Chiều hôm đó…
Vẫn là núi Ngũ Đài, vẫn là Thiên Kiếm Môn, tuy nhiên vị trí, nó hiện đã không phải Trúc Kiếm Phong nữa rồi.
Chỗ này danh tự Mặc Kiếm Phong, xếp thứ ba trong năm chi phái của Thiên Kiếm Môn, sau Kim Kiếm Phong và Trúc Kiếm Phong.
Hậu sơn, bên ngoài Huyễn Tinh Động…
Khác với Huyền Âm Động của Lăng Thanh Trúc, Kim Quang động của Cơ Thành Tử hay Cửu Dương Động của Dịch Bất Dịch, Huyễn Tinh Động này có phần đặc biệt. Nó không được khai mở nơi vách núi, không nằm trên mặt đất mà ẩn bên dưới, sâu trong một hồ nước xanh biếc…
Thường nhật, quang cảnh xung quang Huyễn Tinh Động khá là vắng lặng. Quanh năm chỗ này, xuân hạ cũng tốt, thu đông cũng được, bốn mùa đều luôn hiếm người qua lại. Mười năm trở lại đây, thỉnh thoảng lui tới, tính ra cũng chỉ có mỗi Lệ Thắng Nam – đệ tử chân truyền thứ sáu của Lý Ngọc Thường – mà thôi.
Tuy nhiên hiện tại, ngoại lệ lần đầu tiên đã xuất hiện.
Hôm nay, kẻ đến diện kiến Lý Ngọc Thường, ngoài thân ảnh quen thuộc là Lệ Thắng Nam ra thì còn có thêm hai người khác nữa: Một thanh niên và một đứa bé gái.
Thanh niên này, hắn cũng chả ai xa lạ, đích thị Trương Khiêm – kẻ đã đồng hành cùng Mộng Kiều của Trúc Kiếm Phong hạ sơn tuyển trạch môn đồ cho môn phái.
Vốn theo lý, Trương Khiêm không thể nào trở về sơn môn sớm như vầy, bởi lẽ ngoài Đào Hoa thôn thì hắn và Mộng Kiều còn được phân công đi tới nhiều nơi khác nữa để kiểm tra linh căn. Sự hiện diện của hắn ở Huyễn Tinh Động lúc này, khỏi phải nghĩ, mười mươi là đã phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Thực tế thì… đúng là ngoài ý muốn thật. Nó xảy ra ở chính tại Đào Hoa thôn…
Nhớ lúc đó ở nhà trưởng thôn Trần Bình, sau khi Mộng Kiều rời đi, Trương Khiêm hắn đã lần lượt dùng trắc linh cầu để kiểm tra linh căn cho những đứa trẻ. Tổng cộng là hai mươi lăm đứa bao gồm cả trai lẫn gái…
Về phần kết quả…
Không được may mắn, toàn bộ hai mươi lăm đứa trẻ kia, lớn nhỏ đều giống như nhau, chẳng một đứa nào là sở hữu linh căn.
Đối với việc này, Trương Khiêm thực ra cũng không có bao nhiêu thất vọng. Linh căn xưa nay vốn vẫn luôn khan hiếm. Mộng Kiều đã từng bảo Lăng Tiểu Ngư rằng trăm người chưa chắc xuất ra một, nhưng đấy là con số đã được nàng cố tình sửa đổi nhằm tránh làm nó bị đả kích. Đúng thực mà nói thì phải là ngàn người chưa chắc xuất ra một…
Lúc đó, thời điểm kiểm tra xong cho hai mươi lăm đứa trẻ kia, Trương Khiêm liền lập tức dời gót, đang chuẩn bị đi đến nhà Lăng Tiểu Ngư để tìm Mộng Kiều thì bất chợt, hai cha con Dương Thanh Sơn xuất hiện cản đường, xin được trắc thí linh căn.
Bất ngờ bị làm gián đoạn bước chân, lại hay tin Mộng Kiều đã hồi sơn môn, Trương Khiêm đương nhiên là có chút không vui. Dù vậy, thân là đệ tử danh môn, lại là nhiệm vụ phải làm, thành ra cuối cùng hắn đã tiếp nhận, một lần nữa đem trắc linh cầu lấy ra.
Thoạt đầu, Trương Khiêm rất lơ đễnh, chỉ là tùy tiện làm một cách qua loa hời hợt. Nhưng rồi sau đó, hắn đã chẳng còn có thể thờ ơ được nữa. Dương Tiểu Ngọc, cô bé buộc hắn phải chăm chú đứng nhìn.
