“Đông Hải ‘Hắc Huyền’, Tây Mạc ‘Huyền Sa’, Nam Hoang ‘Cửu Thân’, Bắc Xuyên ‘Hư Nguy’ là tứ đại kỳ xà của Thần Châu Hạo Thổ. Tuy không thuộc về yêu thú nhưng thực lực rất mạnh, thiên sinh ‘tính’ giảo hoạt và có độc, yêu thú gặp phải cũng chạy xa, không phải Địa giai trở lên không thể đối địch.” —(Sơn Hải Dị Đàm-Kỳ Thú Thiên)
Trên sườn núi Cửu Hoa, trước Hoa Lăng Điện, trong chiến trường rất hỗn loạn, ba đầu xà nhân đứng đối lập từ phía xa với Từ Thanh Phàm, một chút yên lặng trước cuộc chiến sắp xảy ra.
Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà, ba đầu xà nhân trên mặt phủ kín những vảy xanh phản chiếu những tia khí tức hung hiểm, từ xa nhìn lại càng hiện lên vẻ dữ tợn, mà mấy người Từ Thanh Phàm thì thần sắc nghiêm nghị. Bọn họ phát hiện ba đầu xà nhân trước mặt có khí tức nguy hiểm hơn nhiều so với tất cả những yêu ma mà họ vừa giết trước đó.
“Tê ~~~ Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Phượng Thanh Thiên ~~~ Tê ~~~ Chúng ta phụng mệnh chủ nhân đến lấy tính mạng của các ngươi.”
Trong ba đầu xà nhân, tên đứng giữa vừa đánh giá mấy người Từ Thanh Phàm vừa nói.
Tên xà nhân này cùng với xà nhân mà Nam Cung Thanh Sơn biến thành trước đó cũng có vảy rắn xanh, mắt rắn, lưỡi mảnh dài, thân người. Nhưng có sự khác nhau là ở trên đầu nó mọc ra chi chit những chiếc sừng nhỏ hình thoi, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Mà hai gã xà nhân khác thì một tên cả người tỏa ra sương mù, rất thần bí. Tên còn lại thì trên người lại mọc ra mấy cái bướu lồi, có vẻ rất quỷ dị.
Nghe thấy những tên xà nhân này không coi ba người mình ra gì, Kim Thanh Hàn hừ một tiếng nhưng không nói thêm gì, chỉ bắt đầu ngưng tụ linh khí trong cơ thể, hiển nhiên là muốn dùng hành động thực tế để giáo huấn tên xà nhân cuồng ngạo này.
Lữ Thanh Thượng thì trào phúng, nói: “Muốn đến lấy tính mạng của chúng ta? Hay là đến đưa tính mạng của các ngươi? Chủ nhân của các ngươi nói các ngươi có nghe rõ không?”
Nhưng không tự tin giống hai người Lữ Thanh Thượng cùng Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm từ khi thấy ba đầu xà nhân xuất hiện thì tâm tình lại rất nghiêm nghị. Lúc trước hắn từng giao thủ cùng Nam Cung Thanh Sơn, biết rõ xà nhân này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà lại có năng lực quỷ dị đến kỳ lạ, nếu giao thủ thì phần thắng cũng không cao.
Càng kỳ lạ là Từ Thanh Phàm luôn có cảm giác quen thuộc đối với tên xà nhân này, nhưng cụ thể quen thuộc chỗ nào thì lại không nói ra được. Mà nhìn tên xà nhân cả người đầy những bướu lồi kia thì cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt.
“Quý chủ nhân là một đại tông sư. Nổi danh thiên hạ, tài trí hơn người, nhưng đặc biệt phái mấy vị tới giết chúng ta, chúng ta có phải nên cảm thấy vinh hạnh không đây?” Từ Thanh Phàm chậm rãi hỏi.
Cùng lúc, Từ Thanh Phàm truyền âm nhắc nhở Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng: “Lữ sư huynh, Kim sư đệ, lần này kẻ địch có thực lực còn trên chúng ta, không nên xem thường.”
Nghe thấy Từ Thanh Phàm truyền âm. Hai người Kim Thanh Hà cùng Lữ Thanh Thượng đều có chút sững sờ, thần sắc càng thêm nghiêm túc, bọn họ biết Từ Thanh Phàm không phải loại người nói năng lung tung.
