Tiên Hồng Lộ

Chương 734: Thăm dò (1)



– Cha, mẹ, con không muốn tu luyện tuyệt học gia truyền này!

Giọng điệu và thẩn thái của Dương Phàm vô cùng kiên quyết.

Trong phút chốc, toàn bộ thư phòng lặng ngắt như tờ.

Thành, chù Dương Lâm sắc mặt đột nhiên, trở nên nghiêm trọng!

Phù Thành chù rộng lớn như vậy nhưng như bị mây đen bao phù! Một cỗ áp lực nặng nề vô hình buông xuống từng người một!

Bên trong Phù Thành chù, mấy ngàn gia đinh, nha hoàn, cả bọn thị vệ đều tâm hoảng ý loạn!

Cơn giận của Dương Phàm không ngờ biểu hiện cả qua môi trường thiên địa.

Cảnh giới như vậv khiến. Dương Phàm hơi giật mình.

Theo tình hình. này. tu vi Dương Lâm nhất định vượt xa nhũng Đại La Kim Tiên nhất trọng trên Thiên. Thần Tinh kia…

Trong mắt Nhị ca Dương Đông lộ ra vẻ cồ quái, hai con ngươi nhìn chằm chằm Dương Phàm, tâm tư phúc tạp!

Tam đệ vô cùng thông minh và lanh, lợi cùa mình chỉ qua một cái chợp mắt đã đứt khoát cự tuyệt việc tu luyện, bí kỹ gia truyền.

Phóng mắt toàn bộ Ngư Châu. Từ Thiên Vạn Phạm Quyết tuyệt học cùa Dương gia vô cùng lừng đanh!

“Tam đệ ơi. ngươi sao lại lựa chọn ngốc nghếch như vậy, lại khiến cha vô cùng tức giận?!”

Trong lòng Dương Đông thầm than! Nhưng trực giác nói cho hắn biết bề ngoài việc này cũng không đơn giản như vậy!

Là một người bùứi thường, chắc chắn sẽ không cự tuyệt một chuvện tốt thế này!

Mà Dương Kỳ lại không phải là người bình, thường! Hắn là một người thông minh, tuyệt đinh.

Một khi đã như vậy. sao hắn lại từ chối?

Trong lòng Dương Phàm rốt cục ẩn tàng bí mật gì?!

Sự tò mò của Dương Đông đối với Tam đệ đã ngày càng lớn.

Một đứa bé ba tuồi khiến một kẻ thông minh, tài trụ vô cùng nổi danh như hắn cũng hoàn toàn nhìn không thấu.

– Cha. Kỳ nhi vẫn chỉ là một đứa trà đừng làm nó sợ…

Nam Cung Nguyệt khẽ hô một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình quán thông thiên, địa. ngăn cản áp lực do Thảnh, chù Dương Lâm tạo ra đối với Dương Phàm.

– Nguvệt nhi. nàng…

Sắc mặt Thành chù Dương Lâm hơi trầm xuống!

– Thân là Thành chù nhất phưcmg, với khí độ của chàng mà lại ganh đua với một đứa bé ba tuổi sao?!

Sắc mặt Nam Cung Nguyệt cũng lạnh lùng, bộ đáng không nhượng bộ!

Thân thể cùa nàng chắn trước mặt Dương Phàm, ánh mắt kiên định.

Nếu phải làm ra một lựa chọn giữa chồng mình và đứa con. nàng tình nguvện che chở cho con mink

Thấy tình cảnh này. trong lòng Dương Đông cũng hoi đố kỵ.

Mau thân không ngờ bênh, vực Tam đệ như vậy!

Thân là con cháu Dương gia nhưng lại không muốn tu luyện, tuyệt học gia truvền! Nếu chuyện, này khiến ngoại nhân biết được thì thật sự rất mất mặt.

– Hài, xem ra nàng hết lòng che chở Tam từ này… Thôi vậy… Thôi vậy…

Cơn giận cùa Dương Lâm tiêu tan, đờ khóc đờ cười nói.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt mới nhoẻn miệng cười, ôm lấy Dương Kỳ vào ngực, trong lòng cũng buông lòng.

Từ khi đứa con thứ ba này xuất thể. nàng cũng có rất ít cơ hội để làm tròn chức trách một người mẹ.

Không phải nàng không muốn mà căn bản là đứa con này vô cùng thông minh, hiểu chuyện, giống như đã khôn lớn. không cần phải chiếu cố.

Giờ phút nàv. nàng mới có cơ hội để “che chở” cho con mình một chút.

– Kỳ nhỊ làm con sợ rồi! Có mẹ ở đây. con không phải lo lắng!

Nam Cung Nguyệt vội vàng an ùi.

Nhưng nàng rất nhanh, nhận ra trong mắt đứa nhò không có tia sợ hãi nào.

Thành chù Dương Lâm mặc dù không cố ý gâv ra áp lực đối với con mình nhưng vẻn vẹn một tia cảm xúc đao động đã khiến thiên, địa biến đồi. cỗ uy áp này tuyệt đối không thể coi thường.

Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Nhị công từ Dương Đông, càng ngày càng cảm thấy Tam đệ không đơn giản.

– Cảm ơn mẹ!

Dương Phàm cảm động vô cùng, khi nhìn vào ánh mắt cùa mẹ minh kiếp này cảm nhận được một tình, thưcmg yêu ấm áp!

Hắn đã hạ quyết tâm nhát định, sẽ không để bi kịch đời trước tái hiện ở trong kiệp nàv.

– Không thích thì thôi! Đứa nhò này ngày sau cứ làm việc mình thích đi!

Nam Cung Nguyệt nhoẻn miệng cười.

Nàng sở dĩ liều lĩnh che chở đứa nhò là vì ánh mắt cùa Dương Phàm.

Từ khi ra đời. nó luôn hiểu chuvện. chưa từng nói “không” trước mặt mình!

Đây là lần đầu tiến nó làm trái, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

– Có chuyện gì vậy?

Đúng lúc này. Đại công từ Dương Cương đi vào thư phòng, phát hiện ra không khí không bình, thường!

Dương Đông đưa mắt ra hiệu, hai người liền đi ra ngoài!

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện, gì?

Dương Cương nghi hoặc hòi.

Dương Đông hé miệng cười:

– Nói ra chắc đại ca lại không tin! Cha quyấ định, sẽ truyền tuyệt học Từ Thiên Vạn Phạm Quyầ cho Tam đệ!

– Cái gì?! Không ngờ lại có chuyện, đó! Tam đệ mới mấy tuồi? Lúc trước, khi ta bắt đẩu tu luyện Từ Thiên. Vạn Phạm Quyá cũng đã hơn hai mươi tuôi rồi!

Dương Cương quả thực không thể tin nổỊ vẻ mặt kinh. hãi.

Theo hắn biết thiên phú cùa Tam đệ không bằng mình và Nhị đệ, chỉ là khi vừa sinh, ra đã biểu hiện thông minh và hiểu chuyện hơn mà thôi.

– Nhưng mà… Tam đệ không muốn tu luyện!

Dương Đông nhẹ nhàng nói tiếp.

– Cái gì? Nó… không muốn tu luyện, sao?!

Ánh. mắt Dương Cương nhíu lại. tròng mắt như lồi ra ngoài, chết lặng đi một lúc mới trở nên hoảng hốt:

– Tam đệ nó… có phải là choáng váng không?!

Dương Cương thật sự không tiệp thu được, trên mặt thậm chí có vài tia tức giận.

Tuyệt học Từ Thiên Vạn Phạm Quyết chính là công pháp rất nổi danh ở Thiên giới. Tu luyện công pháp này thậm chí có thể vượt xa trình độ Đại La Kim Tiên, đạt tới Cừu Thiên Huyền Tiên.

Phóng mắt khắp thất giời, mỗi Cừu Thiên Huyền Tiên ít nhát đều danh chấn nhất phương, trong đó cũng có người danh chấn vũ nội. ngạo thị nhất giới!

– Không được, ta nhất định phải đi thuvết phục nó!

Dương Cương nóỊ không để ý tới Dương Đông ngăn cản. đi tìm Tam đệ Dương Kỳ.

Lúc này. Dương Phàm mới từ trong thư phòng đi ra, Nam Cung Nguyệt vẫn ở lại bên trong.

Dương Phàm vốn không tính, nghe lén nhưng cảm quan hắn chỉ mới thầm thấu tới bề ngoài Luân Hồi, chỉ một ý niệm đã nghe được cuộc đối thoại.

– Nguyệt nhi. nàng luôn rất nghe lời ta. hôm nay đạỵ đỗ Tam từ sao lại che chờ nó như thế?! Cái này cũng không giống nàng trước đây!

Dương Lâm khó hiểu hòi.

Trong ấn tượng cùa hắn, Nam Cung Nguvệt luôn dịu đàng, điềm đạm. rất am hiểu ý tứ chồng con.

– Bởi vì nó không phải là một đứa nhò bình thường, từ khi ra đòi tới nay chưa từng làm cho bậc làm mẹ như thiếp chút thống khổ phiền toái gì. Ba năm. qua, mỗi thời khắc thiếp đều chú ý nó, thiếp còn hiểu nó hơn chàng nhiều!

Giọng nói Nam Cung Nguyệt có vẻ đồn đập. sau đó bình tĩnh, lại nói tiếp:

– Chàng. Nguyệt nhi có một yêu cầu. chàng nhất định, phải đáp ứng!

– Yêu cầu gì? Xem ra lại có liên quan tới Kỳ nhi rồi!

Dương Lâm nhìn nàng rất thâm ý!

– Thiếp mong rằng sau này sẽ để Kỳ nhi làm chuyện nó thích. Nếu nó không muốn làm gì. hy vọng chàng đừng ép buộc!

Thanh âm cùaNam CungNguyệt mang theo vài phần cầu khẩn.

Dương Lâm trầm tư thật lâu. sau đó gật đầu nói:

– Được, như nàng muốn đi!

– Cảm ơn chàng đã đồng ý!

Nam Cung Nguyệt có chút không ngờ. không từng nghĩ Dương Lâm lại nhanh, chóng đồng ý như vậy!

– Ta đã có hai người con trai cũng đù ưu tú rồi. Cho dù Kỳ nhi sau này không có nhiều thảnh tựu. hai ca ca cùa nỏ, còn có chúng ta cũng đù để che chở cho nó!

Dương Lâm cười buồn, nói ra nhận xét cùa bản thân.

Dù sao thiên phú cùa đứa con thứ ba này cũng không quá tốt, ngay cả tu luyện Từ Thiên Vạn Phạm Quyết cũng rất khó đạt được thảnh, tự cao.

Trong một căn phòng với bố trí kỳ lạ ở Phù Thành chù Lâm Viễn Thành.!

– Sư phụ. Tam đệ hắn từ khi ra đời tới nay đường như là đang tu luyện! Mấy năm gần đây thạm chí còn có xu thế bế quan nhập định.! Tuy vậy, nhìn qua, bộ dáng cùa hắn như không có chút tu vi nào!

Dương Đông nhíu mày. trên, mặt tràn đầy ngờ vực.

Ngồi xếp bằng đối diện hắn chính là văn sĩ nho nhã, cũng chính là sư phụ dạy bảo hắn từ

bé.

– Tam đệ của ngươi, vi sư cũng có chút nhìn không thấu! Ngay cả bí tịch gia truyền Từ Thiên Vạn Phạm Quyấ cũng không tu luyện. Hơn phân nừa là có bí mật gì đó!

Văn sĩ nho nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.

Một lúc sau. tinh, quang trong mắt hắn chợt lóe lên. khẽ hô:

– Có một khả năng!

– Khả năng? Có khả năng gì?

Trên. mặt Dương Đông hiện ra vài phần cấp bách và chờ mong!

Mấy năm qua, Tam đệ chính là bí ẩn trong lòng hắn! Nếu không thể cởi bò, chỉ sợ cũng khó an tâm được.

– Theo truyền thuyết. thế gian có Đại Luân Hồi, bao quát thiên địa vạn vật! Người thường và cả tiên nhân, sau khi từ vong, trí nhớ bình thường tiêu vong, trờ về bản chất. Nhưng có một số đại năng giả nghịch thiên, ngay cả vô ý từ vong, bọn họ vẫn có được tinh thần ý chí cường đại bất diệt thù hộ, trọng nhập Luân Hồi thông đạo. giữ lại một phần ký ức!

Văn sĩ nho nha này từ từ nói.

– Sư phụ là nói Tam đệ có thể thuộc tình, huống này?

Ánh. mắt Dương Đông chợt lóe sáng, có chút không tin:

– Nhưng trong không gian thất giới, người có được tinh thần ý chí ít nhất cũng là Cừu Thiên Huyền Tiên, đứng ờ đinh phong cừu thiên, được xưng là Tiên Đe!

– Rốt cục có đúng hay không cũng không thể khẳng định.! Dù sao Đại Luân Hồi chính là một tòn tại vô cùng thâm ảo. Ngay cả Cừu Thiên Huyền. Tiên cũng vẻn vẹn chỉ có thể cảm ứng được mà thôi! Chỉ là thấy Tam đệ cùa ngươi đặc thù. có lẽ kế thừa một bộ phận trí nhớ kiếp trước. Loại tình huống này, hoàn toàn khác với đoạt xá mà thuộc về Luân Hồi chi đạo bình thường. Cho dù là vậy, hắn cũng đúng là em ruột cùa ngươi!

Văn sĩ nh.0 nhã cũng không dám khâng định. Dù sao Đại Luân Hồi trong truyền thuyết kia hắn cũng chỉ mới nghe nói tới mà thôi.

– Rốt cuộc có đúng hay không, chúng ta thừ một lần sẽ biết!

Khóe mắt Dương Đông lộ ra một tia suy nghĩ.

Một ngày kia. Dương Phàm vẫn ở bên cạnh. Kính Nguyệt Hồ. ngồi xếp bằng tĩnh tu. tìm hiêu Tiên Hồng Lộ!

Hắn vừa mới bước vào Đại Luân Hồi. cần cùng cố cảnh giới.

Lúc này. Dương Phàm cách uẩn Sinh, sơ kỳ còn một khoảng!

Mệnh. Hạch có hình viên châu vô sắc trong suốt, đung nhập vào hệ thống Đại Luân Hồi.

Dương Phàm thông qua Mệnh. Hạch, câm quan có thể dung nhập Đại Luân Hồi. Mỗi một thời khắc, Sinh linh, chi khí hùng hồn vô tận lại bị Luân Hồi hấp thu. rót vào trong Mệnh. Hạch.

Sinh cơ trong không gian Mệnh. Hạch rất dồi đào nhưng đại đa số Sinh. linh, chi khí lại bị lốc xoáy như hư vô ở chính, giữa hấp thu!

Lốc xoáy vô sắc ở chính, giữa Mệnh. Hạch trở thảnh, một tồn tại thẩn bí nhất, dung nhập và câu thông Đại Luân Hồi.

Dương Phàm cảm giác được lốc xoáy vô sắc này đang phát sinh biến hóa gì đó. như đang dựng dục một cái gì?!

Bỗng nhiên, diễn biến uẩn Chùng Chứng Quả của Tiên Hồng Quvết lại hiện ra trước mắt Dương Phàm.

Một hạt giống có được tiềm lực sinh, mệnh, mọc rễ. nảy mầm. khai hoa. cuối cùng kết quả, đạt tới Chứng Quả, hoàn thảnh, tất cả quá trinh một mạng này.

Kết quả là sau đó. quả này héo rũ. chỉ còn lại một chiếc hạt.

Lúc này sinh, mệnh lâm vào tuổi xế chiều, đang tiến nhập từ vong.

Nhưng chiếc hạt lưu lại sau từ vong lại bắt đầu một tân sinh.

Bước tiếp theo, Dương Phàm tiến nhập uẩn Sinh Kỳ cũng chỉ là bắt đầu một chu kỳ mà thôi.

Tâm thần Dương Phàm tiến nhập Tiên Hồng không gian, hái một viên linh. hòa. ăn đi. chỉ còn lại một chiếc hạt.

Hắn chôn chiếc hạt này vào trong phiến Lục thổ địa, vỗ tay một cái. một mảnh ánh sáng mông lung màu xanh, biếc lóe lên.

Trong phút chốc, gia tốc cùa phiến Lục thồ địa này tăng từ vài ngàn lần lên tới mấy triệu

lẩn.

Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vị trí noi chiếc hạt kia lại vươn lên một gốc cây non, cũng nhanh chóng phát triển, cuối cùng biến thảnh một cây đại thụ. che cả một khu vực. Cảnh tượng diễn biến tới đây thì dừng lại.

Rất rõ ràng, cảnh giới thôi diễn cùa Dương Phàm đã vượt qua giai đoạn uẩn Sinh. Kỳ.

Cảnh giới tiếp theo cùa uẩn Sinh. Kỳ sẽ là Đại Luân Hồi đạt tới giai đoạn đại thành.

Dương Phàm có thể đánh. giá. lúc ấv hắn không chỉ đạt tới trình, độ Đại La Kim Tiên mà việc ngạo thị thát giới cũng không quá khó khăn.

