Cùng một thời gian.
Xuất Vân Phong, Linh Diễm sơn mạch.
Trong mật thất ở một động phủ vắng vẻ nào đó, ánh sáng rực rỡ, sáng như ban ngày.
Một cái kén tằm to lớn hình người màu trắng dựng thẳng trong mật thất. Cái kén được kết từ từng đoàn, từng đoàn ánh sáng màu trắng, chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Trong lúc đó, pháp trận ở dưới đất, ánh sáng mãnh liệt, đặc biệt chỗ một ngôi sao được vẽ ngay dưới cái kén ánh sáng càng phát ra bạo liệt, chói mắt hơn. Toàn bộ mật thất được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu trắng này.
Những tia sáng bao bọc xung quanh cái kén như vật sống, liên tục di động, đột nhiên vô số phù văn màu trắng lấy tốc độ cực nhanh hiện lên xung quanh, liên tục bành trướng.
Cái kén co rụt một hồi sau đó lập tức nổ văng tung tóe.
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, trong mật thất hiện ra một thanh niên đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt, nửa người trần trụi.
Thân hình hắn cao lớn, dung mạo bình thường, toàn thân bị bạch khí cuồn cuộn bao bọc.
Đúng là Hàn Lập.
Hắn bỗng nhiên trừng mắt, lam mang chớp động. Một cỗ khí tức kinh người bộc phát, thổi bay bạch khí xung quanh thân thể.
Ở ngực và bụng của hắn xuất hiện năm quang điểm chói mắt, bên trong mỗi quang điểm xuất hiện một phù văn có hình dạng kì dị của một ngôi sao, xoay tròn bất định.
Bên dưới da thịt của hắn, cốt cách cũng mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, tinh mang chớp động, dường như cất giấu ngàn vạn ngôi sao bên trong.
Sau một lát, những phù văn có hình ngôi sao kia dần biến mất, những quang mang cũng theo đó dần dần ẩn đi không thấy gì nữa.
Hàn Lập mở hai mắt ra, thở dài một hơi, không khỏi kích động trong lòng.
Trải qua hai năm khổ tu, hắn rút cuộc luyện thành huyền khiếu thứ năm của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên công.
Tốc độ của hắn so với dự tính trong công pháp phải nhanh hơn không chỉ gấp trăm lần!
Khiến Hàn Lập hưng phấn nhất là thương thế của thân thể rốt cuộc hoàn toàn hồi phục, thần hồn cũng khôi phục được ba phần so với lúc đỉnh phong.
Hắn nghĩ đến gì đó bèn khẽ đảo bàn tay, một cây dược thảo như cây nhân sâm hiện ra. Linh thảo được hắn đưa vào miệng trực tiếp nhai nuốt.
Cảm thụ Pháp lực tràn đầy trong đan điền, Hàn Lập không khỏi cười khổ một tiếng.
Hai năm qua, hắn không ngừng sử dụng tiểu bình để trồng linh thảo vì vậy có không ít Vân Hạc Thảo năm sáu trăm tuổi dùng để tu luyện.
Với hắn, số tuổi dược thảo như vậy đã thừa để tu luyện rồi, có nhiều hỏa hầu hơn cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Thậm chí trước đây, hắn trực tiếp trồng một cây lên tới hơn vạn năm tuổi, trực tiếp ăn vào. Kết quả dược lực vượt qua Pháp lực của Nguyên Anh kỳ, giống như trước, Pháp lực sẽ tự đông tiêu tán, không có tác dụng khôi phục tu vi.
Hàn Lập lắc đầu, thu liễm tâm thần, nhắm nghiền hai mắt, nội thị kiểm tra tình huống của thân thể hiện tại. Hắn phát hiện sương mù bao phủ trong đan điền rõ ràng mờ nhạt đi rất nhiều.
Hắn vui vẻ trong lòng, men theo thân thể Nguyên Anh phát ra kim quang, sử dụng Thần Niệm xuyên qua sương mù, chỉ thấy tiểu nhân màu vàng óng vẫn nằm im, tựa như ngủ say.
