Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 3 - Chương 69: Đánh cuộc



Chỉ thấy sau lưng Trương Hư Thánh đột nhiên xuất hiện lão giả này, sự già nua còn nhiều hơn cả Lý Hư Hán, vết tích thời gian trôi qua trên mặt hắn cực kỳ rõ rệt, vóc người nhỏ gầy, khuôn mặt khô gầy đầy rẫy nếp nhăn, toàn thân không có một tia sinh khí, giống như đã chết nhiều ngày rồi vậy. Hai mắt híp lại, miệng cũng ngậm chặt.

“Lung Ách Hạt tôn giả, rốt cục ngài cũng đến rồi.”

Nhìn thấy ông lão này đột nhiên xuất hiện, Lý Hư Hán tỏ ra vui mừng, cung kính hướng ông lão.

Lung Ách Hạt tôn giả nghe thấy Lý Hư Hán nói vậy cũng quay về phía Lý Hư Hán hơi khom người đáp lễ, trên mặt không buồn không vui, dáng vẻ thản nhiên.

“Lão hủ đến muộn, xin Lý đạo hữu thứ lỗi.”

Một giọng già nua vang lên, từ lời nói có thể đoán âm thanh già nua này là của vị Lung Ách Hạt tôn giả, nhưng nhìn mặt mũi hắn thì phát hiện vị lão giả này căn bản không có mở miệng. Tựa như âm thành già nua này truyền ra từ trời đất vậy. Nhưng Trương Hư Thánh cùng Lý Hư Hán lại biết, âm thanh này xác thực là Lung Ách Hạt tôn giả phát ra. Cũng không phải phát ra từ miệng, mà thông qua linh khí trong cơ thể ảnh hưởng tới linh khí trời đất, tạo nên cộng hưởng tới linh khí trong trời đất sinh ra âm thanh.

Chỉ là sau khi biết thân phận của Lý Hư Hán, lại thấy Lý Hư Hán hành lễ với vị lão giả này thì khiến người ta không khỏi khiếp sợ.

Tuy rằng trong giới tu tiên ở Thần Châu Hạo Thổ, dưới Thiên Đạo không có nguyên tắc tôn ti, trừ phi là sư phụ và đệ tử gặp lại, còn không thì bất luận thân phận tôn ti, thực lực cao thấp, đều khom mình hành lễ lẫn nhau, tỏ ra tôn kính đối phương.

Nhưng tuy rằng cần khom mình hành lễ lẫn nhau, nhưng cần chú ý nhiều điều. Thông thường, tu sĩ công lực kém, thân phận thấp hơn phải hành lễ trước đối với tu sĩ có công lực cao hơn. Sau đó đối phương mới đáp lễ lại.

Lý Hư Hán tuy công lực đã giảm nhiều, nhưng dù sao cũng còn tu vi Đại Thừa kỳ, hơn nữa bản thân lại là chưởng môn đời trước của Cửu Hoa Môn, một trong sáu Thánh Địa; ở trong giới Tu Tiên có thân phận cao thượng. Mà tu sĩ có thể để cho Lý Hư Hán hành lễ trước, thì cho dù tìm khắp giới Tu Tiên cũng tuyệt đối không quá 5 người. Hơn nữa 5 người này không những địa vị cực kỳ cao mà thực lực từ ngàn năm trước đã đạt tới Đại Thừa kỳ rồi.

Nếu như một trong năm người đó xuất hiện ở đây, cộng thêm Lý Hư Hán thì có thể chống đỡ được Trương Hư Thánh.

Quả nhiên, khi nghe thấy xưng hô của Lý Hư Hán đối với lão giả này, Trương Hư Thánh biến sắc, sau đó bắt đầu cẩn thận quan sát vị Lung Ách Hạt tôn giả này.

Đồng thời, vị Lung Ách Hạt tôn giả kia cũng cẩn thận quan sát Trương Hư Thánh, tuy sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng vẻ thận trọng đề phòng thì ngay cả đám người Trương Lăng Hoa đứng một bên cũng có thể cảm giác được rõ ràng.

Lý Hư Hán nhìn thấy thần sắc của Trương Hư Thánh không biến đổi, liền nhàn nhạt hỏi: “Trương sư đệ, ngươi nhiều năm rồi vẫn ở trong Khổ Tu Cốc, vậy sao ngay cả một vị tông sư khác của Khổ Tu Cốc ngươi cũng không nhận ra?”