Ngay cả Uẩn Sinh Kỳ lúc này cũng đã ẩn chứa rất nhiều huyền ảo và thần thông, Đại La Kim Tiên cũng không bằng được.

Không nói tới cảnh, giới tiếp theo, chỉ cần tu luyện uẩn Sinh Kỳ tới đại viên mãn, Dương Phàm có thể tiếu ngạo thất giới rồi!

– Chỉ tiếc… uần Sinh. Kỳ đại biết một bắt đầu mới ở kiệp nàv! Mà những gì bắt đầu cũng vô cùng khó khăn.

Thân thể Dương Phàm lúc nào cũng trong trạng thái tu luyện, bao quát Luân Hồi. hấp thu Sinh linh, chi khí trong thiên địa.

Hắn đã gần hoàn thiên, khẩu quyết uẩn Sinh. Kỳ. cũng chỉ còn phải cân nhắc nữa mà thôi.

Tình, huống tốt tà trong ngàn năm, Dương Phàm có thể bước vào uẩn Sinh, sơ kỳ. khẩu quyá cùa giai đoạn này cũng được hoàn thiện.

Khi hắn tũứi tu cũng thường xuyên, cảm nhận được một ánh. mắt vô cùng ấm áp và yêu thương.

Không cần tìm hiểu cũng biết được đó là của Nam Cung Nguyệt.

Rất nhiều lần, nàng đứng ở xa xa, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

BỊ nhìn chằm chẳm như vậv, Dương Phàm cũng không có gì không thoải mái. ngược lại câm thấy rất ấm áp, lại có thêm những thể nghiệm sinh, mệnh hoàn toàn mới.

Trong ánh. mắt chăm chú của Nam Cung Nguvệt. ngoại trừ tình thương của mẹ còn ẩn chứa một tia chờ mong.

Không lâu sau khi Nam Cung Nguyệt ròi đi, Dương Đông cũng đã đi tới Kính Nguyệt

Hồ.

– Tam đệ dường như rất thích noi u tũứL này! ở trong Lâm Viễn Thành, này, đệ có biết nơi đúng đầu Yên Ba Hồ cùa ba đại minh, hồ nơi này không?

Dương Đông cười hòi.

– Yên Ba Hồ? Hình như từng nghe nói qua, có vẻ như thanh danh còn lớn hơn Kính Nguyệt Hồ trong phù chúng ta?!

Dương Phàm lập tức nổi lên hứng thú.

– Nếu Tam đệ muốn, huynh sẽ mang đệ ra ngoài đu ngoạn một phen.

Dương Đông đề nghị.

Từ trong Luân Hồi, Dương Phàm mơ hồ cảm ứng được điều gì đó. ánh. mắt hoi thâm ý nhìn Dương Đông một cái, gật đầu:

– Được!

Không hiểu sao. Dương Đông bị đệ đệ nhìn một cái như vậy. trong lòng cảm thấy hơi sợ

hãi.

Cảm giác này giống như một đứa nhò làm sai gì đó. bị người lớn nhìn một cái lập tức run

sợ.

Rồi sau đó. hắn cũng âm thẩm buồn bực.

“Mình, sao vậy?! Tam đệ chỉ là một đứa nhò mười tuồi, thậm chí là một người bình thường không có tu vi!”

Còn hắn là một gã Đại La Kim Tiên, làm sao có thể sinh, ra cảm giác như thế được?!

Rất nhanh, hai người rời khòi Phù Thành, chù.

Nam Cung Nguyệt nhìn bóng đáng hai người rời đi. lẩm bẩm:

– Kỳ nhi từ khi nào lại đồng ý đi ra ngoải đu ngoạn với anh. mình?!

Trên. đường. Dương Đông nói với Tam đệ:

– Lâm Viễn Thành, Yên Ba Hồ là một thắng cảnh vô cùng nổi danh, thật lâu trước đây từng sinh, ra một vị Tiên đế!

Sau nừa canh. giờ. Dương Đông mang Dương Phàm tới bên cạnh Lâm Viễn Thành.

Từ rất xa, Dương Phàm nhìn thấy mặt hồ nổi sóng, mây mù mờ mịt, cả tròi nước một màu xanh huyền ảo. Trong lòng Dương Phàm nồi lên cảm giác kỳ dị, thầm, nhủ hồ này không đem. giản.

Hồ nước nà rõ ràng là vật chết nhưng lại câu thông thiên địa, quán thông thiên địa tự nhiên. Trước mặt Dương Phàm, nó giống như là một vật sống.

– Cảnh trí cùa Yên Ba Hồ này quả thực có chỗ độc đáo, viễn siêu thế ngoại, còn hơn Kính Nguyệt Hồ một bậc. Tuy nhiên, hình như có đấu vết mờ rộng cùa con người.

Dương Phàm hờ hững nói.

Hắn chỉ bẳng vào cảm giác mà tùy tiện nói mà thôi.

Dương Đông nghe vậy. trong lòng vô cùng kinh, ngạc!

Theo hắn biết, rất lâu trước đây Yên Ba Hồ này là một hồ nước thiên nhiên, tự thành trận pháp.

Sau đó. bên cạnh hồ này có người đạt tới Cừu Thiên Huyền Tiên, trở thành Tiên Đế, tiến hành cãi tạo lại, khiến cho trận pháp thiên nhiên này đạt tới viên mãn, càng thân huyền ảo.

Người có ngộ tính, tới cạnh. Yên Ba Hồ tu luyện, có thể được trợ giúp không ít.

Nhớ lại, hồi đó để đột phá Đại La Kim Tiên cũng từng tới nơi này.

Không nghĩ tới một câu tùy ý cùa Dương Phàm đã nói trúng điểm yếu hại này.

Dương Phàm đi vào bên cạnh. Yên Ba Hồ. một cỗ trận pháp thiên, nhiên, huyền ảo một cảnh quan mông lung, mờ mịt và tráng lệ. Cảm quan cùa hắn thông qua Đại Luân Hồi, nhìn thấu hư ảo và huyễn, tượng thật cường đại. cảm nhận sâu sắc sự ảo diệu cùa hồ nước này.

Khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Dương Phàm tham ngộ. đần mất đi liên hệ với bên ngoài.

Mà lúc nàv. khóe miệng Dương Đông lại mìm cười, lặng lẽ ròi đi!

Trên thực tế, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, Dương Phàm đích xác không chú ý tới việc Dương Đông rời đi!

Sáng hôm sau.

Một cỗ sát khí từ trong Yên Ba Hồ truyền tới khiến toàn thân đa thịt Dương Phàm không tự chù được phát lạnh.

– Người nào?

Dương Phàm bị cỗ khí tức này khiến bừng tỉnh.

Rầm!

Từ trong hồ nước đột nhiên, nổi lên một cỗ ô quang trùng thiên, trong một mảnh sóng lớn chấn động, hình thảnh một con hung thú thôn thiên, phệ địa, không ngừng gào rít lao về phía Dương Phàm.

Thân thể Dương Phàm không khòi lạnh run. Đây là một loại bản năng.

Mặc kệ tu vi cảnh giới cao tới đâu. hắn cũng chỉ vẻn vẹn là một đứa nhò mười tuồi.

Dương Phàm câm thấy hối hận vì từ khi sinh, ra tới nay, chưa từng có ý đồ tu luyện nhục thân.

Rống

Hắn để mặc cho con cự thú này nuốt gọn thân thể bé nhò cùa mình.

Nhưng mà tiếng gầm gừ kia và thân ảnh. cự thú đột nhiên, hư không tiêu thất!

Thì ra là ảo giác!

Ánh mắt Dương Phàm từ đầu tới cuối cũng không chớp một cái.

Rầm một tiếng, từ trong hồ nước nhảy ra một đạo bóng đen. Là một đại hán có tướng mạo hung ác, cầm một Lang nha bổng trong tay. đạp lên mây đen. đánh xuống đỉnh, đầu Dương Phàm.

– Ha ha ha! Năm đó Thành chù Dương Lâm giết đi ba huynh, đệ cùa ta. lão từ đánh không lại hắn đành phải chạy trốn. Hôm nay, đứa con bảo bối của Phù Thành chù lại lưu lạc tới đây, thật sự là thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng!

Đại hán hung ác này với tư thái từ trên, cao nhìn xuống, nhìn đứa trẻ mười tuồi, không khòi liếm liếm đầu lưỡi.

Trong lòng hắn kỳ thật vô cùng buồn bực! Chỉ là một đứa nhò chưa đù lông đù cánh, chẳng lẽ đáng để một cao thù Chân Tiên cừu trọng như mình ra tay sao?!

– Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng?!

Dương Phàm tháp giọng thầm nhủ. khóe miệng tràn đầy trào phúng, nhẹ thờ ra một hơi

nói:

– Ngươi không hiểu thiên lý, lại càng không biết nhân quả!

-Cái gì?!

Khuôn mặt đại hán hung ác này chợt nghiêm lại, sát khí kéo lên gấp mười lần khiển sương khói bốn phía cũng bị xua tan. nắng gắt phía chân trời cũng trở nên ảm đạm.

Thân thể hắn lại bành, trướng lên tới tiăm trượng, Lang nha bổng trong tay hóa thành kình thiên, cự trụ. quán nhập thiên, địa thần uy vô tận. cuồng phong bốn phía gào thét!

Chỉ mỗi phong bạo thiếu chút nữa đã thổi bay thân thể yếu ớt của Dương Phàm.

– Chịu chết đi!

Một tiếng hét lớn vang lên như lôi đình.

Dương Phàm thầm than một tiếng, tâm thần đung nhập Luân Hồi, quát lạnh một tiếng:

– Quỳ xuống!

Bùm!

Cự nhân với khí thế ngập tròi này bỗng nhiên không ngừng run rẩy. rơi xuống. Hắn không tự chù được, quỳ gối trước mặt Dương Phàm.

Hắn cúi đẩu phù phục trước mặt một đứa nhò mười tuổi!

Trong mắt hắn lộ ra sự sợ hãi tới tận cùng, linh hồn không ngừng run rẩy. không thể động đậy!

Giờ khắc này, hắn sâu sắc hiểu được sinh mệnh đã không thuộc về bản thân mình.

Trên, mặt Dương Phàm không hể bận tâm. Đây là lần đẩu tiên từ khi tái sinh. Dương Phàm sừ đụng lực lượng của uần Sinh. Kỳ.

Uẩn Sinh. Kỳ.

Sau khi tham ngộ sinh từ, nắm giữ vận mệnh, cảnh giới nắm giữ sinh từ trong tay!

Trước Yên Ba Hồ. Dương Phàm quát lạnh một tiếng khiến đại hán hung ác Chân Tiên cừu trọng quỳ xuống.

– Vì sao lại như vậy?

Nội tâm của đại hán hung ác sợ hãi đến cực điểm.

Hắn không thể hiểu nổi vì sao mình lại thần phục một đứa trẻ mười tuổi.

Cho dù đám Đại La Kim Tiên kia muốn làm được điều này cũng cực kỳ khó khăn, nhất định phải thi triển toàn lực tạo áp lực.

Nhưng nam hài ngồi ở trước mặt tù đầu đến cuối không hề động đậy. ngay cả một tia linh khí dao động cũng không có.

Nhưng là giờ khắc này. hắn thật sâu hiểu được một điểm: Sinh mệnh của mình đã không nắm trong tav mình.

Linh hồn bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế.

Ngoài ra, một thân sirih khí cùa hắn bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy sờ không được phong bế.

Sở dĩ quỳ xuống là bởi vì biểu hiện tự nhiên từ linh hồn đến thân thể.

– Nơi này là Lâm Viễn Thành, ngươi đám tồn thương bản công từ một sợi tóc. đừng mơ còn đường sống sót.

Dương Phàm đứng dậy. tư thế trên cao nhìn xuống quát lớn với đại hán hung ác kia.

– Công từ tha mạng, cho ta một trăm lá gan cũng không dám. Vừa rồi chi là muốn trêu đùa ngài mà thôi.

Đại hán hung ác vẻ mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất không dám. động đậy.

Thẳng đến khi Dương Phàm rời đi một hồi. hắn mới đứng lên. toàn thân toát mồ hôi, mê mang hồi hộp nói:

– Vừa rồi rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ta lại quỳ xuống trước một đứa bé.

BỊ người quáy rẩy tu luyện một cách khó hiểu. Dương Phàm có chút mất hứng.

Cùng ngày, hắn trở về phủ thành chủ.

Nam Cung Nguvệt rất nhanh nhìn thấy vẻ khác lạ trên mặt hắn.

– Con à. rốt cục là chuyện gi xảy ra?

Nam Cung Nguyệt vẻ mặt thân thiết nhìn con trai.

Dương Phàm kể lại kỹ càng một lần chuyện xảy ra hôm nay với Nam Cung Nguyệt.

-…Sau đó Nhị ca lặng lẽ rời đi. con liền bị người kiauv hiểp. Mav mắn con nhanh trí dọa hắn, không đám tản thương đến con.

Sau khi Nam Cung Nguyệt nghe xong, lập tức mặt nhưbăng sương:

– ở trong Lâm Viễn Thành, không ngờ có người dám động đến con? Kỳ nhi hôm nay bị sợ hãi, về phòng nghi ngơi đi. Mau thân nhất định giúp con tra ra hung thù.

Nam Cung Nguyệt an ủi.

Trong lòng Dương Phàm cười thầm trở về chỗ ờ. tiếp tục bế quan tìm hiểu.

Với độ cao tim hiểu Đại Luân Hồi của hắn, tự nhiên sớm đoán được nguyên nhân hậu quả của chuyện này.

Tâm tư của nhị ca Dương Đông làm sao giấu qua được hắn?

Tuy nhiên, trong khi bế quan tim hiểu. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên.

Hắn thu liễm tâm thần, Mệnh Hạch, thông suốt hệ thống Đại Luân Hồi, cảm quan mờ rộng vô hạn.

Thẳng đến một lúc. hắn mở to mắt, tinh quang lóe lên. khẽ cười:

– Thật không ngờ. Thiên giới này còn có nhân vật có thể so vói Vũ Văn Hâm về đạo bói toán, gần như thẳm thấu vào trong Đại Luân Hồi.

Chính vào lúc này.

Tinh Thiên thể giới, trên chín tầng trời. Một nơi an tường tiên khí mịt mù bao phủ có một tòa Tirih Tháp cổ xưa đứng sùng sững.

Tinh tháp cao tới 49 tầng, trên đỉnh một vùng Tinh Hà rực rỡ. tinÌL tú chi chít phân bố nhưbàn cờ.

Cừu Tinh Tháp, một noi thần bí độc lập siêu nhiên thế ngoại của Tinh Thiên thế giới.

Bất kể ban ngày hay đêm tối, trên đirih Cửu Tinh tháp đểu là một trời tirih tú. nhưng có sự khác biệt với những khu vực khác.

Nơi này gần như phản chiếu mỗi một vì tinh tú trong thiên địa.

Giờ phút này trong Cừu Titih Tháp đã có nhân vật danh chẩn không nhò của Thiên giới đang lẳng lặng chờ đợi.

Trong phòng khách đơn giản có bảy tám người ngồi tán loạn, đa phần là khoanh chân không nghe ngoại vật.

Tiên nhân bìrih thường thậm chí là Đại La Kim Tiên nếu đùng thần thức đảo qua nơi đâv sẽ phát hiện nơi này trống rỗng không có gi.

Nhưng nơi này quả thực tồn tại tám người.

Bọn họ dường như là một bộ phận của thiên địa, hoàn toàn thoát khỏi bố cục không gian, đứng ở ngoài đại cục thiên địa.

Thời gian đối với bọn họ mà nói không hề có ý nghĩa.

Nhóm ẩịch Tepga

Người dịch v!!’go_kuyenao

Thẳng đến một khắc, rốt cục có người lên tiếng.

– Đã mười năm… Hẳn là có kết quả rồi.

Một giọng nam nhân ôn hòa giàu từ tính vang lên trong phòng.

Hắn mở mắt. lộ ra một đôi mắt con ngươi màu lam. nếu như đối mắt với hắn, sẽ trầm mê trong hào quang sáng bóng mộng ảo mê lv.

Nhưng mà nhìn chítih điện, hắn chỉ có một khuôn mặt bìtih thường, nhưng lại có được khí chất cùng mị lực siêu phàm thoát tục.

Sau khi hắn nói ra, những người khác trong phòng khách đều mờ mắt.

– Phù Lâm Tiên Đế. nghe nói ngươi tại đạo thôi diễn bói toán có trình độ rất cao. Mười năm nay. có tra ra manh mối gì không?

Một gã Đế vương mặc hoàng bào xa hoa quý giá ờ bên cạnh cười lạrih nhạt.

– Đại Đế nói đùa rồi. Tu vi phập lực của chúng ta đều tại thần thông và lực lượng. Nếu nói về đạo thôi diễn bói toán, làm sao có thể so được với Phạm Nguyệt Titih Tôn chứ!

Đồng tử màu lam cùa Phù Lâm Tiên Đế hơi lóe lên. giữ một vẻ tôn kírih nhất định. Nét cười trên mặt như gió nhẹ thổi qua.