Gặp tình hình này, Hàn Lập suy nghĩ một chút, thúc giục lực lượng Thần Niệm cùng Pháp lực ở đan điền, từng đám nhỏ tinh ti hiển hiện, quấn quanh thân thể tiểu nhân màu vàng.
Tới gần tiểu nhân, những tinh ti kia bỗng nhiên tăng tốc, giống như từng đạo cương châm đâm thẳng qua.
Đúng lúc này, “Oanh” một tiếng thật lớn, một đạo hắc quang hình vòng cung từ bên trong cơ thể tiểu nhân quét ra, ngăn chặn tất cả tinh ti.
Thân thể Hàn Lập chấn động một cái, kêu lên một tiếng đau đớn, đan điền kịch liệt chấn động.
Thần sắc hắn biến đổi, cắn răng quyết định thúc giục Luyện Thần Thuật.
“Oanh” một tiếng, Thần Niệm Lực trải rộng trong đan điền, số lượng tinh ti bỗng nhiên tăng gấp bội, hóa thành một mảnh óng ánh, bài sơn hải đảo đập vào hắc quang hình cung.
“Phốc” một tiếng!
Hắc quang hình cung chỉ lóe lên vài cái rốt cuộc không chống đỡ nổi hóa thành một cỗ khói đen, lượn lờ tiêu tán đi.
Mảng lớn tinh ti óng ánh lập tức bao phủ tiểu nhân màu vàng, Thần Niệm của Hàn Lập rốt cuộc như nguyện xâm nhập được vào Nguyên Anh trong cơ thể.
Kết quả, sau một khắc, sắc mặt của hắn trở nên cực kì khó coi.
Trong cơ thể Nguyên Anh có tám đạo xiềng xích bằng ánh sáng đen kịt, phân bố khắp nơi trong cơ thể.
Những thứ xiềng xích này hầu như xuyên khắp cả người Nguyên Anh, có cái xuyên qua tứ chi, cái thì chạy suốt từ trên đầu của Nguyên Anh xuống. Xung quanh xiềng xích lại có sương mù màu đen lượn lờ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Càng làm cho hắn kinh hãi chính là những xiềng xích này lại tản mát ra một loại lực lượng pháp tắc nào đó.
Hai hàng lông mày của Hàn Lập cau lại, điều khiển Thần Niệm ngưng thành một chuôi búa nhỏ óng ánh, trực tiệp bổ xuống một sợi xích màu đen.
“Boong” một tiếng.
Búa nhỏ bổ lên xiềng xích, đột nhiên chấn động, bị một cỗ lực lượng kỳ dị đẩy bắn ra ngoài, tán loạn ở giữa không trung thành từng điểm tinh quang.
Hàn Lập hơi chấn động tâm thần. Sau một thoáng ngừng lại, hắn lại thúc giục pháp quyết lần nữa.
Lượng lớn Pháp lực được Thần Niệm điều khiển hóa thành từng đoàn khói xanh, ngưng mà không tản, bao phủ một đoạn xích đen. Sương mù màu xanh sền sệt bám vào xiềng xích, ý đồ muốn hòa tan nó.
Trong khoảnh khắc khói xanh tiếp xúc với xiềng xích, dây xích lập tức lay động, từng sợi sương mù màu đen bỗng nhiên tăng nhiều, rất nhanh bao lấy khói xanh, thôn phệ tất cả.
Hàn Lập thấy vậy, vẫn không muốn buông tha, lần nữa biến đổi pháp quyết…
………………..
Cùng lúc đó, tại một chỗ nào đó của Tiên Giới.
Một mảnh sa mạc bao la bát ngát, bầu trời âm trầm u ám, không khí tràn ngập mùi hương gắt mũi. Cuồng phong gào thét xung quanh, giống như vạn quỷ kêu rên, nổi lên tầng tầng bão cát, che đậy bầu trời.
Ở phía chân trời hơn mười căn vòi rồng cuốn đầy cát vàng, hợp thành một đường, giống như một bức tường cao bằng cát quán thông thiên địa, cuồn cuộn tiến về phía trước, càng đi càng lớn.
Nhưng mà khi chuyển động đến một nơi trong sa mạc, rõ ràng không có đụng phải bất kì cái gì ngăn cản, đột nhiên như là đâm vào một tòa núi lớn, ầm ầm tán loạn, cát bụi vung vãi tứ tán.