Kim Thanh Hà liền bắt đầu đánh giá lại ba đầu xà nhân trước mắt, hơi khẽ gật đầu biểu thị đã biết rồi.
Mà Lữ Thanh Thượng lại truyền âm hỏi: “Từ sư đệ, ngươi làm sao biết thực lực của bọn chúng ở trên chúng ta? Ta phát hiện sóng linh khí trên người bọn chúng rất kỳ quái. Căn bản không có cách nào dự đoán được.”
Lữ Thanh Thượng đối với thực lực của mình cũng vô cùng tin tường, hơn nữa lúc trước hắn giao thủ với yêu ma cũng có không ít tu vi Linh Tịch hậu kỳ, nhưng cũng bị ba người hợp lực giết chết dễ dàng. Vì lẽ đó tuy rằng thấy biểu hiện của Từ Thanh Phàm liền biết ba đầu xà nhân trước mắt này không giống những yêu ma khác, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Từ Thanh Phàm chậm rãi hồi âm giải thích: “Các ngươi không phải vẫn hỏi đùi phải của ta bị làm sao đó à? Lúc nãy ta ở sau núi từng gặp một xà nhân tương tự bọn chúng. Đấu pháp từ đầu tới cuối đều rơi xuống hạ phong, cũng nhiều lần suýt chết. Cuối cùng phải dựa vào may mắn mới giết được hắn, nhưng đùi phải của ta cũng gần như bị phế bỏ.
Bởi vì không muốn giải thích cặn kẽ vào lúc này, vì thế Từ Thanh Phàm không nói rõ thân phận xà nhân kia là Nam Cung Thanh Sơn cho hai người.
Nghe thấy Từ Thanh Phàm nói vậy, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng cảm thấy hơi kinh hãi, không khỏi đánh giá lại thực lực của ba đầu xà nhân kia.
Quen biết lâu như vậy, đối với thực lực của Từ Thanh Phàm, hai người bọn họ đều rất rõ ràng. Tu luyện ‘Khô Vinh Quyết’ uy lực kỳ lạ. Có thể biến hóa ngàn vạn loài kỳ hoa dị thảo, hơn nữa các loại kỳ hoa dị thảo lại có uy lực khác nhau, rất khó phòng bị. Sau này lại có ‘Nhánh Ngô Đồng’ giúp sức, ngoại trừ có thể thi triển ‘Khô Vinh Quyết’ ra còn có thể triển khai Phượng Hoàng Linh Hỏa với uy lực vô cùng lớn, phối hợp với Mộc Ất Linh Khí, mộc phụ trợ cho hỏa, uy lực lại càng lớn. Hơn nữa trong tay Từ Thanh Phàm còn có nhiều kiện cao cấp pháp khí. Kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất trong bốn người bọn họ.
Hiện nay trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi đời thứ nhất. Ngoại trừ Vương Thanh Tuấn đã chết ở Hoàn Đảo, Thịnh Vũ Sơn, Lý Vũ Hàn danh tiếng còn chưa nổi. Thì chỉ có bốn người Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Phượng, Từ Thanh Phàm dẫn đầu. Mà trong bốn người thì Từ Thanh Phàm là biết điều nhất, không muốn nổi danh, nhưng trải qua sự việc trên Hoàn Đảo thì ba người kia đều biết, Từ Thanh Phàm này tuy rằng bình thường không biểu hiện tài năng, đối với người khác cũng khiêm tốn lễ nghĩa, không có chút tâm ý kiêu căng, nhưng thực lực cũng không hề thấp hơn ba người bọn họ. Trong ba người cũng chỉ có Phượng Thanh Thiên dám cam đoan có thể thắng hắn một bậc, nếu như là Lữ Thanh Thượng thì e rằng kết quả phần lớn là ngược lại.
Không chỉ có vậy, kiến thức của Từ Thanh Phàm, tài trí, kinh nghiệm chiến đấu càng xuất chúng nhất trong bốn người. Trong khi bốn người cùng hành động, thường thường người đóng vai chỉ huy cũng chỉ có Từ Thanh Phàm mới khiến ba người còn lại nghe theo. Mà Từ Thanh Phàm với thực lực, trí lực như vậy khi đối đầu với xà nhân kia còn may mắn thủ thắng, cho dù câu nói này là Từ Thanh Phàm khiêm tốn nhưng có thể phế bỏ một chân của Từ Thanh Phàm thì thực lực cũng phải kinh người.
