Theo các tân đệ tử còn lại tiến vào sơn cốc thí luyện, Lý Khai Vân thấp thỏm hỏi ba người bên cạnh:
– Các ngươi tin tưởng Lâm Tịch có thể thắng sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
– Chắc chắn thắng!
– Chắc chắn thắng!
– Thắng!
“…”
Lý Khai Vân thật không thể ngờ đối với câu hỏi mình, ba người Đường Khả, Biên Lăng Hàm và Hoa Tịch Nguyệt lại nhất trí có cùng một đáp án như vậy, tựa hồ chỉ có mình hắn không có lòng tin với Lâm Tịch.
– Tại sao?
Hắn lại thấp giọng hỏi, đồng thời len lén nhìn ba người Đường Khả, Biên Lăng Hàm và Hoa Tịch Nguyệt.
Đường Khả khiêm tốn, cẩn thận, giống như một con sói đơn độc vừa được thuần hóa. Nhưng nếu chọc giận hắn, con thú bên trong sẽ trỗi dậy và đó là một con sói vô cùng hung bạo.
Biên Lăng Hàm mềm yếu dịu dàng, tính tình ôn hòa. Hoa Tịch Nguyệt ngay thẳng, còn khí khái hơn rất nhiều nam nhân. Nếu như học viện cho phép đánh người, Lý Khai Vân sợ rằng Hoa Tịch Nguyệt sẽ là người đầu tiên xông lên đánh Cừu Lộ.
Tính tình ba người này hoàn toàn không có điểm chung nhưng lại đồng thời cho một đáp án giống nhau, nhất là Hoa Tịch Nguyệt, nữ tử này trước giờ luôn nói thẳng, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm bản thân làm ảnh hưởng đến lý trí, để rồi nói những lời trái với lương tâm…nhưng cũng chính vì điều này nên sau khi nghe được đáp án của nàng, Lý Khai Vân thật sự rất bất ngờ.
– Ta không phải tin tưởng hắn, người ta tin tưởng chính là giáo sư học viện.
Đường Khả hạ giọng xuống, nhìn bóng lưng Lâm Tịch ở trước, đáp:
– An phó giáo sư dạy hắn vài chiêu thức, hôm qua hắn đã biểu diễn cho ta xem. Thật sự…thật sự rất bất ngờ, những chiêu thức đó của An phó giáo sư đã vượt xa mấy năm kinh nghiệm thực chiến ta tích lũy được. Nếu như hắn may mắn tìm được một thanh đao, ta nghĩ việc hắn đánh bại Cừu Lộ không phải là vấn đề gì lớn lắm.
– Lý Khai Vân, ta hỏi ngươi, Lăng đốc có phải là người quyền quý hay không? Tỉnh đốc thì sao?
Hoa Tịch Nguyệt hỏi ngược lại Lý Khai Vân đang trong tình trạng tâm tình thấp thỏm.
Lý Khai Vân ngẩn người, buột miệng nói:
– Dĩ nhiên là phải!
– Quyền quý còn có người quyền quý hơn, họ phải nhượng bộ ý chí của người chức to hơn mình…Theo ý của vị lão sư này, bọn họ có khác gì là con chó? Họ không phải đang làm việc vì thánh thượng sao? Ông ta dám nói ra những lời như vậy, lại có quyền điều động giảng viên, cho phép nhiều người quan sát cuộc quyết đấu giữa hai tân đệ tử, cho dù ông ta chỉ là một giảng viên…tuyệt đối không phải là một giảng viên bình thường. Theo những gì diễn ra nãy giờ, các các ngươi cũng nhận ra ông ta rất coi trọng Lâm Tịch chứ? Hơn nữa Đường Khả vừa nói đã kiểm tra thực lực của Lâm Tịch, vậy tại sao ta phải hoài nghi?
Lý Khai Vân nhất thời mở to hai mắt. Hắn thấy có ít nhất bảy người giảng viên mặc áo bào đen đang từ trong sơn cốc thí luyện đi ra ngoài, đứng nghiêm chờ ở lối vào rồi an bài từng đệ tử vào cốc.
Lúc học viện tổ chức nhập thí ở ven hồ, khi ấy có bao nhiêu giảng viên? Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc quyết đấu giữa hai đệ tử…nói thẳng ra là chuyện nhỏ đến mức không thể có chuyện nhỏ hơn được.
