Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 1350: Phù vân



“Ha ha, xem ra Hô Ngôn đạo hữu những năm qua thu hoạch không nhỏ à, ngày ngày có thể làm bạn cùng những tiên nhưỡng quỳnh lộ này, nên gọi là tửu trung tiên à.” Hàn Lập cười nói.

“Rượu ngon góp nhặt không ít, đáng tiếc không có tri âm để chia sẻ. Hôm nay tiểu tử ngươi tới, vừa vặn thoải mái nâng ly.” Hô Ngôn đạo nhân cười ha ha nói.

“Tự nhiên phụng bồi.” Hàn Lập đương nhiên không phản đối.

Hai người ngồi tương bồi, Hô Ngôn đạo nhân lấy ra những rượu ngon cất giữ những năm qua, vừa trò chuyện những năm này, vừa thoải mái nâng ly.

Rất nhanh, hai người đều có chút lâng lâng.

Hàn Lập kể lại vài ngày trước, nhìn thấy tình cảnh tại Chúc Long Đạo.

Hô Ngôn đạo nhân ở tại Chúc Long đạo lâu hơn nhiều so với Hàn Lập, tình cảm cũng càng thêm thâm hậu, nghe vậy ngạc nhiên, sau đó không khỏi thổn thức.

“Chờ đại kiếp lần này qua, Hô Ngôn đạo hữu nếu có tâm, có thể trở về Bắc Hàn Tiên Vực chấn hưng Chúc Long đạo. Về phương diện tài nguyên không cần phải lo lắng, ta có thể trợ ngươi một chút sức lực.” Hàn Lập nhìn thấy thần sắc Hô Ngôn đạo nhân như vậy, mở miệng nói.

Chân Ngôn Hóa Luân Kinh của hắn lấy được từ Chúc Long đạo, cuối cùng vẫn có mấy phần tình hương hỏa ở đó.

Lấy tu vi và tài lực hắn hiện tại, chấn hưng loại tiểu môn phái như Chúc Long Đạo này bất quá là tiện tay mà thôi. Vài ngày trước tại Chúc Long đạo, hắn chuyên tâm tu luyện, không thể bận tâm làm việc này.

“Hắc hắc, khẩu khí tiểu tử ngươi thật là lớn, xem ra thật sự là có bản lãnh. Bất quá vạn vật suy héo có thứ tự, tự có định số, tông môn hưng suy cũng giống như vậy, không áp đặt can thiệp, ngày sau hữu duyên rồi hẵng nói.” Hô Ngôn đạo nhân kinh ngạc nhìn Hàn Lập một chút, sau đó cười nhạt nói, nâng chén uống rượu.

“Tính cách Hô Ngôn đạo hữu vẫn như cũ, nhưng bây giờ làm việc, ngược lại là khác lúc trước rất lớn.” Đuôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, như có điều suy nghĩ nói.

“Trải qua rất nhiều chuyện, nhất là lần này thực lực đại giảm, lão đạo ta nhìn thấu rất nhiều chuyện, ân tình cũng tốt, thù hận cũng được, đều là phù vân. Suy nghĩ nhiều vô ích, không bằng đối tửu đương ca, nhân sinh thoải mái bao nhiêu?” Hô Ngôn đạo nhân cười hắc hắc nói.

“Ân cừu đều là phù vân. . . Đều là phù vân. . .” Hàn Lập thì thào nói theo mấy câu.

“Hiện ta, đã không phải là ta của quá khứ nữa, tương lai thế nào, ta cũng không rõ, cũng không muốn biết rõ, ta sớm đã không chấp nhất tương lai của ta nữa. Bởi vì cái gọi là, hôm nay có rượu, hôm nay say!” Hô Ngôn đạo nhân gật gù đắc ý nói, tự rót tự uống một chén.

“Không sai, không chỉ là ân oán tình cừu, hữu nghị thân tình, thống khổ khoái hoạt, đều chẳng qua là chấp niệm của lòng người đối với quá khứ hiện tại tương lai mà thôi, kỳ thật không cần để ý, càng không cần so đo.” Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia minh ngộ, tự lẩm bẩm.

Hô Ngôn đạo nhân cầm lên ly rượu cạn, ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Lập, có chút không rõ cho lắm.

“Đạo lý như vậy, nhục thân lúc sinh ra đời là phụ tinh mẫu huyết, từng bước bắt đầu tu hành, hút thiên địa nguyên khí, nhục thân chi cốt sớm đã thay đổi đếm không hết, thậm chí ngay bây giờ, mỗi thời mỗi khắc đều đang biến hóa.” Hàn Lập nói, ánh mắt từ từ sáng lên.

