Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 83: Sức mạnh



“Giao dịch?”

Trâu Hổ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, trên mặt là biểu cảm không tin, nếu không phải nể tình đối phương đã cứu mình, cậu ta đã lao tới đánh rồi.

Diệp Thành thản nhiên nói: “Bây giờ cậu cần tiền để kết hôn với Tiểu Điệp, nhưng thu nhập không nhiều, giờ muốn dựa vào đại hội võ đạo ngầm để kiếm tiền nhưng đánh nhau thì đánh không lại người khác, đúng không?”

Trâu Hổ suýt thì chết nghẹn vì mấy câu này nhưng trong lòng cậu ta biết Diệp Thành nói đúng, vì vậy cậu ta trợn mắt hừ lạnh: “Anh có chuyện thì nói hết đi!”

Diệp Thành nở nụ cười, còn cười rất vui, trong mắt lại lạnh băng, anh lạnh nhạt mở miệng: “Thật ra cũng rất đơn giản thôi, tôi dạy cậu một bộ công pháp, hơn nữa còn truyền cho cậu một chút chân khí, cậu dùng bộ công pháp này để thi đấu. Chỉ cần thắng, hiển nhiên cậu sẽ lấy được tiền thưởng, cũng có thể ngẩng đầu trước mặt Tiểu Điệp!”

Trâu Hổ lập tức sửng sốt, hỏi với giọng khó tin: “Anh tốt bụng vậy sao?”

Diệp Thành cười lạnh: “Đương nhiên là không! Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đây là một cuộc giao dịch, dù công pháp tôi dạy cho cậu rất lợi hại nhưng kẻ phàm tục như cậu chưa chắc hiểu được nó. Nếu học không được, mất mặt trên võ đài là việc nhỏ, thậm chí còn khiến chân khí đi ngược chiều, tan xương nát thịt mà chết”.

Những lời này khiến Trâu Hổ sững sờ, cậu ta nuốt nước bọt, vô thức nói: “Anh, anh đang nói đùa à?”

Diệp Thành hừ lạnh, tới gần Trâu Hổ: “Thật hay đùa thì cậu sẽ nhanh thôi, có sử dụng công pháp này hay không thì đều dựa vào ý niệm của cậu, đây… cũng chỉ là một thí nghiệm của tôi thôi!”

Khi nói, Diệp Thành dồn Trâu Hổ vào góc tường, người đàn ông cường tráng như trâu, không sợ trời không sợ đất lại cảm thấy lo sợ vô cùng khi thấy sự lạnh lẽo như băng trong mắt Diệp Thành.

Người này… không phải đang nói đùa, nếu mình dám cãi lời, sợ là thật sự sẽ mất mạng.

Trong lúc Trâu Hổ đang do dự, Diệp Thành đã giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương, ngay lập tức, một phần công pháp tu hành ào vào đầu Trâu Hổ như thủy triều.

“A…”

Một lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu khiến Trâu Hổ không thể chịu nổi mà ngất xỉu, khi cậu ta tỉnh lại, trong lều làm gì còn ai?

Ngay lúc ấy, cửa lều lại bị vén lên, trọng tài hét lớn: “Trâu Hổ, tới lúc ra sân rồi, nếu trận này cậu thua nữa thì sẽ bị loại đấy!”

Trâu Hổ mơ màng ngẩng đầu, công pháp trong não lại càng rõ ràng, sau khi lên võ đài, trùng hợp thế nào mà đối thủ của cậu ta là quán quân năm trước – Lang Quy Bình!

Nhìn thấy người này, máu của Trâu Hổ xộc lên não, hận không thể ăn tươi nuốt sống đổi phương. Người này luôn ỷ vào thân phận quán quân đại hội võ đạo, luôn chòng ghẹo Tiểu Điệp, còn có một lần suýt cưỡng hiếp cô ấy.

“Lang Quy Bình!”

Trâu Hổ tức giận gầm lên một tiếng, liều mạng đánh về phía đối phương rồi lại bị đối thủ quét đánh đánh ngã. Dù sao cậu ta cũng chỉ biết dùng sức đánh, thực lực chênh lệch một trời một vực với cường giả có sức mạnh và kỹ xảo như Lang Quy Bình.

Lang Quy Bình đánh ngã Trâu Hổ rồi giơ chân giẫm lên đầu đối thủ, cười lạnh: “Trâu Hổ, năng lực của cậu vẫn nát như trước nhỉ!”

Trâu Hổ gào thét, giãy giụa dữ dội nhưng đáng buồn thay, cậu ta phát hiện mình không thể đứng lên, cảnh này sao mà giống với khi mình bị anh Đông giẫm vào ban ngày thế?

Tiểu Điệp ở bên dưới xem thi đấu thấy vậy thì mặt mũi tràn đầy nước mắt, cô ấy không nhịn được mà hét: “Trâu Hổ, mau nhận thua đi, chúng ta từ từ kiếm tiền, tôi bằng lòng lấy anh!”