Khổ Tu Cốc tổng cộng có hai vị tu sĩ đạt cấp độ tông sư. Một người chính là Trương Hư Thánh trước đây ngụy trang thành Huyền Ma Đạt tôn giả, mà một người khác thì lại rất ít lộ diện ở giới Tu Tiên, vì lẽ đó danh tiếng không cao. Trong giới tu tiên cũng rất ít người biết tới vị tông sư này, nhưng đối với vị tông sư này thì đều tôn kính vô cùng, cho dù cùng là tu sĩ cấp độ tông sư.

Nguyên lai, vị tu sĩ cấp độ tông sư này hiện giờ đã là tu sĩ có bối phận cao nhất trong giới Tu Tiên, ở 2300 năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa kỳ. Mà số tuổi của hắn hiện giờ là bao nhiêu, bối phận rốt cục cao bao nhiêu, thì không có một người có thể hiểu rõ.

Sau đó, vì để có thể tiến thêm một bước, hắn đã bế quan sinh tử trong một động phủ bí ẩn tại Khổ Tu Cốc, hi vọng sớm ngày có thể tìm hiểu được con đường Trường Sinh. Mà trước khi hắn bế quan, vì không muốn bị ảnh hưởng của thế giới bên ngoài mà hắn đã tự mình phế bỏ các giác quan của chính mình. Từ đó mới có tên gọi là Lung Ách Hạt tôn giả (ND: mù, câm, điếc).

Một lần bế quan chính là hơn 2000 năm, thương hải tang điền, giới Tu Tiên đã biến đổi rất lớn. Đến bây giờ, vì những tu sĩ cùng thời với hắn đã lần lượt theo nhau về cõi tiên trong khi hắn bế quan, cho nên hiện tại những tu sĩ trong Khổ Tu Cốc đều chưa từng thấy được hình dáng của vị tông sư này. Thậm chí có rất nhiều tu sĩ cho rằng vị tông sư này e rằng đã sớm chết già trong động phủ nơi hắn bế quan.

Không nghĩ tới, vị Lung Ách Hạt tôn giả này không chỉ không chết, mà hiện giờ lại xuất hiện trên núi Cửu Hoa. Còn dáng dấp của hắn cũng chỉ già nua như bình thường, trên người không có chút khí thế nào, thậm chí còn không cảm thấy được hơi thở.

Nhưng Trương Hư Thánh lại biết, người có thể ẩn giấu hơi thở của mình đến mức người khác không phát hiện ra như vậy, thì tu vi đáng sợ nhường nào.

“Ngươi chính là Lung Ách Hạt tôn giả?” Đối diện một hồi lâu, Trương Hư Thánh không có trả lời Lý Hư Hán, mà mỉm cười quay về Lung Ách Hạt tôn giả, hỏi. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn hòa, tựa như mới vừa gặp lại người bạn già vậy. Đồng thời, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, tựa như đang ấp ủ trong lòng ý nghĩ khác vậy.

“Đúng vậy, lão hủ vẫn bế quan hơn 2000 năm qua, cho dù những tu sĩ Khổ Tu Cốc hiện giờ cũng chưa nhìn thấy chân dung lão hủ, đạo hữu gia nhập sau này nên không biết lão hủ cũng có thể thông cảm được.” Giọng nói già nua lần thứ hai truyền tới từ trong trời đất.

Trương Hư Thánh sau khi phát hiện sự xuất hiện của vị Lung Ách Hạt tôn giả này thì khá kinh ngạc, lúc này dường như đã khôi phục vẻ ung dung lúc trước, quay về Lý Hư Hán cùng Trương Hoa Lăng đang quan sát một bên, khẽ mỉm cười mà nói: “Hai người các ngươi rõ ràng không phải loại người nhiều lời, vậy mà lại nói nhiều với ta như vậy, nguyên lai là kéo dài thời gian để chờ viện binh.”

Tuy rằng Lý Hư Hán cùng Lung Ách Hạt tôn giả liên tiếp xuất hiện đều nằm ngoài sự dự liệu của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, tựa như cảm thấy đối với hắn thì bây giờ mới thú vị vậy.