– Phàm là người tới noi này đều bởi vì Ngũ sắc Thần Lôi xẹt qua Titih Thiên thế giới mười năm trước. Chúng ta đều cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt nhưng lại không suv tírih ra được một tia dấu vết gì.

Một đại hán vạm vỡ khác, thanh âm sang sảng quanh quẩn trong phòng.

Trên người hắn hoi tản ra một tia khí tức lọt ra bên ngoài khiến linh khí trong ức vạn dặm đông cứng.

– Nếu đã như vậv, sao chúng ta không yên lặng chờ tin lành, cùa Phạm Nguyệt Tirih Tôn?

Trong mắt của đại hán vạm vỡ tòa ra ánh hào quang hung lệ. đặc biệt hung hăng trừng mắt nhìn Phù Lâm Tiên Để một cái.

Nếu những người khác lọt vào cảrih này nhất địtih sẽ kinh hãi thất sắc. Tám đại nhân vật ở đinh của Tinh Thiên thế giới không ngờ bởi vì đạo Ngũ sắc Thần Lôi mười năm trước mà cảm thấv uv hiếp cùng không yên.

Cho dù thần thông của bọn họ đã quán thông thiên địa vũ trụ cũng không tírih toán thôi diễn ra được ý nghĩa cùa đạo Ngũ sắc Thần Lôi kia đại biêu cái gì.

Lúc trước Ngũ sắc Thần Lôi này xẹt qua Tinh Thiên thế giới, tiên nhân bìrih. thường ngược lại không cảm giác gì. mà đám đại nhân vật ngồi ờ chồ này lại cảm thấy hãi hùng khiệp vía.

Mười năm này. bọn họ không mưu mà hơp. lục tục đi tới Cừu Tinh Tháp, mời Phạm Nguyệt Tirih Tôn chí cao vô thượng của Tirih. Thần Chiêm Bặc Đạo đưa ra một đáp án.

Mười năm, Phạm Nguyệt tính tọa ỡ đirih cùa tòa Cửu Tinh Tháp 49 tầng, bế quan suy túứụ không để cho người ngoài quấy rầy.

Đổi mặt với đại hán vạm vỡ hùng hổ dọa người. Phù Lâm Tiên Đế ánh mắt ấm áp, không chút để V. khẽ cười:

– Mặc dù bản đế không tính ra kết quả cùa Ngũ sắc Thần Lôi. nhưng lại có thể đoán được trong vòng vài ngàv Phạm Nguvệt Tinh Tôn nhất địrih sẽ xuất quan.

Lời hắn vừa dứt…

– Phạm Nguyệt Tinh Tôn xuất quan…

Từ ngoài phòng khách, một nữ nhân mặt đầy nệp nhăn, mặc áo báo màu xanh lợt đi vào.

– Phạm Nguvệt Tinh Tôn.

Mọi người nơi đây đểu đồng loạt đứng lên cất tiếng hòi, thần sắc tương đối tôn kính.

Phạm Nguyệt Tinh Tôn giữ vè trầm mặc.

– Phạm Nguvệt, có kết quả không?

Đại Đế hòi, trong thanh âm có một vẻ uv nghiêm vô thượng.

Khi hắn nói, những người khác đều im lặng không lên tiếng.

ở trong thất giới, mỗi một người được xưng là Đại Đế đều có địa vị cao cao tại thượng, được người kírih sợ.

Sắc mặt Phạm Nguyệt Tinh Tôn hơi có chút tái nhợt:

– Chỉ lấy được hai manh mối.

– Hai manh mối?

Árih mắt của các đại nhân vật đều rất nhanh dùng trên mặt Phạm Nguyệt Tinh Tôn.

– Manh mối thứnhất: Vô Song Thần Kiếm!

Phạm Nguyệt ngừng một lát.

Vô Song Thần Kiếm!

Mọi người cả kirih thất sắc. hai mặt nhìn nhau.

Thậm chí có vài người trong đó hít sâu một ngụm khí lạnh.

Nói đến Vô Song Thẩn Kiếm đứng đầu bảng thần binh Chí tôn thất giới, mỗi người tại đây đều đột nhiên có phản ứng.

– Ta hiểu rồi… Lúc trước những người chúng ta, hoặc nhiều hoặc ít đều tham dự phong sát Vô Song Thẩn Kiểm.

Trong đó một nữ nhân kirih hô.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

Từ sau lần tranh đoạt Tạo Hóa Thần Khí. Vô Song Thần Kiếm liền trở thành một cấm

kỵ-

– Năm đó ta cũng không tham dự.

Váo lúc ban đêm.

– Ta không hy vọng về sau dễ đàng bị người quấy rầv trong khi tu luvện tìm hiểu.

Ánh mắt Dương Phàm hơi lóe lên. nhìn lên bầu tròi đầy sao sáng rực rỡ của Tirih Thiên thế giới mênh mông vô tận.

Số lượng tinÌL tú noi này cũng không phải không gian Đông Thắng Đại Lục có thể so sárih. Chúng có lực lượng cường đại, thậm chí có thể khiến Tinh Hà thế giới ảm đạm thất sắc.

Dương Phàm tân sinh đến Lầm Viễn thàrih đã được mười năm.

Trong thời gian này. hắn đã hiểu biết về Tinh Thiên thế giớii ở một trình độ nhất định.

Nơi này không chỉ là không gian các ngôi sao. cấu thành cũng tương tự như Đông Thắng Đại Lục.

Ba lục địa một hải dương tạo thành Tinh Thiên thế giới rộng lớn khôn cùng, lớn hơn Đông Thắng Đại Lục không chỉ vạn lần.

Cường độ vật chất, tính ổn định của không gian, hoàn cảnh, linh khí nơi này. ờ một trình độ nhất định hơn Tirih Hà thế giới nửa bậc.

Dù sao Tinh Thiên thế giới mới là nơi căn nguyên đầu tiên cùa Thiên giới.

Đương nhiên, phía trên chín tầng tròi cùa Tirih Thiên thế giới còn có một Vô thượng Thiên đùứụ chúa tể tối cao nhìn xuống chúng sinh thất giới.

Vô thượng Thiên đình: chúa tể cả Thiên giới, bao gồm cả hai giới thống trị trận doarih khác: Tiên giới cùng Phật giới.

Nghe đồn chúa tể tối cao của Vô thượng Thiên đình được gọi là “Thiên Đế”.

Thiên Đế: Chí tôn thống trị ba giới Thiên giới. Tiên giới. Phật giới, chírih là một trong hai vị Chí tôn địa vị cao nhất trong thất giới.

Chi là Thiên Đế trong truyền thuyết không thường hiện thân. Có truyền thuyết là bế quan tim hiêu lực lượng phá giới, cũng có ghi lại thần hồn bản thể ngao du Man Hoang Tồ Giới, không ờ thất giới.

Cứ mồi mười ức tám ngàn vạn năm, Lăng Tiêu Thiên đìrih thiá triều một lần.

Khi đó. Thiên Đế hiện thân hòi những chuyện lớn của tam giới. Đến lúc đó. đại năng tam giới đều tụ họp Lăng Tiêu bảo điện.

Đương nhiên, truyền thuyết có liên quan đến Vô thượng Thiên đình cùng Thiên Đế. chỉ vẻn vẹn ghi lại trong sách cổ. có thể tra đọc.

Tầng lóp Lâm Viễn Thành còn xa xa không thể tiệp xúc Vô thượng Thiên đinh.

Lâm Viễn Thành chẳng qua là một trong số 108 thành trì cùa ba vương triều, chín vương quốc của Tra Châu.

Tra Châu ở Thiên giới chi là một nơi chật hẹp nhỏ bé trong ba đại lục.

– Vũ Tịch. Không biết lúc này. nàng ờ góc nào của Tirih Thiên thế giới.

Dương Phàm thu hồi árih mắt, thấp giọng lẩm bẩm.

Trong đầu hắn lại hiện lên đù loại hình ảnh yêu từ cái nhìn đầu tiên với Vân Vũ Tịch.

Chậm rãi nhắm mắt. hắn chìm trong tu luvện, thời gian trôi nhanh.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Dương Phàm nghe tháy tiếng ồn ào của người hầu trong sân.

Vốn có khoảng cách nhất định, nhưng bời vì cảm quan của Dương Phàm quá cường đại, cho nên trong luân hồi vô hình rọi vào trong óc.

Hắn sẽ không cho rẳng. một chút việc nhỏ lại thông qua Đại Luân Hồi phản ứng đến trong cảm quan của mình.

Đi ra cừa phòng, nhìn thấy ở đìrih nghỉ mát phía xa xa, bốn năm gia đirih bao gồm hai thị vệ đang đánh một thiếu niên.

Ngoài ra. trong đìtih nghỉ mát còn có một công từ áo xanh đang ngồi.

Tu vi của bốn năm gã gia đinh này cơ bản đều là Chân Tiên nhất trọng.

Tu vi cùa hai gã thị vệ càng đạt tới Chân Tiên tam trọng.

Thiếu niên kia chỉ có tu vi Chân Tiên nhất trọng, bị đè trên mặt đất. Dưới quyền đấm cước đá đã bị vết thương đầy mình.

Phanh pharih~

Công từ áo xanh hung hăng đạp hắn một cước, mắt lộ vẻ độc ác:

– Một gia đirih mới tới cũng dám chống đối bản thiếu gia, có phải muốn chết hay không? Ngươi có tin rằng, cho đù ta giết chết ngươi, trong phù này cũng không có người đòi lại công bìtih cho ngươi.

Thiếu niên bị đánh chịu đựng đau nhức, quật cường vô cùng. Khóe miệng chảv máu, trong mắt đẩv lạrih lẽo… mơ hồ lộ sát khí!

Cho dù dưới tìrih huống như vậy. hắn không có nửa điểm lùi bước.

– Chuyện gì thế?

Dương Phàm đi tói hỏi.

– A. là Tam công từ…

Công từ áo xanh vội lộ vẻ cung kính.

Dương Phàm nhớ ra, công từ áo xanh nàv là một người bà con xa, bời vì cha mẹ mất sớm, nương nhờ vào phủ thành chù.

Thành chù Dương Lâm nghĩ đến quan hệ huyết thống xa của hắn, cho hắn làm chức vụ quản sự ờ trong phủ. địa vị gần với Tổng quản cùng Phó tồng quản.

– Là như thế này: Người này mới tới. không nghe dạy bảo. còn phạm thượng, làm trái phép quy trong phù. Ta dẫn người dạy dỗ hắn một trận.

Công từ áo xanh cười nịtih nọt.

– Ta không có. là hắn cố ý làm khó!

Thiếu niên kia nghiến chặt răng, trên mặt lạtih băng. BỊ nhiều người như vậy đárih, hắn nén không kêu ra một tiếng.

Công từ áo xanh biến sắc. cười xun xoe:

– Tam công từ không nên nghe hắn nói bậy. Người này chírih là xương cốt cứng rắn. không nghe chỉ hủy. Nếu không quản giáo cho tốt. làm sao thành một gia đinh đù tư cách.

– Đánh cho ta! Đánh mạnh vào!

Công từ áo xanh quát lạnh một tiếng.

– Khinh, người quá đáng!

Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, một cồ sát khí xông thẳng đển. không biết lấy đâu ra lực lượng, đánh văng mấy người bên cạnh.

Một cỗ kiếm khí mạnh mẽ từ trong cơ thể bắn ra, khiến vài tên gia đinh cùng thị vệ bốn phía bị thương không nhẹ.

Hắn quát lớn một tiếng, vè mặt hờ hững, như tia chợp bắn về phía nam nhân áo xanh, trong bàn tav ngưng tụ một đoàn kiếm khí sắc bén. khí thế thấy chết không sờn đâm tới nam nhân áo xarih.

– A!

Nam nhân áo xanh bị đọa sắc mặt tái nhợt.

Hắn chi có tu vi Chân Tiên nhị trọng bên cạnh vài tên thị vệ Chân Tiên tam trọng đều bị đárih văng ra huống chi là hắn.

Mắt thấy kiếm khí sắc bén của thiếu niên sắp đâm vào ngực nam nhân áo xanh.

Trong mắt Dương Phàm lộ vẻ kỳ dị. Thiếu niên nàv ra tay thật độc, cũng không giống gia đinh bình thường.

Càng trọng yếu là hắn còn là một Kiếm tu, thậm chí có thể gọi là Kiếm tiên!

Phốc!

Nam nhân áo xanh mặc dù miễn cưỡng tránh né vẫn bị một chường của thiểu niên đâm vào vai, kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.

– Cho dù chết, cũng không thể cho loại tiểu nhân như ngươi chà đạp!

Thiếu niên vè mặt lạnh băng sát ý. như tia chợp đuổi theo, muốn đẩy nam nhân áo xanh vào chỗ chết.

Chírih vào thời khắc nguy cơ này.

– Hừ! Gia đinh nho nhò cũng dám. phạm thượng.

Một cỗ uy áp mênh mông từ trên trời giáng xuống, không gian bốn phía chịu đè ép không hiểu.

Trong phút chốc, thiểu niên chỉ cảm thấy mìrih không thể động đậy.

Bá!

Một nam nhân mặc giáp vàng lướt ngang tới. từ trên trời rót xuống.

Phịch!

Thiếu niên đối mặt với khí thế như thần uy thiên địa, rốt cục không chịu nổi. quỳ rạp xuống đất nhưng vẻ mặt bất khuát và lạnh lùng.

– Lý thống lĩnh, người tới vừa lúc. Người nàv dùng thân phận gia đinh trà trộn vào Dương phù ý đồ gây rối, chỉ sợ là thích khách!

Nam nhân áo xanh vội vàng tố cáo.

Gia đinh thị vệ còn lại đều im re, không đám nói lời nào.

Lý thống lĩnh hiển nhiên là cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên.

– Thích khách? Mang về tra khảo!

Lv thống lĩnh ra lệnh một tiếng, thị vệ chung quanh liền xông tới thiếu niên đã không thể động đậy.

– Dừng tayl

Một thanh âm không lớn không nhò truyền đến.

– Tam công từ!

Mấy người nam nhân áo xanh lộ vẻ dị sắc.

– Tam công tử. Người này rất có khả năng là thích khách trong phủ, ta muốn bắt hắn tra hòi. Không biết công từ có ý kiến gì?

Lý thống lĩnh không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.

Với tu vi Đại La Kim Tiên của hắn cùng với địa vị trong phủ không cẩn phải hạ mìrih với một công từ.

Trong phủ này duy nhất có thể ra lệnh cho hắn, chỉ có thàrih chù.

– Người này. ta muốn!

Dương Phàm giọng ra lệnh nói.

Dứt lời. hắn đi tới trước mặt thiểu niên:

-Đi theo ta!

Thiếu niên đứng lên, mang theo một tia kirih ngạc khó hiểu theo hắn rời đi.

Toàn bộ quá trìrih, Lý thống lmh cùng những thị vệ khác đều không dám lên tiếng.

Trong lúc này. trên trán Lý thống lĩnh đả mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm giác linh hồn và sinh mệnh đường như không thuộc về mình, bị một cỗ lực lượng vô hìrih không thể đụng chạm trói buộc.

Nếu có một tia phản kháng, sirih mệrih sẽ đi tới cuối.

Từ sau ngày Dương Đông dùng kế thừ. tu luyện của Dương Phàm không bị quấy rầy nữa.

Dấu chân của hắn đần đi khắp toàn bộ Lâm Viễn Thành.

Khác với dĩ vãng chính là bên cạrih hắn có thêm một tùy tùng Dạ Thiên như bóng với hình.

Dạ Thiên giống nhưbảo tiêu, một tấc không rời theo sát Dương Phàm.

Khi Dương Phàm khoanh chân nhắm mắt. ngồi xuống điểu tức. Dạ Thiên cũng nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.

Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện. Dạ Thiên có thiên phú kinh người, gần như không thua hai vị ca ca của minh.

Mỗi thời mỗi khắc đi theo Dương Phàm, Dạ Thiên cũng tạo thành thói quen đi đường đều nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.

ở sâu trong đáy lòng. Dạ Thiên có lòng phục cừu cường đại.

Hắn vốn là hậu duệ của đại quv tộc Thiên Tường vương triều, có được huyết thống tốt đẹp.

Nhưng bời vì thế lực vương triều tan rã, toàn tộc của hắn đều chết vào tav kẻ thù trong đại chiến.

Mặc dù hắn dùng thân phận binh, sĩ lẫn lộn giữ mạng, nhưng vẫn bị làm tù binh, bị bán như nô lệ.

Bời vì lòng báo thù, Dạ Thiên theo đuổi lực lượng vô cùng mãnh. liệt.

Mỗi thời mỗi khắc, hắn đều tu luyện.

Đứng tu luyện, đi đường tu luyện, giống như một cận vệ.

Lúc mới đầu, đám gia đinh người hầu khác trong phủ có vài tia khirih thường.

Dương Đông cũng có chút tò mò. tam đệ làm sao không tim bảo tiêu có tu vi cường đại một chút.

Theo thời gian trôi qua, biến hóa cùa Dạ Thiên khiến mọi người kinh hãi.

Trong trăm năm ngắn ngùi, hắn từ Chân Tiên nhị trọng đạt tới Chân Tiên tứ trọng.

