Có đủ tài liệu aiới ngoại, Thiên tượng đại sư lời thề son sắt nắm chắc có thể tinh luyện Luân Hồi Bàn đến cấp bậc Thần khí, thậm chí là đãng cấp càng cao.
Tuy rãng Dương: Phàm chiếm được không ít Thần khí từ trong aiới ngoại thần tháp nhimg vẫn không có vù khí chân chính thích hợp hắn sử dụng.
Luân Hồi Bàn linh động như ý cùng Dương: Phàm như là “tâm hừu linh tê”, không phải Pháp bảo Thần khí khác có thể sánh bang.
Một đoạn thời gian tiếp theo. Dương: Phàm cùng Thiên tượng đại sư tiến vào thế aiới Mệnh Hạch, thi triển phương pháp dùng thiên địa làm lò luyện.
Thế aiới Diễn Sinh hiện aiờ có thể Ximg là rộng lớn vô hạn, Nguyên aiới mà bình thưởng Dương: Phàm hay cư trú cùng chính là trung: tâm nhất của thế aiới này.
Nừ Thần sáng tạo ra sinh linh cường: đại, sinh sôi nảy nỡ vạn ngàn khiến thế aiới này càng tãng thêm sinh cơ sức sống.
Tuy nhiên… nhừng sinh linh sáng tạo lúc đầu dường như phát sinh chiến tranh.
Dương: Phàm hơi quan sát một chút, nhừng sinh linh này vừa sinh ra đà có thần thông: vô hạn, có được thần lực. tự xưng là Thần linh, triển khai Thần Chiến lớn chưa từng có.
Chiến đấu của nhừng Thần linh này khiến thế aiới chìm trong hỗn loạn, núi sông vờ nát, biển rộng rít gào.
Thậm chí ngay cả Nừ Thần cùng vô lực khống: chế chiến tranh. Sau khi sáng tạo nhừng sinh linh cường: đại, trong: thời gian ngắn nàng bị đại thương nguyên khí, huống: chi bọn họ đều là “Con” của nàng.
Nừ Thần từng cầu xin sự giúp đờ của Dương: Phàm.
Dương: Phàm lại lạnh nhạt quan sát.
Trong: mắt hắn, chiến đấu của nhừng cái gỌÍ là Thần linh không: khác gi nhừng con kiến đánh nhau.
Càng trọng: yếu hơn là Dương: Phàm cho ràng chiến tranh tồn tại là hợp lý.
Chiến tranh có thể thúc đẩy sự phát triển của thế aiới.
Ta sáng lập thế aiới này. như vậy cứ để cho nó tiếp tục phát triển.
Dương Phàm thờ ơ. lạnh lùng công chính như thiên đạo. không can thiệp sự phát triển của thế aiới này.
Dưới sự hiệp trợ của Dương Phàm, tốn thời gian mười năm, Luân Hồi Bàn không nghi ngỜ được tinh luyện đến cấp bậc Thần phẩm.
Trong: đó rót vào số tài liệu aiới ngoại thậm chí khiến Thiên tượng: đại sư đau lòng.
Bản thân Luân Hồi Bàn là một kiện Pháp bảo đặc thù, tãng lên đến Thần phẩm cần số tài liệu vài lần so với Pháp bảo bình thưởng.
Cùng may tài liệu của Dương Phàm rất nhiều.
– Không nghĩ tới Luân Hồi Bàn lại là kiện Thần khí đầu tiên ta tạo nên.
Thiên tượng: đại sư thờ dài, nhìn chàm chàm Luân Hồi Bàn sống động xoay quanh thân hai người, trong: mắt tràn ngập vẻ yêu mến.
Luân Hồi Bàn hiện giỜ. về mặt chất liệu nhìn qua càng có cảm xúc. mặt bàn màu xám bạc nhìn qua rất cổ xưa, mơ hồ lóe ra ánh sáng lưu ly trong: suốt.
Luân Hồi Bàn tấn chức Thần phẩm càng có linh tính, lúc không có việc gi còn nghich ngợm quấy rối bên cạnh hai người.
Phốc phốc –
Luân Hồi Bàn vọt tới bên cạnh Thiên tượng, sát qua mông lào.
– Thàng nhóc con!
Thiên tượng: tức giận vung mạnh tay lên, lại bị Luân Hồi Bàn nhẹ nhàng: tránh thoát.
