Hai người Dương Phàm chăm chú nhìn tòa cung điện này, thần quang trong mắt sáng ngời.
Thật lâu sau, Dương Phàm cười cười nói:
– Cái gọi là Tàng Bảo Điện này, bảo vật chân chính không phải là những vật phẩm bên trong mà chính là bản thân Tàng Bảo Điện!
Bọn họ thu hoạch được tất cả những thứ có giá trị trong Tàng Bảo Điện này nhưng cũng không bằng một phần mười so với bản thân Tàng Bảo Điện.
Toàn bộ cung điện khổng lồ này đều được cấu tạo thành từ tài liệu giới ngoại có thể so được với Thần khí!
Hai tay Dương Phàm run run, một kiện cung điện ẩn chứa tài liệu ngoại giới, có thể luyện chế ra bao nhiêu kiện Thần khí?
Mười kiện? Hai mươi kiện? Hay là năm mươi kiện?
Tòa cung điện này, từ một trình độ nào đó mà nói thì giá trị vượt xa Thần khí.
Dương Phàm thậm chí đang cấu tưởng lấy hơn phân nửa sổ tài liệu của Tàng Bảo Điện dung nhập vào Luân Hồi Tinh Bảo, khi đó Thiên Tượng đại sư có thể tinh luyện Tinh Bảo này tới trình độ như thế nào?!
Tiếp theo, hai người thương nghị làm sao có thể lấy đi Tàng Bảo Điện này.
– Bản thân Tàng Bảo Điện này có mang một loại trận pháp vô cùng huyền bí, có thể cố định ờ trong thiên địa. Nếu có thể tham ngộ trận pháp này…
Thiên Chấn nhìn chằm chằm Tàng Bảo Điện, trong mắt bắn ra hào quang si mê, thần thái như là một sắc lang thấy được một mỹ nhân tuyệt nữ trần trụi…
Tiếp theo, Thiên Chấn lại chìm vào trong nghiên cứ trận pháp đại đạo.
Nhưng mà trận pháp ẩn chứa trong Tàng Bảo Điện này thật quá thâm ảo, ngay cả Thiên Chấn cũng cảm thấy rất khó aiải quyết.
– Ta chưa từng gặp trận pháp nào thần diệu thế này, gần như đã đạt tới trình độ thiên đạo rồi!
Thiên Chấn từng trong nghiên cứu tinh lại một lần, dù không thể phá giải trận pháp nhưng ánh mắt càng lúc càng nóng cháy.
– Dương đạo hữu, sự huyền ảo của trận pháp này không thể pháp phá được trong nhất thời bán hội được!
Thiên Chấn dò hòi ý kiến Dương Phàm.
Ý tứ của hắn là muốn phá giải trận pháp này cũng cần tốn rất nhiều thời gian, sẽ làm mất cơ hội tìm kiếm bảo tàng khác.
– Cửa thứ sáu này có một trăm năm, giữ lại hai mươi năm cuối cùng cũng là đủ rồi!
Dương Phàm ảm đạm cười.
Giá trị của tòa cung điện này ít nhất gấp mười lần những bảo tàng bình thường, tốt thêm chút thời gian cũng là điều bình thường.
Vì mau chóng tỉm hiểu phá giải trận pháp, Dương Phàm thậm chí gia tăng Luân Hồi cảm quan của mình lên người Thiên Chấn.
Ba!
Một chưởng đánh lên sau lưng Thiên Chấn, Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm tiến nhập vào trong tâm thần của hắn.
Trong phút chốc, Thiên Chấn cảm giác mình tiến vào một trạng thái không minh huyền bí, có thể “nhìn thấy” vạn vật, nhìn rò bản chất mà trước ngy hắn chưa từng biết.
Hắn không khôi kinh thán về trình độ thần thông của Dương Phàm. Tính ra, trình độ về trận pháp của mình căn bản không đáng nhắc tới.
Có sự gia tăng của Luân Hồi cảm quan, Thiên Chấn cảm giác tốc độ phá giải trận pháp của mình đã tăng lên aấp mười lần.
Nhưng dù vậy, mấy chục năm nhoáng cái đă qua, Thiên Chấn cũng chi mới tìm hiểu được tám chín phần về đại trận nơi này.
