Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 64: Đồng loạt ra tay



“Thì ra là thế. Thân thể của tên Hàn Lập kia cực kỳ cứng rắn, thủ đoạn bình thường không dễ đối phó. Dùng Hoàng Cân Đạo Binh xuất thủ trước, trước tiên tiêu hao khí lực của hắn. Hành động này rất hay!” Hạp Sơn đạo nhân gật gù tỏ vẻ tán dương.

“Phối hợp cùng với Động Thiên Chi Bảo của Hạp Sơn đạo hữu cũng chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi. Hiện giờ, tuy đã thành công bước đầu nhưng muốn kẻ này chịu tội có khi cần đến ba người chúng ta đồng loạt xuất thủ.” Đồng Nhân Ác trầm ngâm nói.

“Cũng đã đến lúc, Hạp Sơn đạo hữu có thể cho chúng ta xem tình hình trong đó như thế nào chứ?” Đoàn Nhân Ly dừng niệm chú ngữ, quay đầu nhìn lại.

Hạp Sơn đạo nhân gật đầu, giơ tay lên, một đạo tia sáng trắng bay ra, bên trong mơ hồ có một viên ngọc màu bạc to bằng quả trứng gà.

Viên ngọc quay tít một vòng, rồi xuất hiện trong hư không trước mặt ba người.

“Phốc” một tiếng, viên châu bạo liệt, một đoàn khói mù màu bạc tràn ngập phía dưới, ngưng tụ thành một tấm kính màu bạc lớn bảy tám trượng, lúc đầu hơi mơ hồ rồi sau đó dần huyễn hóa ra trên bề mặt một bức họa.

Ba người nhìn tình hình trong bức họa, sắc mặt lập tức biến đổi.

Chỉ thấy trong hình, từng Hoàng Cân lực sĩ từ trên trời lao xuống, tựa như thủy triều tấn công thanh niên cao lớn ở chính giữa từ bốn phương tám hướng.

Thanh niên cao lớn khẽ động thân hình, cũng không dùng quá nhiều động tác.

Từng đạo quyền ảnh đánh ra bốn phía.

Hoàng Cân lực sĩ xung quanh như bù nhìn, đụng vào quyền ảnh liền bị lăng không đánh bay đi, nổ tung thành ánh sáng màu vàng, căn bản trong phạm vi mười trượng không cách nào tới gần người thanh niên.

Từ đầu tới giờ bất quá mấy hơi thở công phu, đã tầm bảy tám chục Hoàng Cân lực sĩ bị đánh cho tan nát.

Thần sắc thanh niên thong dong, động tác không có chút nào chậm chạp, tựa hồ đánh nát những Đạo Binh này căn bản không hao phí bao nhiêu khí lực.

Đúng lúc này, “Phốc” một tiếng, mặt kính màu bạc vặn vẹo một hồi rồi tán loạn, một lần nữa hóa thành mảng khói mù lớn rồi tiêu tán.

“Điều này… Điều này sao có thể xảy ra!” sắc mặt Đoàn Nhân Ly có chút khó coi.

“Những Hoàng Cân Đạo Binh này tuy rằng không hiểu bất cứ bí thuật công pháp gì, nhưng thân thể đều rất cứng rắn, có thể so với lực tu đẳng cấp cao. Nếu chúng ta bị hơn trăm tên vây quanh cũng cảm thấy khó giải quyết, nhưng tên Hàn Lập như thế nào lại có thể tự nhiên ứng phó, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp hắn.” Đồng Nhân Ác nhăn mặt.

“Chẳng lẽ thương thế của hắn đã khôi phục sao?” Hạp Sơn đạo nhân trầm giọng nói ra, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.

“Nếu có thể dễ dàng phục hồi như cũ, hắn cần gì phải rời Tiên Giới mà đi tới Linh Hoàn giới này? Việc đã đến nước này, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm cho xong. Dựa theo kế hoạch bàn bạc lúc trước, ba người chúng ta tự mình động thủ, để tránh đêm dài lắm mộng.” Đồng Nhân Ác lạnh lùng nói.

Bên trong không gian Động Thiên.

Hàn Lập nhoáng một cái đã tránh được mấy tên Hoàng Cân lực sĩ giáp công, cánh tay phải hơi vung, bảy tám đạo quyền ảnh hiện ra, mỗi một quyền đều chuẩn xác đánh vào đầu từng gã lực sĩ.

Phanh phanh phanh!

Đầu cả bảy tám tên lực sĩ bạo liệt, thân thể bắn ra ngoài, “Phốc” một tiếng, hóa thành một đám hoàng vụ.

Một loạt động tác đều gọn gàn như nước chảy mây trôi. Trong thời gian ngắn, đã có gần hai mươi tên lực sĩ bị đánh tan.

