“Anh Thiên Tứ?”
Trần Phong vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của gã, anh Thiên Tứ là kẻ mà đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tuyệt đối không thể mất thể diện, giờ lại làm như thế sao?
Thiên Tứ thì còn chẳng thèm nhìn Trần Phong lấy một cái, hắn cúi đầu đi vào phòng, cắn răng rồi đột nhiên cúi người trước mặt Tiết Bách Hợp: “Cô Tiết, trước đây tôi có mắt không tròng nên đã xúc phạm cô! Hôm nay tôi đặc biệt đến tận đây để xin lỗi, mấy triệu tệ tiền hàng kia đã được trả lại không thiếu một xu. Sau này chúng tôi sẽ trả tiền hàng cho quý công ty theo từng quý, xin cô hãy tha thứ cho tôi!”
Mọi người đều kinh ngạc, anh Thiên Tứ lại chịu nhận sai và xin lỗi sao?
Người kinh ngạc nhất là Trần Phong, gã vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh Thiên Tứ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải tên Diệp Thành này làm khó anh không? Anh cứ nói cho em, em sẽ sa thải anh ta!”
“Mày im mồm cho tao!”
Thiên Tứ tức tên Trần Phong này vô cùng, nếu không phải gã cố ý giở trò thì sao hắn có thể đắc tội một kẻ máu mặt như vậy được? Vừa nãy, lúc đứng đợi ở bên dưới hắn đã nghe anh Mặt Sẹo nói rồi, anh Diệp này là khách quý của ông Thẩm. Người ta nói Hồng Ngũ gia chỉ là một con chó thì cũng không phải nói quá. Diệp Thành chỉ cần nói một câu thôi là có thể khiến cả nhà hắn bốc hơi trong phút chốc!
Thế nên hắn không hề khách sáo với Trần Phong, hắn giáng ngay một bạt tai xuống, quát lớn: “Trần Phong, mày nghe rõ cho tao! Nếu sau này mày còn dám làm khó anh Diệp và cô Tiết, Phùng Thiên Tứ tao đây sẽ xử mày đầu tiên!”
Trần Phong bị tát tới nỗi đầu váng mắt hoa nhưng không dám nói gì, bởi cho dù là bố gã gặp anh Thiên Tứ thì cũng phải khách sáo nhún nhường, thế nên gã chỉ có thể oán hận trừng Diệp Thành một cái rồi chán nản chạy ra khỏi phòng.
“Anh, anh Diệp, tối nay tôi đã đặt tiệc ở khách sạn rồi, xin mời anh và cô Tiết đến dự”. Thiên Tứ tát một cái, đuổi Trần Phong đi rồi nịnh nọt lại gần cười xòa với Diệp Thành.
Diệp Thành chẳng hứng thú mấy, nhưng anh lại nghĩ đến, khi xử lý những việc chốn phàm tục này thì mấy tên côn đồ địa phương này cũng khá có tác dụng, thế nên anh khẽ gật đầu
Bảo Phùng Thiên Tứ đi về rồi Diệp Thành mới ngồi về bàn làm việc của mình. Thế nhưng lúc này ánh mắt các nhân viên trong phòng làm việc khi nhìn anh đã thay đổi.
Nhìn dáng vẻ của anh Thiên Tứ thì sao họ có thể không đoán ra được chứ, đồng nghiệp nhìn có vẻ bình thường của họ thực ra là một người có bản lĩnh và rất được nể mặt.
“Chắc lại là cậu ấm nhà giàu nào đến đây tán gái rồi”.
Mấy người này ngay lập tức có suy nghĩ hệt như ông chủ tịch. Chẳng mấy chốc, cánh đàn ông thì chua xót không thôi, mấy cô gái thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với Tiết Bách Hợp, thầm bực mình tại sao một anh chàng đúng kiểu chủ tịch bá đạo như thế lại không để ý đến mình.
Thậm chí còn có mấy nhân viên ỷ vào việc mình có chút nhan sắc liền cố tình lắc lư trước mặt Diệp Thành, lúc nói chuyện thì kéo cổ áo xuống cực thấp, cố gắng tranh thủ để vẽ nên một tương lai tươi sáng.
Những nhân viên nam khác thấy thế thì suýt nữa lồi cả con mắt ra ngoài, Diệp Thành thì còn chẳng buồn nhìn lấy một cái. Không tính kiếp trước, chỉ riêng Liễu Băng Dao, Thẩm Minh Nhan mà anh đã từng tiếp xúc trong kiếp này thôi, có ai mà không xinh đẹp hơn những người phụ nữ dung tục tầm thường này gấp bội?
Một ngày trôi qua rất nhanh, không ai dám đến giao việc cho Diệp Thành, thế là anh nhắm mắt tu luyện. Tất nhiên người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy là anh đang lười biếng nên ngủ thôi, bởi thế mấy nhân viên nam chỉ có thể ghen ghét anh nhìn tức mà không dám nói gì.
“Cô thực sự không đi với tôi sao?”. Đứng ở cổng công ty, Diệp Thành nhìn Tiết Bách Hợp hỏi.
Tiết Bách Hợp lắc đầu, khẽ nói: “Tôi chưa từng đến những nơi như vậy, hơn nữa…tôi cũng không thích”.