Chỉ thấy Trương hư Thánh khẽ mỉm cười, nói với Lung Ách Hạt tôn giả: “Đúng là sau khi ta lấy thân phận Huyền Ma Đạt ẩn vào Khổ Tu Cốc thì chưa từng thấy mặt ngươi, bởi vì ta vẫn luôn cho rằng ngươi đã quy thiên, không nghĩ rằng ngươi vẫn còn sống đến bây giờ. Càng không ngờ là ngươi lại xuất hiện ngăn cản ta. Sớm biết như vậy, ngày đầu tiên ta tiến vào Khổ Tu Cốc thì phải tìm cơ hội giết ngươi mới phải”.

Ngoài miệng thì nói muốn giết người, nhưng xem vẻ mặt Trương Hư Thánh vẫn ôn hòa như trước, tựa như lời nói vừa rồi chỉ là chúc phúc thông thường với bằng hữu vậy.

Tiếp đó, Trương Hư Thánh lại quay đầu về phía Lý Hư Hán nói: “Càng không ngờ là mặt mũi của sư huynh ngươi lại lớn đến thế, lại có thể mời được Lung Ách Hạt tôn giả đã bế quan hơn 2000 năm xuất quan, đúng là làm cho sư đệ cảm thấy được sủng ái mà sợ (Thụ sủng nhược kinh).”

Lý Hư Hán nhìn chằm chằm Trương hư Thánh, nhưng không hề trả lời, trong lòng không khỏi thầm than, bất luận mình xuất hiên hay Lung Ách Hạt tôn giả xuất hiện, Trương Hư Thánh vẫn chủ động trong toàn bộ đối thoại, giống như 800 năm trước vậy, bất luận khi đứng cùng ai thì hắn đều là trung tâm tiêu điểm của mọi người.

Ngay khi Lý Hư Hán ấm thầm cảm khái thì, giọng nói già nua của Lung Ách Hạt tôn giả lại vang lên.

“Lý đạo hữu mười ngày trước đã tự mình đi tới nơi ta bế quan, giải thích cho ta rõ việc đạo hữu giả mạo tu sĩ Khổ Tu Cốc ta. Việc này quan hệ trọng đại tới sự hưng vong của hai phái Khổ Tu Cốc và Cửu Hoa Môn. Lão hủ tự nhiên không thể tiếp tục bế quan không để ý. Chỉ là lúc đó ta bế quan tới chỗ quan trọng, không cách nào xuất quan đúng lúc, mãi cho đến tận bây giờ mới tới được, làm cho Cửu Hoa Môn chịu tổn thương lớn như vậy, lão hủ cảm thấy áy náy vô cùng.”

Nói rồi, Lung Ách Hạt tôn giả hơi khom người hướng Lý Hư Hán biểu thị sự áy náy, mà Lý Hư Hán cũng khom người đáp lễ tỏ ý đã hiểu.

Nhưng Trương Hư Thánh nghe Lung Ách Hạt tôn giả nói dường như mang hàm nghĩa khác, hắn kinh ngạc quay sang Lý Hư Hán hỏi: “10 ngày trước? Ta giả mạo Huyền Ma Đạt của Khổ Tu Cốc cũng mới bị Từ Thanh Phàm tiểu tử kia đoán ra, sau đó các ngươi mới biết. Ngươi đến tìm Lung Ách Hạt tôn giả từ 10 ngày trước, lẽ nào ngươi đã sớm biết thân phận của ta?”

Lý Hư Hán lạnh nhạt nói: “Ta từ hai năm trước đã biết Huyền Ma Đạt là ngươi ngụy trang thành.”

“Ồ? Ngươi làm sao mà biết?” Nói tới đây, Trương hư Thánh dường như đoán được điều gì, hắn gật gật đầu hỏi tiếp: “Ừ, hai năm trước ta từng gặp tên tiểu tử Từ Thanh Phàm kia, điều này có liên quan sao?”

Lý Hư Hán gật đầu, nói: “Ta lần đầu tiên nghe danh tự Huyền Ma Đạt là ở thời điểm 800 năm trước, khi đó chính là hắn đã công bố việc ngươi nghiên cứu tà thuật khắp giới Tu Tiên. Ta nghĩ ngươi cũng vì thế mà giết hắn chứ? Sau khi giết hắn lại thấy thân phận của hắn có thể lợi dụng, vì thế ngươi lại đóng giả hắn đúng không?”

