Trong một tíc tắc ngắn ngủi, cây gậy dài màu đen trong tay tên Tiềm ẩn giả Đường Tàng này chỉ còn cách Hạ phó viện trưởng khoảng mười thước.
Phải nói rằng tốc độ của tên Tiềm Ẩn giả cổ quốc Đường Tàng vừa rồi là cực nhanh, thậm chí ngay cả phi kiếm của Tần điên vừa mới va chạm với thiền trượng màu vàng nhỏ còn đang lơ lửng trong không trung, chưa kịp tấn công tiếp thì hắn ta đã lợi dụng xung lực vừa rồi để đánh tới. Xung lực kinh khủng làm cho tóc tai và bộ trường bào màu đen hắn đang mặc dựng đứng lên, cả người toát ra một khí tức vô cùng quái dị, làm cho người ta có cảm giác hắn đang muốn “ngọc đá cùng vỡ”.
Khí tức này cùng với sát khí lạnh như băng hiện rõ trong mắt hắn đã nói lên một sự thật: kể từ lúc tên Tiềm ẩn giả Đường Tàng này biết thân phận mình bị bại lộ, hắn đã hoàn toàn thay đổi mục tiêu, từ việc muốn vào trong tứ hợp tiểu viện tìm kiếm bí mật của Trương viện trưởng chuyển sang ám sát Hạ phó viện trưởng!
Nhưng không hiểu vì sao Nam Cung Mạch đang tấn công lại ngưng lại, bàn tay trái cầm thiền trượng nhỏ màu vàng bất giác run lên không thôi, dường như đang chờ gì đó. Nhưng một thời gian sau, chuyện hắn dự đoán sẽ xảy ra lại không xuất hiện.
Bỗng nhiên có một trận gió lớn từ những mái ngói màu đen của tiểu hợp tứ viện xuất hiện, làm thổi tung những chiếc lá, cành cây khô ở trên đó, lão nhân gầy gò hiện thân bên vách núi kia lúc này giống như một vị thần từ trên trời bay xuống. Sau một tiếng quát to, ông ta mạnh mẽ tung một cước ra, một cỗ khí tức bá đạo cường đại hiện rõ ngay đầu mũi chân của ông ta, đầu tiên là xuất hiện ánh sáng màu vàng chói mắt, sau đó là hai màu trắng đen đối lập với nhau, hai luồng ánh sáng này tạo thành hình một con hổ có bộ lông gồm hai màu đen trắng tương phản rõ ràng, vô cùng bắt mắt. Tiếp đó có một tràng âm thanh rít tai được tạo thành do lực lượng cường đại ma sát với không khí, tất cả điều này tạo nên hình ảnh một con hổ khổng lồ màu đen trắng đang ngẩng đầu gào thét giữa trời đất.
Nam Cung Mạch khẽ ngẩng đầu. Hắn cảm thấy bầu trời bao la trên đầu mình tựa hồ trở nên ảm đạm, giống như kinh sợ trước một cước của lão nhân này.
Thiền trượng màu vàng trong tay hắn từ từ bay lên nghênh đón. Cùng lúc đó, đã có một việc xảy ra, một việc vô cùng khó nhận ra và chỉ có những cường giả đạt tới cảnh giới như những người ở đây mới cảm thấy được: sự do dự trong lúc tấn công như khi nãy của Nam Cung Mạch đã hoàn toàn biến mất, giống như hắn tự “bóc” nó ra khỏi người mình, ngược lại, thay vào đó là một cỗ sát khí lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi làm cho nhiệt độ chung quanh cũng phải giảm xuống.
“Vèo!”
Phần đầu cây gậy dài màu đen trong tay hắn chợt bắn ra một luồng ánh sáng màu đen, giống như là cây gậy đó đột nhiên bị cháy, tỏa sáng chói mắt rồi bắn ra một cột sáng vậy.
Hạ phó viện trưởng vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, nhưng cái áo choàng có thêu hình Kỳ Lân và Thần Uyên lão đang mặc đột nhiên hơi phồng lên, tiếp đó có một luồng sáng màu vàng từ đầu ngón tay lão bắn ra, không một tiếng động chạm vào ngay giữa luồng sáng màu đen đang hướng tới mi tâm lão.