Diệp Thành thấy vậy thì âm thầm gật đầu. Theo tư liệu, Tiết Bách Hợp là con riêng của trưởng lão kia. Tuy trưởng lão kia rất yêu thương hai mẹ con cô ta nhưng vợ ông ta là con gái út của các chủ Dật Tiên các, thế nên ông ta cũng không thể làm được gì.
Thế nên cuộc sống của Tiết Bách Hợp từ bé đến lớn rất bình thường, thậm chí khá túng quẫn. Giờ hai mẹ con cô ta nương tựa vào nhau, sống nhờ vào chút tiền lương chẳng nhiều nhặn gì để sinh sống.
“Tin tình báo trong tư liệu cũng khá chuẩn đấy”.
Diệp Thành thầm suy nghĩ, vẫn tiếp tục nói: “Vậy được, nếu gặp rắc rối thì nhất định phải gọi cho tôi đấy”.
Tiết Bách Hợp thấy rất ngọt ngào, cô ta khẽ “ừm” một tiếng rồi lên xe buýt.
Vào khoảnh khắc cô ta lên xe, lông mày Diệp Thành run lên, ngón tay anh khẽ gảy, gieo hạt giống thần niệm của mình vào cơ thể Tiết Bách Hợp. Hạt giống này lúc bình thường sẽ không ảnh hưởng gì đối với con người, nhưng khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ cảm nhận được ngay, có thể lập tức đến bên cạnh đối phương!
Sắp xếp xong tất cả, anh liền quay người lên xe, đi đến nơi mà Phùng Thiên Tứ báo…
Nửa tiếng sau, Tiết Bách Hợp về đến nhà. Đây là tòa nhà cũ nát, bên trong u ám ẩm ướt, nếu nói sắp sập cũng có người tin.
“Mẹ, con về rồi”.
Mở cửa ra, mùi mốc meo bên trong khiến Tiết Bách Hợp nhíu mày, nhưng cô ta lập tức nở nụ cười vui tươi, bởi không muốn để mẹ biết mình đã bị bắt nạt ở công ty.
“Khụ khụ, Bách Hợp, con về rồi à?”. Mẹ Tiết Bách Hợp chống người ngồi dậy từ trên giường, nhìn cô con gái cưng của mình.
Tiết Bách Hợp vội vàng đi kên phía trước rồi nói: “Mẹ, mẹ mau nằm xuống đi, con rót nước để mẹ uống thuốc”.
Bà Tiết cầm lấy thuốc nhưng không uống mà thở dài: “Bách Hợp à, là do mẹ liên lụy con. Ngày nào con cũng phải đi làm rất mệt mỏi để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ, buổi tối còn phải chăm sóc mẹ. Con đã từng này tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai. Nếu không thì con đừng lo cho mẹ nữa, cứ để mẹ…”
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!”, Tiết Bách Hợp hét lớn, nước mắt rơi như mưa: “Năm đó, mẹ thân gái một mình kiên trì sinh con ra rồi nuôi lớn con thành người, kiên quyết không lấy ai cả, giờ là lúc con báo hiếu cho mẹ, sao mẹ có thể bỏ con mà đi chứ?”
Nói rồi cô cố gắng nặn ra nụ cười: “Mẹ yên tâm đi. Mẹ à, chuyện ở công ty con đã giải quyết rồi. Mẹ xem, con còn được nhiều tiền thưởng thế này cơ mà, mai con sẽ mướn một người giúp việc ban ngày về chăm cho mẹ”.
Bà Tiết vội vàng nói: “Đừng con ơi, mẹ có thể tự chăm sóc bản thân mà. Nhưng không phải con nói khách hàng kia luôn gây khó dễ cho con, không chịu trả tiền sao? Chẳng lẽ con…”
Bà nói vậy, sắc mặt chợt thay đổi, Tiết Bách Hợp vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy”.
Sau khi giải thích, bà Tiết cũng đã biết tất cả. Bà đột nhiên nói với giọng nghiêm túc: “Bách Hợp, liệu người đàn ông này liệu có phải là…”
“Vâng, con cũng đang nghĩ liệu có phải anh ta tới vì con không”. Lời của Tiết Bách Hợp không hề tự luyến chút nào, do từ nhỏ tới lớn mẹ đã kể cho cô rất nhiều chuyện về người bố khốn kiếp kia. Hơn nữa, cách Diệp Thành tiếp cận cô ta y hệt như cách năm xưa bố tiếp cận mẹ!
“Vậy con phải cẩn thận vào, loại đàn ông như vậy chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu”. Bà Tiết nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối đừng như mẹ, phải nuối tiếc cả đời!”
“Vâng, con biết mà”.
Tiết Bách Hợp ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì kích động. Nếu, nếu như cô ta bán mình mà có thể khiến mẹ có thể sống một cuộc sống sung túc…
Cô ta thấy sợ hãi bởi ý nghĩ của mình. Trước đó cũng không phải không có mấy tên cậu ấm nhà giàu muốn bao nuôi nhưng cô ta đã từ chối không chút do dự. Nhưng khi đến lượt Diệp Thành thì cô ta lại rất kinh ngạc mà phát hiện rằng…
Cô ta không hề thấy phản cảm!
– ——————