Trương Hư Thánh cười nói: “Không nghĩ tới ngươi lại nhớ rõ như vậy. Đúng vậy, năm đó bởi vì tên kia lo chuyện bao đồng, kế hoạch của ta bị hắn làm cho rối tinh rối mù, ta nào có thể dễ dàng tha cho hắn được. Vì thế sau khi ta tránh khỏi sự truy sát của ngươi không lâu, ta đã bắt hắn đem giết đi. Nhưng việc này không có quan hệ gì tới việc ngươi phát hiện ra ta giả mạo chứ?”

Lý Hư Hán thở dài, nói: “Chỉ sợ ngươi không biết, 800 năm trước sau khi hắn phát hiện ra ngươi nghiên cứu ta thuật, tuy rằng thoát được sự truy sát của ngươi nhưng cũng bị thương không nhẹ, chỗ tổn thương nặng nhất là huyệt Linh Hải, khiến cho công lực của hắn đời này không thể tiến thêm được nữa, chỉ có điều chuyện này toàn giới Tu Tiên cũng chỉ có mình ta biết”

Lý Hư Hán trong mắt hiện lên một tia áy náy: “Sau đó trong giới Tu Tiền truyền ra tin tức Huyền Ma Đạt đã bước vào Đại Thừa kỳ trở thành một đại tông sư, lúc đó ta cho rằng chỉ là đồn đại, cũng không lưu ý. Nhưng không ngờ rằng đứa bé Từ Thanh Phàm kia dĩ nhiên lại gặp phải ngươi hai năm trước, mà căn cứ sự miêu tả của hắn, Huyền Ma Đạt thực sự đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa Kỳ, lúc đó ta cảm thấy khó mà tin nổi. Sau đó ta lại để đứa bé kia miêu tả lại kỹ càng những lời nói của Huyền Ma Đạt, ta phát hiện những câu nói đó rất khác so với Huyền Ma Đạt ở thời điểm 800 năm trước, ngược lại thì tương tự với sư đệ ngươi. Sau đó trong hai năm qua, ta đã phái người điều tra cẩn thận, phát hiện mấy trăm năm gần đây cứ lúc nào Huyền ma Đạt bế quan tu luyện thì trong giới Tu Tiên sẽ người của một môn phái nào đó biến mất một cách bí ẩn. Mà những môn phái kia ta cũng hoài nghi là do ngươi tiêu diệt để làm thí nghiệm. Như vậy, kết quả vô cùng khó lường.”

Nghe xong Lý Hư Hán kể lại, Trương hư Thánh gật đầu, thở dài tiếc nuối: “Xem ra ta sơ sẩy rồi, lúc giết chết Huyền Ma Đạt lại không có kiểm tra thi thể của hắn. Huyên Ma Đạt này thật sự là khắc tinh của ta, đã chết lâu như vậy rồi còn muốn gây phiền toái cho ta.”

Sau khi than vãn xong, Trương Hư Thánh ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Hiện giờ nghi hoặc trong lòng ta đều đã được làm rõ, xem ra chúng ta nhất định phải đấu một trận rồi. Bất quá Lý sư huynh, Lung Ách Hạt tôn giả, bằng vào công lực hiện giờ của ta. Các ngươi dù có liên thủ cũng cản được ta sao?”

Nói rồi, hắn phóng xuất khí thế bá đạo của mình ra, hiển nhiên hắn rất tự tin với thực lực của mình.

Lý Hư Hán cười nhạt, nói: “Trương sư đệ, nhưng năm qua công lực của ngươi tăng mạnh, cũng đã luyện thành thân thể bất tử, nhưng sư huynh những năm qua cũng không chỉ chờ chết đâu.”

Lý Hư Hán đột nhiên phóng xuất khí thế trên người ra, khí thế của hắn đã cường hơn nhiều so với 800 năm trước.

Nhưng cỗ khí thế cường thịnh kinh người này lại ẩn giấu một sư ôn nhu rất mâu thuẫn. Lúc này chỉ có Trương Hư Thánh cùng Lung Ách Hạt tôn giả mới có thể cảm giác được. Điều này cho thấy Lý Hư Hán vận dụng khí thế của mình rất thuần thục.

