Tiên Hồng Lộ

Chương 742: Tiềm lực vượt qua Thần khí



Khi nào thì Đại Đế trở về?

Đâv không chi là vấn đề Vũ Tịch lo lắng.

Có thể đoán được, khi Đại Đế chúa tể tam giới trở về Vân Tiêu cung, nhất định sẽ dấv lên một hồi gió lốc.

Thử hói Thiên giới này. có người nào có thể gánh chịu được cơn thịnh nộ của Đại Đế?

Vân Vũ Tịch lắc đẩu:

– Thời gian mồi lần phụ thân đại chiến với Man Hoàng đều không thể xác định. Ngắn thì mấv ngàn năm, dài thì mấy vạn năm, thậm chí lâu hơn…

Một trận đại chiến là mấv ngàn, hơn vạn năm.

Chắc là tới trinh tự này. vô luận sinh mệnh hay là lực lượng đểu đạt tới mức độ vĩnh hẳng vô địch.

Dương Phàm nhái mày. Đại Đế có thể trờ về bất cứ lúc nào. giống như một quả bom không hẹn giờ.

Nhưng là hắn có thể tránh né lùi bước sao?

Không thể. Tuvệt đối không thể!

Sau khi mới vào Diễn Sinh Kỳ, trong lòng Dương Phàm tự tin vô cùng, chi đợi thòi cơ thành thục sẽ dùng tu thái mạnh mẽ. tung hoành bễ nghễ hoàn thành di nguyện của Vô Song.

– Vũ Tịch. Nếu Đại Đế trờ về, ta sẽ quang minh chinh đại nói rõ tình huống vói ông ấy.

Vẻ mặt Dương Phàm trịnh trọng chăm chú nhìn Vũ Tịch, nói lòi son sắt.

Hắn hiểu được nếu lùi bước trước chuyện này. minh sẽ bại hoàn toàn, ngàv sau sẽ không có bất kỳ sức phản kháng trước mặt Đại Đê.

Chi có ngưng tụ tín niệm và ý chí trong lòng mới có khá năng chiến thắng.

– Dương đại ca… Tuvệt đối không nên!

Ván Vũ Tịch mặt hoa biến sắc. bật thốt.

Ông!

Một vung hư không luân hìrih hiện ra tại chỗ rồi biến mất.

Thản hirih Dương Phàm biến mất hoàn toàn.

– Không tốt. Nếu như Dương đại ca đối mặt phụ thân, có thể sẽ có nguv hiểm về sinh mệnh.

Trong lòng Cửu Công chúa rối như tơ vò.

Nhưng mà nàng cũng thật sự xem nhẹ thực lực của Dương Phàm.

Có lẽ tạm thòi hắn không thể vô địch thất giới, nhưng trong vũ nội này gần như không có nguời nào có thể hoàn toàn dồn hắn vào chỗ chết.

Đại Đế… Hắn có thể làm được sao?

Có lẽ chi có thử một chút mói có thể biết được.

Biểu tình cùa Dương Phàm như giếng cồ không gọn sóng, đi vào thế giới Mệnh Hạch.

Chi vẻn vẹn ngàn năm, thế giới Mệnh Hạch đã xảy ra biến hóa rất lớn. Dõi mắt nhìn qua, đây là một vùng Tiên Cảnh chim hót hương hoa, Sinh Linh Chi Khí nồng đậm và thiên địa linh khí coi nhưkhôngtồi.

Nữ Thẩn – Nữ nhản hoàn mỹ do Dương Phàm sáng tạo đẩu tiên khoác một tầng lụa trắng nửa trong suốt, tiên quang mờ mịt quanh quẩn, đi tới trước mặt hắn.

– Phụ thẩn.

Nữ Thẩn cung kính thi lễ.

– Không tồi. Bới vì sự tồn tại của ngươi khiến thế giới này trờ nên càng mỹ lệ.

Dương Phàm nhìn qua thế giới Mệnh Hạch, rừng rậm um tùm xanh ngắt, sông dài sóng lớn chạv chôm, núi xanh như trong tranh, vẽ.

Nữ Thẩn đứng lơ lửng giữa không trung, một vùng sinh mệnh bạch quang dịu dàng thánh khiết khiến nàng như đắm chìm trong sương mù.

– Ngươi quán lý thế giới nàv cho tốt. khiến cho sụ tồn tại của sinh mệnh càng có ý nghĩa.

Sau khi Dương Phàm phán phó xong xuôi, liền hiện thán trên đại thụ Diễn Sinh.

Trên đại thụ Diễn Sinh đã nhú đẩv nụ hoa, thậm chí có thể nhìn thấv một ít. một làn hương thom kỳ dị nhàn nhạt khó thể phát hiện lan tỏa trong không khí

– Nhân vật cấp Tiên Đế đa phần là có Thứ Thần khí. Luân Hồi Bàn của ta vẫn còn dừng ở cấp bậc Tiên bảo cửu phâm.

Bới vì cám giác được sự áp bách của Đại Đế sắp trở về, Dương Phàm quyết định bằng hết mọi giá phái tăng Pháp bảo bản mạng Luân Hồi Bàn lên cấp bậc Thứ Thần khí.

Mặc dù Luân Hồi Bàn chi là một kiện Tiên bảo cửu phẩm nhưng tài liệu thẩn thông của nó đều vượt xa Tiên bào cùng cấp.

Dương Phàm vung một tay, một cái đĩa tròn tràn đầy tinh quang mông lung màu xám bạc giống như trân bảo hiếm có thế gian ngân lên rồi xoav quanh thản thể hắn sau đó lơ lửng trên đinh đâu.

Đây là một kiện Pháp bảo bản mạng đẩv đủ linh tính, không cần Dương Phàm chi huv nó có thê tự động hộ chủ.

Lúc trước Thích Võ Quang Kim Tiên bát trọng bị Luân Hồi Bàn tự động hộ chủ đánh bại, kỳ thật hắn bại cũng không oan.

Bới VÌ kiện Pháp bảo bán mạng nàv không cẩn chi huy. có thể giúp chủ nhân ngăn cản công kích của một vị Tiên Đế bình thường.

Ầm… òng-

Một cỗ ý chí chúa tể thiên địa nhưuỵ năng của thiên địa bắt đầu khới động trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch.

Toàn bộ không gian Mệnh Hạch mâv đen cuồn cuộn, lôi điện nhảv múa điên cuồng, gió bào tàn phá khắp nơi.

Nữ Thần sợ tới mức phát run, tránh, ớ một góc.

– Ngươi không cần phải sợ.

Dương Phàm thấp giọng an ủi.

Biến hóa của thiên địa vừa rồi chi trong một ý niệm của hắn.

Ý chí của hắn chính là chúa tể trong Tiểu thế giới rộng lớn này. cũng đại biểu cho thiên đạo hư vô mờ mịt.

Dương Phàm có thể đặt ra quv tắc cho nơi nàv.

Tuv nhiên giờ phút nàv hắn chi muốn mượn lực lượng của thế giới Mệnh Hạch ngưng luyện Luân Hòi Bàn thêm một bước nữa.

ÔỎÔ!

Luân Hồi Bàn nớ rộ tia sáng kỳ dị và tinh quang mòng lung, trong vùng thiên địa này có một cỗ lực lượng vô hình không thể nắm lấy hóa thành ngàn vạn dòng chảv nhó rót vào trong đó.

Những lực lượng huvền bí nàv bao gồm Luân hồỊ nhân quả, số mệnh thần bí không thể nắm lấy.

Cứ như vậy. Luân Hồi Bàn xoav quanh trên đinh đẩu không ngừng ngân lên, giẳng co chừng ba ngày ba đêm.

Ba ngàv ba đêm sau, hình thái cùng lực lượng của Luân bàn xám bạc mông lung kia nhìn qua không có biến hóa gì.

Dường như… Không được nâng cao năng lực.

Khóe miệng Dương Phàm mim cười, chăm chú nhìn Luân Hồi Bàn thoạt nhìn càng huvênbí mờ mịt này, có vài phân cám giác thành tựu.

Mặc dù về mặt uy năng lực lượng dường như không được nâng cao gì cả nhung Dương Phàm hiểu được Luân Hồi Bàn đã tăng lẻn nửa cấp bậc.

Loại biến hóa này giống như sự khác biệt giữa Chí Bảo Long Khí cùng Truyền thừa Linh bảo khác ớ Phàm giới.

Nếu chất liệu ngang nhau. Chí Báo Long Khí quý báu hơn Truyền thừa Linh bào gấp mười, gấp trăm lẩn.

Luân Hồi Bàn lúc nàv cũng như thế. Tác dụng tiềm ẩn của nó nhin không thấy sờ không được, lại mơ hô sinh ra tác dụng.

Bước đẩu tiên: uần khi – hoàn thành!

Dương Phàm hít sâu một hơi. đột nhiên lại giang rộng hai tay.

Ằm ầm ầm!

Tinh thần ý chí của chúa tể thiên địa lại tràn ngập toàn bộ không gian Mệnh Hạch và dẫn động lực lượng thế giới mênh mông vô hạn.

Đột nhiên, Cửu Thiên Thẩn Lỏi lóe lên hào quang chín màu sinh ra trong thế giới.

Chi chi~~

Lôi quang chín màu từ khắp noi vọt tới. từng tia lôi điện nhó bé từ trên trời giáng xuống, đánh lên Luân Hồi Bàn.

Lúc đẩu trên Luân Hồi Bàn nớ rộ tinh quang rực rỡ, lẩn lượt thông qua Luân hồi hao mòn những lực lượng này.

Nhưng lực lượng của thế giớii há chi đon giản như thế?

Sau đó. Luân Hồi Bàn trải qua vô số lực lượng như lôi quang chín màu. diễm quang năm màu. cực băng hàn khí nguvẻn từ thản quang… rèn luyện.

Sau vài canh giờ. Luân Hồi Bàn bị đánh thủng lỗ chỗ. chi còn một hơi.

Ngav cả khí linh trong Luân Hồi Bàn cũng như chi mành treo chuông.

Hây!

Dương Phàm thét dài một tiếng như sám rền, tất cả lực lượng mãnh liệt trong thiên địa tan thành mâv khói.

Bước thứ hai: Tinh luyện – hoàn thành!

Thav vào đó là một cỗ khí tức sinh mệnh vô cùng vô tận lấy đại thụ Diễn Sinh làm trung tâm hóa thành nước sông chàv cuồn cuộn rót vào trong Luân Hồi Bàn.

Không đến nửa ngày. Luân Hồi Bàn hồi phục nguvên khỊ tinh quang sáng ngời lấp lánh, giông như trân bảo hiếm có thế gian, khí linh cũng dư thừa thán lực.

