Lăng Như Đông loạn, số người chết trên quan đạo đầy bùn lầy chỉ hơn trăm, nếu như so sánh với số thương vong trong biên quân tại những nơi khỉ ho cò gáy thì không thể nào sánh bằng được, nhưng bởi vì trong huyết mạch người nữ tử kia đang chảy xuôi dòng máu cao quý nhất đế quốc Vân Tần, cho nên đế vương hoàng thành Trung Châu tức giận, vô số thần tử hoàng sợ, khiến không biết bao nhiêu vật bao nhiêu việc bị ảnh hưởng.
Ngay lúc nhân vật thứ ba Luật chính ti, một người trẻ tuổi nhưng tay nắm nhiều quyền lực đế quốc Vân Tần, “tự vẫn” trên dòng sông đầy hoa đào, Hạ phó viện trưởng vẫn bình tĩnh bước ra khỏi tiểu viện đơn sơ, chủ động tiến vào hậu sơn buồn bã của học viện Thanh Loan.
Có thể trong những năm gần đây, vị đương kim thánh thượng đế quốc Vân Tần chưa làm những chuyện quá đáng đối với chín nguyên lão ngồi sau màn che, nhưng dù sao tuổi tác thánh thượng còn rất trẻ, còn quá nhiều chuyện cần phải học tập và hiểu rõ. Đối với Trương viện trưởng và những ông lão đã già cỗi đó, hắn ta không có sự kính sợ và hiểu rõ như tiên hoàng, hắn cũng không biết rằng cho dù là một thánh thượng tài đức sáng suốt hơn, vị thánh thượng ấy cũng không thể hiểu hết mọi chuyện, không thể bắt mọi chuyện ở đế quốc xoay chuyển theo ý chí mình.
Nhưng mà bởi vì lăng Như Đông cách học viện Thanh Loan rất xa, hoàng thành Trung Châu cũng cách học viện Thanh Loan rất xa, cho nên, mặc dù qua chuyện vừa rồi lăng Như Đông nhất định sẽ trở thành nơi phong vân hội tụ, sóng gió nổi lên khiến người khác phải đau đầu, nhưng cho dù là Tiêu Minh Hiên – người có đủ tài năng đảm đương vị trí thủ phụ đế quốc Vân Tần, hay là rất nhiều “dải ngân hà giảng viên” khác đang tụ tập trong đại sảnh này, bọn họ cũng cần phải có thời gian mới suy đoán được chuyện này sẽ phát triển đến đâu, học viện phải làm gì để đối phó. Cho nên, cũng giống như nhiều lăng, trấn khác, học viện Thanh Loan vẫn rất bình tĩnh.
…
– Cái này là vô tâm trồng cây thành rừng ư? Xem ra quyết định của mình hôm qua rất sáng suốt…
Trong đại sảnh ngôi đền mâu đánh thẳng trống trải, Lâm Tịch nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, cả người ướt đẫm như vừa bò từ trong nước ra. Nhưng khi ngoái đầu lại nhìn lối vào đại sảnh, khóe miệng hắn không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Người có tên trên bảng xếp hạng các đệ tử có thành tích thí luyện tốt ngoài lối ra vào sơn cốc chưa chắc là người mạnh nhất, cái bảng ấy chỉ có nghĩa những người trên ấy đã thắng liên tiếp nhiều trận. Cũng như “Kim Quỳ” Lâm Tịch đã từng gặp lúc trước, tuy xếp hạng thua hắn nhưng thực lực thật sự lại hơn xa, nếu như không phải có Khương Tiếu Y trợ giúp, Lâm Tịch tuyệt đối không thể nào chiến thắng được.
Hôm qua là ngày Lâm Tịch nhận được thư nhà, rồi vô tình gặp được Cao Á Nam, trong ngày vui như thế Lâm Tịch muốn có thêm niềm vui thứ ba là đạt được thành tích năm lần năm sao. Nhưng không ngờ khi vào sơn cốc thí luyện hắn lại gặp phải “Ban lan hổ”, tuy người này không có tên trên bảng nhưng thực lực lại hơn hẳn hắn.