Mà Từ Thanh Phàm nói hắn có thể chiến thắng Nam Cung Thanh Sơn là may mắn, kỳ thực cũng không phải khiêm tốn hay là khuếch đại. Nam Cung Thanh Sơn người này có một cái bệnh, đó là trong lòng hận ai thì lại càng thích trêu trọc người đó. Vì thế mà khi chiến đấu cùng Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn vẫn luôn không xuất toàn lực, bằng không thì ngay vừa bắt đầu Nam Cung Thanh Sơn đã đánh chết Từ Thanh Phàm không biết bao nhiêu lần rồi.
Không chỉ thế, Nam Cung Thanh Sơn là hợp thể cùng với “Bắc Xuyên Hư Nguy” trong tứ đại kỳ xà, mà sinh trưởng ở Bắc Xuyên Băng thì trong cơ thể đều là Huyền Băng hàn khí Hư Nguy Xà. Đối với Phượng Hoàng cùng Hỏa Diễm luôn là nỗi sợ hãi nhất đối với loài rắn, thậm chí khi nhìn thấy Hỏa Diễm Phượng Hoàng thì bị dọa đến không thể động đậy được. Mà Từ Thanh Phàm lại đúng lúc có thể triển khai ‘Liệt Diễm Phượng Hoàng’, vì thế Nam Cung Thanh Sơn mới bị Từ Thanh Phàm giết chết. Bằng không thì cho dù Từ Thanh Phàm biết nhược điểm của Nam Cung Thanh Sơn cũng sẽ phần lớn là bại.
Ngay khi Lữ Thanh Thưởng chuẩn bị hỏi kỹ Từ Thanh Phàm về trận chiến đã trải qua thì tên xà nhân kia lại đột nhiên mở miệng lần nữa, âm thanh tuy rằng quái dị nhưng bên trong vẫn tràn đầy kiêu căng.
“Tê ~~~ nói như vậy, số 41 quả nhiên bị ngươi giết chết? Tê ~~~ tên kia đúng là phế vật. Ngươi không nên mang tên kia ra so với chúng ta. Nếu không phải vì hắn có chút tác dụng với chủ nhân, tê ~~~ ta sớm đã xé xác hắn ra rồi. Thực lực yếu như vậy, bình thường còn lớn lối, tê ~~~ quả thực là sỉ nhục ‘Tứ phương xà vệ’ chúng ta.”
Nghe tên xà nhân này nói vậy, ba người Từ Thanh Phàm trong lòng đều chấn động mạnh. Vừa nãy ba người bọn họ trò truyện đều thông qua ‘Truyền Âm thuật’, không nghĩ rằng lại bị tên xà nhân này nghe thấy hết mà ba người Từ Thanh Phàm lại không có cảm giác gì. Muốn làm được điều này, tên xà nhân này nhất định phải có thực lực Hư Đan hậu kỳ trở lên mới được. Nhưng nhìn khí thế trên người ba đầu xà nhân này tuy cường thịnh, nhưng còn chưa đạt tới cảnh giới Kết Đan kỳ, nếu nó nghe được ba người trò chuyện, vậy có lẽ là nó có dị năng khác.
“Hừ, nói khoác ai mà chả nói được, ngươi không cần phải khoe khoang.” Lữ Thanh Thượng tuy rằng trong lòng kinh hãi nhưng vẫn hừ lạnh trào phúng.
Từ Thanh Phàm suy nghĩ cẩn thận lời nói của tên xà nhân này, cũng muốn thu một vài tin tức hữu dụng đối với mình, sau một hồi mới trầm giọng hỏi: “Theo ngươi nói số 41 chính là Nam Cung Thanh Sơn sao?”
Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Lữ Thanh Phượng cùng Kim Thanh Hàn càng kinh hãi. Ân oán giữa Từ Thanh Phàm cùng Nam Cung Thanh Sơn bọn họ đều biết, nhưng không nghĩ tới xà nhân mà Từ Thanh Phàm nói tới lại là Nam Cung Thanh Sơn.