Dương Phàm gật gật đẩu.

Bước thứ ba: Viên quang- hoàn thành!

Tiếp theo, phải trải qua bước thứtư mà Dương Phàm cũng không nắm chắc: Luân hồi.

“ô” một tiếng. Luân Hồi Bàn lóe lên một tia tinh quang rực rỡ. nớ rộ lục lượng khổng lồ kinh khiếp quỷ thẩn trong Tiểu thế giới.

Khoảnh khắc tỏa sáng đó khiến toàn bộ Tiểu thế giới ảm đạm thất sắc.

Ngay sau đó. Luân Hồi Bàn xẹt qua một đường cong tròn, ngang nhiên oanh kích lên đại thụ Diễn Sinh.

Đại thụ Diễn Sinh khẽ nan lên. lốc xoáv Đại Luân Hồi vô hình bao phủ Luân Hồi Bàn.

Ba!

Trong mắt Dương Phàm xẹt tinh quang, đánh ra một chường. Lòng bàn tav hắn hiện lên một Luân Hôi Môn nhó. Luân Hồi Bàn mẻ ly lớn băng bàn tay gào thét gay ra. mòng lung trong suốt như tiểu Tinh linh, xoav tròn quanh thản hắn.

– Ha ha ha. Áo nghĩa của Luân hồi đổng dạng có thể dùng lên khí vật không phải sinh linh.

Dương Phàm cười dài một tiếng, trong lòng khẽ thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng Dương Phàm đặt Luân Hồi Bàn mê ly bang bàn tay lên trên một chạc cây Diễn Sinh.

Mỗi thòi mỗi khắc đại thụ Diễn Sinh đểu sinh trướng, Luân Hồi Bàn được hướng thành quá. dưới vận lực dẫn dắt cũng trướng thành nhanh hơn.

Dương Phàm ngồi xếp bang trăm năm thậm chí thúc giục lực lượng cấm ky của thời gian khiên cho sự trướng thành tự nhiên của Luân Hồi Bàn được tăng nhanh mấy vạn lần.

Trăm năm sau.

Luân Hồi Bàn khôi phục dáng vẻ vốn có. có thêm một cỗ sinh mệnh linh tính. Mặt ngoài phát ra tinh quang mòng lung huvễn lệ, giống như trân bảo quv hiếm nhất thế gian.

Dương Phàm cảm giác cấp bậc của Luân Hồi Bàn ít nhất lại tăng lên một nửa cấp. đồng thời có tiềm lực vô hạn.

Có thành công này, Dương Phàm lặp tức rời khói không gian Mệnh Hạch, thông qua Tiên Hông chiếu rọi hiện thản ớ Luân Hòi Tinh Bảo.

Đúng lúc Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư đểu có mặt.

– Đại sư. xin mời xem qua kiện Pháp bảo nàv của ta.

Ý niệm Dương Phàm khẽ động, Luân Hồi Bàn như tiểu Tinh linh hoạt bát xoav một vòng quanh hắn, rơi vào trong tay Thiên tượng đại sư, còn hoạt bát nhảv lên trong lòng bàn tav lão vài lần.

Thiên tượng đại sư thất thẩn trong khoảnh khắc, nhìn chẳm chẳm Luân Hồi Bàn này, đua tav khẽ chạm vào.

Hô!

Thật lâu sau. lão hít một hơi dài ánh mắt không thể dời đi:

– Đây là Pháp bào có linh tính nhất mà ta từng chừng kiến. Cho dù là Thẩn khí ta từng gặp cũng không băng. Mặc dù mới miễn cưỡng đạt tới cấp bậc Thứ Thân khí nhung tiêm lực của nó vượt qua Thẩn khí.

– Tiềm lực vượt qua Thẩn khí!

Lời nói vừa ra. Đặng Thi Dao kinh hô thất sắc!

Mặc đù không ngoài dự đoán của Dương Phàm, nhưng hắn cũng có vài phần ngạc nhiên vui mừng, mim cười gật đẩu:

– Nếu đạt tới Thứ Thán khi, vậy mục đích của ta cũng đã đạt tói.

– Cái gì! Ngươi nói kiện Thứ Thần khí này là do ngươi luvện chế thành?

Thiên tượng đại sư khiếp sợ vô cùng.

Là Tỏng sư luvện khí nổi tiếng thất giới, cho dù lão muốn luvện chế ra một kiện Thứ Thẩn khí thì độ khó cũng rất lớn. Huống chi là kiện Thứ Thẩn khí có linh tính và tiềm lực vô hạn bậc nàv.

Dương Phàm không phái Luyện khí sư nhung lại làm được điểm ấy.

Khuôn mặt Thiên tượng đại sư không khói co giật một chút.

Lão kéo tav Dương Phàm, giọng dồn dập nói:

– Theo ta thấv. đâv là một kiện Thứ Thản khí được thiên địa chiêu cố, tiềm lực không thê đo lường. Không phải đại năng kinh thiên vĩ địa căn bản không thể ban cho nó loại vận lực này.

– Ha ha. Ta không am hiểu luvện khí. bới vì đứng ỡ trinh tự bất đồng, nên ta mới có thể ban cho nó thứ nàV.

Dương Phàm mim cười, một cái hư quang luân hình xuất hiện bao tnìm lên hắn.

Nhìn hư quang luân hình biến mất. Thiên tượng đại sư muổn nói lại thôi.

Có một số việc không phải dựa vào ngôn ngữ có thể nói rõ.

Trong nháv mắt Dương Phàm trớ lại Bích Dao cung.

Trăm năm nay đại triển thẩn uy trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch, hắn cảm thấv dường như mình không gì không làm được.

Đại Đế, các ngươi cũng là không gì không làm được sao?

Dương Phàm sinh ra vài tia hứng thú. đột nhiên cảm thấy được minh vị tất không thể khiêu chiến Đại Đế.

– Đại Để còn chưa trở về sao?

Dương Phàm mim cười hòi Vân Vũ Tịch, lại phát hiện thẩn sắc Vân Vũ Tịch có chút khỏngbìrih thường.

– Xảy ra chuvện gì?

Dương Phàm vội vàng hỏi. Hắn thảm nghĩ: “Chẳng lẽ, Đại Đế thật sự đã trớ lại rồi?”

– Xảv ra chuyện gì?

Dương Phàm cảm thấv sự khác thường trong thẩn sắc của Vũ Tịch.

Ngay sau đó hắn đột nhiên thấv được sự khác lạ trong khuê phòng.

Trong phòng trúc, trừ hắn ra còn có một người!

Dương Phàm trống rồng xuất hiện tại đây cho nên không cảm giác được trước tiên.

Cái “người” này dung nhập vào vùng thiên địa này cùng tự nhiên, nếu không phái cành giới cảm quan của Dương Phàm siêu nhiên vô cùng chi sợ còn không dễ dàng phát hiện nhanh như vậy.

Chấn động tâm thẩn, ánh mắt Dương Phàm nhìn chẳm chẳm vào bên kia bàn trà.

Trên bàn trà có một ly trà.

Hắn đương nhiên không nhìn vào chén trà mà là nhin vào nam nhản trước bàn trà.

Mặc dù dung nhập hư không tự nhiên cũng không trốn khỏi cảm quan của Dương Phàm.

– Ha ha, ngươi chính là Dương Phàm hả. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Thanh âm của nam nhản ôn hòa giàu từ tính vang lên trong phòng giống như tiếng trời.

Chi vẹn vẹn là một thanh âm được ban cho mị lực vô hạn.

Khó thể đoán được chủ nhân của thanh âm nàv có được dung mạo và khí chất tuấn mỹ cỡ nào.

Nhưng khi ánh mắt Dương Phàm nhìn thấv tướng mạo của nam nhân này. phát hiện hắn có một gương mặt bình thường, nhung lại rất thu hút.

Điểm sáng duv nhất chính là đôi con ngươi màu lam nhạt nớ rộ hào quang mộng huyễn mê ly.

Đôi mắt này. chi sợ có thể khiến bất kỳ nữ nhản nào không thể tự kiểm chế.

Mà nam nhân nàv khí chất cao nhã, lịch sự, nói cười như gió nhẹ. Mỗi một động tác thẩn thái đều ngầm phù họp với thiên địa tụ nhiên, được giao cho một loại ôn hòa như nước.

“Suối nước nóng?”

Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Dương Phàm.

Cái nhìn đẩu tiên nhìn vào nam nhân này đồng thời ờ trong khuẻ phòng của Vũ Tịch, Dương Phàm không tự chủ sinh ra địch V.

– Dương đại ca. muội giới thiệu với huynh…

– Không cẩn giới thiệu. Vị này chắc là Phù Lâm Tiên Đế có danh hiệu đệ nhất tân tú của Thiên giới hả?

Dương Phàm tùy ý ngồi, dường như nửa chủ nhân, nhìn thẳng Phù Lâm Tiên Đế, không ngừng đánh giá.

ở trong cảm quan của hắn. Phù Lâm Tiên Đế nhưmột đại dương mênh mông, sâu không lường được đồng thời ẩn chứa bác đại vô hạn và bao dung.

Yên tĩnh, ôn nhu. ôn hòa. văn nhã.

Đâv là đặc tính mà cảm quan của Dương Phàm bắt giữ được.

– Hai người biết nhau?

Vân Vũ Tịch có chút kv quái.

– Nghĩ đến vị Dương đạo hữu này hẳn là giòi về suy tinh, liếc mắt một cái nhin ra thản phận của ta.

Phù Lâm Tiên Đế lại cười nói, cũng không bời vì sự có mặt của Dương Phàm mà có gì mất tự nhiên.

Dương Phàm trầm mặc không nói. hết sức lãnh đạm đối với thái độ của Phù Lâm Tiên

Đế.

Bầu không khí trong phòng lập tức có chút tẻ nhạt.

Vân Vũ Tịch có chút ngượng ngùng, vội vàng thẩn niệm truyền âm:

– Dương đại ca. Phù Lâm Tiên Đế là bạn tốt của muội trong đạo khí nhạc. thegioitruyen.comh như vậy là không tôn trọng người ta.

– Tòn trọng?

Dương Phàm cười lạnh, giọng chắc nịch không thể phủ nhặn:

– Ta sẽ không tôn trọng một người từng hạ sát thủ với ta.

Kiếp trước. Lam Ngân Quán mang theo Tinh Không Thành Lũv buông xuống Thiên Thẩn Tinh, khôngtiếc làm cho ức vạn sinh linh của cả tinh cầu chôn cùng cũng phái giết chết hắn.

