư, đây là ý gì? Ngài không phải đã nói là đối với phàm nhân sẽ không ra tay sao?
– Mặc dù ta nói sẽ không ra tay với phàm nhân, nhưng các người mưu tài, sát hại tính mạng người khác. Ta sẽ để Trương Long báo quan. Đề phòng các ngươi đào thoát nên thi triển một ít thủ đoạn nhỏ.
Từ Thanh Phàm lãnh đạm nói.
Sau khi nói xong, phụ tử Trương Hải phát hiện Từ Thanh Phàm vốn đứng trước mặt hai người bỗng nhiên biến mất. Cùng với sự biến mất của hắn còn có Lý tiên sư đang uể oải nằm trên mặt đất cũng không thấy đâu. Chỉ để lại lời nói không ngừng quanh quẩn trong phòng:
– Biến đá thành vàng? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy. Con người có giấc mộng cũng được, nhưng không nên có vọng tưởng. Cũng không vì vọng tưởng của mình mà trở nên mù quáng, lại càng không vì chút lợi nhỏ mà làm những chuyện thương thiên hại lý. Phải biết rằng, dù ngươi làm gì thì ông trời đều biết rõ.