Nhìn Luân Hồi Bàn trêu cợt Thiên tượng, Dương Phàm không khôi bật cười.
Tuy nhiên, Luân Hồi Bàn cùng không dám trêu chọc chủ nhân nó.
– Được rồi, chuẩn bị nâng cấp Luân Hồi Bàn aiai đoạn tiếp theo.
Dương: Phàm thản nhiên nói.
– Cái ai? Còn muốn tiếp tục nâng cấp?
Thiên tượng: đại sư trợn trừng: mắt, lại lắc đầu nói:
– Hiện tại không: quá thích hợp.
– Vì sao?
Dương: Phàm ngạc nhiên nói.
– Tài liệu!
Thiên tượng: đại sư hít sâu một hơi:
– Luân Hồi Bàn vừa mới tãng lên Thần khí, còn dùng nhiều tài liệu aiới ngoại như vậy. Nếu muốn nâng cấp thêm một bước, chí sợ…
Ý của lào rất rò ràng. cũng với tiếp tục nâng cấp không: bàng dùng số tài liệu này luyện chế thêm vào món Thần khí khác.
– Ngoài tiêu hao đại lượng: tài liệu, lào phu không: có bao nhiêu kinh nghiệm luyện chế Thần khí.
Thiên tượng: đại sư nói hợp tình hợp lý.
– Ha ha, không: thành vấn đề.
Dương: Phàm nhẹ nhàng: cười.
Hắn VUng tay lên, lại là một đống tài liệu aiới ngoại cao cấp rơi xuống: đất, xếp thành một cái g0 nhỏ.
Rầm-
Nhìn đống tài liệu aiới ngoại xếp thành g0, sặc mặt Thiên tượng: đại sư đọng lại, ngảy ra như phỗng, miệng: há hốc có thể nhét một quả táo.
– Tài liệu không: thành vấn đề.
Dương: Phàm lại vẫy tay, một tòa CUng điện tản mát áp bách lớn lao rơi xuống: trước mặt Thiên tượng: đại sư.
Ầm’
Chất liệu của cả tòa CUng điện thật kinh người, không: ngỜ đều là tài liệu aiới ngoại độ cứng có thể so với Thần khí tạo thành.
ĐỒng tử của Thiên tượng: đại sư dại ra, “Phịch” một tiếng: đặt mông ngỒ1 XUỐng, như bay mất hồn vía.
Đây không: chí là áp bách từ chính CUng điện kia mà càng bởi vì rung động trong: 1Òng.
Chất liệu của cả CUng điện đều so thể so với tài liệu aiới ngoại, Thần khí.
Thiên tượng: đại sư thấy tim đập nhanh hơn, ngỒ1 dưới đất thật lâu, tâm tình khó thể bình phục.
– Tài liệu của CUng điện này dùng để ngưng luyện Luân Hồi Tmh Bảo. Ta còn chờ ngày sau đi ngao du Đại Thiên thế aiới đây.
Khóe miệng: Dương Phàm C0ng lên.
– Nhưng:…
Còn không: chờ Thiên tượiig đại sư nói X0ng, Dương Phàm cười nói:
– Ngài đỊixh nói là kinh nghiệm sao?
Nói rồi hắn VUng tay lên, mấy chục kiện Thần khí vài ra.
– Số Thần khí này có đủ CUng cấp cho đại sư tham khảo hay không?
Dương: Phàm cười dài.
– Thần khí… Đều là Thần khí…
Thiên tượng: đại sư chết lặng, mấp máy môi dường như muốn nói cái gi.
– Ta biết. Luyện chế Thần khí tốt nhất còn cần TÔng sư trận pháp trợ aiúp. Dương: Phàm mím cười, ý niệm khè động kéo Đặng Thi Dao vào Nguyên aiới.
– Thi Dao, nàng nghiên cứu quả ngỌC aiản kia thế nào rồi?
Dương: Phàm hòi.
Đặng Thi Dao khè vuốt lọn tóc trên trán, dịu dàng mà đoan trang, hơi ngạc nhiên thán phục nói:
– Chủ nhân của ngỌC giản nhất định là một kỳ tài đãng phono tạo cực về trận pháp. Trong: ngỌC giản không: chí có đề cập trận pháp còn có đại lượng: phương: pháp dung hợp luyện trận cùng luyện khí, thậm chí có ví dụ thực tế luyện chế Thần khí. Trăm năm ngy muội chí hiểu được tám chín phần.