Theo cỗ khí thế dần trở lên cường thịnh thì, nguyên bản Lý Hư Hán thân hình khô gầy lại từ từ trở lên cao to đầy đặn, những nếp nhăn trên mặt dần dần biến mất, ánh mắt sắc bén có thần, tóc bạc lập tức rơi rụng, tóc đen mọc ra nhanh chóng. Một ông lão vừa mới rồi còn trông như sắp chết, giờ đã biến thành một trung niên cao to uy nghiêm. Tiếp theo hắn vung tay, “Chu Tước Hoàn” trong tay Trương Hoa Lăng đã hóa thành một luồng sáng màu hồng bay đến trong tay hắn.

Nhìn thấy dị biến từ Lý Hư Hán, Trương Hư Thánh “Ồ” một tiếng. Bắt đầu cảm thấy mình hơi khinh thường vị sư huynh này rồi. Mà Lung Ách Hạt tôn giả đứng bên cạnh cũng cảm thấy khâm phục đối với Lý Hư Hán.

Nhưng Lý Hư Hán biến hóa kinh người vẫn chưa có xong, chỉ thấy sau khi Lý Hư Hán bắt lấy “Chu Tước Hoàn”, thì “Chu Tước Hoàn” bỗng sáng rực lên, hỏa linh khí bắt đầu điên cuồng tràn vào trong cơ thể Lý Hư Hán. Mà thân thể Lý Hư Hán lại tỏa ra ánh sáng năm màu.

Tiếp đó, Lý Hư Hán đưa ngón tay lên miệng cắn rách, vung tay bắn ra tám giọt máu tươi, mà tám giọt máu này đột nhiên lóe sáng rồi biến thành tám người y hệt Lý Hư Hán, mà khí thế cũng không hề thua kém so với bổn tôn. 

Tám Lý Hư Hán do tám giọt máu biến thành, lập tức cùng bổn tôn tụ lại một chỗ, tổ hợp thành “Trận pháp Cửu Cung” vây lấy Trương hư Thánh.

Ở bên canh, Lung Ách hạt tôn giả lại không có biến hóa dị thường nào, trên người vẫn không hề có khí tức như trước, chỉ là trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím, bên mặt trên hiện ra một luồng sóng năng lượng huyền bí, dĩ nhiên độ quý giá không thấp hơn so với pháp bảo “Chu Tước Hoàn”

Nhìn thấy Lý Hư Hán cùng Lung Ách Hạt tôn giả động thủ, trong mắt Trương Hư Thánh lóe lên một đạo tinh quang, lông mày hơi nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện lần này hắn không có niềm tin tất thắng.

Quan trọng hơn chính là, lần này hắn chủ yếu đến Cửu Hoa Môn là để đoạt lại trái tim của hắn. Nguyên lai cảm thấy thực lực Lý Hư Hán giảm mạnh, muốn bắt hắn hẳn rất dễ dàng, không ngờ rằng thực lực Lý Hư Hán lại trở lên mạnh như thế, cố gắng thắng cũng có thể, nhưng trái tim hắn đang nằm trong cơ thể của Lý Hư Hán, muốn đánh bại Lý Hư Hán cùng Lung Ách Hạt tôn giả mà không làm tổn thương tới trái tim của hắn, thì cực kỳ không dễ, bất tri bất giác, trong lòng lại thêm lo lắng.

Tuy rằng trong lòng còn lo lắng, nhưng sắc mặt Trương Hư Thánh vẫn thản nhiên như cũ, trước tiên nói với Lý Hư Hán: “‘Hoàn Dương Quyết’, ‘Huyết Ngưng Đại Pháp’, không ngờ tới ngươi lại đồng thời luyện thành cả hai, ngươi khiến ta kinh hỉ không ít đó. Xem ra 800 năm qua ngươi thật sự không chỉ nằm chờ chết.”

Sau khi nói xong, Trương Hư Thánh lại đưa mắt nhìn Lung Ách Hạt tôn giả cầm thành trường kiếm: “‘Thiên Tuần Kiếm’, ta vẫn cho là pháp bỏa trong truyền thuyết có thể dẫn động lực lượng Thiên Lôi đã bị phá hủy trong lần hạo kiếp trước, không ngờ lại nằm trong tay ngươi.”