Dương Phàm liên tục gia tăng Luân Hồi cảm quan lên người hắn, mơ hồ cảm giác có chút không thể kiên trì thêm được.
Cũng may hai người chiếm được vô số thiên linh địa bảo trong Đại Thiên thần
tháp này. Khi thấy không thể kiên trì được nữa liền điên cuồng hấp thu nhừng thiên tài địa bảo này.
Rốt cục, tính từ lúc tiến vào Tàng Bảo Điện này đă được bảy mươi năm, Thiên Chấn rốt cục phá giải được trận pháp này, ánh sáng trí tuệ nở rộ trong mắt hắn.
Trong mơ hồ, một tiếng ông cổ quái vang lên. Tàng Bảo Điện không lồ vốn cố định aiừa hư không đột nhiên rơi xuống bên dưới.
Dương Phàm mừng rờ, đưa tay ra, thể rơi của Tàng Bảo Điện liền dừng lại.
– Thật nặng!
Dương Phàm nhíu mày, vận chuyển thêm nhiều pháp lực, thu lấy bảo điện này vào trong thế giới Mệnh Hạch.
Không gian giới chí bình thường chỉ sợ khó có thể chịu được thứ này.
Đáy lòng Dương Phàm âm thầm tính toán, chờ sau khi thành công xông quanh, nhất định phải kiếm một không aian aiới chi tuyệt phẩm, cùng mất aần mười vạn điểm công tích.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm càng lúc càng cảm thấy điểm công tích của mình vân chi nhò bé như muối bò biển mà thôi.
Sau khi thu lấy Tàng Bảo Điện này, kỳ hạn một trăm năm của cửa thứ sáu cũng chi còn ba mươi năm nừa.
Hai người Dương Phàm phi thân bay về khu vực khác, tiếp tục tỉm kiểm bảo tàng.
Kết qua, trong khi hành tẩu, hai người phát hiện ra sổ Thí luyện giả còn lại ở Tàng Bảo Điện dưới đất này đã ít hơn trước rất nhiều.
Một số Thí luyện giả thậm chí đă luyện hóa Thần khí.
Bởi vì không gian giới chỉ bình thường khó có thể cất chứa Thần khí cho nên cần phải luyện hóa để mang theo người cho tiện.
– Không thể kéo dài nữa!
Dương Phàm hít sâu một hơi, trong mắt thoáng hiện lên sát khí như thực chất.
Thiên Chấn đứng bên cạnh hắn, tâm thần mơ hồ run rẩy. Hắn hiểu được Dương Phàm muốn đại khai sát aiới!
Thăm dò bảy mươi năm ở Tàng Bảo Điện, những Thí luyện giả còn sống khẳng định cũng có út nhất mấy ức điểm công tích trong tay, thậm chí một số Thí luyện giả đà nắm aiữ được Thần khí.
Kể tiếp, Thiên Chấn chứng kiến một hồi giết chóc vô hình, có thể nói là đồ sát!
Bay tới một phiến dày núi, có hai gă Thí luyện giả đang chém giết nhau, trong tay không ngờ đều có Thần khí.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, không nhanh không chậm tới gần.
Hai gă Thí luyện giả này nhanh chóng phát hiện có người tiếp cận, khi nhận ra đó là Dương Phàm thì thần sắc đại biến, lập tức chạy trốn.
-Tử!
Dương Phàm toàn lực tri thiển Đại Luân Hồi, đứng ờ điểm cao tu vi, sinh mệnh và linh hồn của bọn họ đều bị Dương Phàm nắm trong tay.
Bùm bùm!
Hai cỗ thi thể rơi xuổng.
Không hề có sức phản kháng.
Mặc dù kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thiên Chấn nhưng hắn vân cảm aiác run sợ!
Thật đáng sợ, quả thật giổng như tử thần!
Chi cần đổi mặt, địch nhân liền đi vào địa ngục!
Hắn căn bản không thấy Dương Phàm ra tay, chi mơ hồ cảm giác được một cổ lực lượng huyền bí tới từ Luân Hồi.