– Ngọc giàn? Ngọc giàn sì?
Thiên tượng: đại sư ngạc nhiên hòi.
– Đây là một vị bàng hừu trong: giỚÍ ngoại thần tháp tặng ta.
Dương: Phàm nói tới đây, trên mặt không: khôi lộ ra vè nhớ lại.
Kinh nghiệm trong: giỚÍ ngoại thần tháp dường: như không: lâu, nhimg lại như trải qua cả một đời.
Luyện Tâm Lộ… Luân Hồi Lộ… Nghịch Thiên Lộ…
Nhừng trí nhớ đó khó thể xóa nhòa, thậm chí khiến Dương: Phàm có sứ mệnh mới.
– Giới ngoại thần tháp? Bằng hừu?
Sắc mặt Thiên tượng: đại sư đại biến:
– Ngươi có thể nhớ rò trí nhớ trong: thần tháp?
Dương: Phàm gật gật đầu không: phủ nhận.
Trên thực tế, ngoài hắn cùng Hồ Phi ra nhừng thí luyện giả khác đều quên nhừng gi từng trải trong: giỚÍ ngoại thần tháp.
Sau khi nghe Dương: Phàm khẩng định, thần sắc của Thiên tượng: đại sư nhìn về hắn càng thêm ngưng trọng: phức tạp, hít sâu một hơi gật gật đầu:
– Cùng đúng. Ngươi chiếm được nhiều Thần khí cùng tài liệu giỚÍ ngoại ờ trong: thần tháp như vậy, so với tổng của cả thất giỚÍ cộng lại cùng nhiều hơn không: chí sấp mười. Còn có chuyên gi đối với ngươi mà nói là không: có khả nãng chứ?
Sau đó, Thiên tượng: đại sư hòi chuyên trong: giỚÍ ngoại thần tháp.
– Đó chí là một trò chơi tương: đối chân thật.
Dương: Phàm nói sơ qua.
Sau khi Thiên tượng: đại sư nghe X0ng. không: khôi sinh 1Òng hướng tới.
Dương: Phàm hiểu được ý của lào, lại thờ dài thật khè:
– Chí là, ngày sau giỚÍ ngoại thần tháp sề không: bao giỜ xuất hiện nừa. Sứ mệnh của nó đà hoàn thành.
– Cái sỉ? Điều này sao có thẻ!
Thiên tượng: đại sư cảm thấy khó tin.
Nhưng: lào hiểu được Dương: Phàm không: cần phải gạt mình.
Trong: 1Òng lào không: hiểu sinh ra một ý niệm: Giới ngoại thần tháp từ đây biến mất, nhất định có liên quan với Dương: Phàm.
Sứ mệnh của nó hoàn thành? Chẩng lề tìm được chủ nhân?
Dương: Phàm chiếm được nhiều giỚÍ ngoại tài liệu cùng Thần khí như vậy, chẩng lề hắn trờ thành chủ nhân của thần tháp?
– Thiên tượng: đại sư giúp ta hoàn thành hai tác phẩm cuối cùng, ta sề tặng người một ít tài liệu giỚÍ ngoại, cam đoan thành công đánh vào Tiên Đế, ngoài ra còn có phương: pháp tấn chức Đại Đế.
Dương: Phàm lại khè cười nói.
– Được.
Thiên tượng: không: chút nghi ngỜ lời Dương: Phàm, cùng thấy tim đập thình thịch.
Tiếp theo, Dương: Phàm, Đặng Thi Dao, Thiên tượng: liên thủ tãng cấp bậc của Luân Hồi Bàn.
về phần tài liệu, ba người căn bản không: lo.
Trước khi tinh luyện, Dương: Phàm còn ném vào Tinh Nguyên Lô một ít tài liệu giỚÍ ngoài, vài món Thứ Thần khí.
Trăm năm qua đi, không: phụ kỳ VỌng của Dương: Phàm, Luân Hồi Bàn tãng lên cấp bậc hoàn toàn mới. cấp bậc của nó chí sợ vượt qua hầu hết Thần khí trong:
thất aiới, có lè chí có Vô Song Thần Kiếm có thể hơi thắng một chút.