Chỗ dựa sau lung của Lam Ngân Quán kia chính là Phù Lâm Tiên Đế.

Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, Dương Phàm từng nhiều phen suy tính, hoàn toàn xác định Phù Lâm Tiên Đe này chinh là đại địch muốn đẩy mình vào chỗ chết.

Thử nghĩ: Đối với một người như vậy, Dương Phàm làm sao nể mặt hắn.

– Nãy giờ Dương đạo hữu không nói gì. dường như có chút ý kiến với Phù Lâm.

Phù Lâm Tiên Đế tươi cười, trên khuôn mặt bình thường kia lại mẻ người như thế.

Dối trá!

Dương Phàm ngược lại thẳng thắn nói:

– Chẳng những Dương mồ có ý kiến vói ngươi, cũng có ý giết ngươi.

Lời nói của hắn vô cùng thẳng thắn vô tư.

Đối với loại ngụv quản tử này. Dương Phàm cũng lười lá mặt lá trái với hắn.

– Dương đại ca…

Vân Vũ Tịch biên sắc, vội vàng nhắc nhớ hắn.

Phù Lâm Tiên Đế là khách của nàng, Dương Phàm như vậy quả thật có chút không lễ phép.

– Dương đạo hữu có thể nói rõ ràng hav không? Chúng ta gặp mặt lần đẩu tiên, tại sao như hu vá hái thâm cừu?

Phù Lâm Tiên Đế tươi cười ấm áp nhưtrước, thinh giáo không ngại phiền.

Ngươi già bộ với ta?

Khinh bi trong lòng Dương Phàm đối với người nàv lại càng đạt tới mức tận cùng.

– Tốt. tốt tốt.

Dương Phàm không giận ngược lại cười nói:

– Lam Ngân Quán cùng ngươi có quan hệ gì?

– Hắn là một người đường đệ (em họ) bà con xa của ta.

Phù Lâm Tiên Đế trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc.

– Năm đó. Lam Ngân Quân khống chế Tinh Không Thành Lũv. ỡ Vực ngoại Tinh Hà vì giết chết Dương mồ không tiếc hủy diệt cả một tinh cầu. Việc này ngươi có biết không?

Dương Phàm lạnh lùng cười.

– Lại có việc này?

Trên mặt Phù Lâm Tiên Đế hiện lên một tia tức giận, sau đó nửa tin nửa ngờ nói:

– Đường đệ kia của ta vì sao lại làm ra chuvện nàv. Xin hòi Dương đạo hữu có chứng cớ

gì?

– Chứng cớ?

Dương Phàm ngẩn ra.

Nếu nói chứng cớ, hắn thật sự không có.

– Vậy có nhân chứng gì hav không? Chi cẩn kiểm chứng việc này, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Phù Lâm Tiên Đế nói rất nghiêm túc, trong lời nói có một loại thán thiện kỳ dị, khiển ngươi vô hình trung bị cuốn hút.

Người không rõ chân tướng hon phân nửa sẽ theo chủ quan mà đứng về phía Phù Lâm.

Nhưng Dương Phàm là ai. làm sao dễ dàng lừa dối.

– Nhân chứng?

Dương Phàm cười cười:

– Cả viên tinh cầu đêu bị hủy diệt, nhân chứng vật chứng đêu bị tiêu hủy. Kế hoạch của các ngươi thật đúng là đủ chu đáo.

Đương nhiên trên Thiên Thần Tinh cũng có mấy người còn sổng rời đi. Bao gồm đệ tử Phương Chân, cùng với Lãnh Kiếm Phong, Hoa Nguyệt…

Nhưng những người nàv lúc đó bị Cửu Kiếm Di Chi truyền tống đi, không thấy được cảnh tượng khi đó.

– Dương đại ca. Nơi này có thể nào có hiểu lẩm gì chăng?

Vân Vũ Tịch không kìm nổi hòi.

Nàng thật sự không thể tin tướng. Phù Lâm Tiên Đế ôn nhu văn nhã, một nam nhân gần như hoàn mỹ lại làm ra chuvện như vậv.

– Cũng thôi. Việc nàv khôngnói nữa. đối với Phù Lâm các hạ mà nói có lẽ thật sự là một sự “Hiểu lầm”.

Dương Phàm không nói tới đề tài này nữa.

Không nhân chứng cũng không có vật chứng. Cho dù nói như thế nào cũng đều uổng công.

Dương Phàm ngược lại có thể đem trí nhớ năm đó chiếu lại bang thủ đoạn hình ánh.

Nhưng vấn đề là. tói trình tự Tiên Đế. cho dù trống rỗng chế tạo một đoạn hình ảnh giả cùng hết sức dễ dàng.

Cho nên Dương Phàm dứt khoát không nói nữa.

Nói nhiều tới đâu cũng không bang sự thật như hành động thực tế.

Kế tiếp trong phòng liên tiếp tè nhạt. Vân Vũ Tịch cảm giác rất không tự nhiên.

Phù Lâm Tiên Đế ngược lại nói cười tự nhiên, lúc nói thòa thuê thậm chí trực tiếp bó qua sự tôn tại của Dương Phàm.

Nhưng Vân Vũ Tịch rõ ràng lộ vẻ thiếu hứng thú.

Phù Lâm Tiên Đế rất nhanh nhin ra. đứng dậv ôm quvển nói:

– Hôm nay có thẻ gặp tu thế oai hùng của Dương đạo hữu. chính là vinh hạnh của Phù Lâm.

Rõ ràng hắn muốn cáo từ.

Tronglòng Vân VũTịch có chút loạn, cũng không có tâm tình lưu hắn lại.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn thẳng.

Dưới loại tình huống này. Phù Lâm Tiên Đế lại cám giác một chút xấu hổ. cuối cùng lại cươi fnói:

– Tin tưởng lời nói lúc trước theo lời Dương đạo hữu đểu là hiểu lầm. Trong Thiên giới này, Phù Lâm đắc tội không ít tiểu nhân, bới vậy chuvện vu oan hãm hại trước kia không phải không có.

Dứt lời hắn chuẩn bị ròi đi.

– Đứng lại.

Một thanh âm lãnh đạm truvển đến.

– Dương đạo hữu có gì chi bảo?

– Muốn đi thì đi, ngươi coi Vân Tiêu cung nàv là vườn rau?

Dương Phàm lạnh lùng cười, cảm quan Đại Luân Hồibao phủ Phù Lâm Tiên Đế.

Sắc mặt Phù Lâm Tiên Đế biến đổi. hắn mơ hồ cảm giác linh hồn và sinh mệnh của mình bị một cồ lực lượng vô hirih ngăn chặn.

Cho dù khí tức của hắn hoàn toàn dung nhập tự nhiên cùng thiên địa cũng không thể loại bỏ cảm giác mạng như chi mành treo chuông này.

– Quan hệ giữa Phù Lâm cùng Cửu Công chúa là hào hữu nhạc đạo không tồi. ở Thiên giới nàv cũng không phải bí mật gì. Cho dù lúc Đại Đế ớ nhà, Phù Lâm tới làm khách cũng đà vài lần.

Phù Lâm Tiên Đế rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cuối cùng nói lòi khẩn thiết:

– Nếu Dương đạo hữu cho rang như vậy vi phạm quy tắc của Vân Tiêu cung, có thể trừng phạt ta.

– Trừng phạt?

Dương Phàm vừa chuẩn bị lên tiếng lại cảm nhận được ánh mắt cầu xin của Vân Vũ Tịch: “Dương đại ca, không cân làm khó Phù Lâm nữa”.

Làm khó?

Trong lòng Dương Phàm sirih ra lửa giận vô hình.

Nhưng hắn lại thav đổi ý nghĩ, Vân Vũ Tịch căn bản không biết bản chất ngụy quản tử của Phù Lâm Tiên Đế này, hai người còn có quan hệ hào hữu không tồi. Hiện tại hắn làm khó nguời này. ngược lại sẽ mang đến cơ hội cho tình địch.

Cùng lúc đó. một cỗ khí tức kiểm đạo lạnh băng từ noi nào đó của Vân Tiêu cung truyền đến. tập trung Dương Phàm.

Người ra tay chính là Ám Thiên.

Đổi vói Ám Thiên có thể khống chế giam cẩm thòi không, Dương Phàm cố ky rất sâu.

Cuối cùng hắn hiểu được, muốn lưu Phù Lâm Tiên Đế ở lại Vân Tiêu cung có chút không sự thật.

Hiên nhiên Phù Lâm Tiên Đế cùng Ám Thiên kia là hảo hữu quan hệ không tồi.

– Coi nhưxong. Nếu là hào hữu cùa Vũ Tịch, ta cũng không làm khó dễ ngươi.

Dương Phàm cười cười, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, cùng Vũ Tịch tiễn Phù Lâm Tiên Đế rời đi.

Phù Lâm Tiên Đế thớ dài một hơi. cảm giác bị Dương Phàm tập trung thật sự không dễ chịu.

Đợi cho Phù Lâm Tiên Đe rời đi, Vân Vũ Tịch kéo tav Dương Phàm, đôi mắt đẹp nhin chẳm chẳm hắn:

– Dương đại ca. Mọi điều thegioitruyen.comh nói đều là thật?

– Thiên chân vạn xác.

Dương Phàm vung tay. trước mặt hai người hiện lẻn một quầng sáng xanh biếc, phía trên hiện lên từng hình ảnh. Chính là toàn bộ quá trình lúc trước Lam Ngân Quân hủv diệt cà Thiên Thẩn Tinh.

Lúc ấy Dương Phàm cũng bị bức đến tuvệt cảnh nổ tan xác mà chết, tiến vào Đại Luân Hồi.

– Điều này… làm sao có thể… Phù Lâm là người nhưvậv…

Trong mắt Vân Vũ Tịch lộ ra thất vọng và thương tâm nhàn nhạt.

Một nam nhân từng có cảm tình, một bạn tốt từng được coi là tri kỷ không ngờ lại là một người như thế này.

Dương Phàm xem biến hóa tình cảm của Vân Vũ Tịch vào trong mắt. nhẹ giọng an ủi nàng một lát.

Đợi sau khi tâm tình Vân Vũ Tịch bình tĩnh, Dương Phàm lặng yên rời đi.

– Dương đại ca!

Vân Vũ Tịch ý thức được không ồn, chờ khi nàng phản ứng lại thì Dương Phàm đã sớm khỏngbiết tung tích.

Dương Phàm đi nơi nào?

Đây cũng không phải là một vấn đề thám ảo gì.