“Nếu nhục thân và ý thức đều không cần chấp nhất, ta không phải ta, ngươi cũng không phải ngươi, hắn cũng không phải hắn, đều là hư ảo, đều là phù vân. Nhưng hư ảo cũng không phải là không tồn tại, giống như hiện tại sở dĩ ta ở đây uống rượu với ngươi, đều có nguyên do, đều là theo đạo . . .” Hàn Lập tiếp tục nói.

Hô Ngôn đạo nhân lắc lắc đầu, không để ý đến Hàn Lập, tự rót uống liền ba chén lớn.

“Đa tạ Hô Ngôn đạo hữu.” Hàn Lập bỗng nhiên đứng lên, thi lễ với Hô Ngôn đạo nhân một cái.

“Uy, Lệ tiểu tử, ngươi làm gì vậy?” Hô Ngôn đạo nhân nhìn thấy cảnh này, cũng vội vàng đứng lên.

“Hô Ngôn đạo hữu ngươi vừa mới nói, giải khai một cái khúc mắc ta tu luyện.” Hàn Lập cũng không giải thích gì nhiều.

Hô Ngôn đạo nhân nghe Hàn Lập nói, cũng không nói thêm gì, chỉ cười ha ha.

Sau đó hai người không tiếp tục đàm luận mảy may chuyện tu luyện nữa, thỏa thích uống rượu ngon, hồi ức chuyện cũ, tâm tình mờ mịt tiên đồ.

Những rượu ngon kia đều là tiên tửu ẩn chứa linh lực, có không ít loại ẩn chứa tiên linh lực vô biên, lấy tu vi cảnh giới Hô Ngôn đạo nhân bây giờ tự nhiên rất nhanh say ngã.

Hàn Lập phất tay đưa Hô Ngôn đạo nhân đến trên giường, thần thức đảo qua thể nội lão, nhíu mày, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Sắc trời đã toàn bộ màu đen, một vòng minh nguyệt trắng noãn, giống một cái khay bạc khảm ở giữa không trung, chiếu xuống mảng lớn ngân huy.

Trong sơn cốc là một mảnh tĩnh mịch, trong lầu các một bên đã đen kịt một mảnh, Nam Cung Uyển, Vân Nghê tựa hồ cũng đã an giấc rồi.

Hàn Lập hồi lâu không nhìn thấy bóng đêm an tĩnh như vậy, không khỏi dạo bước trong cốc, hưởng thụ an bình khó có được.

“Lệ tiền bối.” Một thanh âm từ phía trước truyền đến, sau đó một bóng người áo trắng từ trong rừng trúc bên cạnh đi ra, chính là Bạch Tố Viện.

Nàng giờ phút này đổi một thân quần dài trắng, càng lộ vẻ lung linh.

“Tố Viện cô nương, đã trễ như vậy, vì sao còn chưa nghỉ ngơi?” Hàn Lập hỏi.

“Lệ tiền bối tu vi cao thâm, cũng đã nhìn ra tình huống thân thể Hô Ngôn tiền bối bây giờ?” Bạch Tố Viện im lặng một hồi, hỏi.

“Bản mệnh nguyên khí thể nội Hô Ngôn đạo hữu hao tổn vô cùng nghiêm trọng, nhìn không giống là do thụ thương. Loại tình huống này, ta thi triển quán đỉnh chi thuật một chút, liền thấy là do truyền bản mệnh nguyên khí cho người khác.” Giọng Hàn Lập bình tĩnh nói.

“Lệ tiền bối nói không sai, tu vi Hô Ngôn tiền bối giảm nhiều, cũng không phải như lời người nói là vì thụ thương, mà hết thảy đều là vì ta.” Bạch Tố Viện thấp giọng nói.

Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ mảy may kinh ngạc, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi đoạn sau.

“Hô Ngôn tiền bối năm đó xác thực tranh đấu cùng người thụ thương, nhưng không bị thương tới căn bản, vốn tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục. Đáng hận khi đó sư tôn ta bị người giết hại, ta một lòng muốn báo thù, không chuẩn bị vạn toàn liền trùng kích bình cảnh Kim Tiên cảnh, dẫn đến kinh mạch đại loạn, suýt nữa mất mạng. Hô Ngôn tiền bối vì cứu ta, không để ý thương thế bản thân, thi triển quán đỉnh chi thuật, lấy bản mệnh nguyên khí nhiều ăm tu hành của người, giúp ta ngăn chặn thương thế, sau đó còn giúp ta phá cảnh, chính người lại hao tổn nguyên khí, tu vi rơi xuống.” Bạch Tố Viện buồn bã nói.