Phàm là những Thí luyện giả bị giết, linh hồn đều bị thu lấy, sinh cơ tiêu tan.
Nắm sinh mệnh trong tay, nắm giữ Luân Hồi!
Từ sinh mệnh tự nhiên, diễn biển đến trình độ Đại Luân Hồi.
Vipxcmdcm.xn
Khả năng nghịch thiên của Tiên Hồng Quyết quả thật không cần hoài nghi.
Nếu như cảnh giới thấp hơn Dương Phàm một tầng thì căn bản không có lực phản kháng.
Thiên Chấn yên lặng không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi theo Dương Phàm. Đáy lòng hắn cũng âm thầm bi ai cho những Thí luyện giả gập phải Dương Phàm.
Trong lòng hắn bắt đầu nhớ lại những cường giả đỉnh cao tiến vào trong Đại Thiên thần tháp, gần như không thể nghĩ ra có người nào nắm chắc kháng cự được với Dương Phàm.
Sắc mặt Dương Phàm lạnh lùng như thiết, sát khí toàn thân phát ra đủ khiển nhừng kẻ dưới Tiên Đế phải run rẩy cúng bái.
Phi hành mấy ngày, lại gặp thêm một tên Thí luyện giả đơn độc.
Người này cũng không biết nội tình, trong tay có một kiện Thần khí, thấy hai người Dương Phàm tay trần cho nên thậm chí trong đầu còn nảy sinh ý niệm xuống tay.
-Tử!
Dương Phàm cười lạnh một tiểng. sát khí như thực chất dung hợp với Đại Luân Hồi lực.
Sắc mặt gă Thí luyện giả kia trắng bệch, cả người liền lạnh như băng. Linh hồn và sinh mệnh hắn đông cứng lại, sau đó tiêu V0112.
Liên tục chém giết ba gă Thí luyện giả, điểm công tích trên người Dương Phàm đã đạt tới hai mươi lăm ức.
– Những kẻ này cũng chi là tiểu binh tiểu tướng mà thôi!
Dương Phàm cảm thấy không hài long.
Từ trong đáy lòng có một thanh âm nói cho hắn rằng đạt được càng nhiều điểm công tích thì sau khi xông quan càng nắm chắc cứu sống Hồ Phi!
Hồ Phi chết đổi với Dương Phàm mà nói là nỗi đau xót không thể xóa nhòa.
Tình cảm của hai người xuất phát từ khi còn là tu sĩ bậc thấp, từ Phàm giới đi lên, sau đó phi thăng Thượng aiới, tung hoành thất aiới.
Dương Phàm phòng đoán càng đạt được nhiều điểm công tích, càng có lợi cho việc cứu sống Hồ Phi.
Lại qua nửa năm, Dương Phàm một đường hoành hành, chém giết hơn hai mươi aã Thí luyện aiả, điểm công tích trên người đã aần đạt tới trăm ức.
Hiện tại, sổ Thí luyện giả ở Tàng Bảo Điện càng lúc càng ít, thường phi hành cả nửa tháng cũng khó gập phải một người.
Thiên Chấn gần như chết lặng nhưng sự rung động và kinh sợ trong lòng cũng không thể xóa bò được.
Nửa năm qua, một hơi chém giết hơn hai mươi gă Thí luyện giả, không ai có thể chạy thoát.
Hắn thậm chí hoài nghi những Thí luyện giả còn lại trong Tàng Bảo Điện dưới đất này có phải sẽ bị Dương Phàm giết chết hết hay không?
Trên thực tể, không chi có Dương Phàm giết chóc, những Thí luyện giả khác cũng triển khai những cuộc chém aiết vô tình.
Trong bảy mươi năm qua, gần như tất cả bảo tàng trong Tàng Bảo Điện này đă bị khai phá hết, tiếp theo chi là một màn aiểt chóc mà thôi.
Điểm khác nhau là các Thí luyện giả khác giết chóc lẫn nhau.
Mà Dương Phàm lại là đồ sát!
Cho tới bây giờ, không ai có sức phản kháng.
Mặc dù Dương Phàm không luyện hóa Thần khí, thậm chí Thứ thần khí.