ở ngoài Vân Tiêu cung mấv ngàn ức dặm, một nơi núi hoang sươngmù.

Ông-

Một hư quang luân hình trống rồng hiện ra. lộ ra thân hình Dương Phàm.

Hắn nhìn phia trước, ánh mắt xuyên thấu tầng tảng chướng ngại trong không gian, thấv được một bóng người vội vàng rời đi.

Thản hình thon dài của Phù Lâm Tiên Đế xuvẻn qua trong tầng mây tiên vụ. thi thoảng thi triển Đại na di. Mỗi một lần na di đểu có thể đi được quãng đường mấy trăm ức dặm.

Dương Phàm lạnh lùng cười, bị một tẩng hu quang luân hình bao phủ, hoàn toàn ngăn cách cùng thiên địa này.

Bá!

Hắn lặng yên biển mất. đi theo như âm hồn.

– Cường già Huvển Tiên nhị trọng, tu vi thẩn thông thậm chí tâm kế cẩn thận đểu vượt xa Ảm Quv. Muốn giết hắn có khó khăn nhất định, trước tiên phải rời xa Vân Tiêu cung, tìm một nơi thích họp. Nếu không một khi bị cường giả khác quấy nhiễu sẽ rất khó thành công.

Trong lòng Dương Phàm âm thẩm tính toán. Hắn phái gạt bò tình địch này khói thế gian.

Người này chẳng những là tình địch của Dương Phàm mà còn là thủ phạm chính đứng sau màn giết chết hắn kiếp trước!

Dương Phàm cùng không che giấu sát khí mành liệt trong lòng, lặng yên không một tiếng động truy tung Phù Lâm Tiên Đê.

Hắn được một tầng hư quang luân hình bao phủ, ngăn cách cùng thiên địa. dùng lực lượng Luân hồi thủ hộ và cắt đứt nhản quả, không lo lắngbị cảm ứng tới.

Phù Lâm Tiên Đế hành động vộiv àng. thi thoáng thi triển Đại na di, dẩn dẩn ròi xa Vân Tiêu cung đông thời còn không có dâu hiệu giảm tốc.

Dương Phàm khó thể đoán phủ đệ của Phù Lâm Tiên Đế này cách Vân Tiêu cung bao xa.

Nghĩ tới đây. hắn lấv ra một viên ngọc giản, trong đó có bản đồ của La Thiên Tiên Cành.

Rất nhanh tìm được Phù Lâm Cành nơi ở của Phù Lâm Tiên Đế.

Ổ!

Dương Phàm đột nhiên phát hiện hướng đi của Phù Lâm Tiên Đế cũng không phải hoàn toàn hướng về Phù Lâm Cảnh.

Nói cách khác, có thể Phù Lâm Tiên Đế không phái về địa bàn của mình.

Dương Phàm hơi chút trầm ngâm tiếp tục đi theo.

Khoảng nửa ngàv sau, ước chừng phi hành địa vực một phẩn hai mươi của La Thiên Tiên Cảnh.

Lúc này tốc độ của Phù Lâm Tiên Đế mới từ từ chậm lại. dường như sắp đến noi.

Thời gian nửa ngày nhin thì ngắn nhưng với tốc độ phi hành của Tiên Đế. nháy mắt là mấv trăm vạn dặm thậm chí hơn ngàn vạn dặm. Thi thoảng một lần đại na di có thể vượt qua khoảng cách mấv trăm ức dặm.

Khó thể tướng tượng, hai người này đã vượt qua quãng đường xa xôi cỡ nào.

Nếu đổi là tiên nhản binh thường, phi hành mấy ức năm cũng khôngbẳng được một phản trăm.

Bới vậy có thể thấv được, trình tự Tiên Đế đích xác đứng ớ đinh thất giới.

Dương Phàm lại xem xét ngọc giàn phát hiện gần đây dường như không có thế lực gì. Nơi nàv cách Phù Lâm Cánh chăng qua là vạn ức dặm.

NhưngPhùLâm Tiên Đế phi hành một lát tiến vào một vùng núi sông mây mù lượn lờ.

Trên vị tríbiẻn cảnh có một tấm bia đá sừng sững thiên địa: LamNgản phủ!

Lam Ngân phủ!

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, khóe miệng nhếch lẻn một đường cong. Hắn đã đoán ra cái gì.

Bá!

Phù Lâm Tiên Đế thuắn di một cái, biến mất.

Cùng lúc đó ớ một trọng địa của Lam Ngán phủ.

Trong điện phủ xa hoa tinh mỹ, một nam nhân tóc lam đang ngồi ngav ngắn trên trận đài. nhắm mắt tu luyện.

Đột nhiên một đạo lam quang dịu dàng ngưng thật ớ phia sau hắn, hiện ra một tharứi niên lam đổng (con ngươi).

– Người nào???

Lam Ngân Quân hoàng sợ hô nhó một tiếng, sau đó thờ ra một hơi dài:

– Thíra là biểu ca.

– Ha ha. Tu vi của ngươi trong mười mấv vạn năm gần đâv đột nhiên tăng mạnh, không ngờ có thê phát hiện được sự tồn tại của ta.

Phù Lâm Tiên Đế tươi cười hớn hớ nói.

– Đâv đều nhờ có sự tương trợ thật lớn của biểu ca. nếu không ta cũng không thể đắc chứng Huvẻn Tiên, tấn chức Tiên Đế.

Lam Ngân Quân nói giọng tâng bốc.

Mặc dù hiện giờ hai người đểu là Tiên Đế nhưng Lam Ngân Quán hiểu được với tu vi mới vào cảnh giới Huvển Tiên của mình ớ trước mặt biểu ca Huvển Tiên nhị trọng đinh căn bản không có sức phán kháng.

– Ta mới trờ về từ Vân Tiêu cung, có một chuyện rất trọng yếu.

Giọng điệu Phù Lâm Tiên Đế hơi chuvển, sắc mặt ngưng trọng.

Nụ cười trên mặt Lam Ngân Quân thu lại. nghiêm túc nói:

– Không phái biêu ca đi Vân Tiêu cung gặp mặt giai nhân, thuận tiện xem xét Dương Kỳ kia có phải người phi thăng Dương Phàm hav không sao?

Hắn lại cười cười:

– Biểu ca chi cẩn đưa tướng mạo cùng linh hòn khí tức của hắn ra. tiểu đệ có thể nhận ra.

– Không cần.

Trong mắt Phù Lâm Tiên Đế lóe ra một đạo lệ quang:

– Người kia chính là Dương Phàm vượt qua Luân hồi mà đến. Thôi diễn của Phạm Nguvệt Tinh Tôn thiên chân vạn xác.

– Nếu nhìn thấu thân phận của hắn, biểu ca có bắt giết hắn hav không?

Lam Ngân Quân hòi hợt nói.

Với trình tự của bọn họ. nhìn xuống thiên địa vạn vật. Giết một tiên nhân binh thường còn đơn giản hơn so với bóp chết một con kiến.

– Giết hắn?

Phù Lâm Tiên Đế nhướng mày. sắc mặt ngưng trọng nói:

– Ta cổ ý tới nhắc nhớ ngươi, tốt nhất trớ về Phù Lâm Cảnh của ta.

– Biểu ca. Đây… rốt cục là chuvệngì xảy ra?

Lam Ngán Quân cảm thấy được tính nghiêm trọng của chuvện này.

Biểu ca ớ trong mắt hắn luôn là lâm nguv không sợ, nắm chắc thắng lợi, chua từng thấv loại thẩn thái này.

Đúng lúc nàv.

– Ha ha. Nhị vị tán gẫu vui vẻ không?

Trong đại điện xa hoa trống rồng xuất hiện một thiếu niên từ hư quang luân hình đi ra, cười rúm tim nhìn hai người.

– Ngươi là ai. vì sao xuất hiện ỡ nơi này?

Lam Ngân Quân quát lạnh một tiếng, trong lòng kinh hãi.

Lam Ngán phủ của hắn cấm chế tầng tầng, nơi này lại càng là cấm địa, muốn tìm được vị trí cũng không dễ dàng càng không nói đến tiến vào thoải mái như vậy.

Khoảnh khắc nhìn thấv Dương Phàm, sắc mặt Phù Lâm Tiên Đế đại biến:

– Hắn theo tới như thế nào?

Với tâm trí của hắn có thể đoán được khẳng định Dương Phàm theo sau hắn mà hắn lại không chút phát giác. Thẩn thông của ngươi nàv không khói quá đáng sợ.

– Ha ha. Ngay cà lão bang hữu ngươi cũng không nhặn ra sao?

Thản hirih Dương Phàm rung động, đột nhiên hóa thành bộ dạng kiềp trước, sinh khí trên nguời trong phút chốc xói mòn. trở thành một thản thê già khô.

Đây chính là bộ dạng năm đó đổi mặt với Lam Ngân Quản.

– Là ngươi…

Con ngươi Lam Ngân Quân co rút lại. sau đó lộ ra vẻ mừng nhưđiẻn.

– Ha ha ha! Không ngờ ngươi dám đua tới tận cửa. Biểu ca. để tiểu đệ bắt hắn.

Lam Ngán Quân cười điên cuồng một tiếng.

Giờ khắc nàv hắn nghĩ tới Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huvết trong truvển thuyết kia.

Nghịch Thẩn Huyết xuất hiện tại hạ giới mà thòng đạo hai giới cùng không gian Phàm giới đêu khó thê chịu được nhân vật cấp bậc Chân Tiên thượng vị trớ lên. Cho dù bọn họ biết cũng không thể hạ giới.

Mà giờ phút này đối phương lại chủ động dâng lẻn tận cửa.

Cũng không chờ Phù Lâm Tiên Đế phản ứng lại, Lam Ngân Quán nan một tay, một sợi xích sắt màu vàng quản tói Dương Phàm như tia chóp.

– Không nên!

Phù Lâm Tiên Đế đã không kịp ngăn cản. Đương nhiên hắn hiểu được với trinh tự mới vào Tiên Đế của đường đệ căn bán không phải đối thủ của người nàv.

Không kịp ngăn cản. hắn đành phải nghĩ cách cứu viện. Ý niệm khẽ động, một lốc xoáv màu lam phạm vi vạn trượng đột nhiên xuất hiện từ hư không, bành trướng phá vỡ cả đại điện.

Một tiếng “Ẳm” vang lên, cả đại điện xa hoa hóa thành một đống mảnh vỡ vụn vặt, sau đó lốc xoáv màu lam vốn đã khổng lồ lại điên cuồng khuếch trương. Bên trong dòng nước màu lam cuôn cuộn mành liệt, một cái cửa ra vào sâu không thấv đáv truvẻn ra lực hút khủng bố.