Sau khi điên cuồng chạy qua những cánh rừng rậm rạp, Lâm Tịch vẫn không có cách đánh bại tên đệ tử mặc giáp có ký hiệu “Ban lan hổ” này, vì không muốn thấy cảnh Từ Sinh Mạt có cớ cười nhạo mình nên Lâm Tịch chỉ còn cách ăn gian, sử dụng năng lực quay ngược thời gian trở về mười đình trước, tìm cách tránh mặt đối thủ cường đại này. Tiếp đó hắn may mắn tìm được một bộ cung nỏ, nhờ thế mới đánh bại được một đối thủ khác và đạt được thành tích năm lần năm sao.
Vốn hắn nghĩ hôm nay mình đã mất đi một cơ hội được ma luyện thêm trong trận pháp mâu đánh thẳng, nhưng không ngờ An Khả Y lại đề nghị hắn lấy phần thưởng một học phần đổi lấy một viên Băng Loan đan. Giống như những gì đã dự đoán trước, sau khi dùng xong viên đan dược đột phá đến Hồn Sĩ xong, hắn phát hiện mình xông vào trận pháp mâu đánh thẳng đã trở nên dễ dàng hơn trước.
Bởi vì sức mạnh thân thể tăng lên không ít, hiện giờ hắn có thể dễ dàng nâng cự thạch trăm cân, sử dụng trường cung hắc thạch cũng thuận tiện hơn trước rất nhiều. Cho nên, khi xông vào trận pháp mâu đánh thẳng, mỗi lần vung tay xuất đao hắn không cần sử dụng nhiều sức mạnh nữa, đường đao càng linh hoạt và dũng mãnh hơn nhiều…Hơn nữa, còn một điều quan trọng, đúng là việc Từ Sinh Mạt bắt hắn phải phụ trọng thêm vật nặng vào lúc sáng sớm là rất hà khắc, nhưng nhờ vậy nên khả năng giữ thăng bằng của hắn lại tốt hơn trước. Trong quá khứ, chỉ cần bị một trường mâu đâm trúng thì hắn rất khó né tránh được mâu thứ hai hay mâu thứ ba, nhưng hiện giờ miễn là trường mâu không công kích trúng bộ vị quá mẫn cảm, hắn vẫn có thể kịp thời né tránh các mâu sau.
Cho nên, trong lần xông vào trận pháp mâu đánh thẳng hôm nay, sau khi sử dụng năng lực quay ngược thời gian để tiếp tục ma luyện xong, Lâm Tịch đã đạt đến một thành tích chính hắn cũng phải rất kinh ngạc: một trăm năm mươi ba bước.
Từ khoảng cách này đến cánh cửa bằng đồng xanh ở cuối đại sảnh không còn xa lắm…điều này khiến Lâm Tịch càng phấn chấn và có tinh thần hơn. Nếu như mình có thể giữ vững tốc độ này, nhất định sẽ có ngày thấy được khuôn mặt méo mó của Từ Sinh Mạt.
Người luôn có cách nhìn đơn giản đối với thế giới họ đang sống, họ càng dễ dàng có được niềm vui trong cuộc đời mình. Cho nên, sau khi nhìn thấy mục tiêu mình hướng tới không còn xa lắm, lại nghĩ tới bức thư hồi âm của mình đã gần tới nhà ở trấn Lộc Lâm, Lâm Tịch đang bò như một chú giun đất ra khỏi đại sảnh mâu đánh thẳng rất vui vẻ, tâm cũng sáng hơn.
Sau khi Lâm Tịch sải bước rời khỏi khu vực huấn luyện vũ kỹ không lâu, Văn Hiên Vũ từ một cánh cửa khác đang tiến vào bên trong dải tường màu vàng, đi thẳng tới ngôi đền mâu đánh thẳng.
Hắn mặc một bộ giáp có ký hiệu Biên Bức màu đen. Hai ngày trước, thành tích của “Hắc bức” trên bảng xếp hạng là ba lần chiến tích năm sao, ngày hôm nay chiến tích đã đổi thành năm lần năm sao.
Văn Hiên Vũ đi rất chậm, đầu cúi thấp xuống, bởi vì hắn đang nghĩ tới vấn đề trong thư nhà hôm qua.
