“Anh Diệp, hóa ra anh ở chỗ này à”.
Câu nói của cô gái phú quý này khiến Lương Thiên Hàng không hiểu đầu cua tai nheo gì, đáng lẽ mình chỉ mời một người tới vu oan giá họa thôi chứ, tại sao giữa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim nhỉ?
Thấy vẻ u oán trên gương mặt của cô gái kia, cậu ta bỗng chốc tự cho là mình thông minh lắm: “Đúng thế, tên Diệp Thành này đúng là tên cặn bã, chắc hẳn cô gái này cũng từng bị anh ta vứt bỏ, bây giờ mới tìm tới tận nơi!”
Nghĩ như vậy, cậu ta vừa ghen tị với Diệp Thành khi anh có thể tán được cô gái xinh đẹp và khí chất như nữ thần này, vừa xông lên trước quát tháo:
“Diệp Thành, bây giờ lại có thêm một cô gái nữa bị anh vứt bỏ đây, anh còn lời gì để nói nữa!”
Lương Thiên Hàng vừa nói vừa bước lên phía trước, dùng giọng nói mà cậu ta thấy rằng đã hết sức dịu dàng: “Cô gái này, cô có gì ấm ức cứ nói với tôi, nếu hôm nay tên họ Diệp này còn dám ngụy biện chối cãi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh ta!”
Lời nói của cậu ta kiên định và mạnh mẽ, vừa thể hiện được phong thái của đàn ông dịu dàng vừa tỏ ra khí phách khiến đôi mắt của rất nhiều nữ sinh biến thành hình trái tim.
Thế nhưng, cô gái với khí chất lạnh lùng kiêu ngạo chỉ quay đầu lại, cất giọng nói coi thường: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”
Trong thoáng chốc, tất cả kiêu ngạo và đắc ý của Lương Thiên Hàng vỡ vụn chỉ vì câu nói lạnh như băng này.
Cô gái tiến vào sau tất nhiên là Thẩm Minh Nhan rồi, trên gương mặt cô ta tất nhiên cũng có vẻ u ám, nhưng không liên quan gì tới chuyện “chơi chán rồi bỏ”.
Cô ta chỉ đố kỵ, đố kỵ vì Diệp Thành vừa từ chối cô ta không hề do dự, vừa đồng ý lời mời của một thiếu nữ khác.
Thế nhưng Thẩm Minh Nhan là một cô gái cực kỳ thông minh, đương nhiên cô ta sẽ không tỏ ra ghen tuông, ngược lại, còn mẫn cảm phát giác ra bầu không khí của căn phòng này cứ sai sai.
Kết hợp cùng giọng điệu của Lương Thiên Hàng, cô ta lập tức biết chuyện gì đang diễn ra, giọng nói bất giác lạnh đi.
“Anh Diệp, thằng nhãi này định vu oan giá họa cho anh đúng không?”
Diệp Thành khẽ cười: “Cậu ấy và người phụ nữ này nói tôi là kẻ cặn bã chơi chán rồi bỏ, cưỡng ép phụ nữ phá thai, cô tin không?”
Thẩm Minh Nhan bỗng chốc bật cười, cung kính trả lời: “Anh Diệp thích đùa quá, dạng phụ nữ tầm thường thế này, đâu đủ tư cách để anh yêu thương? Chỉ cần một câu của anh, mỹ nữ giai nhân khắp Giang Thành sẽ sẵn lòng hiến dâng mọi thứ cho anh”.
Nghe được câu này, đám sinh viên trong phòng riêng tỏ ra rất khinh thường, Diệp Thành này tưởng anh ta là ai? Còn đòi tất cả mỹ nữ ở Giang Thành hiến dâng mọi thứ cho anh ta.
Nhưng sự việc sau đó khiến họ kinh ngạc và sững sờ.
“Diệp Tiên sư!”
Một hương thơm nhẹ nhàng thoảng tới, một cô gái nhỏ nhắn nhưng đầy đặn quyến rũ ăn mặc cực kỳ hở hang xông vào trong, nhìn dáng vẻ cô ta ngóng về phía Diệp Thành chẳng khác nào mấy em gái mê trai gặp được thần tượng.
Diệp Thành thoáng nhướn mày: “Trông cô khá quen nhỉ, chúng ta từng gặp nhau ở đâu à?”
Cô gái kia bỗng chốc cười tươi như hoa: “Á, Diệp Tiên sư vẫn còn nhớ tới tôi, tôi là Đỗ Linh Vũ nè, hôm đó ở khu biệt thự nhà họ Đặng, tôi hân hạnh được gặp anh”.
Bấy giờ Diệp Thành mới nhớ lại, đây chẳng phải là cô gái ăn mặc hở hang ngồi cạnh Thẩm Hàn Lâm khi ấy à? Xem ra phong cách ăn mặc của cô ta trước giờ vẫn vậy.
Vì thế anh thản nhiên nói: “Hóa ra là cô à, cũng có chút ấn tượng”.