Dương Phàm cảm giác thân hình của mình bị một cỗ lực lượng chí nhu khó thể chống cự lôi kéo.

Hắn vận chuvển thần thông pháp lực. tinh thần ý chí cố định hư không, chống lại cỗ lực lôi kéo này.

Mà lúc này xích sắt màu vàng của Lam Ngân Quán cũng quấn quanh hắn.

Mặc dù Phù Lâm Tiên Đế không thể thương tổn Dương Phàm nhưng lại hình thành kiểm chế nhất định đủ để bào vệ Lam Ngân Quân.

Lam Ngán Quân lại không ý thức được điểu nàv. tâm thẩn hắn bị tham lam che phủ, nghĩ răng biêu ca trợ giúp mình bắt người nàv.

– Ha ha ha! Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu, một mình ta đủ rồi.

Tinh thẩn ý chí của Lam Ngân Quân dung nhập vào xích sắt màu vàng, muốn giam cẩm pháp lực và linh hôn Dương Phàm.

Nhưng ngav sau đó, tươi cười trên mặt hắn đọng lại.

Dương Phàm chậm rãi nâng bàn tay trái của mình lên.

Đó là bàn tav trái từ vong từng bị quên lãng.

Chi khoảnh khắc, cả khuôn mặt Lam Ngân Quán nghẹn đó bừng, tất cả pháp lực thẩn thông đểu bị giam cầm. tứ chi treo giữa không trung không ngừng giãy dụa.

Mặc dù bản thể còn ớ Lam Ngân phủ nhung “Ánh thân” của hắn đã bị kéo vào Tiên Hồng Không Gian.

Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi Đại Thiên thế gới. ở thế giới sự thật gọi là bản thể.

Mà bị chiếu rọi vào Tiên Hồng Không Gian thì là “Ánh thân”.

Ánh thân đồng bộ với trạng thái của bản thể.

Dương Phàm cũng chi dùng “Ánh thân” tiến vào Tiên Hồng Không Gian, “Bản thể” vẫn còn ớ thế giới sự thật.

Mà chúng thản hữu thì dùng bản thể hoàn toàn tiến vào vùng đất sống. Bỡi vì Dương Phàm chường khống Tiên Hổng Giới mà bị giới hạn, bản thê khó thê tiến vào trong đó.

Đạt tới trình tự hiện nay. hắn có thể vô hạn cưỡng chế kéo “Ánh thân” của địch nhản vào Tiên Hồng Không Gian, điểu kiện tiên quỵá là đủ hồn lực.

Đây là thẩn thòng nghịch thiên của Tiên Hồng Giới.

Đương nhiên, điểu kiện là cành giới linh hồn của địch nhân tốt nhất là thấp hơn hắn. Thực lực đối thủ càng mạnh, xác suất thành công càng thấp trìr khi phái trà giá rơi xuống một cảnh giới tương ứng.

Giờ phút này. Lam Ngân Quán cũng không hể có sức phản kháng, “Ánh thân” bị kéo vào vùng đất sống.

“Ánh thán” của Dương Phàm ớ trong Tiên Hồng Không Gian bóp chặt cổ họng Lam Ngân Quản, trong nháv mắt phong ấn pháp lực rồi sau đó gạt bò sinh cơ.

Cùng lúc đó. Lam Ngán Quán trong không gian hiện thật ngừng giãy dụa, đột nhiên chết

đi.

Phù Lâm Tiên Đế hoảng hốt: Chi trong nháy mắt hắn nhìn thấy Dương Phàm nâng tav trái lên. đường đệ Lam Ngân Quán đạt tới trinh tự Tiên Đế đã bị giết hoàn toàn.

Đương nhiên linh hồn của Lam Ngân Quân hoặc chuẩn xác là Lam Ngân Tiên Đe tự nhiên sẽ không bị Dương Phàm lãng phị ném vào không gian Mệnh Hạch.

Sau khi tiến vào không gian Mệnh Hạch, không cần Dương Phàm phải xen vào nữa.

ở trong này ý chí của hắn tức là chúa tể. tức là thiên đạo mờ ảo.

Linh hồn của Lam Ngân Quân vừa mới tiến vào, toàn bộ lực lượng của Tiểu thế giới trói buộc lại sau đó bị đại thụ Diễn Sinh cắn nuốt.

Linh hồn Tiên Đế đối với Dương Phàm mới bước vào Diễn Sinh Kỳ mà nói tuy rang không thể cho cảnh giới tăng nhiều nhung cũng coi như thuốc bổ không tồi.

Đinh… Xuy~~

ở một mật địa nào đó trong Lam Ngân phù, khối “Hồn linh” đại biểu Lam Ngân Tiên Đế phát ra tiếng vỡ nát chói tai, chấn động toàn bộ Lam Ngán phủ.

Chi giây lát. toàn thể Lam Ngân phủ đại loạn, một đám tiên nhân kinh khủng muôn dạng.

Lam Ngán Quân đã đạt tói cảnh giới Tiên Đế lại đột nhiên chết đi.

Vẻ mặt Phù Lâm Tiên Đế hoàng sợ nhìn phia Dương Phàm, hắn không biết đường đệ bị giết chết như thế càng đừng nói là giài cứu.

Thế gian này đù sao không có Thiên Thu Vô Ngân thứ hai.

– Ha ha. Hiện tại đến phiên ngươi…

Tay trái tử vong của Dương Phàm hướng về Phù Lâm Tiên Đế.

Lập tức. một cỗ hàn ý tử vong lan khắp toàn thân, Phù Lâm Tiên Đế cảm giác sinh mệnh nguv hiểm, trên người dâng lẻn một cỗ tinh thần ý chí mênh mông bác đại tràn ngập thiên địa rộng lớn này, ngăn cản cỗ lực lượng trong vô hình kia.

Dương Phàm hơi tiếc nuối buông tay trái tử vong. Xem ra Phù Lâm Tiên Đe này cường đại hơn trong tướng tượng khá nhiều.

Hắn đạt tói Huvển Tiên nhị trọng, thực lực vượt qua Tiên Đe bình thường gấp mười, gấp trăm lần. Xác suất thành công của bí kỹ Tiên Hồng của Dương Phàm cũng không lớn.

Cho dù như thể. toàn thân Phù Lâm Tiên Đế ướt đẫm, phàng phất đi dạo Quv Môn Quan một vòng.

– Phù Lâm Tiên Đế. Dương mồ sớm nói qua. ta muốn giết ngươi!

Dương Phàm bình thản tự nhiên mà nói. khóe miệng nhếch lên một tia cười khẽ:

– Nghe nói ngươi giòi về suy tính vận mệnh, có thể biết trước hôm nav ngươi có thể sống sót hav không?

– Phạm Nguyệt Tinh Tòn từng nói, ta sẽ gặp phái một lần đại kiếp nạn, cho dù có thể tránh được cũng không thể trốn tránh mãi.

Phù Lâm Tiên Đế hít sâu một hơi.

Nhưng sau đó. trong mắt hắn bắn ra lệ quang:

– Sau khi đắc chứng Huvển Tiên hình thành tinh thẩn ý chí, mỗi một vị Tiên Đế đểu có khả năng và cơ hội xoay chuyên vận mệnh. Nếu ta có thê tránh được đại kiếp nạn này. liền có cơ hội vấn đinh “Cường giả nghịch thiên” sánh ngang cùng thiên địa.

Trong truyền thuyết, danh hiệu Đại Đế trừ Cừu Thiên Đại La Chí Tôn Tiên ra còn có một đại danh từ – Cường giả nghịch thiên!

Cường giả nghịch thiên, danh như ý nghía chính là pháp lực thẩn thông có thể nghịch thiên.

Bọn họ có thể nghịch chuyển thiên địa, thòi không thậm chí xoay chuvển vận mệnh, chổng lại mệnh trời!

Cảm nhận được cỗ ý chí kiên định bất khuất bộc phát ra từ trên người Phù Lâm Tiên Đế, trong lòng Dương Phàm đột nhiên cảm khái: “Phù Lâm Tiên Đế này thật là có cơ hội trờ thành cường giả nghịch thiên!”

Đây là một cỗ ý chí ngoan cường muốn phát ra khiêu chiến với mệnh tròi.

Người nàv không hổ là đệ nhất tân tú Thiên giới, có thể nói là minh châu diệu thế, con cưng của trời.

– Ha ha ha… Ngav cả Huvển Tiên tam trọng cũng chua đạt tới, còn vọng tường nghịch thiên sửa mệnh.

Dương Phàm cười điên cuồng một tiếng, kinh sợ chín tầng tròi.

Tinh thẩn ý chí của hắn như cự luân vô hình mang theo sóng lớn như nước lũ lịch sử. bác đại mênh mòng, huyền bí tràn đầy, tràn ngập thiên hư vũ nội. tranh đấu với tinh thẩn ý chí của Phù Lâm Tiên Đế.

Sau khi bước vào Diễn Sinh Kỳ, tinh, thẩn ý chí của Dương Phàm từ trạng thái mới nảy sinh được tăng cường ngàn vạn lần. càng không ngừng trưởng thành lớn mạnh dưới sự săn sóc của đại thụ Diễn Sinh và lực lượng của Tiêu thế giới.

Giờ khắc này tinh thẩn ý chí của hắn đã vượt xa Huvển Tiên nhất trọng, có chênh lệch không lớn với Huyền Tiên nhị trọng.

Mà tinh thẩn ý chí huvển kỳ bác đại mênh mông thẩn bí hiểu thấu lực lượng Luân hồi bù lại chênh lệch vê tinh thán ý chí. trong thòi gian ngắn có thê chống lại cùng Phù Lâm Tiên Đế cảnh giới Huyền Tiên nhị trọng đinh.

Trong lòng Phù Lâm Tiên Đế thất kinh. Dương Phàm này rốt cục nắm giữ lực lượng như thế nào, vượt qua Luân hồi mà đến. thực lực biến thái như vậy.

Tuy nhiên trong lòng hắn cũng thớ ra một hơi nhẹ nhõm, trong một thời gian ngắn tinh thân ý chí của Dương Phàm nhiêu nhất là ngang hàng với hắn.

Hắn lo lắng chính là Dương Phàm có thể đã bước vào cảnh giới Huyền Tiên tam trọng, nếu như vậy hắn không có khá năng chạy thoát giữ mạng.

Huyền Tiên tam trọng, cường đại như Ám Thiên nắm giữ lực lượng giam cầm thời không. Đó là nhân vật tối cao của trình tự này.