Rồi sau đó lại dùng thời gian năm trăm năm, hắn tấn chức Chân Tiên thượng vị.

Lúc này. những gia đinh cùng tiên vệ lúc trước coi thường Dạ Thiên, đều mở rộng tầm mắt.

Chân Tiên thượng vị, ờ trong hàng ngũ tiên nhân đã có địa vị không thấp, được vạn người sùng kính.

– Thật không nghĩ tới. Một người bìrih thường tu vi tầm thường, ở bên cạnh Tam đệ mấy trăm năm, lại có được tiến bộ như thế. Hắn làm như thế nào?

ở sâu trong nội tâm Dương Đông, lòng hiếu kỳ đã nhạt vài phần lại trỗi dậy.

– Vi sư vẫn không nghĩ ra, tam đệ ngươi vẫn luôn tu luyện, trên người lại không có phép lực đao động, nhìn qua gần như không có tu vi.

Nam nhân nho nhã trầm tư kirih ngạc nghi hoặc.

ở trong mắt người có ý. tam công từ Dương Kỳ sâu không lường được, nhìn không thấu.

Nhoáng lên một cái. thời gian ngàn năm Dương Phàm tại kiếp nàv từ từ trôi qua.

Lúc này. tùy tùng Dạ Thiên bên cạnh hắn đã tu luyện đến Chân Tiên cứu trọng đỉnh.

Đối với Dạ Thiên, Dương Phàm cho từng cho hắn đùng mấv giọt Nghịch Linh Huyết, huyết mạch trong cơ thể đã sinh ra biến hóa, thực lực thiên phú đều hơn xa so ngày trước.

về phẩn chi điểm phương diện Kiếm tu. Dương Phàm chỉ là cho Dạ Thiên cảm thụ ý cảnh cái khoảnh khắc năm xưa mình cầm đoán kiếm chém giết Tam u lão ma.

Dạ Thiên trải qua đủ loại cảm nhận, bắt đầu gian khổ nghiên cứu và thăm đò kiếm đạo.

Một ngày này. Dương Phàm từ bế quan tinh. lại.

Hô~

Hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài. ước chùng giằng co thời gian nừa nén hương.

Tâm thần dung nhập Đại Luân Hồi. thể tích cùa Mệnh Hạch trong suốt không thay đổi.

Nhưng là không gian bên trong Mệnh. Hạch này đã được mở rộng.

Vách tường Mệrih Hạch quanh quẩn hào quang ngũ sắc.

ở trung ương, nguyên bản là nơi lốc xoáy vô hình giờ phút này sinh ra một cây non nho nhò. lớn chừng ngón cái. mềm mại màu lục nhạt.

Lấy câv non mềm mại nàv làm trung tâm, một vùng sirih mệrih lục V thuần túy khổng lồ lan tràn toàn bộ không gian Mệnh Hạch.

Không gian Mệnh Hạch dần dần thành hình, khí tức sirih mệrih càng đậm đặc.

Bá~

Ý niệm khẽ động. Dương Phàm thu một kiện Pháp bảo vào không gian Mệrih Hạch, cực kỳ thuận lợi.

– Tiến!

Tâm thần DươngPhảm khẽ động, bản thân biến mất tại chỗ.

Ngav sau đó, hắn tiến vào không gian Mệrih Hạch.

– Thành công rồi…

Dương Phàm vui sướng vô cùng.

Điều này cũng nói rõ. bên trong Mệnh Hạch hình thành không gian chân chính, thậm chí có thể xưng là “Tiểu thể giới”.

Giờ này khắc này, Dương Phàm hoàn toàn bước vào uẩn Sinh sơ kỳ.

Nhìn cây non mềm mại lớn bằng ngón cái ở trung tâm Mệrih Hạch, trong mắt Dương Phàm tràn ngập chờ mong.

Uẩn Sinh Kỳ quả thật là một cảnh giới hoàn toàn mới.

Đến một ngày, khi cây non nho nhò này có thể trưởng thành đại thụ che trời, như vậy cũng sẽ đại biểu giai đoạn Đại Luân Hồi đại thàrih.

Tâm thần Dương Phàm dung tihập cây non mềm mại này. có thể cảm nhận được đạo Luân hồi ở trong.

– Đây chi vẻn vẹn là hình thức ban đầu cùa tiểu thế giới. Nếu có thể khiến Luân hồi đại thảiứụ ta có thể tự thành nhân quả và Luân hồi trong tiểu thế giới của chính minh.

Dương Phàm nhắm mắt. cảm thụ thần thông áo nghĩa ẩn chứa trong cây non mềm mại màu lục nhạt.

Hắn hiểu được, câv non bằng ngón cái này ẩn chứa sinh mệnh lực khủng bổ ra sao.

Thông qua Đại Luân Hồi. mỗi thời mỗi khắc hắn đều có thể hấp thu Sinh Linh Chi Khí trong phạm vi vài ức dặm. trải qua ngàn năm mới ngưng kết ra cây non này.

Có thể tưởng tượng, nếu muốn nó trường thành đại thụ che trời là khó khăn cỡ nào.

So với lúc mới vào uẩn Sitih Kỳ. giờ phút này Sinh Linh Chi Khí cất chứa trong Mệnh Hạch cùa Dương Phàm ước chùng tăng lên không chỉ ngàn lần.

– Không biết trong Tiên Hồng Không Gian có thể chiếu rọi tiểu thế giới cùa ta không?

Dương Phàm nảy ra một ý.

Trải qua một hồi thừ. hắn phát hiện Tiên Hồng Không Gian đồng dạng có thể chiếu rọi vạn vật vạn sự trong tiểu thế giới của mình.

ở bên cạrih. lãnh địa vốn có cùa hắn, lại có thêm một vùng đất màu lục nhạt.

Nhưng mảnh đất màu lục nàv phân bố không đồng đều, trừ màu xanh còn có màu nâu, vàng, đenthẫm…

Có thể nói là đủ mọi màu sắc, nhưng tổng thể là màu xanh chiếm địa vị chủ đạo.

Dương Phàm hiểu được, vùng đất nho nhỏ nàv đại biểu tiểu thế giới của mình.

Bộ khung không gian của tiểu thế giới cũng đùng phương thức khác loại chiếu rọi ờ Tiên Hồng Không Gian, hơn nữa màu sắc vùng đất ở Tiên Hồng Không Gian cũng không chỉ có một. Màu xanh hơi nhạt một chút, cũng có rất nhiều màu khác.

Điều nàv không khỏi khiến Dương Phàm hoài nghi, không gian thất giới có thể nào cũng có vùng đất tương ứng ờ trong Tiên Hồng Không Gian hay không?

ở Tiên Hồng Không Gian.

Màu đen thẫm đại biểu tử vực không hề sinh cơ.

Màu xanh và xanh biếc đại biểu sinh cơ khí tức thuần túy.

Màu sắc khác như màu vàng, nâu…. chúng nó cũng có sinh cơ nhất định.

Con chó nhò từng nói:

– Vạn sự vạn vật trẽn thế gian này có thể chia làm hai loại. Một loại là có sinh mệnh, một loại là không có sirih mệnh.

Vùng đất sống trong Tiên Hồng Không Gian của Dương Phàm là tồn tại cực kỳ đặc thù. khu vực sinh cơ thuần túv.

– Thế giới là lập thể. nhưng chúng ta dùng mắt thường nhìn thấy, dùng cảm giác cảm giác được cũng không nhất địrih là chân thực.

– Tiên Hồng Không Gian đùng hình thức mặt phẳng chiếu rọi bản chất cùa đại thế giới. Đây mới là hình thức tồn tại nguyên thủy nhất giản đon nhất của vật chất.

Lời nói nàv cùa con chó nhỏ vô cùng thâm ảo, khiến Dương Phàm đều không thể nhất thời hiểu ra.

Mặt phẳng mới là nguyên thủy nhất? (Như kiểu là học hình học ấv nhỉ @)

Lắc lắc đầu, Dương Phàm nghi ngờ hói:

– Rốt cục đâu mới là thế giới chân thực?

– Ngươi nhìn thấy, một cái là thế giới mặt ngoài, một cái là thế giới bản chất. Chúng đều là chân thực.

Con chó nhò nói tói đây. lắc đầu:

– Trừ khi ngươi có thể đạt tới cảrih. giới Sáng Thế chân chính, nếu không muôn vàn khó khăn hiểu ra.

– Sáng Thế?

Dương Phàm thật không dám hv vọng xa vòi.

Vạn vật thất giới đều sirih ra trong hỗn độn.

Ngay cả Tiên giới. Phật giới. Yêu giới. Ma giới lục tục sinh ra sau hai giới Thiên, Minh, cũng là dựa vào hai giới bản nguvên sáng lập ra.

Sáng Thế. loại cảnh giới này nghe cũng chưa từng nghe qua.

– Chủ nhân yên tâm. Ngài cách cảrih giới này cũng không phải xa xôi không thể với tới.

Con chó nhò ý vị thâm trường nói.

– Không gian thất giới đã tương đương ổn định, bản thể cùa ngươi có thể hiện thân nơi này hay không?

Dương Phàm hòi ra bí ẩn đáv lòng mình.

– Miễn cưỡng có thể. Nhưng tốt nhất không nên làm như vậy. bời vì có thể phát sinh ra chuyện không ổn…

Con chó nhỏ thông qua Tiên Hồng Giới có thể cảm giác được không gian Thiên giới.

Dương Phàm cảm thấy hoảng sợ. Với cường độ cùa không gian thượng giới cũng chi miễn cưỡng có thể cho con chó nhò hiện thân mà thôi.

Nhưng là nghe ý của con chó nhò. tốt nhất không nên thừ. nếu không sẽ gây ra chuyện không thể khống chế.

Tâm thần dung nhập cảm quan, thông qua Mệnh Hạch kéo đái tới Đại Luân Hồi, Dương Phàm mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của Thạch Thiên Hàn.

Nhưng là có lẽ khoảng cách quá mức xa XÔỊ liên hệ tinh thần này rất yếu ớt.

Yếu đến mức Dương Phàm không đù để đùng Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi tới.

Tuy nhiên trong lòng hắn cuối cùng thờ phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra trước mắt hẳn là Thạch Thiên Hàn bình an vô sự.

Lúc trước tại hạ giới. Thạch Thiên Hàn tu luvện trong không gian ma vực. sau Đại Thừa Kỳ không ngờ phi thăng mà đi. từ đó về sau cắt đứt liên hệ với Dương Phàm.

– Không gian ma vực kia, đa phần là nẳm ờ Hạ tam giớii, khoảng cách Thiên giới quá mức xa xôi.

Dương Phàm nỉ non lẩm bẩm.

Trong thất giới. Phàm giới là tầng thấp cơ sở nhất, ức vạn vô số không gian, rộng lớn nhất.

Ngoài ra, lục giới còn lại đều là giớii cao cấp.

Thượng tam giới với Thiên giới là căn nguyên giới, phân biệt có: Thiên giới. Tiên giới. Phật giới.

Hạ tam giới với Minh giới là căn nguyên giới, phân biệt là: Minh giới. Ma giới. Yêu giới.

Khi thất giới mới mờ. Thiên giới ở trên, Minh giới ờ dưới. Đây cũng là khởi nguyên cùa Thượng tam giới cùng Hạ tam giới.

Thạch Thiên Hàn đang ờ Hạ tam giới, như vậy cách Thiên giới một đoạn rất xa xôi.

– Chỉ cần tu vi của ta có thể liên tục tăng lên, cảm quan tăng nhiều, cuối cùng có thể lấy được liên hệ với Thạch Thiên Hàn.

Trong lòng Dương Phàm bình tĩnh, cũng miễn cưỡng vận chuyển thần thông, nhắn gừi tới Thạch Thiên Hàn một tia ý niệm đan giản nhất cho thấy minh còn tồn tại.

Mà bên phía Thạch Thiên Hàn như đá chìm đáy biển, hơn phân nừa là không có thần thông có thể thông qua Đại Luân Hồi như Dương Phàm, không thể nhắn gửi ý niệm tới Dương Phàm cho đù là đan giản nhất.

Sau khi thành công tấn chức uẩn Sirih sơ kv. Dương Phàm rốt cục rút ra một thời gian nhất định tu luy ện thân thể này.

về thân thể. Dương Phàm chù vếu tu luyện “Luyện Thể Thuật” đơn giản nhất, cũng sử đụng Nghịch Linh Huyết cùng Nghịch T iên Huy á phụ trợ.

Trong Mệnh Hạch, sinh mệnh lực dồi dáo vô tận, mênh mông như biển cũng dùng để rèn luvện thân thể.

Luyện Thể Thuật tu luyện đến mức tận cùng, cũng có thể so được với thân thể bất diệt.

Dương Phàm có Mệnh Hạch tương trợ. có đại lượng Nghịch Linh Huyết cùng Nghịch Tiên Huyết phụ trợ. trong thời gian mấv trăm năm ngắn ngùi, thân thể đã mạrih mẽ tới một cực hạn.

Sau khi dùng Nghịch Linh Huyết cùng Nghịch Tiên Huvết. thân thể này cùa Dương Phàm đương nhiên cũng có thêm vài loại thần thông, nhưng là cũng không được hắn coi trọng.

Đương nhiên, đặc điểm cùa thân thể nàv cùa Dương Phàm là lực khôi phục siêu cường cùng với kim cương bất hoại.

Sau bốn năm trăm năm, hắn chi dựa vào thân thể lực lượng là có thể một mình đấu Chân Tiên cừu trọng.

Trong thời gian này, hắn cũng độ qua thiên kiếp.

Đáng giá để nói nhất chírih là, tùv tùng Dạ Thiên bên cạnh Dương Phàm cũng thuận lợi tu luyện đến Đại La Kim Tiên, cũng độ qua Đại La Thiên kiếp.

Có Dương Phàm tương trợ. độ Đại La Thiên kiếp tự nhiên là đơn giản.

Dạ Thiên trở thành Đại La Kim Tiên, việc này khiếp sợ toàn bộ phù thành chủ.

Một nhà thàrih chù. bao gồm Dương Lâm. Nam Cung Nguyệt đều cảm giác tò mò sâu sắc đối vói đứa con thứba.

Bọn họ càng hiểu được ý nghĩa cùa một vị Đại La Kim Tiên.

Mặc dù dõi mắt khắp Lâm Viễn Thành, thậm chí là Tra Châu, Đại La Kim Tiên cũng là thân phận cao cao tại thượng.

Nếu có thể tu luyện đến Kim Tiên thượng vị. có thể được tôn là Tiên Quân.

Nhưng là Kim Tiên cừu trọng, tiến triển mỗi một trọng đều cực kỳ thong thả, thực lực chêrih lệch rất lớn.

Sau khi Dạ Thiên tển chức Đại La Kim Tiên. Dương Phàm âm thầm gật đầu. Cuối cùng bên cạnh hắn cũng có một thủ hạ hơp cách.

Rồi sau đó. hắn bắt đầu thu mua tài liệu, tiệp tục rèn luyện Luân Hồi Bàn.

Với thân phận Tam công từ cùa phù thàrih chủ cùa hắn, thu mua tài liệu tự nhiên rất đơn giản.

Kết quả trong bốn năm trăm năm kế tiếp. Luân Hồi Bản của Dương Phàm vượt qua Tiên khí cừu phârn, thậm chí cực phârn, cuối cùng đạt tới cấp bậc Tiênbảo.

Lúc luyện hóa ra Tiên bảo. trong thiên địa sẽ có một chút dị tượng, lại bị Dương Phàm che chắn.

Một kiện Tiên bảo cho dù là Đại La Kim Tiên binh thường cũng rất khó có được.

Mà Dương Phàm – tam công từ cùa phù thàrih chủ nàv lại tự luvện chế ra được một kiện.

Trên thực tế. Tiên bảo hắn chiếm được trong Cừu Kiếm Di Chi cũng không chi một hai kiện.

Nhưng hắn tu luvện đại đạo Tiên Hồng, cần một kiện Pháp bảo bản mệnh thích họp công phép của minh.

– Đệ tử kia cùa ta, lấy được nhiều bảo vật linh đan trong Cừu Kiếm Di Chi. hiện tại hẳn là tu vi không tầm thường rồi!

Dương Phàm nghĩ đến đệ từ Phương Chân.

ở tại phủ thành chủ. chờ đợi Dương Phàm là tu luyện dài lâu mà buồn tẻ.

Không phái hắn không nghĩ ra ngoài một chút.

Mà bởi vì ngân năm này. Lâm Viễn Thanh cùng Chu Vũ Thành lân cận thường xuyên giao chiến.

Lâm Viễn Thàrih là đại thàrih một phương, bên dưới còn có rất nhiều thàrih nhò và thôn trấn.

Nghe mẫu thân Nam Cung Nguyệt nói, chiến sự bất lợi. lâm viễn thàrih đã mất đi hai thành nhò cùng không ít thôn trán.

Dương Phàm gẩn như không nhìn thấv bóng dáng phụ thân cùng đại ca Dương Cương.

Ngay cả nhị ca cũng thường xuyên đi tiền tuyến, bày mưu tính kế.