“Nguyên lai là như vậy.” Hàn Lập thở dài.

Bạch Tố Viện bước lên phía trước, quỳ xuống lạy trước mặt Hàn Lập.

“Hô Ngôn tiền bối bị như vậy, không phải cao thủ Thái Ất cảnh thì không thể trị liệu, tu vi Lệ tiền bối cao thâm, cũng đã tiến cấp tới Thái Ất cảnh, khẩn cầu Lệ tiền bối viện thủ, tiểu nữ nguyện ý làm nô tỳ, báo đáp đại ân tiền bối.” Trong mắt Bạch Tố Viện hắc bạch phân minh chứa đầy lệ quang uyển chuyển, lã chã chực khóc, để cho người nhịn không được thương tiếc.

Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, phất tay áo lên.

Thân thể Bạch Tố Viện bị một cỗ lực lượng nâng đứng lên.

“Ta và Hô Ngôn đạo hữu chính là bằng hữu cũ, mà hắn lại vừa mới giúp ta một đại ân, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ chữa hắn cho tốt.” Hàn Lập từ tốn nói.

Nói xong, hắn lấy ra một bình ngọc màu trắng, đưa cho Bạch Tố Viện.

Bạch Tố Viện vừa mừng vừa sợ, rụt rè tiếp nhận bình thuốc, một cỗ hương khí thấm vào ruột gan cách vách bình truyền ra.

Tinh thần nàng đại chấn, tiên linh lực thể nội cũng có chút quay cuồng, trong lòng vui mừng.

“Trong bình là mười khỏa Tiên Chi Tăng Nguyên Đan, có khả năng đền bù bản mệnh nguyên khí, ngươi để Hô Ngôn đạo hữu mỗi mười ngày phục dụng một viên, không đến hai tháng là có thể khôi phục nguyên khí. Còn tu vi của hắn, chỉ cần siêng năng tu luyện, cũng có thể rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu.” Hàn Lập nói.

“Đa tạ Lệ tiền bối.” Bạch Tố Viện đại hỉ, lần nữa bái tạ.

“Ngươi đi đi, ánh trăng nơi đây ta khá ưa thích, nên muốn ngắm một lát.” Hàn Lập nhàn nhạt phất phất tay, sau đó tiếp tục cất bước đi thẳng tới phía trước.

Bạch Tố Viện chần chờ một chút, khom lưng thi lễ với bóng lưng Hàn Lập một cái, lui xuống.

Hàn Lập dạo bước trong cốc, rất nhanh tới một tiểu đình sâu trong rừng trúc.

Một nữ tử áo trắng đứng ở đây, chính là Nam Cung Uyển.

Bất quá giờ phút này quanh người nàng bị một tầng sóng nước vô hình bao phủ, khiến cho thân hình như ẩn như hiện.

“Phu quân, người ta muốn làm nô tỳ báo đáp ngươi, vì sao lại lãnh đạm với người ta như vậy?” Nam Cung Uyển tựa tiếu phi tiếu nói.

“Bình Tiên Chi Tăng Nguyên Đan kia đã đủ để chữa tốt cho thương thế của Hô Ngôn đạo nhân, cũng coi như trả nhân tình của hắn. Đi thôi, nhân quả nơi đây đã xong, đã không phải là nơi chúng ta ở lâu nữa.” Hàn Lập cười lắc đầu, kéo tay Nam Cung Uyển lại.

Lôi quang lóe lên, thân ảnh hai người biến mất trong sơn cốc.

Sau một khắc, hai người đã xuất hiện ở giữa không trung.

“Giờ chúng ta đi nơi nào?” Sắc mặt Nam Cung Uyển tựa hồ buông lỏng, hỏi.

“Thiên Ngoại vực.” Trong mắt Hàn Lập loé lên tinh quang, mang theo Nam Cung Uyển bay lên trời.

Rất nhanh, bọn hắn đi tới Thiên Ngoại vực, tìm một chỗ an toàn mở ra một động phủ giản dị.

Hắn lập tức mang theo Nam Cung Uyển tiến vào không gian Hoa Chi.

“Phu quân muốn tiếp tục tu luyện như trước?” Nam Cung Uyển nhìn Hàn Lập hỏi.

