Tiên Ma Biến

Chương 101: Mũi tên từ phía trên bắn xuống là như thế nào?



Đông Vi nhìn Lâm Tịch, nói:

– Ta không quan tâm đối thủ lợi hại thế nào, ta chỉ biết nếu như Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên tin tưởng các ngươi như thế, chắc chắn cơ hội thắng của các ngươi rất lớn.

Lâm Tịch tò mò hỏi:

– Tiêu Minh Hiên là ai?

Đông Vi nói:

– Ngươi có thể hiểu ngài ấy là tổng quân sư học viện chúng ta.

– Vậy nhất định rất lợi hại.

Lâm Tịch than thở, sau nhìn Đông Vi nói:

– Lão sư, hình như ngài quên nói cho đệ tử và Biên Lăng Hàm rốt cuộc sẽ tỷ thí như thế nào?

– Chưa biết được.

Đông Vi lắc đầu, đồng thời nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nói:

– Cách thức cụ thể phải chờ đến khi hoàng đế đến đây.

Biên Lăng Hàm thất kinh:

– Lão sư, ý của ngài là đương kim thánh thượng…sẽ đích thân đến đây?

Đông Vi cau mày, gật đầu:

– Hắn ta đang trên đường tới học viện Thanh Loan…bởi vì…đây là bàn cờ giữa hắn và học viện Thanh Loan, nếu như để hắn thua tâm phục khẩu phục…vậy nhất định phải chờ hắn đến đây định quy củ. Nhưng có thể chắc chắn rằng nếu như hắn đã cảm thấy việc cho đệ tử sớm quen với giết chóc là có lợi, vậy địa điểm tỷ thí hẳn sẽ là một chiến trường thật sự.

Hơi dừng lại, Đông Vi tiếp tục bổ sung:

– Chính vì căn cứ vào nguyên nhân này, tất cả tư liệu về các ngươi sẽ được tập hợp…điều quan trọng nhất là phải xác định các ngươi là tân đệ tử, tuyệt đối không thể giở trò. Trong thời gian này, cả hai học viện không được lấy đan dược hay cách gì để tăng tu vi các ngươi lên.

Lâm Tịch nhíu mày, nói:

– Vậy chẳng phải là toàn bộ bị mật của bọn đệ tử đều bị họ biết sao? À, nếu như học viện giở trò…bọn họ có biết hay không?

Mí mắt Đông Vi bỗng rủ xuống, ông trầm giọng:

– Ngươi không được quên có hơn một nửa giáo sư ở học viện tán thành quan điểm của Từ Sinh Mạt, vũ kỹ và tu vi các ngươi lúc trước như thế nào đều được bọn họ hiểu rõ, không thể nào giấu giếm họ được. Bí mật có thể giữ được chính là những bí mật sâu nhất, mà học viện Lôi Đình tất nhiên không muốn những tư liệu về các đệ tử ưu tú nhất bị quân địch biết được, cho nên, mặc dù hoàng đế đích thân tới đây nhưng rất ít người biết cuộc tỷ thí này. Các ngươi cũng không cần lo lắng quá, chỉ có hoàng đế và vài người mới đủ tư cách đọc tư liệu của các ngươi, dù sao đi nữa, thứ bọn họ muốn chính là kết quả cuối cùng.

Lâm Tịch thở dài, nói:

– Nguyên nhân chính cũng là vì ở học viện có quá nhiều người đồng ý với quan điểm của Từ Sinh Mạt, cho nên không thể không thỏa hiệp với hoàng đế…đúng là không có cách nào dễ dàng thay đổi được cách nghĩ của người khác.

– Thật ra là do hiện giờ học viện không có một người nào như Trương viện trưởng trấn giữ.

Đông Vi lãnh đạm nói;

– Chỉ có những người như ngài ấy mới tạo thành tín ngưỡng, mới khiến người khác không thể phản bác.

Lâm Tịch gật đầu, bình tĩnh hỏi:

– Trận tỷ thí này liên quan đến cả hoàng đế, không biết mấy ngày nữa sẽ tiến hành?

– Hiện giờ hoàng đế hơi nóng lòng, không muốn có thêm chuyện phát sinh cũng không cho học viện chúng ta quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Cho nên, khoảng mười ngày nữa sẽ tiến hành.

Bỗng nhiên một cơn gió núi thổi qua, khiến những chiếc lá rụng xuống vang lên âm thanh “xào xạc”.