– Hy vọng người nhà bình yên vô sự. chiến tranh sớm ngày chấm đứt.

Trong lòng Dương Phàm thầm nhủ.

Nhưng là chuyện lại không như Dương Phàm chờ mong.

ở Thiên giới, mỗi tiên nhân đều có tuổi thọ lâu dài.

Một trận chiến lớn đánh mấy vạn năm thậm chí mấy trăm vạn năm đều là chuyện rất bìrih thường.

Hầu hết thời gian cùa Dương Phàm đểu đùng trong tu luyện.

Nháy mắt đã trôi qua bảy tám ngàn năm.

Một ngày nàv hắn xuất quan, tuy tu vi có tiến triển nhưng còn không tu luyện đến uần Sirih trung kỳ.

Sau khi đạt tới uẩn Sinh Kỳ. cần chính là thời gian, hết sức dài lâu.

Trong không gian Mệrih Hạch, câv non mềm mại nguyên bản bằng ngón cái giờ phút nàv đã lớn bằng cárih. tay trẻ em.

Trong Tiểu thế giới, không gian lại mờ rộng một chút, sinh cơ lục ý càng đậm.

Dương Phàm phát hiện, vùng đất của Tiểu thế giới bị Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi. mặc đù còn có các loại màu pha tạp. nhưng màu xanh cũng càng nhiều hơn một chút.

Hô—

Sau khi xuất quan, Dương Phàm phun ra một hơi đài, không nghĩ tới thời gian qua nharih nhưvậy.

Hắn có thể dự đoán được, ngày sau bế quan tu luyện ít nhất hơn mấy trăm, hơn ngàn năm, cho dù là vạn năm cũng không kv quái.

Lần này Dương Phàm xuất quan, phát hiện tìnÌL hình chiến sự của Lâm Viễn Thanh càng ngày càng trỡ nên không ổn.

– Một phần mười lãnh thổ của Lâm Viễn Thành đều bị Chu Vũ Thanh chiếm cứ.

Tùv tùng Dạ Thiên nói cho hắn tin tức này.

Trong thời gian bảy tám ngàn năm, tu vi của Dạ Thiên mới gian nan đột phá đến Kim Tiên nhị trọng, tiến độ vô cùng thong thả.

– Nói vậy. Lâm Viễn Thàrih đã hoàn toàn rơi vào cục điện bất lợi?

Khóe mắt Dương Phàm có một tia lo lắng.

Trong phủ thành chủ một bầu không khí tĩnh mịch, đại ca nhị ca đểu đi tiền tuyến, phụ thân hon một vạn năm gần đây căn bản không nhìn tháy hai lần.

Thông qua Đại Luân Hồi, Dương Phàm có một loại tính toán ra tương lai. cục điện cùa Lâm Viễn Thanh sẽ càng thêm không xong.

Thấy tìrih hìrih này. hắn có chút ngồi không vên.

Một ngày này. tại Kírih Nguyệt Hồ.

– Mầu thân. Chiến sự tiền tuyến bất lợi. có thể cho con đi ra, đốc hết sức mọn?

Dương Phàm đưa ra yêu cầu của mình.

Sau khi Nam Cung Nguyệt nghe xong, hết sức cao hứng. Tiểu từ này rốt cục hiểu được quan tâm chuyện nhà

Tuv nhiên, nàng cự tuyệt Dương Phàm không chút chừa đường thương lượng.

– Lâm Viễn Thành còn chưa đến nỗi không xong đến bước đó. thế cho nên không cần đến tam công từ của phù thành chủ ra tay.

Nam CungNguvệt cười anùi đứa conthứba.

Trong lòng Dương Phàm cười khổ. Mầu thân cùa kiệp này thật đúng là coi mình là một đứa nhỏ trói gà không chặt?

Sự thật như thế. Dương Phàm cũng chi đành thôi.

Dù sao gia tộc còn không gặp phải đả kích trí mạng gì.

Hắn tiệp tục dốc lòng tu luyện, hy vọng sớm ngày tăng tu vi; hoàn thành ý nguyện của Vô Song, gặp mặt cùng Vũ Tịch, đệ từ và Hồ Phi.

Năm tháng từ từ. lại là một vạn năm nhoáng cái trôi qua.

Tính ra, từ khi Dương Phàm tân sinh tới nay đã được hơn hai vạn năm.

Títih thêm một vạn năm trong không gian Luân hồi. đến thượng giới đã được ba vạn năm.

Mà Dương Phàm rốt cục cũng lấy được đột phá về tu vi. tu luyện đến uần Sirih trung kv.

Trong không gian Mệrih Hạch, gốc cây non kia rốt cục trường thành, cao bằng nừa người

-… Ta còn đoán được, đại ca chết đi. phụ thân chết trận, địch nhân san bằng phủ thành chù. còn có mẫu thân ngài… tự sát mà chết!

Lời nói của Dương Phàm như chùy lớn vạn cân. đánh mạnh vào trong lòng Nam Cung Nguyệt, khiến nàng mặt xám như tro tàn.

Nàng nhìn con thật lâu, đôi mắt có vài phần thâm ý:

– Kỳ nhi nói cho ta biết những điều này. là muốn đi tiền tuyến trợ giúp phụ thân ngươi? Dương Phàm gật gật đầu:

– Nếu con ra tav, sẽ nắm chắc 70% thav đổi vậnmệrih này.

– Cấp bách lúc này là phải nghĩbiện pháp làm thế nào cứu đại ca ngươi trởvề.

Nam Cung Nguyệt chân tay luống cuống, lần đầu tiên lộ ra vẻ bất lực trước mặt đứa con.

– Nếu mẫu thân tin tường, con sẽ đi tiền tuyến. Nểu mẫu thân không tin, con vẫn sẽ đi.

Giọng điệu Dương Phàm đần trở nên kiên quyá. trên mặt có một loại kiên địrih không thể làm trái và tự tia

Hiện tại đại ca Dương Cương bị địch nhân bắt giữ. Dương Phàm ẩn nhẫn đến đâu cũng sẽ ra tay.

Cho dùNam Cung Nguyệt ngăn cản, hắn cũng sẽ ra tav.

Nam Cung Nguyệt nghe được giọng điệu kiên quyá cùa con. đột nhiên tức giận, nhưng nhớ tới mọi chuyện từ khi đứa con thứ ba sinh ra. tức giận lại tiêu tan vài phần.

Nàng hơi tức giận quát:

– Bắt đầu từ khi nào ngươi đã dám trái ý mẫu thân?

– Nếu làm trái mẫu thân có thể cứu lại mạng cùa đại ca cùng phụ thân, con cam nguvện. Dương Phàm mùn cười, không chút nhượng bộ.

Giờ này khắc này. trẽn người hắn có một loại thuyết phục.

Nam Cung Nguyệt ngần ra, cảm thụ lời nói của con. vẻ mặt thâm ý:

– Chuvện này ngươi rốt cục là thật sự nắm chác, hay là tự đánh sưng mặt giả làm người mập (lừa dối). Mầu thân sao nhẫn tâm đẩy ngươi ra chiến trường?

– Ha ha…

Dương Phàm bật cười:

– Xin mẫu thân nhớ kỹ một câu: Thế gian này, không ai có thể dồn con vào chỗ chết!

Thật cuồng vọng!

Đây là phản ứng đầu tiên của Nam Cung Nguyệt.

Ngay cả Dạ Thiên ờ ngoài phòng đều nghe thấy được lời nói của chủ nhân, nhưng tuvệt không cảm thấy cuồng vọng.

Thực lực của chù nhân chỉ có hắn rõ ràng, nhưng cũng chi như một góc núi băng.

Nam Cung Nguyệt vừa chuẩn bị nói chuyện…

Bá!

Con nàng đã hư không biến mất trước mặt.

Trong nháv mắt. Dương Phàm đã về phòng mình.

Nam Cung Nguyệt Kim Tiên tam trọng sững sờ tại chỗ.

Với cảrih giớii của nàng còn không hoàn toàn nhìn ra đứa con rời đi như thế nào.

– Thuấn di? Chi có đạt tới cấp bậc Tiên Quân mới có thể chân chírih nắm giữ thần thông như vậy!

Nam Cung Nguvệt không khỏi thấp giọng ni non.

Giờ khắc này nàng đột nhiên V thức được: Kv nhi đã không phải đứa con nhò trói gà không chặt trong ấn tượng cùa mình.

Chỉ dựa vào điểm này. đứa nhò tuyệt đối có tư cách tham gia chiến tranh.

Vào lúc ban đêm.

Tam công từ Dương Kỳ của phù thành chủ cùng với tùy tùng cùa hắn biến mất khòi tầm mắt của gia đinh.

Đương nhiên, trong thời gian ngắn, bọn họ chỉ cho rằng, hai người này lại bắt đầu bế quan tu luyện.

Nam Cung Nguyệt vốn định phái thêm một chút nhân thủ, nhưng lại bị Dương Phàm từ chối.

– Hai người chúng con đủ rồi.

Dương Phàm trả lời như vậy.

Nam Cung Nguvệt đột nhiên phát hiện, tùv tùng bên cạnh Dương Phàm không biết từ lúc nào đã tu luyện đến Kim Tiên tam trọng.

– Các ngươi đều trưởng thành rồi.

Nam Cung Nguyệt nhìn chăm chú đứa con cùng tùy tùng nương theo bóng đêm rời đi. tâm tình lúc này không biết là vui mừng hay mất mát.

Lâm Ngân thành là một tòa cổ thành truyền thừa xa xưa, phạm vi quản hạt mấy trăm vạn dặm. lệ thuộc sự quản hạt của Lâm Viễn Thành.

Nừa tháng sau!

Hai bóng người gầy gò từ từ hạ xuống.

– Giết!

Hai bên phía trước cừa thành đều có mấy vạn tiên birih tiến hành giết chóc máu tanh, cảnh, tượng hoàrih tráng đánh cho thiên địa biến sắc. mây đen đày đặc.

– Cuối cùng cũng tới rồi!

Dương Phàm nhẹ thờ ra một hơi.

Trên người nam nhân lạnÌL băng nhắm mắt đứng bên cạnh hắn dâng lên một luồng sát

khí

Dọc theo đường đi. bọn họ chạy tới tiền tuyển cũng không phải đễ đàng.

Trên đường vài lần gặp phải tiên binh hoặc tiên vệ tuần ra cùa Chu Vũ Thành ngăn cản.

Dương Phàm vẫn không ra tay. mồi lần đều là Dạ Thiên ra tav, lôi đìrih chém giết tất cả địch nhân.

Loại chém giết cùng tôi luvện này khiến thực lực cùa Dạ Thiên càng ngày càng đáng sợ.

Ý niệm phục cừu mãnh, liệt trong đầu hắn đối với kiếm đạo sát phạt có trợ giúp cực kỳ thâm ảo to lớn.

Đặc biệt là hình ảrih Dương Phàm truyền cho hắn xem.

Nam nhân trong hình ảnh. trong tay cầm nừa đoạn kiếm gãy. một kiếm chí từ siêu việt thiên cồ, trực tiếp miểu sát hết thảy địch nhân.

Loại ý cảnh này khiến hắn rung động thật sâu.

– Người nào?

Hai người vừa mới tới gần. đã bị tiên vệ tuần tra chung quanh Lâm Ngân Thanh ngăn lại.

– Ta là tam công tử Dương Kỳ của thành chù Lâm Viễn Thàrih, tói viện trợ phụ thân, huynh trưởng.

Dương Phàm lạrih nhạt cười, lấy ra một cái lệnh bài, đứng chờ tại chỗ.

Lập tức có tiên vệ trở về bầm báo.

Ngay khi đóng chờ.

Vút Vút Vút —

Trên vòm trời đột nhiên xẹt qua ba dải sáng rực rỡ. một cỗ thần uv kinh thế hãi tục từ trên trời giáng xuống.

Babóng người gần như t huấn di đánh vể phía bên này.

– Không tốt! Là Đại La Kim Tiên!

Đội tiên vệ chấp phép này sắc mặt tái nhợt, chìm trong tuyệt cảnh từ vong.

Gặp phải Đại La Kim Tiên tập kích, bọn họ không có bất kỳ lực trả đòn.

Ba đạo hào quang bav tới. hai nam một nữ khí thế kinh thiên.

Dương Phàm đứng tại chỗ. vẻ mặt lạrih lẽo không có ý ra tay.

Choeng!

Một cầu vồng kiếm chói mắt vắt ngang hư không, làm cho trên không phụ cận Lâm Ngân Thảrih một vùng chói mắt.

Phác!

Tên cường giả Kim Tiên nhất trọng đánh lên trước tiên bị một kiểm xuyên qua cổ họng, máu tươi văng khắp nơi.

Phịch!

Khi thi thể hắn từ giữa không trung rơi xuống, một nam một nữ khác mới phản ứng lại. không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dạ Thiên.

Một gã Đại La Kim Tiên đã bị miểu sát nhưvậy.

Kiếm đạo của nam nhân này quá mức đáng sợ!

Đám tiên vệ tuần tra phía Lâm Ngân Thàrih đều cảm thấy trái tim như nhảy lên cổ họng. Bọn họ vốn tường hẳn phải chết không nghi ngờ, lại không đoán được là tìrih huống này. Người ra tay nhìn qua chi là một người hầu.

– Báo thù cho tứ đệ!

Một nam nhân Đại La Kim Tiên khác hai mắt đò như máu. hét lớn một tiếng, một cây cờ tím trong tay vung lên.

Hô!!!

Trên trời cao giáng xuống ngàn vạn đạo từ sắc quang ban, như thác nước oanh kích tới. Khí thế hào hùng, nuốt hết thiên địa lập tức bao phù phạm vi trăm dặm.

– A…

Đội tiên vệ chấp phép kia sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Mặc dù phía bọn họ cũng có cường giả. nhưng chiến đấu của cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên. cho dù là một tia đư ba cũng có thể làm cho bọn họ bị tan thành mâv khói.

Choeng!

Dạ Thiên rút kiếm!

Kiếm quang lóe lên thẳng hướng tận trời, thiên địa đột nhiên sáng tối giây lát.

Phốc!

Nam nhân Đại La Kim Tiên động thù đồng dạng bị một kiếm đâm thủng cổ họng.

Phịch!

Thi thể roi xuống đất. vị trí nguyên bản của hắn bị một nam nhân tuẩn mỹ lãnh khốc thay

thế.

– Mới Kim Tiên nhất nhị trọng cũng tới đâv tìm chết!

Dạ Thiên đã sớm không phải là gia đinh lúc trước bị người ức hiếp.

Còn lại một nữ nhân cuối cùng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hai đồng bọn Kim Tiên nhị trọng đều bị một kiếm miểu sát.

Vậy nàng Kim Tiên nhất trọng có thể chạy thoát hay không?

– Tiểu nữ nhận thua đầu hàng!

Phác!

Một thanh bảo kiếm tòa árih bạc đâm xuyên qua cồ họng nàng.

Tiếng cười sang sảng cùng lời khen ngợi cùa Hổ tướng quân khiến chúng thần từ cùng tiên tướng trong đại điện sững sờ. sau đó lộ vẻ cổ quái.

Bầu không khí trong đại điện im lặng, đa số người hoặc là thát thẩn hoặc là không đám lên tiếng.

Dù sao ngay trước đó. thành chù Dương Lâm vừa mới hung hăng răn dạy tam công tử một trận.

Dương Lâm ngồi trẽn ngôi cao cũng ngần ra, árih mắt khó tin nhìn kỹ đứa con mìrih không coi trọng nhất và cũng không hiểu nhất.

Dương Đông trong khi kinh ngạc, còn khó che giấu hưng phán cùng chờ mong trong lòng: “Tam đệ… Cho dù ngươi che giấu sâu bao nhiêu, giờ phút nàv gia tộc nguy cơ hiểm nghèo cũng không thể không ra tay”.

– Hồ tướng quân. Ý ngươi là. khuyển tử này của ta vừa rồi lập công lớn. chém giết tam tiên?

Dương Lâm nghiêm trang nhìn thẳng ái tướng dưới tay. đường như muốn xác định thật chuẩn xác.

– Thiên chân vạn xác (thật 100%). Lúc ấy ty chức đang chiến đấu ờ phía trước, bị Đại La Kim Tiên của Chu Vũ Thành kiềm chế. cảm thấy được phía sau bị đánh lén cũng không kịp làm gì. Chờ khi ty chức phản ứng lại. ba gã Đại La Kim Tiên kia đã nằm dưới đất!

Hổ tướng quân nói tới đây. trong mắt đầy vẻ nóng bỏng, càng nhiều là nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên ở phía sau Dương Phàm.

Dù sao lúc ấy hắn chi nhìn thấy Dạ Thiên ra tay.

Dương Lâm nghe vậy. không khòi thở ra một hơi đài, hơi thâm ý nhìn phía con thứ ba Dương Kv.

Không nghĩ tới đứa con không được hắn coi trọng nhất lại là đứa che giấu sâu nhất.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì thật kirih người.