Lão vẫn không hành động gì, cứ đứng yên một chỗ, những sợi tóc bạc ở gần trán vì kình phong sinh ra lúc hai lực lượng va chạm vào nhau nên hơi tán loạn, nhưng Nam Cung Mạch lại khác. Thân thể của hắn dường như bị một cỗ lực lượng kỳ dị nào đó khống chế, cây gậy dài màu đen trong tay run lên liên tục, tiếp đó hổ khẩu bị thương, từng giọt máu tươi từ trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
“Ầm!” Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Con hổ có màu đen trắng xen lẫn nhau ở phía trên đánh bay thiền trượng màu vàng ngược lại, mạnh mẽ đụng vào vai trái của hắn. Sau một âm thanh “rắc” trầm thấp, vai trái của hắn đã bị đánh nát, thân hình hơi nghiêng qua một bên.
– Giết!
Nhưng tên Tiềm ẩn giả Đường Tàng này vẫn cứng rắn nhịn đau, không vì đau đớn mà thét gào thảm thương, cũng hoàn toàn không chú ý đến thanh phi kiếm có màu sắc như làn thu thủy đã đến ngay sau gáy, bất cứ lúc nào cũng có thể chém ngang đầu mình xuống. Bất chấp những điều trên, hắn quát lạnh, một dòng máu tươi và một luồng ánh sáng màu vàng nhạt đột ngột bắn ra, nhắm thẳng tới mi tâm của Hạ phó viện trưởng!
Có thể nói đây là chiêu thức hắn đã đặt toàn bộ sinh mạng của mình vào trong, so với luồng ánh sáng màu đen do cây gậy dài cùng màu phát ra khi nãy còn kinh khủng hơn nhiều. Sau khi tung chiêu này, Nam Cung Mạch không còn chú ý đến bất kỳ vật gì nữa, tất cả suy nghĩ và ý thức đều tập trung vào luồng ánh sáng màu vàng nhạt đang mạnh mẽ đánh tới Hạ phó viện trưởng.
Ngay giây khắc đó, kiếm quang màu xanh lá như làn thu thủy đã chém tới gáy hắn, làm rách phần cổ áo, thậm chí hắn còn cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi ngang qua cổ mình.
Cảm nhận được ý chí cố chấp và kiên quyết trong luồng ánh sáng màu vàng đang tấn công đến, Hạ phó viện trưởng tuy không động đậy nhưng sắc mặt hơi đổi, một phần cảm xúc thương xót hiện rõ trên trán ông.
Một mũi tên màu đen phảng phất từ thiên ngoại bắn tới, chính xác bắn trúng luồng ánh sáng màu vàng nhạt. Vừa nhìn thấy mũi tên màu đen này, nét lạnh lùng và sát khí trong mắt Nam Cung Mạch trong nháy mắt biến mất, giống như đã thấy được sự giải thoát.
Vừa chạm vào luồng ánh sáng vàng nhạt, mũi tên màu đen lập tức bị nát vụn, nhưng lực lượng cường đại trong mũi tên cũng làm cho hướng đi của luồng ánh sáng màu vàng chệch qua một bên, chặt đứt vài sợi tóc bạc của Hạ phó viện trưởng, bay xẹt qua tai của lão rồi rơi xuống đất, đến lúc này mọi người mới thấy rõ bên trong luồng ánh sáng màu vàng đó là một thanh tiểu kiếm không chuôi.
Đây cũng là một thanh phi kiếm!
Kiếm quang màu xanh lá khẽ chạm vào phần da thịt trắng nõn ở sau gáy Nam Cung Mạch, một dòng máu tươi khẽ hiện, nhưng kiếm quang lại không tiếp tục chém xuống.
“Rống!”
Vào lúc này, con hổ hai màu sặc sỡ ở bên trên cũng đánh mạnh vào sau lưng hắn, lực lượng mạnh mẽ khiến hắn không thể chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi rồi quỳ xuống đất.
– Đông Vi…tu vi và tiễn kỹ của ngươi lợi hại hơn xưa.
Tuy thương thế nặng như vậy, nhưng Nam Cung Mạch lại bình tĩnh quay đầu sang một bên, nhìn vào khu rừng cây bạch quả ở bên trái mình, nói một câu như vậy, dường như vừa rồi hắn còn nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng thanh thản.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen hiện giờ đang đứng trên một cành cây khô, giống như một con chim ưng tung bay trong gió, trầm mặc nhìn Nam Cung Mạch, nhìn kỹ nét mặt và cảm xúc của người bạn đã từng vào sanh ra tử với mình. Nhưng chỉ một lúc sau, ông ta quay đầu lại, không nói một lời, biến mất trong khu rừng cây bạch quả.