– Vậy còn ngươi?
Lý Khai Vân chỉ có thể mở to miệng chứ không biết nên nói gì nữa, một lúc sau mới xoay người sang nhìn Biên Lăng Hàm, hỏi.
“Đông lão sư đã nói Lâm Tịch coi như là đệ tử thân truyền của lão sư…nếu như Lâm Tịch thua…lão sư sẽ rất mất mặt…Đông lão sư đã cho Lâm Tịch tới đây dĩ nhiên cảm thấy Lâm Tịch không thể nào thua được, nếu không, lão sư có khác nào đang làm một việc tự ném mặt mũi mình đi.” – Đây là những suy nghĩ chân thành và thật nhất trong lòng Biên Lăng Hàm, nhưng nàng không thể không tuân theo những lời Đông Vi căn dặn, tuyệt đối không nói cho bất cứ ai việc nàng và Lâm Tịch đang tiếp nhận đặc huấn Phong Hành Giả, kể cả những người bạn thân nhất là Lý Khai Vân, Đường Khả và Hoa Tịch Nguyệt. Cho nên, nàng chỉ chột dạ đưa mắt nhìn thủ hộ giả La Hầu Uyên đang mặc áo bào cũ kỹ, nói:
– Ta cũng tin tưởng ánh mắt bọn họ.
– Lâm Tịch, không nên đánh! Ngươi mới tu luyện có mấy ngày, làm sao đánh thắng được…Tất cả mọi người đều là bạn học với nhau, phải hòa đồng chung sống…
Ngay lúc Lý Khai Vân cảm thấy trong những người bạn tốt của Lâm Tịch chỉ có mình không có nhãn quang, bỗng nhiên có một người ở sau bối rối chạy theo, chưa hiểu gì hết đã lớn tiếng kêu lên.
– Ha ha…
Vừa nhìn thấy người này, Lâm Tịch nhất thời không nhịn được cười lên:
– Mông Bạch, ngươi lại mập hơn rồi.
Đằng sau thân hình mập mạp của Mông Bạch không xa còn có hai người khác mặc áo bào đỏ của khoa Thiên Công: một người trong đó có tướng mạo chững chạc, chính là bằng hữu tốt Trương Bình Lâm Tịch đã quen từ hồi nhập thí ven hồ; người còn lại gầy yếu, khuôn mặt tuy non nớt nhưng lại thấp thoáng những đường nét trầm mặc quật cường, đây chính là Chu Chu – người đệ tử Lâm Tịch đã từng cứu trong đám cháy.
….
Một cột khói đen từ trong sơn cốc thí luyện bốc lên cao…
Biên Lăng Hàm mặc áo giáp đen nhìn các tân đệ tử bên cạnh, thấy ai cũng giống như mình cả, áo giáp người nào người nấy được các giảng viên dùng một loại dung dịch màu đen bôi lên che mất ký hiệu. Đến lúc này, mọi người rốt cuộc cũng hiểu vì sao La Hầu Uyên nói rằng bọn họ có thể vào trong quan sát cuộc quyết chiến của Lâm Tịch và Cừu Lộ.
Nơi có cột khói đen bốc lên là một mảnh đất trong rừng rậm, bên cạnh có suối nhỏ, có những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, địa hình tương đối phức tạp. Các tân đệ tử khác được sắp xếp tụ tập trên một vách đá dựng đứng sát bên khu vực này, từ trên cao nhìn xuống bọn họ có thể thấy rõ ràng mọi việc sẽ diễn ra ở đấy.
Mười đình trước, Lâm Tịch và Cừu Lộ đã tiến vào sơn cốc thí luyện, tính toán thời gian thì có lẽ đã đến lúc bọn họ xuất hiện.
Hai thân ảnh màu đen gần như đồng thời xuất hiện trong tầm mắt các đệ tử trên vách đá.
Tuy hai thân ảnh màu đen đang chạy nhanh tới điểm hẹn này không thể nhìn thấy đối thủ của mình, nhưng các đệ tử đứng trên vách đá lại nhìn thấy rõ ràng.
– Mặc dù là thiết thái đao, nhưng cuối cùng vẫn là đao.