Hàn Lập gật đầu nhẹ.

“Phu quân tu luyện, Uyển Nhi giúp không được gì, bất quá ta tin tưởng phu quân nhất định có thể thành công.” Nam Cung Uyển hơi chỉnh đốn trang phục, nói ra.

“Tín nhiệm của nàng, đối với vi phu mới là giúp đỡ lớn nhất.” Hàn Lập ôm lấy Nam Cung Uyển, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó quay người tiến nhập vào trong lầu các bế quan trước đó.

Hết thảy cấm chế trên mặt đất lầu các vẫn còn, vẫn vận chuyển bình thường.

Hàn Lập ở trong cấm chế khoanh chân ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí.

Một ngày một đêm trôi qua, tâm cảnh của hắn triệt để bình tĩnh, lần nữa tiến nhập không gian thần thức.

Hàn Lập áo xanh vẫn ngồi ở đây như trước, giương mắt nhìn lại.

Hai mắt gã đánh giá trên dưới Hàn Lập, thần sắc trở nên nghiêm nghị.

“Ha ha, tiến bộ tâm cảnh rất lớn, xem ra lần này ngươi tiến vào, là muốn bắt đầu trảm thi rồi.” Hàn Lập áo xanh nói.

“Không sai.” Hàn Lập cũng không nói nhảm, thân hình nhào tới như điện, mảng lớn kim quang từ trên người hắn bắn ra, trong nháy mắt hình thành một vùng Linh Vực chụp xuống.

Nằm ngoài dự liệu của hắn, Hàn Lập áo xanh nhìn thấy vậy vẫn không trốn tránh, mặc cho Linh Vực Hàn Lập chụp xuống.

Ánh mắt Hàn Lập hơi ba động, thi pháp nhưng không mảy may dừng lại, mi tâm loé lên tinh quang.

Hư không quanh người Hàn Lập áo xanh khẽ động, vô số xiềng xích óng ánh từ đó bắn ra, một mực trói gã lại.

Hàn Lập áo xanh lại không lo lắng tình cảnh của mình chút nào, khóe miệng thậm chí còn treo dáng tươi cười.

Hết thảy toàn bộ chung quanh Hàn Lập biến mất, thần thức không gian cũng vậy, Hàn Lập áo xanh cũng vậy, đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ có vô tận hắc ám thâm thuý.

“Huyễn thuật?” Hàn Lập nhìn bốn phía, lập tức vận chuyển Luyện Thần Thuật, chỗ mi tâm lần nữa đại thịnh tinh quang.

Từng luồng từng luồng ba động thần niệm vô cùng cường đại bay ra chung quanh, biến thành từng chuôi thần niệm cự kiếm, chém ra không gian chung quanh.

Nhưng không gian màu đen hơi ba động, những thần niệm cự kiếm kia liền bị thôn phệ, không nhấc lên một chút gợn sóng nào.

Con mắt Hàn Lập không khỏi nhíu lại, trong lòng thất kinh.

Những năm qua không ngừng đại chiến với Bản Ngã Thi, Luyện Thần Thuật của hắn lại tiến lên một bước, đã tiếp cận tầng thứ bảy đại viên mãn. Lực lượng thần niệm cường hoành không gì sánh được, cho dù là Đạo Tổ tu luyện Huyễn Thuật Pháp Tắc xuất thủ bố trí không gian huyễn thuật, hắn cũng có thể rung chuyển được.

Vào thời khắc này, cảnh sắc chung quanh hắn biến đổi, hư không màu đen biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện trên không một huyết trì.

Huyết dịch sền sệt tràn đầy huyết trì, tản mát ra mùi máu tươi làm cho người buồn nôn.

“Grào!” Năm đầu quỷ vật mặt xanh nanh vàng từ trong huyết trì nhảy ra, đánh tới phía Hàn Lập.

Những quỷ vật này cực kỳ dữ tợn, toàn thân mọc đầy bọt túi huyết sắc, không ngừng phun ra từng luồng từng luồng huyết thuỷ tanh hôi, con mắt như rắn tràn ngập lãnh quang huyết hồng, hai sườn mọc ra bảy, tám cánh tay, mỗi cánh tay đều mọc ra như lợi trảo, mỗi một cái đều xấu xí hung ác, để cho người không giận mà run.

Năm con quỷ vật này tựa hồ tập hợp tất cả hung lệ và xấu xí của thế gian, thần sắc càng hung ác không gì sánh được, giống như muốn ăn người uống máu vậy.

 

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.