Tên xà nhân này đối mặt với sự trào phúng liên tục của Lữ Thanh Thượng mà không hề tức giận, chỉ lạnh lùng đáp lại: “Số 41 nguyên danh đúng là Nam Cung Thanh Sơn. Kỳ thực phải gọi là Nam Cung phế vật. Tê ~~~ chủ nhân cho chúng ta sức mạnh, nhưng những sức mạnh này cũng không phải không thể thay đổi, sau khi thu được sức mạnh này, tê ~~~ chúng ta phải tự mình dung hợp sức mạnh này. Dung hợp mức độ càng cao thì thực lực càng mạnh mẽ.”
Nói tới đây, tên xà nhân này dùng ánh mắt cân nhắc dò xét ba người Từ Thanh Phàm một lần. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Từ Thanh Phàm, nói tiếp: “Số 41, hắn hòa hợp mức độ chưa tới 3/10. Tê ~~~ mà ba người chúng ta, mức độ hòa hợp đại khái đều ở khoảng 7/10.”
Từ Thanh Phàm trong lòng cả kinh, nếu như lời nói của tên xà nhân này là thật, như vậy thực lực của ba đầu xà nhân trước mắt này vượt xa Nam Cung Thanh Sơn, kẻ địch có thực lực như thế thì phe mình phần lớn sẽ thua mất.
Từ Thanh Phàm suy nghĩ đối sách, vừa nói: “Các ngươi nếu là tổ hợp ‘Tứ phương xà vệ’. Vậy sao Nam Cung Thanh Sơn lại được gọi là số 41? Còn nữa, ta thấy Nam Cung Thanh Sơn có năng lực của Bắc Xuyên Hư Nguy xà. ‘Tứ phương xà vệ’ các ngươi e rằng cùng ‘Tứ phương kỳ xa’ có quan hệ rất lớn chứ?”
Tên xà nhân kia hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Từ Thanh Phàm một chút, điềm nhiên nói: “Tê ~~~ sắp chết rồi mà vấn đề của ngươi cũng nhiều quá vậy? Tê ~~~ nhưng không sao, ta đối với người sắp chết luôn khoan dung. Cũng trả lời câu hỏi cuối cùng của ngươi. Tê ~~~ bốn người chúng ta bởi vì cùng dung hợp sức mạnh của ‘Tứ phương kỳ xà’ cho nên mới gọi là ‘Tứ phương xà vệ’. Tê ~~~ mà số 41 sở dĩ được gọi là số 41 cũng vì dung hợp thế này tỷ lệ thành công không cao, 41 người chỉ có bốn người chúng ta thành công sống sót.”
Đúng lúc này, tên xà nhân quanh người toàn sương mù đột nhiên hừ lạnh: “Số 4, chúng ta đến để giết người, ngươi không cảm thấy ngươi nói quá nhiều sao? Để lộ bí mật cũng nhiều.”
Số 4 lạnh lùng phản bác: “Số 33, nhà ngươi thật phiền phức. Tê ~~~ nói cùng người sắp chết thì có gì. Tê ~~~ ta nói nhiều cũng vì hiếu kỳ khi chủ nhân tự mình hạ lệnh muốn chúng ta giết người thôi.”
Số 33 hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì thêm, tựa hồ cũng đồng ý với lời nói của số 4, cảm thấy đám người Từ Thanh Phàm là những người đã chết rồi vậy.
Kim Thanh Hà quay về phía số 4 cười lạnh: “Ngươi lúc nãy mặc dù có thể nghe được chúng ta truyền âm, vậy chắc ngươi là Tây Mạc Huyền Sa xà trong ‘Tứ phương kỳ xà’ chứ?
Con mắt số 4 hơi nheo lại, vốn dáng vẻ là phi thường quỷ mị bây giờ lại trở nên rất khủng bố. Lạnh lùng nói: “Ngươi đoán đúng rồi, ngươi rất thông minh, các ngươi đều rất thông minh. Tê ~~~ đáng tiếc, người thông minh thường chết rất sớm.”
Trong khi nói chuyện, xung quanh người số 4 dần dần xuất hiện một đạo gió lốc yếu ớt, bao bọc quanh người hắn, từng hạt cát vàng không biết từ khi nào xuất hiện trong cơn gió, theo quỹ tích của gió không ngừng uốn lượn quanh người tên xà nhân này. Đồng thời, một luồng năng lượng quỷ dị nhanh chóng tụ tập trên người tên xà nhân này, nguồn năng lượng này hơi giống Phong Linh Khí, lại lẫn theo một chút Thổ Linh Khí.