Lâm Tịch nhìn những chiếc lá khô đung đưa trong gió, nói:

– Không biết lão sư còn có gì muốn dặn dò đệ tử và Lăng Hàm không?

Đông Vi thản nhiên nói:

– Thật ra khi ngươi kể lại việc ngươi gặp Hạ Lan Duyệt Tịch với giảng viên trên đường về học viện, đã có giảng viên khác đi điều tra. Thông qua vài dấu vết tu luyện, bao gồm cả tảng băng vỡ do hắn đạp lên, chúng ta đoán tu vi người này ít nhất đã đạt đến Hồn Sư.

Sắc mặt Biên Lăng Hàm nhất thời tái đi, mà Lâm Tịch cũng cười khổ, nói:

– Xem ra cái danh hiệu “đệ nhất học viện Lôi Đình” cũng không phải do hắn nói đâu nhỉ.

Đông Vi nói:

– Hẳn các ngươi cũng biết sự khác biệt lớn nhất giữa Hồn Sư và Hồn Sĩ không chỉ ở khí lực, mà còn là hồn lực của Hồn Sư đã đủ mạnh, có thể vận chuyển tới bề ngoài thân thể, tựa như có thêm một lớp áo giáp phòng ngự. Cho nên, nếu như ngươi và hắn cùng nhau tung một đao chém nhau, có khi ngươi bị một đao đó giết chết ngay, nhưng đao của ngươi chỉ có thể làm hắn bị thương nhẹ, một vết thương không đáng kể.

Hơi dừng lại, Đông Vi lạnh lùng khiển trách Lâm Tịch:

– Cho nên, vào lúc ngươi nói rằng hôm đó ngươi muốn lấy cung tên để tỷ thí với hắn, đó là việc làm vô cùng ngu xuẩn. Với bộ cung tên đơn sơ ấy, ngươi chỉ có thể làm hắn bị trầy xước chảy một chút máu, cho dù hiện tại ngươi đã kéo được trường cung hai trăm cân, nhưng một khi dùng để tấn công tu hành giả tu vi Hồn Sư, cũng chỉ làm hắn bị thương, không thể nào bắn thủng, không thể nào dùng một tên làm đối thủ bị trọng thương được. Hơn nữa, ngươi phải nhớ rằng bất cứ bộ áo giáp nào, cho dù là bình thường nhất, chúng cũng có tác dụng bảo vệ người đang mặc. Khi ấy Hạ Lan Duyệt Tịch lại đang mặc giáp, ngươi có bắn trúng đùi của hắn, hắn vẫn chạy trốn được.

Lâm Tịch nhíu mày thật chặt, cẩn thận hỏi:

– Nếu như chỉ có mười ngày, hơn nữa lại không thể dùng đan dược tăng tu vi lên, vậy chẳng phải khi bọn đệ tử gặp Hạ Lan Duyệt Tịch sẽ không thể đối phó được, dữ nhiều lành ít sao?

– Khi trước ta đã nói với các ngươi rằng nguyên nhân khiến Phong Hành Giả mạnh mẽ là vì họ có thể bắn những mũi tên có uy lực vượt xa tu vi của họ, gây tổn thương cho những người mạnh hơn mình.

Đông Vi mở to mắt, nói:

– Lâm Tịch, với trình độ tiễn kỹ và cảm giác hiện giờ, ngươi đã có thể bắt đầu luyện tập “phong ngân” và “rơi nguyệt”. Ngươi đi trước là việc tốt, vừa lúc có thể giúp Biên Lăng Hàm đi sau thấy rõ hơn, giúp Lăng Hàm tiến bộ mau hơn. Còn việc các ngươi có thể dựa vào thực lực bản thân để chiến thắng đối thủ như Hạ Lan Duyệt Tịch hay không, tất cả phải xem thử trong mười ngày này các ngươi luyện tập đến trình độ nào.

Lâm Tịch chân thành thi lễ với Đông Vi, giống như là đang thỉnh giáo một vấn đề nào đó rất quan trọng:

– Mời lão sư giải thích rõ hơn.

Đông Vi gật đầu đáp lễ, hỏi ngược lại:

– Ngươi nói thử xem. Với thủ pháp tam chỉ trì vũ hiện giờ của ngươi, nếu như mục tiêu ở ngoài hai trăm bước và ngươi khống chế để phương vị bắn thuận lợi cho mình nhất, chênh lệch giữa cây tên ngươi bắn và mục tiêu sẽ là bao nhiêu?