Hiện tại xác định Dương Phàm còn không bước vào cảnh giới này. trong lòng Phù Lâm Tiên Đế rất yên tâm nhưng không dám sơ sẩy.

Cảm quan Luân hồi của Dương Phàm bắt giữ được tâm lý biến hóa cùng trạng thái tâm tình của Phù Lâm Tiên Đế.

– Thực lực các hạ quá thật không tẩm thường nhung nếu muốn giết Phù Lâm. không tới cảnh giới Huyên Tiên tam trọng, chi sợ còn rất khó khăn.

Phù Lâm Tiên Đế nói cười nhưgió.

Tâm tình của hắn thật đặc biệt, đang chiến đấu mà hời hợt giống như không coi Dương Phàm là địch nhân.

ở trong cám quan của Dương Phàm, hắn nhu một đòng suối nước nóng, một vùng biển rộng sâu không lường được.

Bất kể là ớ loại hoàn cành nào, đổi phương đểu không nóng không giận.

Đây chính là cảnh giới của ngươi?

Hai người chi bang một bước vượt qua hư không trăm ức dặm, đi vào một vùng thế giới biên mây.

La Thiên Tiên Cảnh vốn ờ phía trên chín tầng trời.

Mà nơi này chính là đinh mây của thế giớii Tiên Cảnh, đinh của biển mây.

Chưa đối chiến, hai cỗ tinh thẩn ý chí giao phong trên không không, uy lực kinh thiên hãi địa nổ vang trong thiên địa.

Từng tia dư uy buông xuống khắp nơi. tẩngmâv tan nát. gió lốc tàn phá bừa bãi. cắn nuốt thiên địa.

Mỗi khi có một tia dư uy của tinh thần ý chí hạ xuống đểu lưuu lại một cái hố khổng lồ đường kính trăm vạn dặm ở núi sông đại địa phía dưới.

Ý chí tức là thiên uy. nhìn xuống chư thiên thế giới.

Dưới cỗ tinh thẩn uy năng đáng sợ kia. đám tiên nhân trong Lam Ngân phủ bị áp lực hết hổn hết vía. bó chạy tán loạn.

Không ít tiên nhân trực tiếp bị uy lực lan ra đánh nát. hóa thành bụi bặm.

Chi vẻn vẹn ý chí giao phong giây lát. Lam Ngân phủ tử thương mấy vạn tiên nhản.

Đâv vẫn là hai nhân vật cấp Tiên Đế đã vượt lên trên biển mây chiến đấu.

Chiến đấu giữa hai người kinh thiên địa khiếp quỷ thẩn, từng đợt dao động nối liền nhau truyền khắp các noi Tinh Thiên thế giới.

– Chiến đấu giữa Tiên Đe!

Không ít cường giả cảm nhận được, phản chia thần niệm hoặc tinh thẩn ý chí tới thăm

đò.

– Dương Phàm. Tinh thẩn ý chí của ngươi không thắng ta, hôm nav chẳng những không giết chết ta, ngược lại có khi còn chôn thây nơi này.

Nụ cười của Phù Lâm Tiên Đế như gió êm dịu. mê người như thế.

Mà lọt vào trong mắt Dương Phàm quá thực ghê tởm tới cực điểm.

– Phù Lâm Tiên Đế. Ngươi có tiềm lực có khả năng thành tựu “cường giả nghịch thiên”. Nếu như là một đối thủ đơn thuần, có lẽ Dương mồ sẽ chờ đợi đến cái ngàv đó. Nhưng là… ngươi không xứng!

Hàn ý trong mắt Dương Phàm lóe lên. cười trào phúng.

Ngươi không xứng!

Hắn hoàn toàn xem thường Phù Lâm Tiên Đế. cái loại miệt thị nàv xâm nhập cốt tủy. linh hồn.

Đây là một địch nhân, một địch nhân vô si.

Cho nên, mặc dù Dương Phàm không sợ hắn trướng thành nhung vẫn sẽ bóp chết từ trong trứng nước.

Nghe vậy sắc mặt Phù Lâm Tiên Đế có chút khó coi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục tư thái nói cười tự nhiên.

Tảm tinh của hắn luôn tự đặt vào trạng thái ôn hòa bình tĩnh, gặp phái bất kỳ nguv cơ nào đều có khả năng hóa nguv hiẻm thành bình yên.

Dương Phàm cũng nhìn ra Phù Lâm Tiên Đế không sớ trường về mặt công kích nhưng tuyệt đối là cường giả giòi về phòng ngự.

– Bắt đẩu… Xem ngươi có thể nghịch mệnh được không? Hy vọng cho ta một chút ngạc nhiên vui mừng, đê trò chơi nàv kéo dài một chút.

Dương Phàm đứng trong một vùng hư quang luân hình.

Một cỗ “Cự lực” huvền bí vô hình sinh ra trên đinh đầu hai người.

Trong vô hirih dường như có một cái cự luân dẫn dắt dòng lũ lịch sử vắt ngang trên khôngbiển mây.

Phù Lâm Tiên Đe đột nhiên cảm nhận được nguy cơ không hiểu, một loại lực lượng số mệnh không thể hình dung sinh ra trong thiên địa, khiến hắn mơ hồ không vẻn.

Ầm!

Từ linh hồn truyền đến một tiếng nổ lớn. một tia chóp hư vô từ trong cự luân lốc xoáy trên trời thoáng hiện.

Phù Lâm Tiên Đe muốn tránh lại phát hiện mình hoàn toàn bị tập trung, cho dù chạy đi xa tới đây, chạv tới lĩnh vực không gian, tới Tiểu thế giới cũng không cách nào tránh né.

Phốc!

Thản hình Phù Lâm Tiên Đế lắc lư, sắc mặt hơi trắng, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Đã bị thương!

Mới chi đợt thứ nhất, hắn đã bị thương.

Mặc dù khi tia chóp hư vô kia đánh xuống, tốc độ bị lực lượng của thòi gian làm chậm vài phẩn.

Rất nhiều đại năng của Thiên giới quan sát trận chiến này cũng âm thẳm kinh hãi.

Phù Lâm Tiên Đe ớ Tinh Thiên thế giới tự nhiên là danh tiếng lẫy lừng, có thể nói là nhân vật phong vân.

Mà đổi thủ của hắn lại là một người chưa bao giờ ra mắt.

Đương nhiên, cũng có đại năng nhận ra lai lịch của Dương Phàm.

– Ha ha. Ngươi có thể cảm nhận được nguồn gốc của cỗ lực lượng này không?

Một đợt ra tay của Dương Phàm tạo thành thương tổn cho Phù Lâm Tiên Đế. nhung hắn không vội thừa thắng truy kích.

– Ngươi…

Trong lòng Phù Lâm Tiên Đế hoảng sợ.

Hắn đương nhiên hiểu được nguồn gốc cỗ lực lượng sổ mệnh của Luân hồi này tới từ chính mình.

Nhiều năm trước hắn là thủ phạm chính giết chết Dương Phàm, càng bị lây dính nghiệp lực hủy diệt một viên tinh cầu.

Dương Phàm đem cỗ lục lượng số mệnh này bắn ngược trờ về, trực tiếp đánh vào Phù Lâm Tiên Đế.

Cho nên không thể tránh né được cỗ lực lượng này, ngav cả ngươi là Đại Đế cũng không ngọa lệ. Bỡi vì đây chính là “Nhân” mà ngươi đã từng gieo.

Lau khô vết máu khóe miệng, tinh thẩn ý chí trên người Phù Lâm Tiên Đe lưu động, một cỗ ánh sáng dịu màu lam lóe ra. gia tốc khôi phục thương thế.

Dương Phàm ảm thẩm thớ dài. cồ nghiệp lực mình có thể dẫn đường kia và nháy mắt đánh lên thản người này nhưng không cách nào tạo thành thương tôn về căn bản.

Tiên Đe thật sự quá cường đại.

Hủy diệt một viên tinh cẩu. lây dính nghiệp lực của ức vạn sinh linh thậm chí là cộng thêm thương tôn gây ra cho Dương Phàm kiếp trước lại không thê dao động đến căn bản của hắn.

Bới vì trình tự của Tiên Đế quá cao, những tiên nhản bình thường ớ trước mặt hắn còn nhó bé hon kiến.

Nói cách khác, số nghiệp lực này tương đương với giết chết ức vạn con kiến, còn không đủ tạo thành thương tổn vạn kiếp bất phục đỗi với Tiên Đế.

– Cho dù là vậy. ngươi cũng còn lâu mới có thể giết chết ta!

Phù Lâm Tiên Đe sau khi kinh hãi, ánh mắt trầm tĩnh, bên ngoài thán lưu chuyền ánh sáng lưu ly màu lam mê ly, cũng rót vào linh hồn chữa trị thương tổn.

Chút thương tổn ấy đối với hắn mà nói. nghi ngơi nửa ngàv có thể khôi phục hoàn toàn.

Dương Phàm đột nhiên hiểu được, khó trách đạt tới trinh tự này bọn họ dám nhin xuống sinh linh coi như con kiến.

Nghiệp lực hủy diệt một viên tinh cẩu đối với Tiên Đế mà nói còn không tính là gì. Trong Tinh Hà thế giới kia, số tinh câu của mỗi một tinh hệ đêu là vài ức vạn, coi như nhó bé không đáng kể.

– Phù Lâm Tiên Đế này hoàn toàn không động thủ. xem ra nếu ta muốn giết hắn phái trả một cái giá nhất định.

Khí tức sinh cơ trên thân Dương Phàm đột nhiên chuvển hóa thàrih khí tức tử vong thuần

túy.

Thản thể của hắn lập tức chết đi!

Mà sinh tử đối với hắn mà nói đã sớm mất ý nghĩa.

“Từ thi” kia từ từ nâng một bàn tay. dòng khi màu vàng héo úa hóa thành sợi xích màu đen.

Thiên hư chấn động, một chiếc Kình Thiên Cự Thủ từ trên tròị giáng xuống mang theo khí thế như dòng sông tử vong, đập về phía Phù Lâm Tiên Đế kêu “Ầm” một tiếng.

Trong phút chốc. Sinh Linh Chi Khi trong phạm vi ngàn ức dặm bị tử khí kinh khủng ngăn chặn.

Trong phạm vị trăm ức dặm, diệt sạch sinh linh!

Tiên nhản bén trong Lam Ngán phủ còn không kịp chạv ra bị chết thảm vô số, thậm chí hóa thành một biên máu.

Vi giết Phù Lâm Tiên Đế. DuơngPhàm nguyện gánh chịu nghiệp lực. không tiếc thi triển thuật cấm kỵ vi phạm thiên đạo như thế.