“Nhớ kỹ tên ta, ta là số 4”
Số 4 đột nhiên biến mất khỏi chỗ đang đứng, lấy tốc độ như gió lao nhanh về phía ba người Từ Thanh Phàm, mà cát vàng uốn lượn quanh người hắn cũng trở nên cực kỳ cuồng bạo, ma sát không khí vang lên những tiếng gió hú sắc bén phảng phất chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Cửu Hoa Sơn.
Nhưng kỳ quái chính là, khi số 4 phát động tấn công về phía mấy người Từ Thanh Phàm, thì hai tên xà nhân còn lại cũng không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn hai bên chiến đấu, tựa hồ rất tự tin vào thực lực của số 4, mà cũng giống như không quan tâm tới thắng bại của trận đấu này.
“Tây Mạc rất rộng. Mênh mông vô bờ, yêu thú rất nhiều, nhưng chỉ có kỳ xà Huyền Sa là số 1. Huyền Sa xà đi như gió. Giỏi điều khiển bão cát, thành niên có thể tạo ra Tây Mạc phong bạo. Có thể nghe tiếng gió thổi cát bay trong phạm vi trăm dặm. Mà có thể phun ra cát độc rất hung hiểm, gặp thì phải tránh xa, không thể địch lại được.” — (Sơn Hải Dị Đàm-Kỳ Thú Thiên)
Nhìn thấy số 4 mang theo bão cát điên cuồng hướng về nhóm người mình, ba người Từ Thanh Phàm vội vàng triển khai thần thông để phản công.
Chỉ thấy Lữ Thanh Thượng đem Phong Tình Thiên để dưới đất, hai tay giơ lên cao, 25 tấm bùa phát ra ánh sáng ngũ sắc từ trong tay áo của hắn xuất hiện, bay đến người số 4 vừa bắt đầu không ngừng xoay tròn. Dưới sự vận chuyển của những bùa chú này, tốc độ số 4 không chỉ chậm lại mà bão cát xung quanh cũng chậm rãi bắt đầu suy yếu.
Cùng lúc Lữ Thanh Thượng ra tay, Từ Thanh Phàm cũng bấm 10 ngón tay, mặt đất bên dưới chân số 4 bắt đầu nứt ra, hơn 10 ngọn Hấp Huyết Độc Đằng từ trong vết nứt đột nhiên xuất hiện quấn chặt hai chân số 4, khiến hắn không cách nào di động được.
Tiếp theo, Kim Thanh Hà khẽ quát một tiếng, toàn thân ánh vàng chói mắt, một thanh cự phủ màu vàng kim xuất hiện trên đầu số 4 không xa. Mang theo uy thế cực lớn bổ mạnh xuống đầu số 4.
“Ầm ầm ~~~”
Kim Thanh Hàn triển khai cự phủ uy lực cực lớn, theo cự phủ đánh xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, đại địa cũng bị lay động kịch liệt dưới uy thế của cự phủ, từng đám bụi bay lên theo cơn gió.
Chỉ kỳ quái là sau một đòn đó, đám người Từ Thanh Phàm trên mặt không có chút nào là vui mừng, trái lại càng nghiêm nghị hơn. Mà hai gã xà nhân khác cũng không có động tác gì.
Rốt cục tại nơi cự phủ đập xuống những đám bụi cũng tan hết, tầm nhìn trước mắt mọi người lại hiện rõ, nguyên bản số 4 bị cự phủ của Kim Thanh Hàn chém vẫn đứng tại chỗ cũ một cách thản nhiên, những bùa chú dùng để khống chế cùng với những đoạn Huyết Đằng rải rác khắp nơi.
Hóa ra, vừa rồi ngay khi cự phủ của Kim Thanh Hàn đánh xuống trong nháy mắt, quanh người số 4 đột nhiên bùng nổ một trận bão cát mãnh liệt, trận bão cát này uy lực rất mạnh, bất kể Hấp Huyết Độc Đằng của Từ Thanh Phàm hay là bùa chú của Lữ Thanh Thượng toàn bộ đều bị thổi tan dễ dàng, mà tốc độ của số 4 lại trong nháy mắt tăng lên điên cuồng, khi cự phủ đánh xuống hắn đã đột nhiên lùi về sau, sau khi cự phủ bị Kim Thanh Hàn thu hồi thì trong nháy mắt hắn lại trở về chỗ cũ, bởi vì tốc độ của hắn nhanh như vậy, thậm chí còn vượt xa Từ Thanh Phàm tại thời điểm mạnh nhất, nên khi hắn di chuyển như vậy khiến cho người ta có cảm giác như hắn không hề có chút nhúc nhích nào vậy.