– Hạ phó viện trưởng, thật không ngờ năm xưa ngài bị thương nặng như vậy, nhưng bây giờ vẫn có tu vi Đại Thánh Sư. Cho dù một mình ra tay, tôi cũng không phải là đối thủ của ngài.
Nam Cung Mạch ho khan, từng ngụm máu tươi không ngừng phun ra ngoài.
Sắc mặt Hạ phó viện trưởng bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nói:
– Nếu như ngươi là người đế quốc Vân Tần chúng ta, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ trên ta.
– Đáng tiếc tôi không phải, từ lúc sinh ra đến giờ, tôi vẫn là người của Đường Tàng…
Nam Cung Mạch lấy tay bôi đi dòng máu tươi từ trên cổ chảy xuống, vừa ho khan vừa nói:
– Mặc dù các ngươi sắp đặt bẫy xác nhận được thân phận của ta, nhưng một khi ta gặp chuyện không may, bên kia của ta chắc chắn cũng tra ra người của các ngươi…dù sao, cũng không có nhiều người trên đời này có thể phát hiện ra được dấu vết của ta.
– Chúng ta sẽ cố hết sức.
Hạ phó viện trưởng chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Nếu như đổi lại là một người khác, có thể họ sẽ không hiểu được câu nói này của Hạ phó viện trưởng có ý nghĩa gì, nhưng Nam Cung Mạch lại hiểu rất rõ, hắn nở một nụ cười khổ, trầm mặc không nói gì nữa.
…
Trong mùi thuốc nhè nhẹ tràn ngập khắp phòng, Lâm Tịch từ từ tỉnh lại.
Hắn cố gắng mở đôi mắt dường như đã nhắm chặt rất lâu, thấy mình đã được người nào đó thay cho một bộ quần áo sạch sẽ, hơn nữa, chỗ hắn đang nằm không phải là căn phòng quen thuộc ở lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
An phó giáo sư với dáng vẻ luôn cau mày, như đang nhập tâm suy nghĩ một vấn đề gì đó, tay cầm môt quyển sách giống như một người ham học đang ngồi gần đấy, phía trước nàng là một lò thuốc được làm từ tử sa*, thỉnh thoảng còn có khói thuốc từ trong lò bốc lên cao.
Bốn vách tường là những cái giá bằng gỗ, bên trên chất đầy sách và xen lẫn là những lọ thuốc có ghi tên ở bên ngoài. Trong căn phòng yên tĩnh này, chỉ có hắn và cô gái mặc áo bào đen ngồi quay lưng về phía hắn.
– Ngươi tỉnh rồi sao?
Đôi mắt của An phó giáo sư vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay nàng, không hề nhìn Lâm Tịch, chỉ đột nhiên mở miệng nói như vậy.
Lâm Tịch gật đầu, cố gắng ngồi dậy. Hắn thấy phần da thịt lỏa lồ bên ngoài của mình có vết bỏng, nhưng không biết ai đã bôi lên đó một tầng thuốc bôi màu vàng nhạt, có lẽ nhờ lớp thuốc này nên hắn cảm thấy phần da thịt bị bỏng không những không đau, ngược lại còn hơi mát lạnh.
An phó giáo sư nói tiếp:
– Không nên rửa lớp thuốc bôi đó, vết thương ngươi không nặng lắm, ngày mai sẽ ổn. Làm sao ngươi biết tên đệ tử khoa Thiên Công kia ở dưới bàn?
Giọng nàng nói đều đặn, gây cho người ta cảm giác giống như đang đi học, dường như mọi thứ đối với nàng đều rất bình thường. Nhưng khi nghe nàng nói những lời này Lâm Tịch lại hơi ngẩn ra, chợt nhớ đến hình ảnh An phó giáo sư với hai khúc ống tay áo trên bị xé rách, một cánh tay được nhuyễn đao quấn quanh, cánh tay khác để lộ phần da thịt trắng như ngọc lại đang cầm vị đệ tử khoa Thiên Công. Bây giờ nàng hỏi như thế, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào.
– Vị đồng học khoa Thiên Công kia như thế nào?
Hắn không trả lời ngay câu hỏi của An phó giáo sư, hỏi ngược lại một câu.