Thể tích của Kinh Thiên Cự Thủ kia lớn hơn so với Kình Thiên Hắc Thủ xuất hiện ớ Phàm giới ngàn vạn lần. Một vùng bóng ma tử vong bao phủ Phù Lâm Tiên Đế.

Sắc mặt Phù Lâm Tiên Đế đại biến, toàn thán lạnh lẽo. cỗ khí tức tử vong kia đóng băng sinh cơ toàn thân, lại càng thẳm thấu vào linh hồn.

– Không!!!

Phù Lâm Tiên Đế phát ra tiếng hò hét từ linh hồn, tinh, thẩn ý chí ôn hòa bác đại thi triển thẩn thòng vô thượng giam cầm không gian.

Mà lực lượng giam cẩm không gian kia chi có thể khiến tốc độ hạ xuống của Kình Thiên Cự thủ kia chậm lại vài lần.

Tiên Đế có thể chường khống không gian tuyệt đối, Tiểu thế giới của Dương Phàm đổng dạng không chịu thua kém.

Giờ khắc này, Kình Thiên Cự Thủ kia mang theo tử khí ngập trời kinh sợ Tinh Thiên thế giới. Vô số đại năng kinh hãi đám chiến, rung động vạn phẩn.

Dương Phàm lấy cái giá là thản thể tử vong nghịch chuyển sinh cơ sinh ra tử khí tuvệt đối. trong nháv mắt ngưng kết ra Kình Thiên Cự Thủ.

Kình Thiên Cự Thủ này thuần túy dùng lực lượng tử vong ngưng tụ ra, sinh ra uy năng vượt xa sự tường tượng của Dương Phàm.

Hắn càng không dự đoán được, đại thần thông cấm kỵ siêu việt thiên cổ nàv đã làm thế giới nàv phải rang động.

– Đó chi sợ là lực lượng cấm kỵ hoàn toàn vượt qua sinh tử có thể nắm giữ.

ờ một nơi xa xôi của La Thiên Tiên Cảnh, một thanh âm thớ dài nói.

Phù Lâm Tiên Đế lâm vào trạng thái giống Ám Quv lúc trước, hàn khí tử vong vô tận ngăn chặn sinh cơ toàn thân, bóp chết sinh cơ trong cơ thê từng chút một rồi xâm nhập vào nơi sâu trong linh hồn.

Đối mặt với lực lượng tử vong tuyệt đối kinh sợ thiên địa này, nó có sự khắc chế tuyệt đối đổi với sinh mệnh.

Đây cũng là vi sao lúc trước Dương Phàm vận hành nghịch chuvển Tiên Hồng Quvá. chírih là độc thuật trí mạng Khò Tịch Thiên Lý.

– Cứu ta…

Phù Lâm Tiên Đế tuyệt vọng, lâm vào tuyệt cảnh tử vong.

Hắn đột nhiên hiểu được lời của Phạm Nguyệt Tirih Tòn từng nói với hắn:

– Ngươi bới vì một ý niệm nhất thòi mà sinh ra đại kiép nạn gần như không thể vượt qua. Đại kiếp nạn này ít nhất có ba lần. Lẩn thứ nhất xem vận khí. cũng là dễ dàng nhất. Mà lần thứ hai rất khó vượt qua, một khi vượt qua ngươi có thể nghịch thiên sửa mệnh ớ một trình độ nhất định, vểphẩn lẩn thứba…

– Phù Lâm, ta tới cứu ngươi…

Một tiếng thét lớn cùng với tinh thẩn ý chí sắc bén từ hướng Phù Lâm Cảnh truyền đến.

Người tới là một vị Tiên Để.

Hai vị Tiên Đe đại chiến, một vị Tiên Đế khác đủ để ánh hướng chiến cuộc.

Nhưng…

– Ai cứu ké đó chết!

Thanh âm lạnh băng vang vọng thiên địa.

Tay trái tử vong nâng lên.

Rắc!

Đầu của Tiên Đế kia bị vặn gãy. ngã xuống!

Một vị Tiên Đế trực tiếp bị miểu sát, tử vong một cách khó hiểu.

Ai cứu kẻ đó chết!

Giờ khắc này. chúng đại năng. Tiên Đế một giớii đểu chìm trong sợ hãi.

Ai cứu kẻ đó chết!

Tay trái từ vong, bí kỹ Tiên Hồng trong nháv mắt miều sát Tiên Đế cảnh giới Huyền Tiên nhất trọng.

Lập tức. rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giớii quan sát trận chiến này đểu kinh hãi run sợ, cảm thấv một luồng khí lạnh chạv dọc toàn thân.

Trong lúc nhất thời, chúng đại năng câm như hến.

Ai còn dám can thiệp trận chiến đấu này?

Dương Phàm giờ khắc này đứng ngạo nghễ hoàn vũ. bễ nghễ bát phương!

Đạt tới trình tự hiện nay. sử dụng bí kỹ Tiên Hồng không có hạn chế gì.

Tới một người, giết một người.

Mặc kệ ngươi là Tiên Quân hay là Tiên Đe bình thường.

Phàm là người dám can đám tới nhúng tay. giết không tha!

– Cứu ta…

Phù Lâm Tiên Đế chìm trong tuyệt vọng vô tận, tinh thẩn ý chí phát ra tiếng kêu cùng càng ngàv càng có vẻ suv yếu.

Lực lượng giam cầm không gian đã không thể ngăn cản Kình Thiên Cự Thủ buông xuống.

Lực lượng của thòi gian cũng chi có thể làm chậm lại hàn khí tử vong thuần túy từ Kình Thiên Cự Thủ bóp chết sinh cơ của hắn.

Sinh mệnh lực nhanh chóng trôi đi…

Linh hồn bị ãn mòn.

Phù Lâm Tiên Để vận chuvển thẩn thông và tinh thẩn ý chí một đời, nhiều nhất chi có theè làm chậm lại hàn khí tử vong bóp chết mình.

Lực lượng tử vong thuẩn túy do cực đoan nghịch chuvển sinh cơ sinh ra có thể khắc chế hết thảy sinh linh.

Giờ nàv khắc này. Tinh Thiên thế giới yên tĩnh hơn dĩ vãng rất nhiều.

Nếu không có viện trợ bén ngoài nhúng tay, chờ đợi Phù Lâm Tiên Đế chi có một con đường chết.

– Phù Lâm. Ngươi từng có ân với ta. giờ phút nàv ta giúp ngươi một tay.

Một góc nào đó của Tinh Thiên thế giới, một cỗ tinh thần ý chí ập tới đảm về phía Dương Phàm, ý đổ cứu viện Phù Lâm Tiên Đế.

-Chết!!!

Trong mắt Dương Phàm lộ hung quang, tav trái tử vong nâng lên.

Rắc!

Một gã Tiên Đế ờ xa hơn vạn ức dặm lập tức khí tuyệt bỏ mình, đẩu rơi xuống đất.

Rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giới không khói hít sâu một ngụm khí lạnh.

Bí kỹ Tiên Hồng gẩnnhưbó qua hạn chế về khoáng cách không gian.

Bỡi vi bản thán Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi thiên địa vạn vật.

Lại một linh hồn của Tiên Đế bị đại thụ Diễn Sinh trong không gian Mệnh Hạch cắn nuốt.

Linh hồn của Tiên Đe đối với đại thụ Diễn Sinh mà nói. đó chính là thuốc bổ.

Dương Phàm có thể cảm giác được sự lớn mạnh của cảnh giới linh hồn của mình, tu vi cánh giới được tăng trường một trinh độ nhất định.

Sau khi đạt tới Diễn Sinh Kỳ. tuy rằng linh hồn của Tiên Đế là thuốc bổ cực tốt nhung còn không đủ để tu vi của Dương Phàm tăng mạnh trong khoảng thòi gian ngắn.

Đại thụ Diễn Sinh đang nhanh chóng hấp thu lực lượng linh hồn của Tiên Đe.

Ba cái linh hồn mạnh mẽ bị ăn mòn từng chút một hóa thành dạng hạt nguyên thùy, bị đại thụ Diễn Sinh hấp thu như chất dinh dưỡng.

– Hừ. chớ có càn rỡ. Ngươi cho là Tinh Thiên thế giới này không ai có thể ngăn cản được ngươi sao?

Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm từ phương xa truyền đến.

Một trung niên huyền ý nhanh chóng tới gần bên này.

Dương Phàm biến sắc. Lẩn này chạy tới là một cường giả Huyền Tiên nhị trọng, thực lực tương đương với Phù Lâm Tiên Đế.

Tu vi của đại bộ phận nhân vật Tiên Đế của không gian thất giới này đều là Huyền Tiên nhất trọng.

Huyền Tiên nhị trọng khá ít cho nên Dương Phàm mới có thể bễ nghễ bát phương như

vậy.

về phẩn Huyền Tiên tam trọng lại càng là lông phượng và sừng lân.

Hiện tại lại có một vị Tiên Đế Huyền Tiên nhị trọng chạy tới.

Dương Phàm nhướng mày. không để ý đến hắn.

– Chịu chết đi.

Huyền ý Tiên Đế kia thấy Dương Phàm dám coi như không thấv mìrih thì nổi giận đùng đùng, cây chùy màu đen thật lớn trong tay hóa thảnh sao băng không màu hung hăng đập trúng Dương Phàm vang lên một tiếng nô vang thiên địa.

Thình thịch!

Thản thể của Dương Phàm bị đập nát tan tành.

Uy năng của nhân vật cấp Tiên Đế sử dụng Thứ Thần khí trọng hình là đáng sợ cỡ nào?

Nhưng tiếp đó trong biển mây lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.

– A!!!

Huyềnỵ Tiên Đe kêu thảm một tiếng, thản thểbị phá thành mảnh nhó.

Uv lực của một chùv kia với thương tổn càng thêm đáng sợ từ Luân hồi quav trớ về trên nguời hắn.

Ông—

Trong hư không xuất hiện một cái Luân Hồi Môn, lục quang lóe sáng, lại xuất hiện một Dương Phàm mới.

– Dám ra tav với ta?

Hung quang trong mắt Dương Phàm càng dày đặc, một tay nhấc lên thi triển bí kỹ Tiên Hồng giam cẩm linh hồn của cường giả Huyền Tiên nhị trọng kia. ném vào trong Tiểu thế giớii Mệnh Hạch.

về phẩn nhẫn không gian của huyền y Tiên Đe kia bao gồm cả cây chùy đen Thứ Thẩn khí cũng thành chiến lợi phảm của Dương Phàm.