Trải qua một đoạn thời gian quần chiến, hiện giờ trong mắt hắn, những Hoàng Cân lực sĩ này đã không đáng để lo, tốc độ xuất hiện của những lực sĩ ở xung quanh đã không so kịp tốc độ giết đi của hắn rồi.

Khi số lượng lực sĩ đã giảm bớt hơn nửa, hai mắt Hàn Lập lam mang chớp động, nhìn lên tầng mây màu xám bên trên, ý đồ tìm chút manh mối, hòng có thể tùy thời một lần phá tan tầng mây, dò xét chút ít huyền cơ.

Cùng lúc đó, trên bầu trời hoàng mang dừng lại, ở một chỗ đám mây xám rung động mạnh, từ không trung tách ra một lỗ hổng rộng hơn mười trượng, từ trong đó ba đạo độn quang giáng xuống, nhập lại rồi tản ra lơ lửng trên không trung.

Hào quang thu lại, lộ ra ba người.

Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, hai mắt hắn híp lại một cái.

Ngoại trừ Hạp Sơn đạo nhân to như ngọn núi, trên tay còn nâng hồ lô màu vàng và Đoàn Nhân Ly, bên cạnh còn có một lão hói, thấp bé, áo đen.

“Hạp Sơn đạo hữu, xem ra ngươi đã liên thủ với Thiên Quỷ Tông rồi. Thật có chút đáng tiếc.” Hàn Lập nói ra một cách bình thản.

“Hàn đạo hữu, điều này không thể trách bần đạo được. Thật sự là ngươi đắc tội với người không nên đắc tội. Bần đạo cũng là có chút bất đắc dĩ phải theo thôi.” Hạp Sơn đạo nhân nhàn nhạt nói ra.

“A? Xem ra da mặt Đoàn đạo hữu cũng không mỏng!” Hàn Lập mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng mặt không đổi sắc nhìn về phía Đoàn Nhân Ly, mỉa mai.

“Hàn đạo hữu có được thực lực bực này, tại Linh Hoàn giới có thể hô mưa gọi gió. Nếu chỉ vì trăm cân Âm Thần Thạch mà nói thì Thiên Quỷ Tông ta như thế nào lại gây chiến?” Lão hói áo đen gượng cười, nói vài tiếng.

“Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn là đệ nhất tu sĩ Thiên Quỷ Tông Đồng đạo hữu rồi. Không biết cuối cùng tại hạ đã đắc tội với người phương nào, để phiền ba vị đồng thời ra tay vậy?” Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía lão giả nói.

“Khục! Hàn đạo hữu nếu muốn kéo dài thời gian, chỉ sợ phải thất vọng. Động thủ!”

Lời nói Đồng Nhân Ác còn chưa dứt, tay áo gã đã run lên tế ra một quyển Cổ thư tối tăm mờ mịt, tay còn lại hướng Cổ thư chỉ vào.

Cổ thư lập tức “sàn sạt” nhanh chóng lật qua lật lại, từng đạo lưu quang màu xám trắng từ trong trang sách nhanh chóng bắn ra, lập tức hóa thành một quái điểu đầu ưng, có đuôi bò cạp trên lưng, to chừng sáu bảy trượng, xoay tròn trong chớp mắt liền có vài chục đầu quái điểu hiện ra, hai cánh dang rộng bay lượn ở trên không.

“Hàn đạo hữu, đắc tội!”

Hạp Sơn đạo nhân nói xong, một tay đơn giản giơ lên, một kiện Pháp bảo hình tròn màu lam nhạt bay ra rất nhanh, tức thì lóe lên chui vào bên trong đám mây xám trên không trung.

Tiếp theo, y duỗi một ngón tay hướng không trung rồi ngưng thần một chút.

Oanh long long!

Tầng mây dày đặc lập tức cuồn cuộn, phát ra ánh sét kinh thiên, từng đạo điện mang màu xám đen, to lớn hiện ra trong tầng mây, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Đoàn Nhân Ly lẩm nhẩm niệm chú, mặt ngoài hồ lô trong tay y lượn lờ phù văn màu vàng, phát ra tiếng gào rít sắc nhọn, hàng trăm hạt đậu màu vàng từ miệng hồ lô bắn ra, mỗi hạt rơi xuống hóa thành một Hoàng Cân lực sĩ.

Ba người tựa hồ như đã trao đổi, đồng loạt thi triển thủ đoạn.

Động tác trong tay Hàn Lập vẫn không dừng, ánh mắt hắn nhìn vào cái hồ lô màu vàng kia, hiện ra một chút ngạc nhiên.

Thì ra đám Hoàng Cân lực sĩ ban nãy đều đến từ đó!