“Hiện giờ, người còn cho rằng chúng ta không giết được ngươi sao?” Sau khi thân thể phát sinh dị biến, khẩu khí Lý Hư Hán bắt đầu trở nên lạnh lẽo, trong mắt ẩn hiện sát khí.

Trong khi nói chuyện, khí thế trên người hắn lại tăng, mà ‘Thiên Tuần Kiếm’ trong tay Lung Ách Hạt tôn giả cũng từ từ giơ lên, mắt thấy hai người chuẩn bị ra tay mà Trương Hư Thánh vẫn thản nhiên như cũ, tựa hồ đối với sự uy hiếp của hai người coi như không thấy.

Nhưng trong chớp mắt trước khi bọn hắn ra tay, Trương Hư Thánh đột nhiên quát khẽ: “Chờ một chút, Lý sư huynh, ngươi không muốn lấy giải dược ‘Thiên Linh Đan’ cho những trưởng lão và đệ tử kia sao? Lung Ách Hạt tôn giả, ngươi không muốn biết danh sách những tu sĩ Khổ Tu Cốc theo ta làm loạn sao?”

Trương Hư Thánh giống như có ma lực, theo tiếng nói của hắn phát ra, Lý Hư Hán cùng Lung Ách Hạt tôn giả lập tức ngừng lại đạo pháp đã được triển khai một nửa.

Lý Hư hán hừ lạnh: “Ngươi sẽ thành thật nói cho chúng ta sao?”

Đối với hắn mà nói, cho dù hi sinh một nửa thực lực của Cửu Hoa Môn, chỉ cần có thể diệt trừ Trương Hư Thánh thì cũng đáng giá, nhưng hắn biết Lung Ách Hạt tôn giả sẽ không nghĩ như thế. Lung Ách Hạt tôn giả nhất định muốn biết những tu sĩ đã theo Trương Hư Thánh làm loạn, để còn có thể chỉnh đốn Khổ Tu Cốc, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngừng tay, nhưng trong lòng tràn đầy không muốn.

Đột nhiên hắn phát hiện, tuy rằng ván cờ này hắn đã bày từ rất lâu, nhưng tình thế biến hóa vẫn nằm trong lòng bàn tay của Trương Hư Thánh, điều này làm cho Lý Hư Hán không khỏi cảm thấy như vô lực xoay chuyển vậy.

Trương Hư Thánh khẽ mỉm cười, không vì mình bị bao vây mà luống cuống, chỉ chậm rãi nói: “Đương nhiên biết, bất quá ta sẽ không để cho các ngươi dễ dàng biết được. Thế này đi, dưới Lăng Hoa Điện có trận đấu, các ngươi có nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy” Lý Hư Hán đáp lại.

“Chúng ta đánh cuộc nhé, nếu như ba tên đệ tử Cửu Hoa Môn kia có thể chiến thắng ba tên thủ hạ của ta, ta sẽ đem giải dược Thiên Linh Đan cùng với danh sách những khổ tu sĩ đã theo ta, giao cho các ngươi. Nếu như ba tên thủ hạ của ta thắng ba đệ tử của các ngươi, vậy thì trước khi các ngươi công kích ta, hãy tiếp của ta ba chiêu, thế nào?”

Trương hư Thánh nói xong, hứng thú nhìn phản ứng của Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả.

Cân nhắc một hồi lâu, Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả liếc mắt nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu.

Cùng lúc, dưới sự chỉ huy của Trương Hoa Lăng và Trương Hư Thánh, trên bầu trời các trưởng lão cùng những yêu ma cao cấp cũng đình chỉ hỗn chiến. Sau khi hiểu rõ tình thế hiện tại, ngoài sự kinh ngạc thì toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trận quyết đấu trước Hoa Lăng Điện,

Giữa bầu trời, Trương Hoa Lăng nhíu chặt lông mày, Trương Hư Thánh thiết lập trận đánh cuộc như thế mục đích thực sự chỉ để công kích trước ba chiêu thôi sao?

Chẳng biết vì sao, một bóng ma bắt đầu bao phủ trong lòng Trương Hoa Lăng.

Trên sườn núi Cửu Hoa, trước Hoa Lăng Điện.

So sánh với trận hỗn chiến trên bầu trời thì chiến trường nơi này rơi vào bầu không khí yên ắng.