Mà ngay khi thân hình số 4 hiện ra trong nháy mắt, ba đạo bão cát mãnh liệt xuất hiện hướng đám người Từ Thanh Phàm tấn công.
Ba đạo bão cát này tuy thể thích có vẻ nhỏ, nhưng đám người Từ Thanh Phàm cũng không dám khinh thường chút nào, phải biết trước hết không nói tới uy lực của bão, bên trong nó còn xen lẫn từng hạt cát vàng cực kỳ vững chắc và sắc bén, khiến cho uy lực của nó không kém chút nào so với công kích của pháp khí. Nói cách khác, một khi tiến vào bên trong lốc xoáy này, nhất định phải đối mặt với sự công kích đồng thời của vô số pháp khí.
Chỉ thấy Kim Thanh Hàn rên lên một tiếng, cả người lóe lên một đạo kim quang, đồng thời thanh cự phủ vừa nãy hắn thu hồi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, so với trước đây thì ánh vàng càng có vẻ ngưng tụ hơn, thể tích cũng phải lớn hơn một nửa. Đối mặt với bão cát có uy lực rất mạnh, Kim Thanh Hàn lấy công đối công, sử dụng thanh cự phủ đập mạnh xuống bão cát, hai bên giao thủ chỉ trong nháy mắt. Ánh sáng bùng lên, tiếng nổ vang rền, cự phủ cùng với bão cát va chạm vào nhau đồng quy vu tận. Tuy rằng Kim Thanh Hàn thoát khỏi nguy hiểm nhưng cũng không còn sức lực phản kích.
Mà Lữ Thanh Thượng lại thong dong không loạn, hai tay huy động liên tục, vô số đạo bùa chú phát ra sóng linh khí mạnh mẽ nhanh chóng bay về phía bão cát, sau đó mỗi cái bùa chú lại lóe sáng kết thành một cái kết giới bao vây bão cát lại, đồng thời ngăn cách linh khí lưu động giữa bên trong và bên ngoài kết giới. Không có linh khí cung cấp, bão cát cũng nhanh chóng từ từ lắng lại, thổ linh khí bên trong bão cát cũng dần tiêu tán. Chỉ là tuy phá được bão cát nhưng những bùa chú kia của Lữ Thanh Thượng cũng vì áp lực quá lớn mà vỡ tan tành.
Có lẽ bởi vì Từ Thanh Phàm giết Nam Cung Thanh Sơn trước đó nên số 4 muốn chứng minh mình thực sự mạnh hơn Nam Cung Thanh Sơn nhiều, vì thế mà bão cát hướng về Từ Thanh Phàm có uy lực mạnh nhất, Chỉ thấy lòng bàn tay Từ Thanh Phàm hướng tới mặt đất, vô số cây cối to lớn mọc lên thành rừng cây ngăn cản trước mặt Từ Thanh Phàm. Nhưng tất cả đều bị bão cát phá nát, cuối cùng Từ Thanh Phàm lần thứ hai hóa ra một rừng cây mới miễn cưỡng trung hòa được công kích của bão cát.
Bốn người giao thủ uy thế lớn như thế gây sự chú ý cho toàn bộ chiến trường, mà trận hỗn chiến này cũng vì vậy mà dừng lại trong giây lát, một đám đệ tử Cửu Hoa cũng những yêu ma cấp thấp kia sững sờ nhìn bốn người giao thủ, trong lúc nhất thời thậm chí đã quên mất đối thủ của mình, cũng vì vậy mà giảm thiểu không ít thương vong của đệ tử Cửu Hoa Môn.
Ngay khi ba người ngăn cản thế tiến công của số 4 thì âm thanh quỷ dị của số 4 lại đột nhiên vang lên sau lưng ba người.