Đỗ Linh Vũ tỏ ra hạnh phúc đến cùng cực, nhìn dáng vẻ của cô ấy, dường như việc Diệp Thành thoáng ấn tượng về mình cũng đủ để cô ấy kiêu ngạo suốt cả đời.
Thấy cảnh tượng này, trong số đám sinh viên có một cô gái không kiềm chế được mà lắp bắp gọi: “Chị, chị họ Linh Vũ?”
Cô gái này cũng là cô chiêu nổi tiếng ở đại học Hải Thành, chẳng qua thực chất gia đình cô ta rất bình thường, toàn dựa hơi của gia đình chị họ, ngày thường luôn lôi danh tiếng của chị họ Linh Vũ ra.
Cô ta vừa dứt lời, đám bạn bè xung quanh đều sững sờ, bởi vì họ từng nghe nói bố của cô gái tên Linh Vũ này là một doanh nhân với tài sản trị giá hàng trăm triệu đồng. Một cô gái con nhà giàu đúng chuẩn mà gặp phải Diệp Thành lại lộ ra… biểu cảm như thế?
“Chuyện này…”
Lương Thiên Hàng bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn, cậu ta vô thức lùi về sau vài bước, nhưng đụng trúng một người đàn ông cao to vạm vỡ. Ngay sau đó, cậu ta có cảm giác mình lơ lửng trên cao vì bị người này xách lên như con gà.
Người xách cậu ta lên chính là Hồng Ngũ gia, lão ta cung kính hỏi: “Cậu Diệp, cô Thẩm, phải xử lý người này thế nào?”
Thẩm Minh Nhan lạnh lùng nói: “Để hắn ta khai báo sự thật ra đã, trả lại sự trong sạch cho cậu Diệp”.
Hồng Ngũ gia lập tức vâng lời, quay đầu sang, xách Lương Thiên Hàng đi về phía người phụ nữ chật vật kia.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Với thân phận của họ, có lẽ không biết Thẩm Minh Nhan là ai, nhưng danh tiếng của Hồng Ngũ gia thì đến cả đứa trẻ con ba tuổi ở Hải Thành cũng biết!
Người phụ nữ kia nhìn người đàn ông đang đi về phía mình là Hồng Ngũ gia có thể khiến Hải Thành điên đảo chỉ bằng một cái giậm chân, cô ta sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, chưa bị tra hỏi đã khóc òa lên:
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi khai đây, tôi khai ra hết!”
Người phụ nữ này nhanh chóng kể hết mọi việc với vẻ run lẩy bẩy, quả nhiên cô ta là diễn viên quần chúng do Lương Thiên Hàng vung tiền thuê về để vu oan giá họa cho Diệp Thành.
Sau đó, Hồng Ngũ gia tìm thấy tin nhắn trong điện thoại của người này, bèn gọi ngược lại theo dãy số trên đó, quả nhiên điện thoại của Lương Thiên Hàng đổ chuông.
“Bây giờ cậu còn điều gì để nói không?”
Hồng Ngũ gia lạnh lùng nhìn Lương Thiên Hàng, cậu ta sợ đến mức co rúm lại, đâu thể nói được câu nào nữa? Những sinh viên khác cũng tỏ ra khinh bỉ, cảm thấy kéo bè kết cánh với người này đúng là làm mất hết thể diện của mình.
Hồng Ngũ gia hừ một tiếng, xách Lương Thiên Hàng đi tới trước mặt Diệp Thành, cung kính nói: “Cậu Diệp, thằng ranh con ti tiện này, cậu tính xử lý thế nào?”
Nghe đến đây, những sinh viên khác trong phòng bắt đầu run rẩy, ban nãy họ cũng đối đầu với Diệp Thành khá nhiều, nào ngờ Diệp Thành là nhân vật tầm cỡ đến thế, xem ra cả Hồng Ngũ gia cũng phải cung kính với anh.
Lỡ như anh hạ lệnh để Hồng Ngũ gia giết hết cả đám thì phải làm sao?
Cứ nghĩ đến điều này, một đám sinh viên như tấm chiếu mới chưa từng trải sợ tụt cả vòi, đám nữ sinh sợ đến mức bật khóc, cô gái con nhà giàu kia là người đầu tiên chạy ra, kéo tay Đỗ Linh Vũ rồi khóc ầm lên: “Chị họ Linh Vũ, cầu xin chị nói đỡ cho em với cậu Diệp đi, em không cố ý đâu, không cố ý đâu mà…”
Đỗ Linh Vũ tỏ ra cực kỳ khó xử, không phải cô ta không thích cô em họ này, nhưng cô ta quá hiểu thân phận của Diệp Tiên sư, anh là người mà đến cả chị Đặng Nhã cũng không dám đắc tội.
Thấy chị họ không dám nói gì, cô gái kia càng khóc to hơn, mà lúc này, mấy người bạn cùng phòng do chị Văn cầm đầu cũng khóc theo, hô hào cầu xin Hạ Vũ Đình:
“Vũ Đình, Vũ Đình em nói gì đi, chúng mình là chị em tốt cơ mà?”
– ——————