Một Huyền Tiên nhị trọng bị mất thán thể, tu vi không bang Phù Lâm Tiên Đế đã đạt tới nhị trọng đinh cho nên lẩn này bí kỹ Tiên Hồng thành công rất thuận lợi.

Trên thực tế, Dương Phàm có thể đua thương tổn công kích của Huvển Tiên nhị trọng kia thay đôi lên người Phù Lâm Tiên Đế.

Nhưng là sát ý của hắn càng lớn đối với người dám nhúng tav vào.

Dám nhúng tay, ta cho ngươi chết trước!

Vút~

Nhân cơ hội này, Phù Lâm Tiên Đế thoát khỏi sự khổng chế của Kình Thiên Cự Thủ, nhanh chóng chạv đi.

Chạy! Chạv nhanh!

Phù Lâm Tiên Đế khỏngtiếc mọi giá thi triển bí thuật.

Phương hướng hắn chạy trốn lại là Vân Tiêu cung.

Nhưng khu vực hai nguời chiến đấu cách Vân Tiêu cung rất xa. ít nhất phải mất nửa ngàv. Cho dù không tiếc mọi giá thi triển bí thuật. ít nhất cũng phải mất thời gian nửa nén hương.

– Cứu ta…

Phù Lâm Tiên Đế thi triển bí thuật, tinh thẩn ý chí hóa thành một tia sáng truyền vào Vân Tiêu cung kia.

Hắn vừa mới chạv được hơn ngàn ức dặm, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ:

– Ha ha. chạv được sao?

Lập tức sắc mặt hắn tái nhợt, quanh thân chợt ngưng kết ra một quá cẩu nước màu lam thật lớn bào vệ chính mình.

Ba…Ẳm~

Một chưởng của Dương Phàm bổ trúng cẩu nước màu lam. lực lượng bị giảm nhẹ tới cực hạn, lúc đánh lên nguời Phù Lâm Tiên Đẻ chi còn lại hai ba phân mười.

Lúc này Dương Phàm cùng không dùng bí thuật cường đại gì. chi nhìn về một hướng nào đó. khẽ thớ dài:

– Coi nhu ngươi gặp mav.

Lòi nói vừa dứt. thản hình Dương Phàm chìm vào trong hư quang luân hình.

– Chuvện gì xảv ra?

Phù Lâm Tiên Đế ngần ra.

Sau đó hắn phát hiện một lốc xoáy tối đen xuất hiện ớ bên cạnh.

Nam nhân hắc ám cao ngất xuất hiện trong lốc xoáv tối đen.

Người tới chính là Ám Thiên, hắn hừ lạrih một tiếng.

Cường giả Huyền Tiên tam trọng nắm giữ giam cầm thời không, tuv rang ớ Thiên giới như lông phượng và sừng lân nhung Ám Thiên lại là một trong số đó.

Hắn vừa mới phủ xuống, thòi gian chung quanh ngừng trôi.

Phù Lâm Tiên Đế thờ phào một hoi, sắc mặt rất kém. chi hướng về Ám Thiên cười cười:

– Cảm ơn.

Một hồi kiếp nạn cứ vậy chấm dứt.

Phù Lâm Tiên Đế hiểu được coi như mình qua được một kiếp.

Phạm Nguyệt Tinh Tôn từng nói đại kiếp nạn lẩn này của hắn ít nhất có ba lượt, khó khăn muôn vàn.

Trong đó lẩn đẩu tiên xem vận khí lại là dễ dàng nhất.

– Ngươi tự bảo trọng!

Ám Thiên hơi thám ý liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó thản hình biến mất trong lốc xoáy tối đen.

Nửa ngày sau.

Dương Phàm trớ về Vân Tiêu cung.

Hắn phát hiện Ám Thiên kia còn trờ về sớm hơn cả mình.

– Xem ra Huvển Tiên tam trọng này đã là cảnh giớii đại thành của Tiên Đế, thực lực mạnh hơn Tiên Đế binh thường gấp trăm ngàn lân.

Dương Phàm khẽ lẩm bẩm.

Đương nhiên lẩn này không giết chết Phù Lâm Tiên Đế. hắn cũng có chỗ nương tay.

– Ta muốn cho ngươi chờ đợi tử vong tód trong lo lắng hãi hùng.

Dương Phàm tin tướng sẽ có một ngàv Phù Lâm Tiên Đế nàv phải chết trong tay của mình.

Kỳ quái chính là sau khi Ám Thiên về cung cũng không tìm Dương Phàm, khôngbiết có

V đồ gì.

Với thực lực Huvển Tiên tam trọng của hắn hẳn là đủ tạo thành uy hiếp lớn lao đối với

Dương Phàm, nhung Ám Thiên cứ như vậy ờ trong đại điện hắc ám, một mực không ra.

– Ám Thiên đại nhản, vì sao người không ra tay. bắt giết người nàv?

Ám Quv cám thấy tiếc nuối sâu sắc nói.

Ám Thiên thớ dài một hoi. lắc đẩu.

Thật lâu sau, thanh âm đạm mạc vang lên:

– Ta nắm chắc 90% chiến thắng hắn nhung nếu muốn giết hắn cơ hội rất nhó. Hon nữa nếu thật sự giết chết hắn, chẳng phải Cửu Công chúa sẽ hận ta cả đời?

– Thì ra là thế!

Ám Quỷ bừng tinh hiểu ra, sau đó cười:

– Cho nên đại nhân ngài đang chờ đợi.

– Đúng, ta đang đợi!

Trong thanh âm của Ám Thiên lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Cục diện rối rắm này, hắn không quản được.

Một khi đã vậy cũng chi đành chờ người kia trờ về.

Củ khoai lang phóng tay nàv cũng giao cho người kia thôi.

Sau khi trớ lại Bích Dao Cung.

Dương Phàm hơi chút trầm ngâm liền nghĩ ra sớ dĩ Ám Thiên kia không ra tay với mình, nguvên nhản rất lớn là bới vì Cửu Công chúa.

– Hắn đang đợi sao?

Dương Phàm ha ha cười:

– Ta thật có chút chờ mong, Đại Đế có thể được xưng là “cường giá nghịch thiên”, rổt cục mạnh tới trinh độ nào?

Dù sao sớm hav muộn hắn cũng phái quang minh chính đại đến gặp Đại Đế để cầu hôn.

Lùi bước tuvệt đổi không phải lựa chọn tốt nhất.

Bá!

Dương Phàm biển mất khói Bích Dao cung, tiến vào không gian Mệnh Hạch.

Giờ phút này, trong không gian Mệnh Hạch bốn linh hồn Tiên Đế bị giam cẩm trên đại thụ Diễn Sinh.

Tu vi cảnh giới của Dương Phàm đang tăng trướng rất nhanh, không gian Mệrih Hạch cũng sinh ra biến hóa thong thả.

Muốn tiêu hóa hoàn toàn linh hồn của bổn Tiên Đế cũng không phải là chuvện nhất thòi nửa khắc.

Ngoài ra, trước đại thụ Diễn Sinh nổi lơ lửng bốn kiện Thứ Thẩn khí.

Thân là Tiên Đế, chi cần mới bước vào cảnh giớii Huyền Tiên trên cơ bản đều có một kiện Thứ Thẩn khí.

Bốn kiện Thứ Thẩn khí này phản biệt đến từbốn vị Tiên Đế tàn sát hòm nav.

Ba kiện Thứ Thẩn khí hạ phẩm, một kiện trung phẩm.

Dương Phàm cảm thấy mỹ măn. Trước tiên xóa bó dấu vết trên mấv kiện Thứ Thẩn khí này, sau đó giao ba kiện hạ phẩm cho Thiên tượng ớ tại Luân Hồi Tinh Bảo.

Một hơi lấy ra ba kiện Thứ Thẩn khi, lúc nàv biểu tình của Thiên tượng càng thêm đặc sắc, ngâv nguời chừng vài giây.

Đặng Thi Dao cũng kinh ngạc không thôi:

– Tướng công, số Thứ Thẩn khí này kiếm ớ đâu ra thế?

– Giết người đoạt bào.

Dương Phàm lưu lại bốn chữ. thản hình biến mất trong hư quang luân hình.

– Giết người đoạt bảo?

Tâm thẩn Thiên tượng nin lên. không khòi cảm thụ hàm nghĩ trong bốn chữ này của Dương Phàm.

về phẩn kiện Thứ Thẩn khí trung phẩm, Dương Phàm tính toán để lại trong không gian Mệnh Hạch, dùng các loại lực lượng của Tiểu thế giớii luyện hóa vào trong Luân Hồi Bàn.

Qua chừng mười năm.

Tài liệu của kiện Thứ Thẩn khí trung phẩm này dung nhập vào trong Luân Hồi B àn.

Dương Phàm tiến thêm tinh luyện Luân Hồi Bàn một lẩn nữa, bó thêm rất nhiều tài liệu trán quý khiến phẩm cấp của nó lại vượt qua một bậc. miễn cưỡng đạt tới Thứ Thẩn khi trung phẩm.

Thứ Thẩn khí trung phảm, dõi khắp thất giới cũng là trân bảo hiếm có thế gian, đã ít lại càng ít.

Sau khi hoàn thành việc này. Dương Phàm lại bắt đẩu yên lặng tim hiểu, ngồi xếp bang trên đại thụ Diễn Sinh, tốc độ thòi gian đột nhiên nhanh hơn.

Đại thụ Diễn Sinh đang toàn lực cắn nuốt linh hồn của bốn Tiên Đế.

Thời gian trôi năm nhoáng cái qua đi.

Tu vi của Dương Phàm tự nhiên là tiến triền cực nhanh, tuy rang còn không tiến vào Diễn Sinh trung kỳ nhung tinh thân ý chí lại tăng cường không chi gâp mười.

Nếu để hắn gặp lại Phù Lâm Tiên Đế, muốn đánh chết ít nhất cũng thoải mái hơn vài phẩn.

Vừa trở về Bích Dao cung. Dương Phàm cảm nhận được một áp lực kỳ dị.

Trong nội cung phảng phất tồn tại một cỗ ý chí vô hình chúa tể hết thảy, cao cao tại thượng bễ nghễ thất giới, khiến chư thiên tiên ma nin sợ.

Đây là một cỗ uy nghiêm vô thượng không thể trái nghịch.

Trong lòng Dương Phàm run lên. đột nhiên hiểu được: Đại Đế đã trờ lại.

Vừa tiến vào khuẻ phòng của Vũ Tịch.

– Dương đại ca. thegioitruyen.comh đi mau. Phụ thân đã trớ lại…

Vân Vũ Tịch nói vói vẻ lo lắng vạn phẩn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.