– Báo đại thành chủ. Mấy ngày gần đây. mật thám lượn lờ ở nơi chúng ta đều bị hai nam nhân thân bí chém giết, trong đó bao gồm hai gã Đại La Kim Tiên, một hai chục tên Chân Tiên thượng vị. Đây có thể là tam công từ trợ giúp hay không?

Một tướng lãrih đứng ra, khom người nói.

Thần sắc Dương Lâm dịu đi một chút, nhìn phía Dương Phàm:

– Có việc này không?

Dương Phàm mim cười:

– Trên đường đi tới Lâm Ngân Thanh đích xác gặp được mật thám cùng cường giả của quân địch, tuy nhiên đều bị tùy tùng của ta chém giết.

– Tùy tùng?

Chúng thần từ cùng tiên tướng trong đại điện chẩn động, ánh mắt đồng loạt rơi xuống nam nhân tuấn mỹ phía sau lưng Dương Phàm.

Nam nhân tuẩn mỹ này từ khi tiến vào đại điện vẫn bị bỗ qua.

Giờ phút này. hắn vẫn nhắm mắt dường như đắm chìm trong tu luvện.

– Đúng đúng. Chính là vị tiểu anh hùng này. Chi xuát ba kiếm liền một hơi chém giết ba gã Đại La Kim Tiên. Chãng những làm mất nhuệ khí cùa Chu Vũ Thàrih, còn làm cho kế hoạch đánh lén cùa bọn họ thất bại trong gang tấc.

Ánh mắt Hổ tướng quân sáng lên. nhìn chẳm chằm Dạ Thiên, vẻ mặt hưng phán.

Cao thủ như vậy nếu có thể lôi kéo vào dưới trướng của mình, chẳng phải như hồ thêm cánh.

Chi xuất tam kiếm, chém giết ba gã Đại La Kim Tiên?

Mọi người nghe vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Thực lực như thế quả thật không dám tường tượng.

Không bao lâu, átih mắt mọi người đều từ trên người tam công từ Dương Kỳ này chuyển dời đến tùy tùng Dạ Thiên cùa hắn.

Dưới cái nhìn của mọi người tập trung, Dạ Thiên mở mắt. một tia hàn ý băng lạrih bao phù toàn trường.

Nhiệt độ trong đại điện đột nhiên giảm vài phần, không ít người đánh rùng mình theo bản năng.

Người nàv đáng sợ!

Nhưng trong mắt Dương Lâm cùng Hổ tướng quân lại lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng.

– Ngươi tên là gì?

Dương Lâm hỏi.

– Dạ Thiên.

Hai chữ. sang sảng có lực. lại lạnh băng vô tình.

Dạ Thiên?

Dương Lâm đột nhiên thấy quen tai, nhớ tới phu nhân Nam Cung Nguyệt từng nói qua với mình: Tên tùy tùng đứa con thứ ba thu. tu vi tiến triển thần tốc. hết sức kỳ quái.

– Dạ Thiên, rất tốt. Ngươi lập công lớn. bản tọa phong ngươi Phó thống lĩnh, phụ tá Hổ tướng quân tác chiến. Thưởng mười vạn tiên thạch, ba kiện Tiên khí cực phẩm…

Thanh âm Dương Lâm trên cao nhìn xuống, tràn ngập uy áp vô thượng, ban thưởng arih đũng kỳ tài này.

Trong lúc này. trong mắt Hồ tướng quân kia đầy hưng phán.

Dương Phàm nhíu mày. Đây chính là tùy tùng mìrih bồi đường, làm sao phụ thân nói điều đi là điều đi?

“Tuy nhiên, đây cũng là một cơ hội khảo nghiệm hắn!”

Hắn thầm nghĩ trong lòng, không lên tiếng hoặc phản đối. trên mặt không vui không

buồn.

– Đa tạ Đại thành chủ ưu ái.

Thanh âm vững vàng đạm mạc từ trong miệng Dạ Thiên phát ra.

– Tuy nhiên. Dạ Thiên chỉ là tùy tùng cùa tam công tử. cũng là kiếm trong tay tam công từ. Ý tốt của Đại thàrih chủ. xin tâm lĩnh.

Chuyển biến tiệp theo khiến chúng thần từ cùng tiên tướng trong đại điện đều hết sức bất ngờ.

– Hav cho Dạ Thiên ngươi, gan lớn hơn trời, dám làm trái Đại thành chủ.

Có người tại chỗ quát lớn.

– Dạ Thiên này có phải đầu óc có vấn đề hay không? Tiền đồ to lớn không cần. lại cam tâm làm một tùy tùng không có tương lai?

Không ít người trong lòng thầm kirih nghi.

Hổ tướng quân vẻ mặt thát vọng, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá vị tam công từ của phủ thàrih chủ vẫn một mực ẩn giấu.

Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm mang binh đánh giặc cùa hắn. đương nhiên hiểu rõ chỉ có nhân vật như thế nào mới có thể khiến một cường giả chân chính khăng khăng một mực đi theo.

– Ngươi đã không muốn, bản thành chù cũng không miễn cưỡng.

Dương Lâm cũng có chút thất vọng, árih mắt mang theo thâm ý nhìn phía đứa con nhỏ nhất: “Rốt cục ngươi che giấu sâu bao nhiêu?”

Dương Đông cũng thất vọng nhưng không phải vì Dạ Thiên không phục vụ cho phụ thân mà là tam đệ giảo hoạt nàv, thẳng đến hiện tại cũng không có chân chírih ra tay.

Đúng. Cho tới bây giờ chưa thấy hắn ra tay.

Mặc đù lần này lập công lớn. bỗng nhiên nổi tiếng cũng chỉ là tùy tùng cùa hắn ra tav.

“Có thể bồi dưỡng ra cao thủ như Dạ Thiên trong thời gian ngắn ngùi hai vạn năm. Tam đệ a. ngươi rốt cục ở vào trình tự nào?”

Tò mò trong lòng Dương Đông mãnh liệt trước nay chưa từng có. thậm chí lại muốn đùng kế thừ.

Có tùy tùng Dạ Thiên này, dõi khắp phạm vi Tra Châu, có thể tới gần Dương Phàm chỉ sợ không nhiều lắm. càng đừng nói buộc hắn ra tay.

Rồi sau đó. trong đại điện nghị sự bắt đẩu thương nghị việc quân cơ quan trọng.

Dương Phàm ở bên cạtih nghe, phát hiện trạng huống của Lâm Viễn Thành còn tệ hem trong tưởng tượng.

Chu Vũ Thanh chẳng những chiếm một phần ba lãnh thổ của Lâm Viễn Thành, còn có không ít cao thù cường giả đánh thẳng xuyên thủng vào nơi sâu trong lãtih địa, đây đã không đơn giản là mật thám nữa.

Còn có một chuyện trọng yếu chítih là đại công từ Dương Cương bị bắt giữ.

Bên phía Lâm Viễn Thành đương nhiên nhiều lần đưa ra đàm phán hiệp thương, hy vọng có thê chuộc lại Dương Cương.

Nhưng Chu Vũ Thàrih đưa ra cái giá thật quá lớn. nhưng lại muốn đưa ra yêu cầu muốn Lâm Viễn Thàrih trờ thành phụ thuộc của Chu Vũ Thành hoặc là dâng ra năm mươi thành tri

Trong lúc nhất thời Lâm Viễn Thành không thể tiệp nhận.

Nếu đáp ứng yêu cầu. Lâm Viễn Thành hoặc trở thảrih phụ thuộc hoặc là đárih mất hơn phân nừa lãtih thổ.

Mà Chu Vũ Thành đưa ra kỳ hạn: Trong vòng trăm năm nếu Lâm Viễn Thành không có trả lời thuyết phục, sẽ đưa đại công tử ra chém đầu công khai.

– Một trăm năm?

Dương Phàm khẽ buông lòng một hơi.

Trước mắt xem ra, đại ca Dương Cương đối với Chu Vũ Thành mà nói là rất có giá rị. Không có lo lắng về sinh mạng, ngược lại còn an toàn hơn bao giờ hết.

– Phụ thân đại nhân. Nếu chúng ta có thể đại thắng mấy trận, thái độ của Chu Vũ Thanh mới dịu đi. hạ thấp giá xuống?

Nhị ca Dương Đông đề nghị.

Dương Lâm gật đẩu nói:

– Nói có lý. Không biết Đông nhi có đề nghị gì?

Dương Phàm chính khí nói:

– Hiện nay địch phương hung tàn ác độc. hơn nữa mật thám và đu kích xâm rihập vào lãnÌL địa. chẳng những nắm giữ trạng huống quân ta càng nhiều phen quấy rầy viện quân, tập kích nơi yếu hại. cỗ thế lực này nếu là không trừ. làm sao có thể xoay chuyển toàn cục?

Mọi người nghe vậy. đều gật đầu.

Nhưng là phái người nào đi đảm đương việc này?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

– Con cảm thấy được, tam đệ thích hơp đảm. đương việc này. Một là hắn mới đến tiền tuyến, không ai biết chi tiết của hắn. Hai là: tùy tùng Dạ Thiên chiến lực kirih người, có thê đễ dàng chém giết Đại La Kim Tiên bìrih thường.

Dương Đông cười tủm tim nhìn phía tam đệ Dương Kv.

– Kỳ nhi hắn thật thích họp việc này?

Dương Lâm nừa tin nừa ngờ.

Người có ý đều có thể nhìn ra được, tam công từ Dương Kỳ sâu không lường được.

– Phụ thân, hài nhi nguyện ý nhận việc này.

Dương Phàm gật đầu.

Trong phạm vi lãnh địa Lâm Viễn Thành, đu kích binh, mật thám thậm chí là nội gian cùa đối phương bị toàn diện tiêu diệt, đã ảrih hường đến đại chiến giữa hai phương thế lực.

Chu Vũ Thành đã mất hiểu biết về tình hình binh lực điều khiển nội bộ cùa Lâm Viễn Thành.

Tất cả mật thám cùng trinh sát du kích binh đưa vào nội bộ quân địch đều chỉ có một kết quả: Có đi không có về.

Ngay cả những nội gian vốn tồn tại trong Lâm Viễn Thàrih đểu bị thanh lý sạch sẽ.

Ngược lại, mật thám của Lâm Viễn Thành ờ nội bộ Chu Vũ Thảnh vẫn tồn tại như trước.

Khi từng cái ung nhọt bị thanh trừ. nội bộ Lâm Viễn Thành thống nhất cao độ. tình hìrih chiến đấu lặng yên phát sitih chuyển biến.

Trong vài năm tiếp theo. Lâm Viễn Thàrih đần dẩn xoay chuvển tình, thế bất lợi. thắng trận càng ngày càng nhiều, đoạt lại đại bộ phận lãrih địa thuộc về mình.

Chu Vũ Thành mặc dù có Thiên Tường vương triều âm thầm giúp đỡ. nhưng là đối mặt với Lâm Viễn Thành nội bộ đoàn kết thống nhất cao độ. vẫn bị đánh cho liên tiếp bại lui.

Uy danh của Từ Thần Chi Kiếm đã kinh sợ Chu Vũ Thành, khiến tất cả mật thám nội gian đều không thể che giấu.

Dương Phàm đến tiền tuyến viện trợ đã xoay chuyển đại cục chiến tranh.

Thanh chủ Dương Lâm không khòi cảm khái cùng tự hào. đồng thời đáy lòng có vài tia áy náy. Không nghĩ tới đứa con thứ ba cùa mình lại ưu tú như thể.

Trong lòng Dương Đông có chút nghiến răng nghiến lợ, tam đệ này cũng quá có thể ẩn nhẫn.

Theo người hắn phái tới giám sát. mấy năm nay tam đệ chưa từng ra tay.

Chưa từng ra tay!

Tất cả địch nhân bất kể là Chân Tiên thượng vị hay là Kim Tiên nhất trọng, nhị trọng đều bị Dạ Thiên thoải mái thu gặt sinh. mạng.

Một lần kinh người nhất, địch quân phái tới một vị Kim Tiên tam trọng, vẫn như trước bị Dạ Thiên chém đầu gọn gàng.

Lâm Viễn Thành không ngờ lại xuất hiện cường giả như thế.

Một kiếm miểu sát cùng cấp!

Dương Đông hiểu được, cho dù mìrih cùng là Kim Tiên tam trọng cũng không thể chống lại Dạ Thiên, thậm chí cũng có thể bị một kiếm miêu sát.

Thực lực cùa Dạ Thiên chỉ sợ vượt qua Kim Tiên hạ vị. có thể sárih với Kim Tiên tứ trọng.

Mà đạt tới cảnh giớii tứ trọng, đó là trình tự Kim Tiên trung vị. thực lực tăng vọt. dõi mắt khắp toàn bộ Tra Châu cao thủ như vậy đều là rất ít. rất ít.

Theo chiến cuộc xoay chuyển, Chu Vũ Thành đã không thể can thiệp vào nội bộ Lâm Viễn Thành.

Chỉ vẻn vẹn mấy chục năm. Lâm Viễn Thành đã thu hồi một phần tư lãnÌL thổ. còn có một phần năm lãrih. thổ còn ở bên Chu Vũ Thành.

– Một tiếng trống hăng hái tinh thần, thu hồi tất cả lãrih thồ. công tói Chu Vũ Thàrih!

Dưới cờ Dương Lâm. đám đại tướng Hồ tướng quân nhiệt huyá sôi trào, sĩ khí dâng cao.

Nhưng mà chính vào ngày này. bên phía Chu Vũ Thàrih bắn tới một mũi tên, có kèm theo một phong thư.

Phong thư này rất nhanh bị đưa tới tay thành chù Dương Lâm.

Xem xong nội dung thư, sắc mặt Dương Lâm rất là khó coi. trên không thành trì mây đen che phủ.

Trong đại điện im lặng như tờ, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

– Phụ thân đại nhân…

Trên mặt Dương Đông có vài phần lo lắng.

– Chu Vũ Thàrih này không ngờ đùng đại ca ngươi Dương Cương để áp chế bắt buộc giá chuộc không thay đổi, thái độ cứng rắn vô cùng.

Thân hình cao lớn cùa Dương Lâm ngồi trên ghế cao mơ hồ run rẩy, đầy vẻ lo lắng.

Chi chốc lát. phong thư này truvềntới tav Dương Phàm.

– Kính Đại thành chù Dương Lâm: Nếu trong ba ngày Lâm Viễn Thanh không ngừng chiến, lập tức chém đâu quý đại công tử Dương Cương. Nếu muốn chuộc lại đại công tử. trừ phi quý quốc trờ thành phụ thuộc Chu Vũ Thảrih ta hoặc là cắt ra lãnh địa năm mươi tòa thành. Nếu không, ba năm sau chém một cánh tay. năm năm sau chém đứt tứ chi. mười năm sau móc hai mắt…

Dưới cùng chỗ ký tên, có mấy chữ: Chu Vũ Thiên. Dương Phàm xem xong thư; nhíu mày.

Chu Vũ Thàrih dưới tìrih huống như vậy. thái độ lại cứng rắn như thế. Giá chuộc đại ca Dương Cương không chút thay đồi.

Trong đại điện, chúng thần từ cùng tiên tướng đều trầm mặc.

Thật lâu sau, Dương Lâm thở ra một hơi. thở dài:

– Đông nhỊ ngươi có thượng sách gi?

Con thứ hai Dương Đông chẳng những tư chất siêu nhân lại thêm trí tuệ siêu phàm.

Đôi mắt Dương Đông như sao. trầm tĩnh nói:

– Chu Vũ Thàrih liên tục đại bại, giờ phút này lấv đại ca để áp chế. chi sợ có V kéo dài thời gian, thắng được giờ phút thở đổc. Theo ý hài nhi, trước mắt hẳn là phái sứ giả đi đảm

Tiên Hông Lộ Khoải Xan Điếm

phán cùng Chu Vũ Thành, tận lực hạ thấp giá. chuộc đại ca về. Hài nhi nghĩ rằng, với tìrih thế bất lợi giờ phút này của Chu Vũ Thành, có khả năng sẽ cần một bậc thang để hạ đài.

Chúng thần tử cùng tiên tướng trong đại điện nghe vậy đều gật đẩu.

Phân tích phòng đoán của Dương Đông trật tự rõ ràng, nói rất có lý.

Nhưng là kế tiếp lại nảv ra một vấn đề: Rốt cục phái ai đi đàm phán?

Đây cũng không phải là một chuyện dễ đàng.

Vừa muốn chuộc đại công từ về, vừa muốn tận hết khả năng giảm tiền chuộc.

Như vậy, sứ giả phái đi phải có đủ phân lượng, đồng thời phải có thủ đoạn và tài năng.

– Phụ thân, không bằng phái con đi.

Dương Đông đề nghị.

Với tài trí cùa hắn, đích xác có tư cách đám nhiệm việc này.

– Không được, điều này sao có thể!

Thần sắc Dương Lâm biến đổi. cự tuyệt theo bản năng.

Một đứa con của hắn đang ở miệng hồ. nếu có một chút sơ suát chi sợ lại đưa vào thêm một đứa.

Chúng thẩn tử cùng tiên tướng trong đại điện cũng đều không tán thành.

Một vị đại công từ bị bắt giữ khiến cho quân ta lâm vào cảnh oái oăm như thể, nếu lại thêm một vị nữa, vậy càng thêm bị động.

