Trên một sa mạc cách Phong Quốc mấy vạn dặm, một chiếc Linh chu tỏa sáng bạch quang vạch phá bầu trời, vội vã bay về một hướng nào đó.
Lúc này bầu trời quang đãng, mây trắng như những mảnh bông vải. Đúng là một khung cảnh đẹp tạo cho người ta cảm giác vui vẻ và thoải mái. Chỉ là những người có mặt trên Linh Nguyệt phi chu hiển nhiên đều không có tâm tình thưởng thức.
Hàn Lập khoanh chân ngồi ở đuôi thuyền, hai mắt hắn nhắm nghiền, bề mặt làn da mơ hồ xuất hiện một tầng kim quang lưu chuyển.
Liễu Nhạc Nhi ngồi bên cạnh Hàn Lập, thân thể lượn lờ lục quang, hiển nhiên cũng đang tu luyện.
Cổ Vận Nguyệt cùng Dư Mộng Hàn đứng ở đầu thuyền. Họ Dư thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía đuôi thuyền, thần tình tựa hồ có chút phức tạp. Người còn lại tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm vừa thao túng phi chu, khóe miệng ẩn hiện nụ cười thản nhiên.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lần bị phục kích lúc trước, bọn họ chạy suốt ngày đêm, trên đường cũng may mắn không gặp phải nguy hiểm, khoảng cách đến Lãnh Diễm Tông càng ngày càng gần, tính an toàn tự nhiên càng ngày càng cao.
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập thình lình mở mắt. Kim quang rực rỡ trên người lập lòe một hồi sau đó thu lại.
Hai ngày này hắn đã thử qua nhiều loại phương pháp nhằm cởi bỏ phong ấn cho Nguyên Anh, đáng tiếc không hề có chút tiến triển nào, lại còn tiêu hao không ít pháp lực.
Lúc trước tuy tìm được trong túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa hai khỏa đan dược có phẩm chất không hề thua kém ‘Vọng Tê Đan’ thế nhưng chẳng biết tại sao không có chút tác dụng nào.
Xem ra tình hình thương thế của hắn phức tạp hơn nhiều so với dự đoán.
Hắn lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu sau đó liếc nhìn nha đầu Liễu Nhạc Nhi bên cạnh.
Khí tức trên người tiểu nữ hồ này có chút tiến triển, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, tất nhiên việc này cũng phải cảm ơn đan dược trong túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa.
Hàn Lập âm thầm nhẹ gật đầu. Hắn không định quấy rầy quá trình tu luyện của tiểu nha đầu này mà đứng dậy đi đến bên cạnh thuyền, quan sát chung quanh.
“Hàn đạo hữu, tiếp tục đi về hướng Tây, không đến nửa tháng là có thể về đến bổn môn. Đến lúc đó các trưởng lão trong tông sẽ an bài một động phủ tốt nhất giúp đạo hữu khôi phục thương thế.” Cổ Vận Nguyệt vừa tiến về phía cuối thuyền vừa cười nói.
Dư Mộng Hàn ở phía sau lưng sư phụ không nói thêm một lời.
“Vậy phải làm phiền đạo hữu rồi.” Hàn Lập gật đầu, thản nhiên nói.
Cổ Vận Nguyệt đang muốn nói, bỗng nhiên một thanh âm mơ hồ từ phía trước thuyền truyền đến.
Ba người Hàn Lập nghe vậy bèn nhìn về hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy phía trước thấy một mảng đen kịt, mấy đạo vòi rồng kéo dài đến tận chân trời, quét sạch qua, tiếng sấm rền vang thỉnh thoảng từ trong đó truyền ra. Cát bụi mờ mịt che khuất bầu trời.
Cổ Vận Nguyệt cau mày, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Linh Nguyệt phi chu lập tức dừng lại.
Lúc này, Liễu Nhạc Nhi cũng giật mình bừng tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc đi tới bên cạnh Hàn Lập.
“Hình như là bão cát, có cái gì không ổn sao?” Hàn Lập phóng mắt ra xa rồi hỏi.
“Hàn đạo hữu có chỗ không biết, mảnh sa mạc này gọi là Hoàng Lan Cổ Mạc, đơn giản sẽ không xuất hiện bão cát, một khi xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn sẽ bao phủ toàn bộ sa mạc, vả lại hiện tượng này thường sẽ kéo dài nhiều tháng.” Cổ Vận Nguyệt trả lời với vẻ nghiêm trọng.
“A, nếu cứ đi qua thì sao, mặc dù quy mô bão cát không nhỏ nhưng dường như không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với chúng ta?” Hàn Lập nêu lên nghi vấn.