Lâm Tịch tính toán một chút, trả lời không chắc chắn lắm:

– Sợ rằng phải ít nhất đến hai thước.

Đông Vi nói:

– Cho nên, trong phạm vi khoảng cách năm mươi bước, trình độ tiễn kỹ giữa một tiễn thủ cao siêu và tiễn thủ bình thường không khác nhau bao nhiêu cả, nhưng nếu như khoảng cách xa hơn, trình độ tiễn kỹ ai cao ai thấp sẽ rất dễ nhận biết, đây chính là lý lẽ đơn giản nhất…Đối với chúng ta, tâm tình, sức gió, hơi nước, phương vị trong trời đất cùng với khoảng cách giữa hai bên, sức nặng cây tên, động tác đối phương…đều là những yếu tố ảnh hưởng rất quan trọng. “Phong ngân”, đây chính là một kỹ năng đặc biệt của Phong Hành Giả học viện Thanh Loan chúng ta, giúp tiễn thủ nắm giữ được những yếu tố như gió, độ ẩm cùng với sức nặng cây tên. Thông qua việc phán đoán dựa trên những yếu tố này, chúng ta sẽ có những điều chỉnh nhất định, giúp chúng ta bắn trúng dù mục tiêu có ở xa hơn nữa.

– Về kỹ năng “Rơi nguyệt”…Với tu vi hiện giờ của các ngươi, uy lực mũi tên sẽ lớn nhất khi mục tiêu nằm trong khoảng cách hai trăm bước, một khi vượt ra khỏi phạm vi đó, dù các ngươi có bắn chính xác thì uy lực mũi tên cũng không còn bao nhiêu cả. Thật ra, dù là những tu hành giả tu vi vượt xa hơn như Đại Quốc Sư, Quốc Sĩ, thậm chí là Thánh Sư, bởi vì bị hạn chế bởi chất liệu làm nên trường cung, có thể có vài số liệu không chính xác nhưng chúng ta đã tính toán được lực sát thương mạnh nhất của cây tên do họ bắn ra là khi mục tiêu nằm trong phạm vi năm trăm bước. Nhưng nếu như các ngươi nắm giữ kỹ năng “Rơi nguyệt” thuần thục, phạm vi cây tên có lực sát thương lớn nhất sẽ đạt đến năm trăm bước…

– Năm trăm bước? Không thể như vậy được!

Biên Lăng Hàm kinh ngạc bật thốt cắt lời Đông Vi. Bởi vì những gì Đông Vi vừa nói cũng giống như bắt nàng sử dụng một cây xà ngang nhà nhẹ nhàng như dùng một thanh kiếm, đây là chuyện không thể làm được.

– Ta vẫn chưa nói hết.

Nhưng Đông Vi lại lạnh lùng nhìn nàng, tiếp tục nói;

– Không chỉ bắn được trong phạm vi năm trước bước…các ngươi còn phải tìm cách để tăng uy lực cây tên lên, phải đủ để xuyên thủng thân thể Hồn Sư trung giai.

Ngược với Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch không quá sợ hãi vì những gì Đông Vi vừa nói, hắn ta bình tĩnh hỏi tiếp:

– Khi trước đệ tử đã từng nghe lão sư nhắc đến phương pháp lợi dụng “trọng lực”. Xin hỏi lão sư, có phải kỹ năng “rơi nguyệt” ngài vừa nói là cách bắn từ trên cao xuống dưới? Lợi dụng lực lượng tu vi chúng ta, kết hợp với “trong lực” ở trên trời cao xuống mặt đất?

– Ngươi nói không sai.

Đông Vi vẫn lạnh lùng trả lời lại:

– Khu vực tu hành giả thường chiến đấu nhất chính là trong núi rừng ở biên quân, khắp nơi đều có ụ đất hay dãy núi. Mà cho dù ở trong thành, xung quanh cũng có lầu canh và đền đài. Các ngươi phải biết rằng ở vị trí từ đầu trở lên, nhất là ở sau lưng trên đầu đối thủ, một khi tên được bắn ra, nhất định đối thủ rất khó phát hiện được. Ở những trận tỷ thí như vậy, nếu như hoàng đế đã muốn đấu một trận sinh tử thật sự, hai học viện nhất định không thể cung cấp vũ khí đặc biệt, chắc chắn chỉ cung cấp những vũ khí trung bình trong biên quân, nhưng nếu như chúng ta điều chỉnh một chút ở đầu mũi tên, phối hợp với tiễn kỹ các ngươi…chắc chắn sẽ làm tiêu trừ không ít lực cản, hơn nữa, một khi lợi dụng tốt trọng lực sẽ giúp cho tốc độ mũi tên bắn nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn. Cho nên, trong khu vực núi rừng ở biên quân, cao thủ chân chính là những người luôn ở trên cao, sau đó quan sát bắn tên…Chỉ cần một mũi tên, họ nhất định đánh chết một tu hành giả lợi hại.

Đông Vi hơi mở mắt, nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nói:

– Nhưng khoảng cách càng xa chênh lệch càng lớn, cho nên, chỉ khi nào hai ngươi nắm giữ “phong ngân” và “rơi nguyệt” thuần thục mới có thể làm được những gì ta đã nói.

Nếu như là trước kia, cho dù tận mắt chứng kiến tiễn kỹ cao siêu của Đông Vi, sợ rằng Lâm Tịch cũng không thể tin rằng trên đời này lại có chuyện có người đứng ở trên núi cao, bắn một mũi tên lên trời, mũi tên rơi xuống đánh chết một cường giả. Nhưng từ khi biết tu hành là gì cùng với trình độ tiễn kỹ càng lúc càng nâng cao, hắn càng hiểu được có vài chuyện tưởng như không thể nhưng thực ra lại rất có thể…Cũng như lúc này vậy, hắn hiểu rõ rằng kỹ năng “phong ngân” và “rơi nguyệt” chính là phải cảm giác được hướng gió, hơi nước trong núi, phải biết lựa chọn địa điểm tốt nhất để bắn tên, sau đó giương cung bắn đối thủ…việc này cũng giống như lấy một tảng đá, ở trên cao ném xuống người khác.

Nói thì đơn giản, nhưng Lâm Tịch hiểu rằng với thời gian gấp gáp như hiện nay, đây lại là việc rất khó. Cho nên, hắn đàng cười khổ, không thể không hỏi.

– Lão sư…hình như thời gian mười ngày quá ngắn thì phải?

– Đối với người bình thường, đây là chuyện không thể nào.

Đông Vi khẽ nheo mắt nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:

– Nhưng điều còn kinh khủng hơn việc một Phong Hành Giả ám sát chính là…có đến hai Phong Hành Giả.

Lâm Tịch bất giác sờ sờ mũi, hỏi:

– Lão sư, hình như ngài đang nói nhảm nhỉ?

Đông Vi không phản bác, ngược lại còn làm như vừa rồi không nghe Lâm Tịch nói gì cả. Ông tiếp tục nói, lời nói trầm trầm và đầy thâm ý:

– May mắn là lần này ta thu được hai đệ tử, hơn nữa hai đệ tử này lại rất cố gắng luyện tập. Một người một mình chưa chắc làm được, nhưng nếu như một người xuất thủ trước, một khi người kia đã thấy được chênh lệch phương vị thế nào, hẳn có thể một tên bắn trúng đối phương.

Một người giương cung bắn trước, người sau rút kinh nghiệm để bắn một tên trí mạng?

Lâm Tịch hiểu ý Đông Vi, nhưng đồng thời hắn cũng cau mày lại, nói:

– Nếu như bắn trúng…vậy chẳng phải sẽ bắn chết đối phương sao?

– Lựa chọn như thế nào là quyền của các ngươi.

Đông Vi cười lạnh, nhìn Lâm Tịch nói:

– Đổi lại là ta, nếu như có một người cảm thấy ta là đối tượng sẽ uy hiếp đến hắn trong lúc hai học viện tranh tài, vì lý do như vậy mà uy hiếp ta, muốn giết ta để diệt trừ hậu hoạn, nhưng ta lại nói rằng không muốn giết đối phương…Hừ! Giả sử ta nói như vậy, ta thật sự đúng là người như Từ Sinh Mạt đã nói: lòng dạ đàn bà. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lâm Tịch hơi trầm ngâm, cười cười rồi nói:

– Lão sư dạy rất đúng. Bọn đệ tử có bắn tên hay không là do thái độ đối phương, còn vấn đề bọn đệ tử nên suy nghĩ bây giờ chính là nên bắn như thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.