Chỉ thấy ở đó có một đại điện cao hơn mười trượng mọc lên sừng sững. Toàn bộ điện thờ có màu vàng đất. Bên ngoài không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, tựa như được xây từ cát vàng. Khí tức tản ra tạo nên cảm giác xưa cũ, thê lương.
Không gian trong điện khá lớn, bốn phía phân bố mười cây trụ to lớn, bên trên vách tường treo hơn mười đầu chậu than, phát ra hào quang ảm đạm màu xanh mơn mởn khiến cho đại điện có chút âm trầm u ám. Ở sâu bên trong đại điện chỉ có trơ trọi một cái ghế lớn đen kịt.
Làm cho người kỳ quái chính là, bên ngoài điện gió bão gào thét, nhưng bên trong lại cực kỳ u tĩnh, không hề có một âm thanh nào cả.
“Thương Lang Lang!”
Chỉ thấy ở trên cái ghế lớn đen kịt có một nam tử trung niên đang ngồi. Gã hơi hơi nâng bàn tay khô héo lên, khiến cho những xiềng xích màu xanh đen quấn quanh cánh tay phát ra một tràng âm thanh leng keng.
Gương mặt người này hãm sâu, khuôn mặt khô héo, miệng khép hờ, lộ ra hàm răng trắng lành lạnh, người này mặc một kiện áo khoác trắng như tuyết. Da thịt trên thân từ màu tím xanh biến thành màu đen, thoạt nhìn giống như một bộ Cương thi mặt xanh nanh vàng.
Nhìn kỹ lại, ở dưới lớp áo khoác, trên thân người ngày quấn chằng chịt một sợi xích to như cánh tay màu xanh đen, dây xích rủ xuống đất, tỏa ra, hầu như phủ kín toàn bộ đại điện.
Lúc này nam tử Cương thi đang đóng chặt hai mắt, bỗng nhiên mở, khuôn mặt màu xanh đen lộ ra một tia khác thường.
“Vào đây!”
Nam tử Cương thi khẽ quát một tiếng, âm thanh khàn khàn trầm thấp, giống như yết hầu bị cát nhồi chật ních.
Mặt đất cách không xa phía trước mặt nam tử Cương thi bỗng rung động, một ụ cát từ từ phồng lên, sau một hồi vặn vẹo huyễn hóa ra một gã nam tử khôi ngô mặc áo giáp cũ kỹ màu đồng xanh.
Sắc mặt nam tử cũng màu xanh đồng giống như bộ giáp gã mặc, quỳ lạy trên mặt đất, cung kính:
“Lão tổ!”
“Trong vòng ngàn năm, môn hạ đệ tử của bổn tọa có người nào vận dụng Cách Nguyên Pháp Liên do ta tự mình ban thưởng hay không?” Nam tử Cương thi khàn khàn hỏi.
“Khởi bẩm lão tổ, ba trăm năm trước, Phương Bàn đại nhân đảm nhiệm chức vụ tại Tiên Cung gặp phải cường địch, đã từng vận dụng Pháp Liên để hạ sát đối thủ, còn lại không một ai từng dùng qua.” Nam tử giáp đồng lập tức đáp.
Nam tử Cương thi nghe vậy, thấp giọng lẩm bẩm: “Thì ra là lão Thất…”
Sau một thoáng suy tư, y chợt hỏi tiếp: “Đưa tin cho Phương Bàn, báo cho nó biết địch nhân mà nó sử dụng Pháp Liên để hạ sát vẫn chưa vẫn lạc, hơn nữa còn mới kích phát lực lượng pháp tắc ẩn chứa bên trong Pháp liên.”
“Dạ, lão tổ.” Nam tử đồng giáp đáp.
“Mặt khác, ra lệnh cho nó nhanh chóng giải quyết người này. Nếu không qua trăm năm nữa, bổn toạ sẽ đích thân động thủ, thu hồi lực lượng pháp tắc bên trong Pháp Liên.” Nam tử Cương thi chậm rãi nhắm mắt lại, mặt không thay đổi bổ sung.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!