“Số 41 thực lực quả nhiên quá yếu, tê ~~~ thực lực của các ngươi chỉ có ngần ấy mà cũng bị giết. Thực sự khiến chủ nhân cùng tứ phương xà vệ chúng ta mất mặt mà. Chết rồi là tốt.”
Nghe được âm thanh của số 4, mấy người Từ Thanh Phàm vẻ mặt hơi đổi, vội vàng xoay người nhìn lại phía sau, phát hiện không biết từ lúc nào số 4 đã đi tới phía sau ba người, con mắt rắn bắt đầu lóe lên sắc hồng quỷ dị, khinh thường nói: “Vừa rồi ta chỉ triển khai bảy phần thực lực.”
Mấy người Từ Thanh Phàm nghe được lời hắn nói chỉ rên lên một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì. Tuy rằng vừa nãy bọn họ cũng đều có lưu lại một phần lực nhưng phải thừa nhận số 4 trước mắt thực sự có thực lực chống đỡ ba người bọn họ.
Thấy đám người Từ Thanh Phàm không nói lời nào. Số 4 cho rằng đám người Từ Thanh Phàm thấy thực lực của mình mà run sợ, trong mắt lóe lên vẻ xem thường, điềm nhiên nói: “Có thể chết dưới tay ta, các ngươi có thể nhắm mắt được rồi.”
Nói rồi số 4 đột nhiên lại biến mất, trong nháy mắt hắn xuất hiện bên người Từ Thanh Phàm, bàn tay chụm thành đao chém tới cổ của Từ Thanh Phàm.
Tốc độ của số 4 thực sự là nhanh nhất trong những tu sĩ mà Từ Thanh Phàm đã gặp, lần tập kích này phi thường bất ngờ, nếu hắn tập kích hướng về Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thường thì có lẽ đã thành công.
Có lẽ bởi vì Từ Thanh Phàm giết chết Nam Cung Thanh Sơn cho nên hắn mới chọn mục tiêu đầu tiên là Từ Thanh Phàm, nhưng hắn lại không biết, Từ Thanh Phàm có tốc độ nhanh nhất trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Cửu Hoa Môn, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất. Tuy rằng lúc này đùi phải bị thương nhưng nhãn lực vẫn còn. Lúc số 4 nói chuyện, Từ Thanh Phàm vẫn luôn âm thầm đề phòng, khi số 4 bất ngờ xuất thủ, Từ Thanh Phàm thấy một đạo tàn ảnh vọt tới phía mình, liền không chút chậm trễ trong cơ thể dâng lên một lượng lớn linh khí di chuyển tới hộ tí (bao bảo vệ cổ tay), chỉ thấy một đầu Thanh Long quấn quanh người bảo vệ hắn.
“Keng ~~~”
“Tê ~~~”
Lúc Từ Thanh Phàm hóa ra Thanh Long bảo vệ trong chớp mắt, số 4 đang công kích tới, mà động tác của Từ Thanh Phàm cũng chỉ nhanh hơn trong chớp mắt mà thôi.
Đón lấy, chưởng đao của số 4 va chạm cùng Thanh Long hộ tí trong nháy mắt, một tiếng sắt thép va chạm vang lên, đồng thời số 4 cũng cảm thấy bàn tay tê dại.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của số 4 cũng cực kỳ phong phú, tuy rằng tiến công bị chặn nhưng ‘tuy kinh mà không loạn’. Tốc độ càng không hề dừng lại mà nhanh chóng công tới phía Lữ Thanh Thượng, nhưng tranh thủ sự trì hoãn phía Từ Thanh Phàm mà Lữ Thanh Thượng cũng có phòng bị, mấy lá bùa chú hóa thành một kết giới phòng thủ che trước mặt mình, tuy rằng bị số 4 đánh nát nhưng số 4 sợ Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn công kích nên cũng không dám dừng lại triển khai đòn thứ hai, mà lại chuyển hướng tấn công Kim Thanh Hàn.
Cứ như vậy, tốc độ số 4 triển khai đến cực hạn, không ngừng công kích ba người Từ Thanh Phàm.
Chỉ là số 4 biết mình tuy có thể một đòn đánh vỡ phòng ngự tạm thời của Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thương, nhưng cũng không thể triển khai ngay được đòn thứ hai. Bởi bì một khi triển khai đòn thứ hai, thì thân hình của hắn sẽ hơi đình trệ, mà như vậy hắn tuy có thể giết chết một người thì hai người khác cũng sẽ nắm lấy cơ hội công kích hắn. Tuy tốc độ của hắn nhanh không cách nào hình dung được nhưng cũng không thể mạo hiểm một mạng đền một mạng.
Hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng lại càng khổ không thể tả, tốc độ số 4 vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Tuy rằng vì Từ Thanh Phàm ngăn cản giúp bọn hắn một thoáng, để cho hai người có thời gian bố trí một cái phòng ngự đơn giản nhất nhưng đều bị số 4 đánh nát. Mà hai người bất đắc dĩ lại bố trí một cái phòng ngự khác, sau đó lại bị số 4 đánh nát, cứ lặp lại nheieuf lần như vậy. Bởi vì tốc độ số 4 rất nhanh, công kích liên tục nhiều lần nên bọn họ không có thời gian để triển khai trận pháp phòng ngự cao thâm hơn. Phiền muộn không kém số 4.
Còn bên kia Từ Thanh Phàm dáng dấp nhàn nhã hơn, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều âm thầm xác định chỉ cần qua được hạo kiếp này thì sẽ tìm mọi cách để kiếm một hai kiện cao cấp pháp khí phòng ngự. Trước đây hai người tự phụ là mình có đạo pháp phòng ngự cùng trận pháp phòng ngự ở trong thế hệ người trẻ tuổi ít có người có thể đánh tan, cảm thấy tìm pháp khí phòng ngự là điều thừa, hơn nữa pháp khí phòng ngự đắt hơn nhiều so với pháp khí công kích, vì thế mà hai người không có chuẩn bị.
Nhưng hiện giờ hai người mới phát hiện, đạo pháp phòng ngự hay trận pháp phòng ngự tất nhiên rất lợi hại nhưng cần phải có thời gian thi triển. Mà pháp khí phòng ngự chỉ cần đưa linh khí vào điều động là tốt rồi. Mà nếu có pháp khí phòng ngự thì tuyệt đối sẽ không chật vật giống bây giờ.
Hai bên giao chiến, nhàn nhã nhất là Từ Thanh Phàm, bởi vì sớm phát hiện công kích của số 4 nên đã phát động Thanh Long hộ tí, chỉ cần kéo dài linh khí vận chuyển thì không lo tự vệ. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, thực tế, số 4 sở dĩ không dám đối với hai người khác hạ sát thủ phải kể đến công của Từ Thanh phàm. Lúc này hắn ngoại trừ phòng ngự công kích của số 4 ra thì còn thường xuyên dùng sát khí của mình khóa chặt số 4, để số 4 căn bản không dám dừng lại chút nào. Đồng thời, Từ Thanh Phàm còn thường xuyên chú ý hai gã xà nhân khác đang quan chiến bên ngoài, phòng ngừa bọn hắn tập kích bất ngờ. Ngoài ra Từ Thanh Phàm còn suy nghĩ xem làm sao đánh vỡ thế cục này mà không cho ba người phe mình chịu thương tổn quá lớn.
Có thể nói, Từ Thanh Phàm còn bận rộn hơn ba người kia nhiều.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm nhớ tới khi số 4 chém vào Thanh Long hộ tí đã phát ra tiếng kêu đau đớn, trong lòng không khỏi khẽ động, nhớ tới giới thiệu về Tây Mạc Huyền Sa xà trong các điển tịch.
Loại rắn này tốc độ cực nhanh, phun ra cát độc gây chết người, có thể khống chế bão cát, thậm chí là phong bạo, có thể nói là cực kỳ lợi hại. Nhưng nó có yếu điểm rõ ràng, thân thể nó phi thường yếu đuối, thậm chí còn không bằng một số loại rắn bình thường.
Căn cứ tình huống của Nam Cung Thanh Sơn mà nói, những xà vệ sau khi dung hợp cùng ‘Tứ phương kỳ xà’ ngoại trừ thu được sức mạnh cùng năng lực quỷ dị ra thì cũng kế thừa các nhược điểm của ‘Tứ phương kỳ xà’.
Mà thân rắn Huyền Sa nhược điểm là yếu đuối, có lẽ số 4 cũng kế thừa điểm đó.
Nhưng dù cho biết được nhược điểm này thì nên làm gì để lợi dụng đây?
Từ Thanh Phàm trầm tư.