Lăng Như Đông loạn, Chu Mặc Quân chết…cái người mà thư nhà mình đề cập sắp tới đây sẽ làm việc gì nữa? Những lão nhân đang ngồi sau chín tấm màn nặng nề dầy cộm sẽ ứng phó như thế nào? Đây đều là những việc mà các tân đệ tử khác ở học viện Thanh Loan, thậm chí là rất nhiều quan viên quyền cao chức trọng khác cũng không thể nào biết và hiểu được, nhưng tất cả lại đơn giản xuất hiện trong bức thư nhà Văn gia gửi cho hắn. Bởi vì hắn chính là người con độc nhất của Văn gia, mà phụ thân hắn còn là một trong tám đại ti thủ đế quốc Vân Tần – ti thủ Lại ti, cho nên mỗi ngày đều có những bức “thư nhà” như vậy truyền tới cho hắn. Khác với những học sinh còn lại, hắn phải hiểu rõ những chuyện này, dựa vào những tình tiết đang xảy ra để xác minh thử phán đoán mình lúc trước có chính xác hay không. Mỗi khi trả lời thư nhà, hắn phải đưa ra ý kiến của riêng mình về những việc đang xảy ra, hắn hiểu rõ với năng lực của phụ thân mình thì căn bản không cần lấy ý kiến gì từ trong cách nhìn của hắn, nhưng cái ông ta cần chính là đứa con trai mình có thể hiểu chuyện được, để sau này từ từ có năng lực ngồi vào những vị trí không kém ông ta. Mà phụ thân hắn còn hiểu rõ năng lực học viện Thanh Loan hơn hắn rất nhiều, cho nên, những bức thư nhà bình dị như vậy không cần phải giấu diếm.
– Mặc dù chuyện này chắc chắn sẽ liên lụy đến nhiều người, nhưng điều quan trọng nhất lại không phải nằm ở đấy….mà là phụ thân muốn làm gì…
Là người con độc nhất của một trong những thế gia quyền thế nhất đế quốc Vân Tần, người thanh niên cao ngạo này vừa lo lắng nên hồi âm cho phụ thân như thế nào, vừa chậm rãi đi vào trong ngôi đền mâu đánh thẳng.
Theo hắn nhận xét, tuy hệ lụy từ cuộc ám sát ở lăng Như Đông rất lớn, nhưng Văn gia lại không thể bị chuyện này làm mê hoặc hai mắt…Điều quan trọng nhất là trong chín vị nguyên lão đang ngồi sau những màn che đã có một vị rất già rất già, hơn nữa người này còn mắc một căn bệnh không thể nào chữa khỏi được. Theo những tin tức lúc trước truyền tới, có lẽ mấy năm tới lão ta sẽ tuyển một người thay thế mình, hoặc là “phải nhường lại.”
Đương kim thánh thượng tuy anh minh thần võ nhưng dù sao cũng là người trong cuộc, không thể nào nhìn thấy rõ ràng như Văn gia, một người ngoài cuộc hoàn toàn. Những năm gần đây thánh thượng luôn tìm cách tước bớt quyền thế của chín nguyên lão, thật ra ai cũng hiểu ý muốn của vị thánh thượng đó chính là nếu như chín vị trí đó để trống, tuyệt đối không thể để bất cứ ai ngồi lên nữa. Nhưng chín vị trí này còn tồn tại đến giờ lại do chính tiên hoàng sắp xếp, mục đích là không muốn thánh thượng phạm phải sai lầm trong việc trị quốc an dân và phải luôn có cách nhìn thấu triệt với mọi người. Bởi vì hiểu rõ nguyên nhân thật sự nên chín người kia mới có thể tồn tại đến bây giờ, và họ hoàn toàn có tư cách và thực lực để tìm kiếm một người khác tiếp tục ngồi vào vị trí của mình.
Dựa vào những gì phán đoán từ trước, Văn Hiên Vũ biết hiện giờ có Văn gia, Lãnh gia, và cả quân bộ ở phía tây đều có cơ hội ngồi vào vị trí đấy. Còn hắn thân là đứa con trai độc nhất Văn gia, tất nhiên biểu hiện học tập và thành tích ở học viện Thanh Loan dù ít hay nhiều cũng có ảnh hưởng đối với phụ thân mình.