Ý nghĩ này trong đầu hắn chỉ lướt qua, sau một khắc tay kia run lên, quyền ảnh rậm rạp, chằng chịt hiện ra, quét ngang xung quanh phóng ra, một hơi đem Hoàng Cân lực sĩ trong phạm vi vài chục trượng đánh bay, tiếp đến thân hình hắn nhảy lên, lao nhanh về phía Đoàn Nhân Ly.

Đối phương khổ công giam hắn vào trong không gian Động Thiên chi bảo, tất nhiên đã có chuẩn bị chu đáo, tuyệt sẽ không chỉ có những thủ đoạn bên ngoài này, hắn nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng vào lúc này, giữa không trung con quái điểu lượn quanh một vòng, liền có hơn mười đầu, hai cánh dang rộng, hướng chỗ Hàn Lập đáp xuống.

Thân hình chưa đến, đuôi bò cạp trên lưng quái điểu hướng về phía Hàn Lập bắn đến.

Ầm ầm! Một tiếng nổ lớn!

Vô số hắc tuyến vô cùng nhỏ như mưa rào, gió bão bắn xuống, đem Hàn Lập ở dưới bao phủ vào trong đó.

Hàn Lập gặp tình hình này, nhẹ nhàng lắc đầu vai một cái, mang theo liên tiếp tàn ảnh biến mất, khiến toàn bộ công kích của quái điểu đều thất bại.

Thân hình hắn vừa mới đứng vững ở cách đó không xa lại vung quyền đánh bay hai gã lực sĩ về phía sau. Phía trên, tiếng xé gió tái khởi, thình lình lại mấy chục đầu quái điểu hướng xuống hắn xông tới.

Cùng lúc đó, trên không trung một tiếng sấm sét giữa trời quang, một đạo Điện Xà màu nâu đen thô to, khí thế vô cùng mãnh liệt từ trên trời giáng xuống.

Hàn Lập nhíu mày, kim quang bên ngoài thân lóe lên, từng miếng lân phiến màu vàng nhạt hiện ra, trong khoảnh khắc bao trùm toàn thân, đem một quyền đánh lên trên.

“Oanh long long” một tiếng nổ mạnh!

Điện Xà màu nâu đen vỡ vụn, một đoàn điện quang màu nâu đen vô cùng chói mắt bạo liệt.

Nắm đấm của Hàn Lập tuy rằng không hư hao chút nào, nhưng thân hình hắn nhoáng một cái, lùi về sau một bước.

“Đinh đinh đang đang” một tiếng nổ lớn!

Những công kích của quái điểu đuôi bò cạp bắn lên bề mặt lân phiến, hắc quang nổi lên lốm đa lốm đốm, nhưng cũng không lưu lại mảy may một dấu vết nào cả.

“Phanh” một tiếng!

Do cất cánh không kịp sau khi công kích, một đầu quái điểu bị Hàn Lập tiện tay dùng một gã Hoàng Cân lực sĩ đập trúng, dường như lập tức một cỗ man lực khó có thể ngăn cản vọt tới, đầu quái điểu phát ra một tiếng gào thét rồi cùng với lực sĩ vỡ vụn tán loạn.

Ngay sau đó, giữa không trung, một tiếng nổ vang mãnh liệt!

Từng đạo tia chớp màu nâu đen vô dùng dày đặc đánh xuống, như là cơn mưa lôi điện, từng đạo điện quang chói mắt, xé rách không gian màu xám bao la mờ mịt xung quanh, uy thế kinh thiên động địa.

Quái điểu ở giữa không trung bay lượn thỉnh thoảng tận dụng phát động công kích xuống phía dưới.

Thân hình Hàn Lập di chuyển biến hóa, tiện tay phóng quyền, đem những tia chớp không cách nào né tránh từng cái đánh tan, thỉnh thoảng cũng có quái điểu bị đánh rơi. Hắn vẫn đang ứng phó rất tự nhiên.

Có điều cũng vì như vậy, hắn nhất thời nửa khắc chưa có cách nào ra tay được với Đoàn Nhân Ly.

Từ trong hồ lô, hạt đậu màu vàng liên tiếp không ngừng bay ra. Tốc độ tiêu diệt lực sĩ bị giảm mạnh, Hoàng Cân lực sĩ xung quanh hắn ngày càng nhiều.

Qua mấy nhịp thở, tu tập xung quanh hắn thình lình lên đến ba bốn nghìn Hoàng Cân lực sĩ.

Tuy nhiên, điều làm trong lòng hắn bất an chính là, hơn phân nửa Hoàng Cân lực sĩ bên ngoài lúc này lại không nóng lòng hướng hắn phát động công kích, mà lại chạy nhanh về phía sau, rồi đột nhiên đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Pháp trận!”

Hai mắt Hàn Lập đồng tử co rụt, trong đầu nghĩ ngay đến.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.