Đằng sau tấm mặt nạ bằng bạc, Đường Khả khẽ lẩm bẩm, sắc mặt hơi đổi. Bây giờ tất cả mọi người đều thấy Lâm Tịch và Cừu Lộ đã tới, nhưng vì ký hiệu trước ngực hai người đã bị dung dịch màu đen lại nên không thể biết rõ thân phận bọn họ. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy một người trong đó mang theo đoản đao thì Đường Khả đã nhận ra ai là Lâm Tịch.
Trong biên quân có ba loại đao, một loại là trảm mã đao cán dài; loại thứ hai là trường đao được làm từ tam trọng cương, đây cũng là loại đao Đường Khả mang vào học viện; loại thứ ba chính là yêu đao hơi ngắn.
Khi ở trong biên quân, ngươi sẽ thường thấy nhiều cảnh người ngã ngựa đỗ, địch ta hỗn loạn trong cùng một khu vực, khi ấy trường đao không thể dùng được, vũ khí tiện lợi nhất đối với quân sĩ lúc này chính là yêu đao. Có lẽ vì thanh đao này dùng để cận chiến quá nhiều, lúc giết người lại giống như ngươi đang thái rau cắt thịt nên mới có một tên khác là thiết thái đao.
Thanh đao Lâm Tịch đang cầm trong tay chính là yêu đao!
Còn vũ khí Cừu Lộ sử dụng lại là một thanh trường thương màu đen – trường thương hắc hoa!
– Ta là Cừu Lộ!
Ngay lúc chạy ra khỏi khu rừng rậm rạp và nhìn thấy đối thủ của mình, Cừu Lộ lập tức giơ cao trường thương hắc hoa lên, để lộ mũi thương sắc bén tản phát khí tức lạnh lẽo, đồng thời đắc ý hét lớn lên để mọi người biết mình là ai.
– Đường Khả, Lý Khai Vân, các ngươi tin tưởng lâm Tịch có thể thắng sao?
Mông Bạch thấy vũ khí Lâm Tịch đang sử dụng rõ ràng thua xa thanh trường thương hắc hoa Cừu Lộ cầm trong tay thì biến sắc, vội vàng xoay đầu hỏi hai người bạn đứng bên cạnh.
– Hắc hoa?
Vừa nhìn thấy rõ trường thương hắc hoa trong tay Cừu Lộ, Lâm Tịch liền ngẩn người, bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ: Không lẽ Cừu Lộ chính là đối thủ có ký hiệu hoa tường vi mình đã hai lần gặp mặt?
Nếu đúng là như vậy, lần quyết đấu này người thua chắn chắn là Cừu Lộ. Bởi vì hắn đã đánh bại trường thương hắc hoa này một lần, hơn nữa, tuy nói thanh thiết thái đao này ngắn hơn trường đao biên quân màu đen hắn hay sử dụng khoảng một nửa, nhưng hắn đã quen thuộc với nó trong lần xông vào mâu đánh thẳng cách đây vài ngày, bây giờ sử dụng lại tất nhiên không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Lâm Tịch lại quên mất một điều, chính là trong danh sách mười người có thành tích cao nhất được viết trên tấm bảng gỗ ngoài sơn cốc thí luyện lúc trước không hề có ký hiệu hình hoa tường vi. Và vào lúc này đây, chủ nhân đích thật của bộ áo giáp có ký hiệu hoa tường vi là Khương Tiếu Y, cũng đang đứng trên vách đá nhìn Lâm Tịch và Cừu Lộ.
Khi nhìn thấy binh khí trong tay Lâm Tịch, Cừu Lộ nhất thời vui mừng nghĩ thầm: Lâm Tịch ngươi đúng là một đệ tử vô dụng, ngay cả chọn binh khí cũng không biết chọn thế nào. Sau tấm mặt nạ bằng bạc, trên khuôn mặt âm hiểm ấy xuất hiện nụ cười âm hiểm, hắn nhìn Lâm Tịch nói:
– Hôm nay ngươi sẽ bị đánh rất thê thảm.
Nhưng đối mặt với lời nói đầy kiêu ngạo và khiêu khích của Cừu Lộ, Lâm Tịch đang từ trong rừng đi ra lại không nói lời nào, hắn ta lạnh lùng nắm chặt thanh đao, không nhanh không chậm sải từng bước chân đi tới.
– Sao lại im lặng? Thường ngày không phải ngươi nhanh mồm nhanh miệng lắm à?