Đệ tử Cửu Hoa Môn cùng yêu ma cấp thấp thủ hạ của Trương Hư Thánh vẫn giao đấu với nhau nhưng không ác liệt, mà nhìn chằm chằm vào số 4 đang đấu pháp với ba người Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, tựa hồ bị trận đấu này làm cho kinh ngạc ngây người.

Đám đệ tử Cửu Hoa Môn đang quan sát trận chiến này, dù cho bình thường kiêu ngạo cỡ nào nhưng lúc này cũng không khỏi tự hỏi. Nếu đổi lại là mình đối mặt với công kích của số 4, liệu có thể chống đỡ được mấy hiệp? Coi như các trưởng lão trên bầu trời lúc này trong lòng cũng tràn ngập kinh ngạc, căn bản không thể tưởng tượng được đây chỉ là trận tỷ thí của tu vi dưới Kết Đan kỳ.

Mà những yêu ma cấp thấp kia, tựa như rất khiếp sợ khí tức nguy hiểm trên người ba tên xà nhân, cũng lặng lặng mà đứng đó không dám vọng động chút nào.

Còn hai tên xà nhân có dáng dấp tương tự số 4, lúc này chỉ lạnh lùng nhìn trận tỷ thí, không biết trong lòng đang suy tính gì.

Trên sân, tốc độ di động của số 4 tựa như đã đạt tới cực hạn có thể trên thế gian này. Chỉ thấy công kích của số 4 lúc trái lúc phải, đang cách mấy trượng đột nhiên tiến lại gần. Thân thể hóa thành một bóng mờ bao vây gắt gao đám người Từ Thanh Phàm không để lại một khe hở. Tựa như trong không gian chiến đấu này đâu đâu cũng có thân ảnh của bốn người, giống như đang sử dụng thuật phân thân. Mà Từ Thanh Phàm tuy rằng cảm giác được số 4 đang liên tiếp công kích mình không ngừng, rồi lại phát hiện hai người còn lại cũng gặp công kích không ngừng giống mình, chứng tỏ tốc độ của số 4 nhanh tới mức nào.

Ba người Từ Thanh Phàm đối mặt với tốc độ quỷ dị của số 4 đều cố gắng chống đỡ, Từ Thanh Phàm có pháp khí phòng ngự cao cấp thì không nói, còn Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh THượng thì không ngừng triển khai các loại đạo pháp phòng ngự hoặc trận pháp phòng ngự cấp thấp ‘Linh chướng’, ‘Kim thuẫn’ , tuy rằng đều bị số 4 một đòn mà phá, nhưng đều trong nháy mắt có thể thi triển ra cái tiếp theo, thủ pháp khống chế thành thạo nhanh chóng, vận dụng linh khí nhẹ nhàng tự nhiên, khiến người ta nể phục.

“Rầm rầm” âm thanh không ngừng vang lên, tuy không điếc tai, nhưng tạo thành một chuỗi âm thanh liên tiếp không gián đoạn, đó là số 4 công kích và ba người Từ Thanh Phàm phòng thủ va chạm với nhau.

Cuộc chiến đấu này tuy rằng đạp pháp không oanh liệt, hoa lệ nhưng người công kẻ thủ chỉ trong nháy mắt cũng có cảm giác rất kích thích.

Chỉ có những người đứng xem xung quanh mới cảm thấy kích thích từ trận chiến này, nhưng đối với những nguy hiểm bên trong thì chỉ có những người trong cuộc mới biết được.

Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng mặc dù mỗi lần đều kịp thời thi triển phòng ngự ngăn cản công kích của số 4, nhưng giao thủ nhiều như vậy, chỉ cần hai người có một lần phản ứng chậm chạp thì hai người bọn họ dù không chết cũng trọng thương.

Tuy rằng số 4 nhìn có vẻ như đang chiếm cứ chủ động hoàn toàn, nhưng nội tâm kỳ thực đang kêu khổ, lợi dụng tốc độ để thuấn sát kẻ thù là thủ pháp hắn quen dùng, hơn nữa một khi hắn ra tay thì đối phương còn chưa kịp phát hiện cũng đã chết oan uổng rồi. Nhưng lúc này bởi vì hắn khinh địch, không nghĩ tới Từ Thanh Phàm lại sớm phát hiện được hắn sẽ ra tay, kết quả chỉ có thể công kích không ngừng mà không dám dừng lại, hiện giờ chỉ cần hắn ngừng lại trong chớp mắt, sẽ lập tức bị ba người Từ Thanh Phàm phản kích. Ba người Từ Thanh Phàm tựa như lò xo bị ép vậy, ép càng chặt thì lực đàn hồi càng lớn.