Đứng ờ điểm cao tu vi, hắn nhìn xuổng thiên địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhoáng cái, lại trôi qua hai năm. Dương Phàm giết thêm ba gă Thí luyện giả, điểm công tích rốt cục tăng lên con sổ một trăm ức!
Một ngày kia, Dương Phàm đụng phải một đổi thủ cũ, chính là Liễu Cửu Thiên.
Liễu Cửu Thiên vừa nhìn thấy Dương Phàm thì không hiểu run lên, vận chuyển pháp lực suốt đời.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác sinh cơ và linh hồn trong cơ thể bị một cỗ lực lượng tuyệt cường không thể nắm bắt áp chế.
Linh hồn thậm chí có xu hướng rời khôi thân thể.
Sắc mặt Liễu Cửu Thiên tái nhợt, pháp lực toàn thân bộc phát, trực trùng cửu tiêu, kinh triệt thiên địa.
Nháy mắt, thực lực hắn mạnh mẽ tăng lên mười lần, miễn cưỡng khôi phục vài phần tự do. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện Truyền Tống Lệnh, bạch quang bao phủ, thân thể biến mất.
Liễu Cửu Thiên là người đầu tiên chạy thoát dưới tay Dương Phàm.
Toàn bộ quá trình này chi diễn ra trong hai ba tức, Thiên Chấn lại kinh tâm động phách, trong lòng cuối cùng thở phào một hơi.
Liễu Cửu Thiên đúng là người đầu tiên có thể chổng đỡ quá một tức, đồng thời có thể chạy thoát.
– Tàng Bảo Điện dưới đất có lẽ chi còn lại vài người!
Dương Phàm đột nhiên lên tiểng.
Thiên Chấn cũng hiểu được ý tứ của hắn. Những Thí luyện giả còn lại không thể nghi ngờ đều là vương giả trong tinh anh.
Liễu Cửu Thiên có thể chạy thoát khôi bàn tay Dương Phàm thì tất nhiên sẽ có người thứ hai.
Quả nhiên, mấy tháng sau Dương Phàm lại gặp được Hoàng Không.
Người này tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thân, cường đại chưa từng có, so với Phất Môn Bất Khôi Kim Cương còn mạnh hơn.
Quan trọng là người này còn luyện hóa một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn, Dương Phàm khó có thể thu đi linh hồn đối phương.
Hoàng Không này dám kiên trì mười tức trước mặt Dương Phàm, cuối cùng xuất ra Truyền Tống Lệnh, nói ra mấy câu rồi rời đi:
– Ngươi rất mạnh!
Liên tiếp có hai người thoát khôi tay Dương Phàm, bị ép phải xông quan trước thời hạn.
Trên mặt Dương Phàm cũng không bận tâm, tiếp tục điều tra, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Ba năm sau, ở trên không một mảnh đầm lầy có sương khói lượn lờ, Đại Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm sinh ra cảm ứng.
Hưu—
Một đạo hàn quang xông tận trời từ trong đầm lầy lao ra, tốc độ nhanh tới cùng cực.
Dương Phàm không kịp dùng Đại Luân Hồi cảm quan tập trung người này, một thanh đoàn đao đã xuyên qua cổ họng hắn.
Phốc!
Máu tươi trực tiếp từ cổ họng Dương Phàm bắn ra, bị một đao tuyệt sát.
Thiên Chấn sợ ngây người, sau khi Dương Phàm bị giết mới kịp hoảng hốt, cả người như tiến nhập hầm băng.
Hắn tuyệt đổi không ngờ trong sổ Thí luyện giả còn có người có thể chém giết Dương Phàm.
Trong dự liệu của hắn, có thể chạy thoát khôi tay Dương Phàm đă là cực hạn rồi.
– Hừ, vì giết ngươi, ta tự mình hóa thành khô mộc, ẩn nặc nơi này ba năm, bởi vì nơi này thuận lợi che dấu khí tức.
Người ra tay chính là Thần Ảnh, kẻ có tốc độ thân pháp quỷ dị và nhanh nhất trong tất cả Thí luyện aiả.
Lúc này, trên người hắn dính đầy bùn đất, hai mắt như đao phong, khóe miệng hiện ra vẻ đắc thắng.