Cừu Lộ giơ thẳng thương ra tới trước, tạo thành một tư thế hắn cho là rất đẹp mắt, nói:
– Chẳng lẽ ngươi sợ đến nỗi tiểu ra trong quần rồi?
Lâm Tịch vẫn không lên tiếng, chậm rãi đi tới trước.
Cừu Lộ nhíu mày, trầm giọng nói:
– Nếu như ngươi van xin, ta có thể làm phước ban cho ngươi một trận chiến lúc thua không khó coi quá.
Nhưng câu trả lời của Lâm Tịch vẫn là sự im lặng, đồng thời từng bước từng bước áp sát tới đối thủ mình.
Mọi người nhất thời rùng mình, có cảm giác chính Lâm Tịch đang im lặng mới là người tản phát một khí tức rất đáng sợ, thậm chí còn lãnh khốc đến mức mọi người bất giác phải run rẩy.
Cừu Lộ nhất thời nổi giận, hắn đã nói nhiều như vậy nhưng đối thủ không thèm nói lời nào, chẳng lẽ khinh thường mình? Chẳng lẽ đối thủ tin rằng có thể thắng mình? Vừa nghĩ như vậy, bàn tay đang cầm thương không thể giữ vững được nữa, đầu mũi thương bỗng nhiên run nhẹ.
“Lão sư…xem ra ngài nói không sai à, không nói lời nào hình như đã khiến người khác thấy đệ tử lãnh khốc hơn, rất giống một cao thủ…rất dễ làm cho đối thủ sợ đấy…” – Cẩn thận quan sát thấy đầu mũi thương của Cừu Lộ run nhẹ, Lâm Tịch hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng phóng người tới gần Cừu Lộ!
“A!”
Ở giữa Cừu Lộ và Lâm Tịch còn có một ao nước nhỏ, ngay lúc Lâm Tịch phóng tới, những ngón chân khẽ chạm vào ao liền làm nước trong đấy bắn tung tóe. Trong lúc đó, Lâm Tịch vung mạnh tay trái! Lâm Tịch là người ra tay trước! Nhưng thật buồn cười, tay trái không phải là tay cầm đao, vậy hắn vung tay trái làm gì?
Một khối đá lớn bằng nắm đấm được ném thẳng tới mặt Cừu Lộ!
“Ặc.”
Dường như có điều gì đó quá bất ngờ nên bỗng nhiên có một âm thanh vô cùng kỳ quái từ đằng sau tấm mặt nạ Khương Tiếu Y đang đeo phát ra. Vừa nhìn thấy chiêu này của Lâm Tịch, ánh mắt hắn liền mở to!
Cừu Lộ bất giác lui một bước, nghiêng người qua một bên tránh tảng đá Lâm Tịch ném thẳng tới mình. Cùng lúc đó, hắn lập tức sử dụng thương thuật mình đã luyện tập từ lâu để phản kích, phía đuôi trường thương hắc hoa khẽ chạm đất giống như vì mất lực nắm ở tay, nhưng Cừu Lộ lại dùng sức, lợi dụng tư thế vô cùng thuận lợi để mạnh mẽ đưa mũi thương lên cao đâm thẳng vào họng Lâm Tịch, giống như một con mãng xà đã rình mồi từ lâu, đến lúc này đột ngột phóng tới cắn một phát!
Nhìn thấy tàn ảnh mũi thương màu đen đang đâm tới, Lâm Tịch chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, phảng phất như mình đang trong nền đại sảnh u ám với những trường mâu màu đen sắc bén chứ không phải đang giao đấu với Cừu Lộ. Chân trái hắn chợt dùng sức, thân thể dịch chuyển qua một bên rồi cánh tay vung mạnh xuống.
“Keng!”
Một tràng âm thanh trầm thấp vang lên, đoản đao trong tay hắn chém mạnh xuống thân trường thương hắc hoa, gạt thanh trường thương thường dùng trong biên quân này sang một bên. Đồng thời cổ tay của hắn khẽ xoay nhẹ, đoản đao trong tay giống như những giọt nước đang rớt xuống mái ngói, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt rồi chém vào ngực Cừu Lộ!
“A!”
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp khu rừng, những đệ tử đang quan sát trên kia bỗng nhiên rùng mình. Nhất là Khương Tiếu Y và mấy người Liễu Tử Vũ, người nào người nấy cũng khiếp sợ không thôi.