Sau khi Luân Hồi Bàn được tinh luyện xong xuôi, Dương Phàm lại thu Luân Hồi Tinh Bảo vào.
– Ý nghĩ của ta là đem cả cung điện khổng lồ này dung nhập vào trong Luân Hồi Tinh Bảo, trong đó tài liệu tốt nhất thì dung nhập Tinh Nguyên Lô.
Dương Phàm trầm ngảm.
– Ý nghĩ này không sai, tin tường Luân Hồi Tinh Bảo có thể xếp vào hàng Thần khí cao cấp nhất, chí là quá xa xí.
Thiên tượng đại sư cười khổ nói.
Đương nhiên đối với phương án này lào không thể phủ quyết.
Dương Phàm căn bản không thiếu tài liệu và Thần khí.
Ngay khi đám người Dương Phàm bận rộn luyện Thần khí, trong thất aiới cùng giÓ nổi mây phun.
Từ hai trăm năm trước, Dương Phàm trở lại Yêu aiới không lâu, các vị Đại Đế cùng Tiên Đế của thất aiới đều biết tin tức aiới ngoại thần tháp trở về.
Nhừng người tiến vào aiới ngoại thần tháp đều đà trở lại.
Chính như Dần đạo giả Quách Phong đà nói, đây chí là một trò chơi chân thực.
Một ngày kia, ở Phật aiới của thượng tam aiới.
Linh Sơn phật quang phổ chiếu, khí an lành trang nghiêm lấy nơi này làm trung tâm lan tràn toàn bộ aiới diện.
Đồng thời, vô số nguyện lực của thất aiới theo hương khói hòa vào đất này.
Mà lúc này trong Linh Sơn Vạn Phật Điện lại hội tụ cường giả đến từ các nơi thất aiới.
Thiên aiới Long Hoàng Tổ, Từ Thiên Đại Đế, Tiên aiới Phiêu Miểu Đại Đế, Phật aiới Thích Thiên Phật Tổ, Niêm Ngọc Quan Âm. Ma aiới Hình Thiên, Minh aiới Cửu Ầm Đại Đế.
Tong cộng bảy vị Đại Đe!
Gần như một nửa Đại Đế của thất aiới hội tụ nơi đây.
Ngoài ra trong đại điện này còn có bốn năm chục vị cấp bậc Tiên Đế.
Bảy vị Đại Đế, bốn năm chục Tiên Đe!
Đây là đội hình hoành tráng chưa từng có, đại chiến aiới diện từng xảy ra cùng không hơn gi.
Nhiều cường giả như vậy hội tụ Phật aiới là có chuyện sỉ?
– Chắc các vị có mặt, dù ít dù nhiều đều từng tham aia chèn ép Vô Song Thần Kiếm, hoặc là có địch ý không thể hóa aiải với Dương Phàm, Luân Huyết Đại Đế.
Long Hoàng Tổ chậm rài mở miệng.
Mọi người im lặng.
Trong phần đông nhân vật cấp Tiên Đế có một người chính là Phù Lâm Tiên Đế, giƠ fphút này tu vi của hắn đà là Huyền Tiên tam trọng.
Chí là thần sắc hắn ngưng trọng, trong 1Òng thì thào lẩm bẩm:
– Dương Phàm a Dương Phàm. Thật không nghĩ tới ngươi có thể đạt tới trình tự như thế, khiến chư cường thất aiới cảm thấy khủng hoảng, không thể không liên thủ đối phó ngươi.
Tâm tình của Phù Lâm Tiên Đế giỜ phút này không thể nghi ngỜ là phức tạp cùng khó chịu.
– Tu vi của Tiên Hồng Đạo Tổ vốn vượt qua Đại Đế một bậc, hiện giỜ từ aiới ngoại thần tháp trở về, đến lúc đó hắn nhất định sè tới Phật aiới, cướp lấy Vô Song Thần Kiếm. Nếu để hắn thành công, người từng là địch với hắn, từng chèn ép Vô Song Thần Kiếm, từng là địch của Luân Huyết Đại Đế, nhừng người trong chúng ta đây đều sè gặp tai họa.
– Nếu như thế, sao chúng ta không hóa bị động thành chủ động. Chủ động liên thủ, tru sát hắn, diệt trừ hậu hoạn…