Lời này của Tiểu Điệp chẳng những không khiến Trâu Hổ vui vẻ mà còn làm mấy người chung quanh cười cợt, Lang Quy Bình cười lạnh, chân dùng sức nghiền phần đầu Trâu Hổ: “Mày nhìn bộ dạng mày đi, buồn cười dã man, thường ngày mạnh miệng lắm mà, giờ người mà mình thấy thích cũng thương hại mày nên mới bằng lòng gả cho mày kìa!”

Tay Trâu Hổ bấu sâu xuống võ đài, mạch máu trong mắt vỡ ra khiến đôi mắt như mắt trâu đỏ rực, Lang Quy Bình nói không sai, mình không sợ gì, chỉ không muốn làm Tiểu Điệp phải chịu ấm ức.

Cậu ta muốn đường đường chính chính cưới cô ấy, muốn mọi người đều hâm mộ chúc phúc chứ không phải thế này, không phải muốn Tiểu Điệp gả cho mình vì thương hại.

“Sức mạnh, cho tôi sức mạnh!”

Trong tích tắc, chân khí do Diệp Thành truyền vào ào tới tứ chi bách hải, Trâu Hổ hét lớn, cậu ta cảm thấy cơ thể như quả bóng bị thổi phồng lên tới cực hạn, có thể một giây sau sẽ nổ tung.

“Không, còn chưa tới lúc chết!”

Ngay lúc ấy, dường như có thứ gì đó đã thức tỉnh, Trâu Hổ vận hành chân khí theo công pháp một cách bản năng, máu trong người tuôn ra như suối, cậu ta vẫn cười thoải mái.

Sức mạnh… cậu ta chưa từng cảm nhận được sức mạnh dâng tràn mạnh mẽ thế này.

“Cái gì?”

Lương Quy Bình giẫm lên đầu Trâu Hổ còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì cơ thể đã bị hất văng, cả người Trâu Hổ đẫm máu như ma vương giáng thế.

“Nhóc con, đừng tự cho là đúng!”

Lang Quy Bình thầm mắng bản thân mất mặt, bị một thằng chảy đầy máu sắp chết hù sợ, hắn ta hét lớn một tiếng rồi lao tới.

Nhưng Trâu Hổ chỉ giơ tay phải lên, đấm ra một cú.

Lang Quy Bình nâng hai tay giao nhau đỡ trước ngực nhưng vừa đụng vào, hắn ta hoảng hốt phát hiện sức mạnh của đối phương mạnh hơn tưởng tượng của hắn ta, hắn ta hoàn toàn không đỡ nổi.

Không, không phải không đỡ được mà là hai cánh tay của mình đã bị đánh gãy bằng sức mạnh khổng lồ kia.

Lang Quy Bình sợ hãi, muốn lùi ra sau nhưng hắn ta vừa cử động là tiếng “kẽo kẹt” như động cơ cũ đang vận hành vang lên.

Cuối cùng, hắn ta cũng có thể lùi ra sau như mong muốn như phải trả cái giá rất đắt là hai xương cẳng chân bị gãy. Lang Quy Bình ngã nhào ra đất, thảm thiết kêu rên, muốn dùng tay bụm lại nhưng phát hiện xương cánh tay của mình cũng đã vỡ vụn.

“Cái này, đây là…”

Mọi người đang xem thi đấu cũng sợ hãi, đặc biệt là những người còn hùa theo Lang Quy Bình trào phúng Trâu Hổ, giờ họ không dám phát ra một tiếng động nào, sợ sệt cúi đầu, lo tên Sát Thần này sẽ nhìn thấy mình.

“A…”

Trâu Hổ kích động, bỗng ngửa mặt thét dài, sinh ra gần hai mươi năm, cậu ta chưa từng cảm nhận được khoái cảm khi trong tay có sức mạnh, có thể quyết định sống chết người khác như hôm nay.

Nhưng dù sao tính cách của thiếu niên vốn chất phác thiện lương, sau khi phát tiết, cậu ta cũng không đuổi tận giết tuyệt mà chỉ nắm chặt tay quát với Lang Quy Bình: “Anh có phục không?”

Lang Quy Bình đau tới mức nước mắt nước mũi đồng loạt chảy, vội gật đầu: “Phục, tôi phục rồi!”

Trọng tài nhanh chóng tuyên bố người thắng, Trâu Hổ cũng nhảy từ võ đài xuống. Mọi người hoảng sợ nhìn vết thương đang phun máu của cậu ta từ từ khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn, thế thì còn ai dám đứng xem? Họ vội nhường đường.

Trâu Hổ bước tới trước mặt Diệp Thành, quỳ xuống, khấu đầu mạnh mẽ với anh: “Sư phụ, xin nhận của một đệ tử một lạy!”

– ——————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.