Diệp Thành không hề nói những lời này với đám người Hà Thái Vi, thế nên khi nghe thấy anh đến vì giao long, tất cả mọi người đều biến sắc.
Ông Quách sầm mặt xuống nhìn Diệp Thành mấy lần rồi đột nhiên cười ha ha nói: “Tên ranh, cậu nghĩ con giao long đó là con giun cậu giẫm một phát chết luôm được sao? Nghe nói con giao long này đã tu hành cả ngàn năm, có thể hô mưa gọi gió, dâng lên sóng to gió lớn. Chỉ với một cậu thanh niên non choẹt như cậu thì e là chẳng đủ cho nó nhét kẽ răng!”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên tỏ vẻ một trưởng bối hòa nhã: “Thực ra tôi cũng không muốn làm khó cậu đâu, chỉ cần cậu đồng ý nói ra vị trí và thông tin cụ thể của con giao long đó, không chỉ có nhà họ Hà trả ơn cậu hậu hĩnh mà tôi cũng sẽ nhận cậu làm đồ đệ, truyền lại cho cậu pháp thuật thần thông thực sự!”
“Ông Quách?”, Hà Thái Vi kinh ngạc nói: “Không phải ông nói đến bên bờ sông Thương Lan này là sẽ chắc chắn dụ được con giao long ra khỏi sông rồi giết chết sao? Sao lại còn phải lợi dụng tên ngốc này nữa?”
Sắc mặt ông Quách hơi khó coi, do dự không chịu nói. Diệp Thành thì lại lạnh nhạt nói: “Đơn giản bởi sau khi ông Quách đây đến sông Thương Lan thì phát hiện âm khí ở nơi đây cực nặng, thậm chí còn lờ mờ ảnh hưởng đến thời tiết và hình dáng vạn vật…”
Nói rồi anh hái một chiếc lá liễu xuống, khẽ sượt qua, chiếc lá xanh mướt bị chẻ làm hai, trong đó lộ ra màu trắng bệch mờ mờ.
Thấy thế, mặt ông Quách hơi giật giật, Diệp Thành thì cứ tiếp tục nói theo ý mình: “Thế nên đột nhiên ông ta không có lòng tin, sợ rằng mình không đánh lại giao long nên mới định moi thông tin chỗ tôi. Nếu biết được hang ổ của giao long sẽ dễ dàng đánh lén, đồng thời có thể phân tích nhược điểm của nó từ tin tình báo”.
Mắt ông Quách hằn lên tia độc ác, ông ta cắn răng quan sát Diệp Thành, một lúc sau mới hừ lạnh, nói: “Thật là một tên ranh mồm mép nhanh nhảu! Tôi lo lắng con súc sinh đó quá hung dữ sẽ làm liên lụy đến mọi người, thế mà cậu lại châm chọc khiêu khích tôi!”
Nói rồi ông ta chắp tay với Hà Thái Vi: “Nếu cô Hà không tin tôi thì tôi đành cáo từ, mong cô hãy tìm cao nhân khác đi!”
Hà Thái Vi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng kéo ông Quách lại và nói: “Ông đang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, sao tôi có thể không tin ông được? Nhưng nếu có tin tức của tên kia mà có thể khiến mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn thì sao chúng ta lại không làm vậy chứ?”
Cô ta nói vậy đã cho ông Quách một đường lui, sắc mặt ông ta đã hòa hoãn hơn nhiều. Ông ra bực tức nhìn Diệp Thành rồi quay đầu đi không nói gì.
Hà Thái Vi xoa dịu ông Quách xong thì lại đi đế chỗ Diệp Thành rồi õng ẹo nói: “Em giai à, nếu em biết về hang ổ của con giao long kia thật thì nói cho chị được không? Chị chắc chắn sẽ cho em một khoản hậu hĩnh”.
Nói xong câu cuối cùng, cô ta gần như dựa sát vào người Diệp Thành, hà một hơi quyến rũ: “Thứ mà nhà họ Thẩm cho em chị cũng có thể cho em; Thứ mà nhà họ Thẩm không thể cho em, nhà họ Hà có chị cũng có thể cho em một cách dễ dàng”.
Diệp Thành nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ cần cây nhân sâm năm trăm năm trên xe cô”.
“Việc này…” . Truyện Khác
Hà Thái Vi hơi do dự. Cây nhân sâm này được cô ta mua về với giá cao, nếu nấu thành canh nhân sâm thì ít nhất cũng có thể khiến ông nội sống thêm được vài ba ngày.
Nhưng ngay lúc này, ông Quách lại sáp đến khẽ nói: “Cô Hà, có thể đồng ý với cậu ta. Nếu có được nội đan của con giao long đó thì tôi có thể chửa khỏi hẳn bệnh cho ông Hà. Đến lúc đó thì cây nhân sâm này cũng chẳng còn quan trọng nữa”.