Mà khuyết điểm của hắn chính là sức phòng ngự yếu, lấy lực công kích của Từ Thanh Phàm nếu hắn dùng thân thể chống đỡ thì không chết cũng sẽ bị thương.

Nhìn tình cảnh trong sân, trong lòng Từ Thanh Phàm cũng âm thầm sốt ruột. Dưới tình huống hai tên xà nhân kia còn chưa ra tay, linh khí tâm thần tiêu hao quá nhiều thì tiếp tục chiến đấu là cực kỳ bất lợi.

Nhất định phải thay đổi tình thế giằng co này.

Từ Thanh Phàm âm thầm hạ quyết tâm.

“Nếu tiếp tục thế này thì cho dù đánh bại số 4 đi chăng nữa, thì chỉ cần một tên xà nhân ra tay thì vẫn sẽ chết thôi, không bằng liều một phen, nói không chừng còn có bất ngờ”

Nghĩ vậy, trong mắt Từ Thanh Phàm lóe lên một tia quang mang, cũng bắt đầu dần dần giả bộ không có kế nào. Mà mỗi lần số 4 tấn công thì phòng ngự cũng dần không tập trung, thậm chí sát khí khóa chặt số 4 cũng đứt đoạn, ra vẻ thần thức bị tiêu hao nghiêm trọng. Tuy rằng thế tiến công phòng thủ của bốn người thay đổi trong nháy mắt, nhưng số 4 nhanh chóng phát hiện tình huống khác thường của Từ Thanh Phàm, trong lòng cảm thấy bất ngờ, hắn căn ban không nghĩ tới Từ Thanh Phàm chịu áp lực nhẹ nhất lại không kiên trì nổi.

Nhìn thoáng qua, thấy Từ Thanh Phàm không có cách nào tùy ý cử động đùi phải, Lại nhớ tới trước đây không lâu Từ Thanh Phàm đấu pháp với Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng khẽ mừng rỡ.

“Tuy rằng số 41 chỉ là một tên rác rưởi, nhưng dù sao cũng là do chủ nhân chế tạo ra. Đối mặt với Từ Thanh Phàm thì dù hắn thất bại cũng có thể làm tiêu hao linh khí của đối phương hơn nửa mới phải. Nói như vậy, Từ Thanh Phàm không kiên trì được như trước cũng là hợp lý.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng số 4 tính đa nghi cũng không có tùy tiện ra tay, mà chỉ từ từ đem trọng tâm công kích chuyển sang người Từ Thanh Phàm, trước đây mỗi một nhịp thở số 4 sẽ công kích hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng mỗi người ba lần, còn công kích Từ Thanh Phàm chỉ hai lần. Sau khi chuyển trọng tâm công kích thì hai người kia chỉ nhận hai lần công kích mỗi nhịp, còn công kích Từ Thanh Phàm đã tăng lên 4-5 lần.

Quả nhiên, khi số 4 chuyển dời sự công kích đi, phát hiện Từ Thanh Phàm càng lúc càng luống cuống chống đỡ, có mấy lần suýt nữa không chống đỡ nổi, lúc sau ngay cả Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng cũng phát hiện Từ Thanh Phàm có chút không đúng, trên mặt họ hiện lên vẻ lo lắng.

Đột nhiên, giống như linh khí trong cơ thể không đủ cung cấp để chống đỡ, Thanh Long đang quấn quanh người Từ Thanh Phàm trong nháy mắt dừng lại, đúng lúc đó phòng ngự xuất hiện kẽ hở ở trước ngực Từ THanh Phàm.

Nhìn thấy khe hở đó, số 4 không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc độ lên cực hạn, hóa thành một bóng mờ nhào tới Từ Thanh Phàm. Đồng thời năm móng tay của hắn cũng đột nhiên dài ra, giống như năm thanh kiếm mạnh mẽ đâm vào người Từ Thanh Phàm.

“Từ sư huynh”

“Từ sư đệ”

Nhìn thấy cảnh đóm Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng kinh hãi, muốn đi cứu viện nhưng phát hiện mình không thể đuổi kịp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.