– Ha ha, vẫn là để ta đi thôi!

Một tiếng cười khẽ từ góc đại điện truyền đến.

Lên tiếng chính là tam công từ Dương Kỳ.

Dương Đông nghe vậy mắt hơi sáng lên. Trong mắt hắn. tam đệ Dương Kỳ hoàn toàn sâu không lường được, từ khi ra đời tới nay chưa từng chịu thiệt thời.

– Ngươi muốn đi?

Árih mắt Dương Lâm thoáng ngưng.

Không biết vì sao. nhìn thấy đứa con nhò nhất bộ dạng vân đạm phong khinh, hắn đều có một loại tín nhiệm không hiểu.

– Xin phụ thân chấp thuận. Hài nhi nắm chắc mang đại ca bìtih yên vô sự trờ về.

Dương Phàm nhìn thẳng phụ thân Dương Lâm. trong hai tròng mắt phát ra một loại dị quang huyền bí.

Trong phút chốc. Dương Lâm cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu, cảm giác đứa con nhỏ đứng trong góc đại điện như một hải đương rộng lớn. vô cùng vô tận.

Một tiểu từ mới tu luyện mấy vạn năm. không ngờ có thể mang đến cho hắn Kim Tiên ngũ trọng cảm giác áp bách.

– Tốt tốt tốt!

Dương Lâm cao giọng cười to, miệng nói liên tục ba chữ “Tốt”, vẻ đầy thâm ý nhìn tam công tử Dương Kỳ.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới. đứa con nhò này không ngờ che giấu sâu như thế!

Mọi người trong đại điện đều ồ lên. bọn họ không thể hiểu nồi vì sao đại thàrih chù lại đột nhiên đảp ứng.

Để cho con nhỏ nhất đi trận doanh quân địch đầm rồng hang hổ. thích hơp sao?

– Phụ thân yên tâm. hài nhi nhất định sẽ thành công!

Dương Phàm mùn cười.

– Người đâu, dâng rượu. Phụ thân trước kính ngươi một ly, trước chúc ngươi mã đáo thành công (giành được thắng lợi).

Rất nhanh có thị nữ dâng tiên từu lên.

Dương Phàm cũng không cự tuyệt, cầm chén rượu cạn một chén cùng phụ thân.

Sáng hôm sau.

Trong cái nhìn đưa tiễn của chúng thần tử tiên tướng. Dương Phàm cùng tùy tùng Dạ Thiên phá không bay đi về phạm vi thế lực Chu Vũ Thành.

– Hắn có thể thành công sao?

Hầu hết mọi người trong lòng không đảp án. cảm giác không thật.

Chi có Dương Lâm cùng Dương Đông, trong mắt gửi gắm chờ mong thật sâu.

– Không nghĩ tới phụ thân ngài lại chấp thuận hắn…

Dương Đông thấp giọng lẩm bẩm.

Váo thời điểm Dương Phàm cùng Dương Lâm hai mắt nhìn nhau, không ai nhận thấy manh mối gì.

Chỉ vẻn vẹn vài canh giờ, Dương Phàm cùng tùy tùng Dạ Thiên bay đến Vân Nguyệt Thanh mà Chu Vũ Thành chiếm cứ.

Vân Nguyệt Thàrih vốn là một tòa thảrih quan trọng yếu hại thuộc vể lãnh địa cùa Lâm Viễn Thành, hiện nay nằm trong tay Chu Vũ Thanh.

– Người nào???

Hai người còn không tới gần. đã bị tiên sĩ chấp pháp tuần tra phụ cận cảnh cáo!

– Ta là tam công tử Dương Kỳ cùa Lâm Viễn Thành, với thân phận sứ giả tới đảm phán cùng quý thành chủ.

Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịrih nói.

– Đứng yên đừng động đậv.

– Thương lượng?

Sắc mặt Chu Vũ Thành chù trầm xuống:

– Chẳng lẽ các ngươi không hiểu ý cùa bản thành chủ? Hoặc là trờ thành phụ thuộc cùa Chu Vũ Thành ta. hoặc là dâng ra năm mươi thành trì. Không cò kè mặc cả!

Một cỗ lực lượng uy hiệp hùng hồn vô thượng trải rộng thiên địa không gian, áp bách hai người Dương Phàm.

Bá đạo nh.ưthế! Cứng rắn như thế!

Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người trong đại điện ngav cả thờ mạnh cũng không dám!

Dưới cỗ thần uv áp bách này, ngay cả tùy tùng Dạ Thiên phía sau Dương Phàm, hai tay cũng khẽ run rẩy. không biết là vì kinh sợ hay là bởi vì hưng phấn.

– Tu vi Chu Vũ Thành chủ này không ngờ đạt tới cảrih giới Kim Tiên ngũ trọng.

Ánh mắt Dương Phàm mờ mịt. bên trong ẩn hiện một lốc xoáy thần bí. nhìn thẳng Chu Vũ Thành chủ cao cao tại thượng này.

– Thành chủ đại nhân dường như còn không rõ đại chiến đến thời điểm nàv, ai mới là người thẳng lợi.

Khoảnh khắc đó. Chu Vũ Thàrih chù có một loại ảo giác, sinh mệnh cùng linh hồn đường như không thuộc về mình.

Nhưng là loại ảo giác này chỉ trong nháy mắt.

Lốc xoáy thần bí trong hai tròng mắt mờ mịt cùa Dương Phàm biến mất. khôi phục trạng thái thanh mitih như nước.

– Người thắng?

Chu Vũ Thành chủ ngừa đầu cười to:

– Bản thành chủ chi biết là: lãnÌL thổ của các ngươi bị chúng ta chiếm lĩnh; đại công từ cùa các ngươi ỡ trong tav chúng ta.

Nếu không phải vì hai quân giao chiến không chém sứ giả. nếu không phải Dương Phàm khiến hắn có chút nhìn không thấu, chi sợ Chu Vũ Thanh chủ sẽ không khách khí như vậy.

Hắn một mực quan sát Dương Phàm, dựa vào cái gì mà hắn có thể gần như một thân một mình đi tới trận doanh địch quân còn bảo trì bình tữứi như thế.

Dương Phàm trầm mặc giây lát. chiến cuộc giờ phút nàv, Lâm Viễn Thành mặc dù chiếm ưu thế nhất định, nhưng vẫn. nằm. ờ thế bị động.

– Nếu là giao địch, thành chủ đại nhân có thể cho Dương mỗ đi gặp đại ca ta một lần, xác địrih hắn có bình yên vô sự hay không?

Giọng điệu thay đổi, hắn đưa ra một yêu cầu.

– Người đâu, dẫn Dương Cương tới.

Chu Vũ Thành chủ cũng không chút do dự. yêu cầu này hoàn toàn họp lý. hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lâm Viễn Thàrih thật sự muốn đổi người?”

Dù sao hắn cũng biết ra giá thật sự quá cao. bị mặc cả là không thể tránh được.

Không bao lâu. dưới sự áp giải của vài tên Đại La Kim Tiên, một nam nhân đeo xích sắt cấm pháp bị đưa đến đại điện.

– Tam đệ!

Nam nhân kitih hô một tiếng, đầy vè khiếp sợ:

– Ngươi… Ngươi cũng bị Chu Vũ Thanh bắt sống?

Thần sắc hắn tiều tụy. trong mắt xen lẫn hối hận cùng ảo não.

– Đại ca. Tiểu đệ tới là mang huynh trở về.

Dương Phàm khẽ cười nói.

– Mang ta trở về?

Dương Cương ngẩn ra, đột nhiên hiểu được tam đệ có thể là sứ giả Lâm Viễn Thành phái tới. nghĩ phương phập chuộc mình về.

Nhưng cường giả của Lâm Viễn Thảrih như mây. vì sao chỉ phái mìrih tam đệ đến?

– Được rồi. Ngươi đã nhìn thấy người, hiện tại đã yên tâm chưa?

Chu Vũ Thành chù có chút không kiên nhẫn nói.

– Cảm tạ thành chù đại nhân chiếu cố đại ca ta.

Vẻ tươi cười binh tữứi của Dương Phàm khiến Chu Vũ Thành chủ có chút bất an không hiểu.

Động thù!

Một ý niệm hiện lên trong đầu Dạ Thiên!

Choeng!

Bảo kiếm ra khỗi vỏ!

Một đạo kiếm khí sắc bén hóa thành cầu vồng chói mắt giết chết hai gã Đại La Kim Tiên bên cạrih Dương Cương.

– A a…

Hai tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong đại điện khiến mọi người sợ ngây người.

Dương Cương ngây ra như phỗng vẫn không nhúc nhích.

Còn lại rất nhiều người cũng đều như thế.

-Bắt lấy bọn họ!

Tứ công từ Chu Lân cả kinh quát một tiếng khiến rất nhiều người phản ứng lại.

Trên thực tế. Chu Vũ Thành chù phản ứng nhanh nhất.

Trong khoảnh khắc Dạ Thiên động thủ, hắn đã ra tay.

Một cỗ thần uy mêtih mông trống rỗng buông xuống khiến không gian hơi vặn vẹo. nhằm về phía hai người Dương Phàm.

Nếu là Kim Tiên tam trọng bình thường, dưới cỗ uy lực này chỉ sợ không thể nhúc nhích được chút nào.

Sau khi đạt tới Kim Tiên tứ trọng bước vào một trình tự hoàn toàn mới. thực lực cường đại hơn Kim Tiên hạ vị không chi gấp mười, trong khoảnh khắc có thể giết chết Kim Tiên nhất, nhị trọng.

Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc hắn nhích động, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, hai tròng mắt mờ mịt không chừng, bên trong ẩn hiện một lốc xoáy vô hình.

Trong phút chốc. Chu Vũ Thanh chủ Kim Tiên ngũ trọng không thể động đậy.

Loại ảo giác lúc trước chân chírih buông xuống trên người.

Giờ khắc này. thân thể hắn không thể động, linh hồn càng bị giam cầm.

Sắc mặt hắn trắng bệch, chìm vào sợ hãi không hiểu.

Sinh mệnh và linh hồn đã không nẳm trong sự khống chế của bản thân.

Đây là thần thông loại nào. không ngờ chỉ một ý niệm giam cầm Kim Tiên ngũ trọng khó thể nhúc nhích.

ở trong cảm quan cùa Chu Vũ Thàrih chủ. toàn bộ đại điện hỗn loạn, tất cả thanh âm và ánh sáng đểu như bị che chắn.

Trong thiên địa. chi còn lại mìrih hắn cùng Dương Phàm.

Thiếu niên thanh tú trong tầm nhìn, khóe miệng mim cười, bốn mắt nhìn nhau.

Nguyên lại trong khoảnh khắc Dạ Thiên ra tay. Dương Phàm đã kiềm chế Chu Vũ Thanh chù có thực lực mạnh nhất trong đại điện.

Đirih đinh!!!

Tiếng kim loại giòn tan vang lên. bảo kiếm của Dạ Thiên chém lên trên xích sắt cấm pháp.

Dương Cương lấy lại được tự đo.

– Thật tốt quá!

Dương Cương mùng rỡ, vội vàng gia nhập cùng kề vai chiển đấu với Dạ Thiên.

“Ầm” một tiếng, toàn bộ đại điện vỡ tung ra.

– Ha ha ha… Kim Tiên hạ vị. không ngờ có thể đón đỡ một kích cùa ta.

Một đại hán trung niên ngừa mặt lên tròi cười dài nói.

Nguyên lai. Dạ Thiên cứng đối cứng một kích vói một gã Kim Tiên tứ trọng khác trong đại điện.

Kim Tiên tam trọng và Kim Tiên tứ trọng, giữa hai người có một khoảng cách thật lớn. Sắc mặt Dạ Thiên lạtih băng, lau khô vết máu khóe miệng.

Nếu không phải hắn đã dùng mấy giọt Nghịch Linh Huyết, lại tìm hiểu sát phạt kiếm đạo thì một kích vừa rồi có khả năng lấy mạng hắn.

Bábá!

Dạ Thiên cùng đại hán trung niên kia đồng loạt bay lên trời cao.

Dương Cương bị tứ công tử Chu Lân ngăn cản, không có đường trốn.

Tìtih thế nguy cơ hiểm nghèo.

Mấy người đều lâm vào tuyệt cảnh.

– Vì sao phụ thân không động thủ?

Chu Lân lại đầv vẻ kirih ngạc chẩn động.

Hắn phát hiện phụ thân giống như pho tượng, ngồi ở tại chỗ cùng với tam công từ của Lâm Viễn Thành, bốn mắt nhìn nhau.

– Giết chết hắn!

Có hai gã Kim Tiên nhìn ra manh mối. đồng loạt xông tới Dương Phàm.

Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên một tia trào phúng.

Kết quả, hai Đại La Kim Tiên nàv vừa mới tới gần Dương Phàm, thân thể héo rũ một cách không hiểu, trong giây lát sinh mệnh lực mất hết. hóa thành một đống xương trắng.

Ti ti ti!!!

Mấy cường giả bên cạnh không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ai cũng không thấy Dương Phàm động thủ, nhưng là địch nhân tới gần hắn, sinh mệnh lực trong khoảnh khắc mất hết, trỡ thàrih một từ thi.

Lại nhìn thần thái động tác cùa Dương Phàm, vẫn đang xa xa đối mắt với thảnh chủ đại nhân.

Chu Vũ Thành chủ mặt xám như tro tàn, không thể động đậy.

Hắn vận chuvển thẩn thông một đời. kiệt lực chống cự cỗ lực lượng vô hìrih vận chuyển

kia.

Đáy lòng có một loại trực giác, một khi có sơ sẩy gì. linh hồn sẽ bị hút đi.

Lúc nàv. đối kháng giữa Dương Phàm cùng Chu Vũ Thành chủ. không ái dám tới gẩn. Đồng dạng, đối kháng giữa Dạ Thiên cùng đại hán trung niên cũng không ai có thể tham

đự.

Dù sao thực lực hai người này cũng đạt tới trình tự Kim Tiên trung vị.

Nguy hiểm nhất chính là Dương Cương, bị vài Đại La Kim Tiên đám Chu Lân làm cho cực kỳ nguy hiềm.

– Đại ca. đến bên cạnh ta!

Thanh âm của Dương Phàm truyền vào trong đầu Dương Cương.

Dương Cương theo bản năng chạy về phía Dương Phàm.

– A…

Một tiếng kêu thám thiá truvền đến. một gã Đại La Kim Tiên không cẩn thận xông quá đà. thân thể chợt héo rũ, hóa thành một đống xương trắng.

Đám người Chu Lân sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, không dám tiến thêm một bước.

Bọn họ thừ dùng pháp thuật, phập bảo tiến hành công kích từ xa, đều thất bại mà chấm

đứt.

Tất cả pháp thuật sau khi tới gần thiểu niên kia đều sẽ héo rũ tiêu vong một cách khó hiểu.

về mặt chiến lược, lần đầu tiên thành chù Dương Lâm trịnh trọng trưng cầu ý kiến con trai thứba.

Sở dĩ Dương Đông giật minh, là bời vì hắn đã nhìn ra trong lòng phụ thân đã có chù trưcmg nhất định.

Dưới loại tình huống nàv, hắn còn trung cẩu cái nhìn cùa tam đệ đủ nói lên một số vấn

đề.

– Tam đệ. ngươi cho rằng thể nào? Nếu lúc này cứ thế bò qua, không đárih trá, vậy Lâm Viễn Thành chúng ta chẳng phải là mặc người khi dễ.

Ánh mắt chờ mong của Dương Cương nhìn phía tam đệ.

Giờ phút này tam đệ có phân lượng rất lớn trong lòng phụ thân.

– vể chuyện chiến lược, vẫn là do phụ thân làm chủ đi. Bất kể phụ thân có quyá địrih gì. con đều sẽ duy tri

Dương Phàm như giếng cổ không gợn sóng nói.

Dương Lâm nghe vậy. trong lòng khẽ vui mùng.

Không biết vì sao. trong lòng hắn có một loại trực giác. Chi cần chuyện mà con thứ ba không phản đối, cho dù không thành công thì ít nhất cũng sẽ không quá tệ.

– Rất tốt. Lần này ngươi tới tiền tuyến, nhiều lần lập công lại không kiêu không gấp.

Dương Lâm gật đầu tán thường.

Không kiêu không gấp?

Trong lòng Dương Phàm có chút cổ quái.

Trên thực tế. tu luyện tới trỉrih tự bây giờ. rất nhiều chuyện thế tục đối với hắn mà nói như là mây bay.

Trừ thân tìrih hắn không thể vứt bò nếu không đang trong trạng thái bế quan cũng lười quản việc này.

Ngav ngày hôm sau.

Đại quân Lâm Viễn Thành tấn công vào phạm vi thế lực Chu Vũ Thành.

Chu Vũ Thành phấn khởi phản kháng nhưng lại liên tiệp bại lui.

Dương Phàm không trực tiếp tham dự chiến tranh, vẫn cùng tùv tùng thanh lv tất cả tiên birih mật thám và trinh sát.

Mặc dù chuyện hắn làm không nhiều lại mơ hồ cải biến cán cân thắng bại của chiến trường.