“Bão cát tất nhiên không hề đáng lo, chỉ là nơi đây có một loại thượng cổ kỳ trùng gọi là ‘Âm Nghiệt Phi Nghĩ” vốn luôn sinh sống bên trong lòng đất Cổ Mạc. Có điều một khi bão cát nổi lên chúng sẽ ra ngoài tàn sát. Bản thân mỗi con Phi Nghĩ không thể tạo thành uy hiếp gì lớn thế nhưng loại kỳ trùng này thường tụ tập thành ngàn vạn con xuất hiện cùng nhau. Cộng thêm tốc độ cực nhanh của chúng, một khi bị kia quấn lấy, ngoại trừ Pháp bảo Ma đạo ra, tất cả pháp bảo đều bị sương mù dơ bẩn của Phi Nghĩ ăn mòn. Vì vậy dù là tu sĩ đẳng cấp cao cũng phải cảm thấy đau đầu với chúng.” Cổ Vận Nguyệt giải thích cặn kẽ.
“Không còn đường vòng nào khác sao?” Hàn Lập nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Hiện tại pháp lực của hắn càng dùng càng ít nên dĩ nhiên không muốn lãng phí ở địa phương thế này.
“Chỉ sợ nếu đi đường vòng cũng mất nhiều tháng.” Cổ Vận Nguyệt suy nghĩ một chút, trả lời.
Hàn Lập sờ nhẹ lên cằm, trầm mặc không nói.
Cổ Vận Nguyệt nhìn phản ứng của Hàn Lập, cũng không nói gì, hiển nhiên là muốn hắn quyết định hành động.
“Hàn đạo hữu không cần lo lắng về Âm Nghiệt Phi Nghĩ, giao cho ta ứng phó là được.” Một thanh âm đột nhiên bên trong người Hàn Lập vang lên, đúng là Ma Quang.
“A, ngươi có thể nắm chắc?” Hàn Lập trong lòng khẽ động, thông qua tâm thần hỏi.
“Phi Nghĩ là loại Thượng cổ kỳ trùng sống trong lòng đất do lực lượng âm sát kết hợp với khí tức vong linh oán nghiệt sinh ra, có nhiều điểm tương tự với Thiên Ngoại ma đầu bọn ta, không ngờ ở Linh Hoàn Giới cũng có loại kỳ trùng này. Phi Nghĩ tuy rằng khó chơi nhưng lại hết sức e ngại công kích nhiếp hồn Ma Âm. Tuy ta chỉ phát huy được một phần thần thông nhưng dùng để ứng phó với đám Âm Nghiệt Phi Nghĩ này thì không thành vấn đề.” Ma Quang cười hắc hắc rồi nói.
“Tốt, vậy phải nhờ cậy đạo hữu rồi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi mới hồi âm.
“Ta và ngươi hiện tại đồng tâm hiệp lực, tất nhiên tận lực xuất thủ.” Ma Quang hời hợt nói một câu, thanh âm dần dần yên lặng.
“Đường vòng thật sự quá xa, chúng ta sẽ đi xuyên qua bão cát. Nếu gặp Âm Nghiệt Phi Nghĩ, Hàn mỗ tự có biện pháp đối phó.” Hàn Lập thần sắc không thay đổi, quay đầu hướng Cổ Vận Nguyệt nói ra.
“Hàn đạo hữu nắm chắc vậy sao?” Cổ Vận Nguyệt khẽ giật mình nói.
“Như thế nào, Cổ đạo hữu không tin Hàn mỗ sao?” Hàn Lập mỉm cười.
“Thiếp thân tuyệt không ý này, nếu như đạo hữu nói như vậy, tự nhiên là đã tính trước rồi.” Cổ Vận Nguyệt vội vàng cười, cũng không nói cái gì nữa, trong tay bấm niệm pháp quyết.
Linh Nguyệt phi chu đại phóng hào quang, ngưng tụ thành một vòng bảo hộ màu trắng, lao vào trong bão cát.
Sau một khắc, tất cả mọi người chợt cảm thấy chung quanh ánh sáng tối sầm lại, lọt vào trong tầm mắt là tiếng cuồng phong gào thét, xen lẫn cát bụi đầy trời, hung hăng oanh kích vào hộ thuẫn phi thuyền.
Linh Nguyệt phi chu lập tức hơi hơi lay động.
Cổ Vận Nguyệt trong tay pháp quyết biến đổi, đánh ra một đạo bạch quang, lóe lên tức thì chui vào một chỗ đầu thuyền.
“Xoẹt” một tiếng, phi chu phát sáng, màu trắng vòng bảo hộ lập tức sáng ngời gấp mấy lần, ổn định lại, hướng phía trước mà đi.
Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn mới đầu nhìn thấy bão cát gào thét bên ngoài, còn có chút bận tâm, nhưng theo thời gian sau, tận mắt nhìn thấy bão cát căn bản quả nhiên không thể xuyên phá vòng bảo hộ của Linh Nguyệt phi chu, tâm tình tự nhiên dần dần buông lỏng xuống, nhìn qua màu trắng quang thuẫn mà thưởng thức cảnh sắc kỳ dị bên ngoài.
Cổ Vận Nguyệt chuyên tâm điều khiển phi chu, cẩn thận tránh né những cột vòi rồng, tốc độ cũng không chậm đi bao nhiêu.
Trong nháy mắt, đã một hai canh giờ, vận khí của bọn hắn tự nhiên không tệ, cũng không có gặp Âm Nghiệt Phi Nghĩ.
Hàn Lập hai tay để sau lưng, thần sắc bình tĩnh đứng ở đầu thuyền, nhưng bỗng nhiên trong mắt lóe lên lam mang, nhìn thoáng qua phía trước.
“Hàn đạo hữu, làm sao vậy?” Cổ Vận Nguyệt nhận thấy thần sắc Hàn Lập có chút biến hóa, lập tức cả kinh.
“Cổ đạo hữu, xem ra có chút phiền toái tìm tới trước cửa.” Hàn Lập nhìn Cổ Vận Nguyệt cười nhạt.
Cổ Vận Nguyệt khẽ giật mình, nhất thời không biết Hàn Lập đang nói chuyện gì.
Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, một vòi rồng xoay tròn lấy ù ù tiến về phía trước, vừa đúng đối diện lấy phi chu.
Vòi rồng này dị thường rất khác với các cơn lốc khác, hầu như kéo dài tới chân trời, ầm ầm tiến tới, một đạo cuồng phong cực lớn quét sạch tới, gần như cuốn bay Linh Nguyệt phi chu.
Cổ Vận Nguyệt biến sắc, không kịp nghĩ thêm về điều Hàn Lập vừa nói, giẫm mạnh xuống thuyền một cái.
Phi chu tỏa sáng hào quang, hướng về phía trước mà chạy đi, trong chốc lát bay ra gần trăm trượng, hiển nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm lốc xoáy vòi rồng.
Bất quá không chờ Cổ Vận Nguyệt thở phào, bốn phía xung quanh đột nhiên vỡ ra, từng đạo cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời trong tiếng nổ vang.
Những cột sáng màu vàng lập tức đan xen lẫn nhau, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một tòa đại trận màu vàng.
Mặt đất hiện ra một trận đồ khổng lồ lớn cỡ trăm trượng, vô cùng phức tạp.
“Trận pháp!” Cổ Vận Nguyệt đại biến sắc mặt.
Nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, chung quanh cảnh sắc biến đổi, xuất hiện ở một mảnh ánh sáng, chung quanh là từng ngọn núi, bầu trời cùng mặt đất rồi lại lóe lên hoàng mang óng ánh.
Một luồng linh áp khổng lồ vọt tới Linh Nguyệt phi chu từ bốn phương tám hướng.
Vòng bảo hộ xung quanh phi chu màu trắng lập tức vang lên ken két, hiện ra vô số vết rạn nứt, thoạt nhìn như sắp vỡ vụn.
Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn thấy thế, lập tức nghẹn ngào.
Hàn Lập thấy vậy, bình tĩnh vươn tay, tế ra một cái Tiểu Chung Pháp bảo màu đồng thau, tạo thành một vòng bảo hộ, che chở Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn.
Đây là một kiện pháp bảo phòng ngự lấy được từ túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa, giờ phút này đúng lúc phát huy công dụng.
Gần như cùng lúc, màn hào quang màu trắng trên Linh chu thình lình vỡ vụn, áp lực khổng lồ ầm ầm tới.
Hàn Lập cùng Cổ Vận Nguyệt trên thân Linh quang lóe lên, đón nhận áp lực.
Mặt ngoài Tiểu Chung màu đồng thau “Ông ông” vang lên, bình yên vô sự.
“Chẳng lẽ lại là người của Thiên Quỷ Tông tìm tới?”
Cổ Vận Nguyệt tuy vẫn tỏ ra trấn định, nhưng từ khí thế kinh người mà pháp trận phô bày, có thể thấy được địch nhân không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường, trong lòng không khỏi có chút bối rối và sợ hãi.
“Thiên Quỷ Tông sao? Bọn chúng thật đúng là âm hồn bất tán mà!” Hàn Lập nghe xong chợt cười khẽ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!