May mà huyết thống Văn gia bọn họ từ trước đến nay vẫn rất ưu tú, từ khi sinh ra đến giờ hắn đã được chú định sẽ trở thành một người tài giỏi.
Sau khi hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua tờ da dê ghi lại kỷ lục được dán ngay lối vào đại sảnh, Văn Hiên Vũ cầm chặt trường kiếm màu đen xông vào đại điện trống trải.
…
Một thanh trường mâu màu đen bị hắn chém ngang…khác với động tác nhẹ nhàng như gió của Lâm Tịch, Văn Hiên Vũ chú trọng hoàn toàn vào sức mạnh, dùng thế tới dũng mãnh sắc bén để bước nhanh vào trong. Lực lượng hắn hơn Lâm Tịch nhiều lắm, dường như trời sinh đã giúp hắn có thiên phú chiến đấu và tấn công, dễ dàng vung kiếm ngăn cản trường mâu ở những tư thế rất khó, nếu đổi lại những người khác thì chắc chắn không thể làm được.
Sau khi liên tục chém rơi hơn mười thanh trường mâu, rốt cuộc hắn cũng bị một thanh trường mâu bất ngờ đánh trúng, lập tức té ngã xuống đất. Không biết đã đứng lên rồi té ngã bao nhiêu lần, đại sảnh mâu đánh thẳng lại trở nên yên tĩnh như chưa có ai vào trong, Văn Hiên Vũ hoàn toàn mất hết sức lực nằm dưới đất, miệng liên tục thở dốc.
Đột nhiên con ngươi mắt hắn co rút lại, cả người muốn đứng dậy để nhìn rõ hơn, nhưng hai tay vô lực vừa động đậy lập tức làm cho toàn thân hắn phải đau nhức, khiến hắn phải kêu đau trong lúc hoảng sợ. Bởi vì hắn phát hiện giữa khoảng cách từ vị trí hắn đang nằm cho đến cánh cửa bằng đồng xanh kia vẫn còn dấu vết trường mâu cắm dưới sàn, hơn nữa còn rất mới. Điều này nói rõ trước khi hắn vào đã có người tới đây xông vào mâu đánh thẳng, hơn nữa, thành tích của người này còn tốt hơn mình!
Tính sơ sơ ra, người này đã vượt xa mình đến mười bảy mười tám bước!
Sao có thể như vậy?
Văn Hiên Vũ hiểu rõ đối với những tân đệ tử như bọn hắn, trận pháp mâu đánh thẳng được lập ra chủ yếu là để khảo nghiệm vũ kỹ, phối hợp với việc ma luyện thân thể để giúp phản ứng của đệ tử tốt hơn. Trừ khi tu vi đạt đến Hồn Sư, hồn lực có thể gia cố ra ngoài thân, nếu không cho dù ngươi có Hồn Sĩ trung cấp hay Hồn Sĩ cao cấp, có khí lực lớn hơn đi nữa thì một khi bị trường mâu này đánh trúng, hậu quả vẫn là toàn thân đau nhức, động tác sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Sau khi bị trường mâu đâm trúng mấy lần, các tân đệ tử sẽ hoàn toàn mất hết chiến lực. Mà trong những tân đệ tử như hắn hiện nay, còn chưa có ai tu vi đạt đến Hồn Sư. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Với thiên phú và tự tin vốn có, Văn Hiên Vũ có thể nói ngay cả những Biên Man kia cũng không thể sánh bằng mình về mặt vũ kỹ hay phản ứng. Cho nên, nếu như hỏi người đầu tiên trong các tân đệ tử có khả năng phá được kỷ lục ở đây là ai, người đó nhất định phải là hắn. Nhưng hiện giờ lại có người vượt trước mình, thậm chí còn bỏ xa đến mười bảy mười tám bước?
Hắn không thể tin vào điều này được, bởi vì kể từ lúc học viện cho phép tân đệ tử tiến vào sơn cốc thí luyện, ngày ngày hắn đều đến trận pháp mâu đánh thẳng này luyện tập…Cường độ tập luyện của mình đã như thế, nhưng có người còn làm tốt hơn mình?