Không đến trăm năm Chu Vũ Thành đã có vài thành nhỏ bị Lâm Viễn Thanh công chiếm.

Đại thắng như thế khiến cao tầng cùa Lâm Viễn Thành đều rất vui mừng.

Bọn họ cũng không biết, trong Chu Vũ Thàrih lúc nàv…

– Cũng may Dương Kỳ kia không trực tiệp tham dự chiến trường, nếu không bên phía Chu Vũ Thành ta chi sợ sẽ từ thưcmg thảm trọng.

Chu Vũ Thành chù thờ phào một hơi có vài phẩn may mắn.

Ngàn năm sau.

Một phẩn năm lãrih thổ của Chu Vũ Thành bị Lâm Viễn Thàrih công chiếm.

Rốt cục vào một ngày, Chu Vũ Thanh phái sứ giả tới đảm phán cầu hòa.

– Đárih. đánh mạnh vào. Chiếm lấy Chu Vũ Thành, kinh sợ tám phương.

Dương Cương chiến ý sôi trào, rõ ràng là phái chủ chiến.

– Đại ca.

Dương Đông nhíu màv:

– Liên tục tác chiến vài vạn năm, Lâm Viễn Thảnh ta cũng hao binh tồn tướng, nguyên khí đại thương. Nếu muốn chiếm Chu Vũ Thành, còn có thể giữ được bao nhiêu nguyên khí. làm sao quản lý được lãrih thổ gấp đôi lúc trước? Huống chi Thiên Tường vương triều kia sớm như hổ rình, mồi với lãnh địa chúng ta. Một khi chiếm Chu Vũ Thành, bên ta chỉ sợ cũng nảy sinh, nguy cơ. Theo ý ta, trước chậm rãi tiêu hóa lãrih thổ đã chiếm, tu dưỡng nghi ngơi.

Phụ thân Dương Lâm nghe vậy liên tục đồng V. Trí tuệ cùa con thứ hai. người thường khó sánh bằng.

– Kỳ nhi, ngươi có ý kiến gi không?

Phụ thân Dương Lâm cười hòi Dương Phàm.

– Trong lòng phụ thân không phải đã có đảp án sao?

Dương Phàm mùn cười:

– Con đồng ý vói nhị ca.

Đại ca Dương Cương nghe vậy có chút ù rũ nhưng vẫn hiểu được nhị đệ phân tích có đạo

lý.

Đàm phán rất thuận lợi.

Cuối cùng Lâm Viễn Thành ngưng chiến. Chu Vũ Thành là phía chiến bại tự nhiên phải bồi thường. Chắp tay dâng đại lượng tiên thạch tài liệu. Tiên khí tới.

Một tràng đại chiến mấy vạn năm, mắt thấy sắp chẩm dứt.

– Tam đệ. Đánh, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên về xem mẫu thân.

Nhị ca Dương Đông nói với Dương Phàm, lại cười nói với Dương Cương:

– Còn đại ca nữa, huvrih cũng phải về đi. Lần này thật là lo lắng vạn phẩn a.

Dương Phàm cười cười, quả thật cẩn phải trờ về.

Nhưng không biết vì sao. vô hình trung lại sirih ra một loại cảm ứng.

Việc này tuyệt đối sẽ không đễ đàng như vậy.

Nhắm mắt lại, thoáng suy tính một lát. Dương Phàm trầm ngâm nói:

– Nhị ca. Ta cùng đại ca trước tiên về một chuyến, gặp mẫu thân. Huynh ờ lại nơi đâv phụ tá phụ thân, chờ nơi này hoàn toàn ổn địrih rồi trờ về cũng không muộn.

Dương Đông mỉm cười:

– Nhị ca sao lại nhìn không ra chứ. Trận chiến này sẽ không chấm đứt ngav đâu. Một khi hai bên ngưng chiến, sẽ có ngươi không an tâm.

Dương Phàm nao nao. hắn thông qua suv tírih biết được kết quả như vậv.

Mà với thần thông của nhị ca. rất khó làm được điểm này. Chứng tò trí tuệ cùng mưu lược của hắn quả thật vượt xa người thường.

Dương Phàm cùng đại ca trờ về phủ thành chủ.

Hắn để lại tùy tùng Dạ Thiên ở bên cạnh phụ thân, nhị ca chấp hành nhiệm vụ vốn có.

Thông qua trận chiến ngày đó vượt cấp chém giết Kim Tiên tứ trọng, Dạ Thiên cũng thông hiêu cảnh giới tứ trọng, không đến mười năm liền thuận lợi tiến vào Kim Tiên tứ trọng khiến đám người Dương Lâm hâm mộ.

Cũng không phải Dương Phàm không muốn cho cha mẹ huynh đệ dùng Nghịch Linh Huyá cùng Nghịch Tiên Huyết.

Hắn càng lo lắng biến hóa đột nhiên này sẽ gây nên sự chú ý cùa đại nhân vật Thiên giới. Dạ Thiên dùng Nghịch Tiên Huy á. một khi có gì sơ suất hoặc phản bội, Dương Phàm có thể không chút lưu tình gạt bò nhân tố không thể khống chế.

Nhưng mà nếu là thân nhân thì lại khác.

Đương nhiên, sau khi đùng tiên huyết, Dạ Thiên cũng từng thề độc linh hồn.

Dương Phàm cùng đại ca mới về ỡ phủ thành chủ nghi ngơi được trăm năm thì tiền tuyến lại xuất hiện trạng huống.

Theo phụ thân truvền tin: Thiên Tường vương triều ngầm phái sứ giả tới muốn phái binh duy trì Lâm Viễn Thanh công chiếm Chu Vũ Thành.

Mấy ngày sau.

Dương Phàm cùng đại ca chạy tới biên cảnh.

Thành Hổ Dược.

Vốn là một thàrih quan trọng hiểm vếu cùa Chu Vũ Thàrih, sau lại bị Lâm Viễn Thàrih công chiếm.

Thàrih này là nơi ranh giới biên cảnh, giữa thế lực hai bên. nhưng lại nẳm trong tay Lâm Viễn Thành.

– Tam đệ. rốt cục ngươi cũng tới rồi.

Vừa mới vào thảrih. Dương Phàm liền nhìn thấv nhị ca Dương Đông mặt mày đăm chiêu.

– Tình huống cụ thể nhưthế nào?

Ba người vừa đi vừa nói, Dương Phàm cũng không thể không quan tâm đến tình huống chiến đấu.

Lẩn này rời nhà hắn đã quyết định phải hoàn toàn diệt trừ hết thảv nhân tố không ổn định, như vậy mới có lợi cho việc tu luvện cùa hắn.

Nghĩ đến đây sát ý trong lòng hắn tự nhiên thông qua Đại Luân Hồi phản ứng ra ngoài.

Khoảnh khắc này. tất cả những người có mưu đồ với Lâm Viễn Thành đểu cảm thấy hàn ý không hiểu.

Đại Luân Hồi cùng Luân hồi nhân quả có liên quan chặt chẽ. gần như bò qua không gian và thời gian.

Nếu là tu luyện đến cảnh, giới đại thành viên mãn, chi bẳng ý niệm có thể thông qua Đại Luân Hồi, “Trừng phạt” địch nhân ờ khoảng cách xa xôi vô hạn.

Hiện nay Dương Phàm đã ở vào cảrih giới Đại Luân Hồi tiểu thành, một chút biến hóa tâm tìrih cùa hắn có thê thông qua hệ thống Đại Luân Hôi mà phản ứng ra.

Điều này so với Đại Luân Hồi. tâm cảnh dung thông thiên địa không gian thì cao hon không chỉ một tầng.

– Thiên Tường vương triều đã hạ thông điệp cuối cùng, chi còn lại mấy tháng cuối cùng. Nếu Lâm Viễn Thành không chịu họp tác. bọn họ sẽ liên hơp Chu Vũ Thành tán. công Lâm Viễn Thành ta.

Dương Đông nói sơ qua tinh, hình một lần.

Lúc trước Thiên Tường vương triều phái cường giả tuyệt thế Kim Tiên lục trọng tới, mang đến áp lực cực lớn cho Lâm Viễn Thàrih.

Dương Đông thi triển hết bản lĩnh mưu kế cũng chỉ có thể kéo đài hem nừa năm mà thôi.

Một khi thời hạn cuối cùng vừa tới. ngay cả Dương Đông cũng cảm thấv không biết làm

sao.

Nhưng không biết vì sao. khi hắn nhìn thấv tam đệ tới. vên lòng một cách không rõ. thờ ra một hơi đài nhẹ nhõm.

Chẳng những như thả ngay cả phụ thân Dương Lâm cũng khẽ buông lòng một hơi.

Đêm đó.

Phụ thân, đại ca. nhị ca cùng với vài tên tướng lĩnh, tâm phúc tụ tập ở thư phòng.

– Kỳ nhi, cuối cùng ngươi cũng tới. Hiện nay, Thiên Tường vương triều kia hùng hổ bức người, ngươi thấy thế nào?

Đầu tiên, phụ thân Dương Lâm hòi Dương Phàm.

Vài vị tướng lĩnh tâm phúc đám Hổ tướng quân cũng lộ ra vẻ kírih sợ và chờ mong nhìn Dương Phàm.

Ngày đó, chuyện Dương Phàm chi với sức một người giằng co với mười mấy vạn đại quân của Chu Vũ Thành, gân như là thần thoại.

– Luận mưu lược đánh trận, ta xa xa không bằng nhị ca.

Dương Phàm rất bìrih tĩnh, mỉm cười với nhị ca Dương Đông.

Cũng có ý là. ngươi phụ trách mưu lược cùng chi huy.

Trên thực tế cũng không phải Dương Phàm không am hiểu mưu kế. Lúc trước ở Bắc Tần, hắn cũng có một phen động, sáng lập Ngư Dương Tiên Thành. Đây không chi dựa vào thực lực.

Chỉ là hiện nay. khi tu luyện đạt tới một cảnh giới xuất thần nhập hóa. trong lòng chi có tu luyện. Những chuyện chơi đùa mưu kế thù đoạn nàv, hắn đã lười suy nghĩ.

Dương Đông cười khổ nói:

– Khi thực lực đạt tói trinh độ nhất định, hết thảv mưu kế đều có vẻ vô lực. Cái gọi là “Nhất lực hàng thập hội” không phải không có đạo lý. (Nhất lực hàng thập hội: Một người khí lực lớn có thể đánh bại mười người biết võ nghệ. Ý chi trước vũ lực tuyệt đối, mọi mưu kế đều không ý nghĩa)

Hơi chút trầm ngâm, hắn tiệp tục nói:

– Theo ý nhị ca ta, lúc trước ý đồ phái sứ giả đi bí mật liên hệ Chu Vũ Thành, nhưng đều thất bại. Sứ giả được phái đi đều có đi mà không về.

Dương Phàm nghe vậy. âm thầm gật đầu.

Dưới tìnÌL huống như vậy. bó qua xung đột lúc trước liên hơp Chu Vũ Thanh cùng đối kháng Thiên Tường vương triều đích thật là thượng sách.

Có thể đoán được. Chu Vũ Thành cũng đồng dạng bị uy hiếp.

Hồ tướng quân nói:

– Thiên Tường vương triều kia tất nhiên phái cường giả tuyệt thế giám sát chúng ta. Hết thảy động tác đều không tránh khỏi tầm mắt bọn họ.

– Ha ha. Nếu đã như vậy, khôngbẳng để ta tiếp tục làm sứ giả một lần nữa, liên họp Chu Vũ Thành cùng chống lại Thiên Tường vương triều. Nếu hai thế lực liên họp lại. có cơ hội nhất định đối kháng Thiên Tường vương triều.

Dương Phàm đề nghị, giọng điệu hờ hững.

-Này…

Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau.

Trên mặt phụ thân cùng đại ca vẫn có chút lo lắng.

– Phụ thân yên tâm. Trên thể gian này. người có thể chân chírih uy hiếp đến tírih mạng con, đã ít lại càng ít hơn. Cho dù Tiên Quân ra tay. con cũng có thể tự bảo vệ mình.

Dương Phàm mim cười. Nếu không nói ra trạng huống, chi sợ đám người phụ thân không yên tâm cho hắn làm việc này.

Dù sao trước đó. sứ giả được phái đi đểu có đi mà không về.

Dương Đông nghe vậy ánh mắt sáng ngời.

Từ trong giọng điệu cùa tam đệ mơ hồ có thể phòng đoán được thực lực cùa hắn.

Có thể tự giữ mạng trước mặt Tiên Quân, điều này nếu nói ra đủ để rung động bốn phương.

Cho dù là cường giả tuyệt thế Kim Tiên lục trọng gặp phải Tiên Quân cũng không có lực tự bảo vệ.

Lúc trước Titih Không Thanh Lũy buông xuống, cường giả Tiên Quân liên thủ trực tiệp hủy diệt một viên tinh cầu khổng lồ.

Loại lực lượng này đã đạt tới trinh độ kinh thiên địa.

Khi Dương Phàm nói ra những lời này. phụ thân cùng đại ca cũng đều yên tâm không ít.

Dù sao cấp bậc Tiên Quân, đõi mắt toàn bộ Tra Châu gần như không tồn tại. Cho dù chân chính có cũng đa phần chỉ giới hạn trong truyền thuyết.

Dương Phàm ờ lại thành Hồ Dược mấy ngày.

Trong thời gian này. hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ lực lượng thần thông vô hình giám sát nhất cừ nhất động cùa toànbộ thành Hô Dược.

Trong lòng hắn khẽ chấn động. Nguyên lai tất cả động tác của đám người phụ thân đều trong sự giám sát của địch nhân.

Buổi tối hôm đó. nương theo bóng đêm.

Dương Phàm cùng tùy tùng Dạ Thiên lặng yên rời thành Hổ Dược, xuất phát đi tới phạm vi thế lực Chu Vũ Thằóh.

– Đối thủ lần này không phải ngươi có thể ứng phó.

Dương Phàm nói khẽ với Dạ Thiên.

Dạ Thiên nghe vậy trong lòng có chút không phục, trong mắt lại có vài tia hưng phẩn.

ở sâu trong đáy lòng hắn, sự tò mò đối với chủ nhân không thua gì Dương Đông.

Quả nhiên hai người mới bay ra mấy chục vạn dặm, một cỗ sát khí vô hình từ trong thiên địa phù xuống.

Cỗ sát ý này đánh, thẳng vào linh hồn.

Trong lòng bản tay Dạ Thiên toát mồ hôi lạnh.

Hắn đã đạt tới Kim Tiên tứ trọng nhưng lại cảm thấy không yên rất mãnh liệt.

Trong vô hình có một coi mắt lạrih lùng nhìn chẳm chẳm hai người.

– Hai người các ngươi nhanh chóng trở về. Nếu không, chỗ này hôm nay sẽ trờ thành nơi chôn thân cùa các ngươi.

Một thanh âm lạnh băng mờ mịt từ bốn phương thiên địa truvển vào trong đầu hai người.

Dạ Thiên chẩn động tâm thần. Người tới chỉ sợ là Kim Tiên trung vị đỉnh, cơ hồ tiệp cận cấp bậc Tiên Quân.

Bằng không cho dù là Kim Tiên ngũ trọng, hắn cũng có thể đánh một trận, thậm chí có khả năng thủ thắng.

Càng khủng bố chírih là. Dạ Thiên căn bán không thể xác định đối phương ở tại nơi nào.

Chi có thể cảm nhận được sát khí đến từ bốn phương tám hướng, đông cứng máu cùng linh hồn.

– Ha ha. Thiên Tường vương triều thật đúng là coi trọng chúng ta. không ngờ phái sát thủ tu vi tiếp cận cấp bậc Tiên Quân.

Dương Phàm khẽ cười, trên mặt không có khẩn trương, ngược lại nhàn nhã vô cùng.

– Ngươi… Không ngờ ngươi biết… vị trí của ta…

Một thanh âm khàn khàn từ phía sau hai người truyền đến.

Đó là một nam nhân khô gầy đeo mặt nạ đen chỉ lộ ra hai mắt. trong mắt lộ ra sợ hãi thật

sâu.

Dạ Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân, lưng đầy mồ hôi lạnh.

Địch nhân… không ngờ đứng ờ phía sau hai người mình, chỉ cách vài bước.

Đây là loại thần thông tiềm hành xuát thần rihập hóa cỡ nào!

Choeng!

Một cầu vồng kiếm kitih thiên vắt ngang vòm trời.

Dạ Thiên xuát kiếm, đâm xuyên qua cổ họng nam nhân mặt nạ đen.

Phịch!

Thi thể nam nhân khô gầy kia té trên mặt đất.

Trước khi chết, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Dạ Thiên yên lặng thu kiếm, trong lòng lại không bình tĩnh như vẻ ngoài, gợn lên sóng gió ngập trời.

Bời vì hắn giết chết chi là một thân thể không có linh hồn!

Nói cách khác, trước khi hắn ra tay linh hồn của thích khách mặt nạ đen kia đã không còn tồn tại.

Linh hồn cùa thích khách, mặt nạ đen kia đã đi nơi nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.