Khóe miệng Diệp Thành cong lên thành nụ cười châm chọc. Ông Quách này quả là có gan ăn nói lung tung, giao long ở nơi âm khí mênh mông như thế này, nội đan trong cơ thể tất nhiên cũng là vật chí âm chí tà. Nếu Hà Thành chết thì có thể nhờ nội đan mà hóa thành âm linh, nhưng nếu dùng lúc đang còn sống thì chắc chắn sẽ hồn bay phách tán!
Tuy đã hiểu rõ nhưng anh không hề vạch trần, chỉ thản nhiên cầm lấy cây nhân sâm lâu năm mà Hà Thái Vi đưa, sau đó chỉ về một chỗ trên sông Thương Lan.
Vừa nãy khi Thẩm Minh Nhan và Hà Thái Vi xung đột với nhau, anh không nói gì là bởi đang quan sát sông Thương Lan, anh đã xác định được hang ổ của con giao long này.
Ông Quách nhìn theo hướng anh chỉ, liền nhíu mày. Ông ta vội vàng cầm la bàn bát quái lên xem, miệng lẩm bẩm niệm gì đó, rồi lại liên tục lắc chuông đồng, lúc này ông ta mới nói với vẻ mặt khó coi:
“Đúng vậy, âm khí quanh đây đều phát ra từ nơi đó, chắc chắn con súc sinh kia trốn trong đó”.
Nói vậy nhưng ông ta không chịu ra tay, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thành. Hà Thái Vi thấy thế thì vội vàng nói: “Chị đã đưa nhân sâm lâu năm cho em rồi đó, mau nói cho bọn chị thông tin về giao long đi chứ?”
Diệp Thành chẳng thèm cãi lại mà lạnh nhạt nói: “Người xưa nói rồng có vảy ngược, chạm vào chắc chắn sẽ rước phải cơn thịnh nộ. Vì sao nó lại nổi giận? Bởi vảy ngược chính là nhược điểm của nó. Giao long cũng giống vậy, lúc này nó vẫn chưa bơi vào biển, còn lâu mới biến thành rồng, bởi thế nhược điểm vảy người này lại càng thêm yếu ớt”.
“Theo như những ghi chép cổ xưa, vảy ngược này ở nơi ba tấc dưới vuốt rồng, nếu có thể đánh trúng chỉ trong một chiêu thì có thể giết chết được nó”.
Diệp Thành nói không hề sai, nhưng anh đã giấu đi nửa câu sau: Nếu đánh một phát vào mà không thể giết được giao long thì nó sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng!
Ông Quách này tuy nói có vẻ tự tin đấy, nhưng thực ra rất cẩn thận dè dặt, hoàn toàn không dám đi vào trong nước mà muốn dụ nó ra khỏi nước mới ra tay, nếu thế tất nhiên sẽ khó mà ra tay vào ban ngày.
Trong lúc đang trong công tác chuẩn bị khẩn trương ông ta còn ngang ngược bắt Diệp Thành không được đi, hiển nhiên là đã rắp tâm nếu không đánh lại được thì sẽ đổ lỗi cho thông tin không chính xác.
Diệp Thành cũng không sốt ruột, anh tìm một nơi đổ nát mà đội thi công để lại rồi chui vào, bắt đầu tu hành.
Cây nhân sâm lâu năm này không dùng để luyện đan. Tứ Tượng Thần Công mà Diệp Thành tu luyện là một công pháp vô cùng huyền diệu cao thâm. Trừ việc tự mình chăm chỉ tu hành thì còn cần không ngừng hấp thu các linh khí cường hóa từ thiên tài địa bảo trong thế gian, để rồi đạt được cảnh giới tứ linh hợp nhất, con người hợp nhất với thiên địa.
Trước đó cho dù Diệp Thành là Tiên Đế, anh cũng luôn miệt mài khổ luyện nhưng vẫn không thể đột phá cảnh giới cao nhất trong tu hành, chỉ thiếu thời cơ duy nhất này.
Vốn anh định khi dẫn nước thành công, sắp xếp đạo tràng xong thì sẽ đột phá, không ngờ hôm nay lại có người đưa đồ lên đến tận nơi. Với trực giác của anh, chỉ thoáng cái anh đã cảm nhận được trong xe của đám Hà Thái Vi có dược liệu phù hợp với yêu cầu của anh!
Anh bình tĩnh ngồi xếp bằng, nín thở ngưng thần, để cây nhân sâm trong tay, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, từ từ chuyển động linh khí…
Dần dần, linh khí tập trung trong cây nhân sâm này bắt đầu được hút đi, từ từ chảy vào cơ thể Diệp Thành. Anh khéo léo dẫn dắt những linh khí này, không để lãng phí chút nào, dùng tất cả để cải tạo cơ thể mình.
Nếu có người bước vào căn nhà hoang tàn này thì sẽ ngạc nhiên tới nỗi trợn mắt há mồm, bởi trong đó có một thanh niên đang ngồi xếp bằng, lơ lửng trong không trung, quanh người lấp lánh bốn thứ ánh sáng xanh, trắng, đỏ, đen!
– ——————