An phó giáo sư bình tĩnh nói:
– Hắn không có chuyện gì.
– Ồ.
Lâm Tịch khẽ mừng rỡ, sau đó mới trả lời câu hỏi vừa rồi:
– Lúc đó đệ tử như nghe được tiếng hô của bạn ấy, sợ bạn ấy gặp nguy hiểm nên mới chạy vào.
– Chưa suy nghĩ kỹ càng đã chạy vào, lúc đó ngươi hơi lỗ mãng. Nhưng tinh thần không sợ nguy hiểm cứu bạn học như vậy rất đáng khen, hơn nữa, lúc đó ta phát hiện hắn đã bất tỉnh, nếu như không nhờ ngươi thì sợ rằng không thể cứu kịp.
Giọng nói của An phó giáo sư vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói;
– Cho nên, lần này học viện thưởng cho ngươi một học phần.
– Được một học phần?
Thật sự, lúc đó ra tay cứu ngươi chỉ vì Lâm Tịch không muốn thấy một tính mạng non trẻ lại mất đi trước mắt mình, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được lợi lộc gì, lúc này nghe An phó giáo sư nói thế, hắn liền kinh ngạc há mồm, không ngờ học viện lại ban thưởng như thế, phải biết rằng một môn học cũng chỉ có hai học phần mà thôi.
An phó giáo sư dường như không quan tâm đến cảm xúc của hắn, vừa nhìn cuốn sách trong tay vừa nói:
– Đây là phòng thuốc của ta, từ đây đi đến phòng học môn chữa bệnh và chăm sóc của ngươi không xa lắm. Thời gian sắp tới ta cần người hỗ trợ dạy học một chút, nếu như có thời gian rãnh rỗi, ngươi có thể qua đó giúp ta. Sau một năm học, ngươi cũng có hai học phần.
Những lời này An phó giáo sư nói rất nhẹ nhàng, tựa như không quan trọng gì lắm, nhưng Lâm Tịch vừa nghe được thì lại như tiếng sét bên tai, hắn kinh ngạc hỏi:
– Ngài xem trọng đệ tử sao?
Lần trước tới nhở giảng viên Mộc Thanh gửi thư giùm, Mộc Thanh đã nói với hắn rằng nếu như được vị giáo sư nào đó xem trọng, phối hợp tham gia nghiên cứu môn học gì đó thì có thể sau này sẽ được phần thưởng học phần. Hiện tại, chính hắn vừa mới nhận được một học phần, giờ lại có cơ hội nhận được hai học phần nữa nên hắn rất ngạc nhiên. Nhưng vừa hỏi câu trên xong hắn lại đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, tự biết câu mình vừa nói lúc người khác nghe sẽ có ý nghĩa khác.
– Ừ, đúng vậy.
Nhưng vị nữ phó giáo sư đang chăm chú đọc sách kia lại không nghĩ ngợi nhiều như hắn, vẫn chậm rãi trả lời:
– Trong lúc kiểm tra nhập thí, trí nhớ của ngươi đối với mấy được thảo kia rất đáng khen, lại để ý đến môn học chữa bệnh và chăm sóc, ta nghĩ ngươi cũng có hứng thú với khoa Ngự Dược nên chắc sẽ không cự tuyệt lời mời vừa rồi…Ngươi có thể cách hai ngày tới đây, mỗi lần giúp ta một hay hai canh giờ gì đấy. Ta biết ngươi đang được Đông Vi huấn luyện, nhưng không sao cả, ngươi có thể đến đây trước hoặc sau lúc hắn ta huấn luyện ngươi.
Cách hai ngày mới đến đây một lần, mỗi lần chỉ có một hoặc hai canh giờ, hơn nữa vị phó giáo sư này cũng biết hắn và Biên Lăng Hàm đang được Đông Vi huấn luyện trở thành Phong Hành Giả, quan trọng nhất là sau một năm sẽ được hai học phần, không cần thi cử gì cả, vậy có lý do gì để cự tuyệt?
Nhưng vì không muốn sau này lo lắng, nên mặc dù đã động tâm, Lâm Tịch vẫn cẩn thận hỏi:
– An phó giáo sư, không biết nghiên cứu ngài cần ta hỗ trợ là gì?
– Ta muốn khảo nghiệm mấy phương thuốc, ngươi có thể giúp ta hoàn thành vài chuyện như xử lý dược thảo.
An phó giáo sư bình tĩnh nói.
– Được.