Không sai. Giống như Lăng Tiểu Ngư đã được Mộng Kiều đưa lên núi, cô bé cũng là người sở hữu linh căn. Phẩm cấp lại còn rất cao.
Nếu như của Lăng Tiểu Ngư là trung phẩm mộc hệ linh căn thì linh căn của Dương Tiểu Ngọc lại nằm ngoài năm loại thuộc tính ngũ hành cơ bản. Không phải kim, không phải mộc, thủy, hoả, hay thổ, thứ cô bé sở hữu là băng linh căn, một loại linh căn biến dị trong bộ ba băng – phong – lôi vô cùng hiếm gặp.
Nhưng, còn chưa hết. Băng linh căn của cô bé, nó đạt tới một trình độ cực kỳ kinh khủng. Trương Khiêm nhớ lúc kiểm tra, khi bàn tay cô bé đặt lên trắc linh cầu, thời gian còn chưa đến chục giây thì đã liền khiến trắc linh cầu nứt vỡ…
Hỏng đi một viên trắc linh cầu, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Chí ít, nó sẽ làm Trương Khiêm hao tốn nhiều thời gian hơn để hoàn thành nhiệm vụ. Nhất là trong bối cảnh Mộng Kiều đã trở về sơn môn, chưa biết khi nào sẽ quay lại…
Theo lý, Trương Khiêm ít nhiều hẳn nên lo lắng. Nhưng thực tế, điều xảy ra lại hoàn toàn trái ngược. Trương Khiêm chẳng những không chút nào lo âu mà còn hết sức vui mừng phấn khởi. Mới nghe có phần quái lạ, tuy nhiên xét kỹ thì sẽ thấy nó rất đỗi bình thường, thoả đáng.
Từ xưa đến nay, linh căn vốn luôn khan hiếm, trong ngàn người xuất ra được một người đã tính nhiều. Linh căn bình thường đã vậy, bằng loại biến dị như của Dương Tiểu Ngọc, tỉ lệ lại càng thêm chênh lệch: mười vạn chưa ra nổi một.
Hàng trăm năm trở lại đây, trải qua hơn chục lần tuyển trạch môn đồ, Trương Khiêm nhớ không lầm thì bản phái chưa từng thu được một đệ tử sở hữu linh căn biến dị nào cả. Ấy vậy mà hôm nay, Trương Khiêm hắn chợt vô tình tìm được một người là Dương Tiểu Ngọc. Đáng nói, phẩm cấp linh căn của cô bé lại còn cao đến độ trắc linh cầu cũng vô pháp đo lường.
Cái này có ý nghĩa gì?
Thiên Kiếm Môn sắp thu được một vị thiên kiêu tư chất trác tuyệt!
Hỷ sự như vầy, Trương Khiêm hắn sao có thể không phấn khởi, không vui mừng cho được? Nên biết, hắn chính là người trắc thí, có công phát hiện ra viên minh châu Dương Tiểu Ngọc này đấy!
Đối với một đệ tử sở hữu biến dị linh căn, tư chất thuộc hàng thiên kiêu, tông môn chắc chắn sẽ rất xem trọng. Thân là người phát hiện, khỏi phải nghĩ, Trương Khiêm hắn nghiễm nhiên cũng sẽ được thơm lây. Các vị trưởng bối khẳng định sẽ trọng thưởng cho hắn…
Bốn chi mạch khác sao tạm còn chưa rõ chứ riêng Mặc Kiếm Phong, phong chủ mười mươi là ghi nhận công lao, chẳng ban pháp bảo thì cũng đưa tặng linh đan, dược thủy…
Trương Khiêm hắn có đủ cơ sở để tin vào điều ấy. Cần minh bạch, trong năm chi phái của Thiên Kiếm Môn, Mặc Kiếm Phong chuyên tu thủy hệ công pháp, đạo thuật cao thấp đều dựa trên loại thuộc tính ngũ hành này mà phát triển. Tuy rằng linh căn của Dương Tiểu Ngọc nằm ngoài ngũ hành nhưng suy cho cùng, “băng” cũng từ “thủy” mà ra. Để nàng tu luyện pháp môn của Mặc Kiếm Phong, chân nguyên đảm bảo sẽ không chút nào rối loạn hay trì trệ; hoàn toàn trái lại, tiến cảnh chắc chắn còn hơn xa những kẻ khác…
Trên dưới tông môn, có ai không biết phong chủ Lý Ngọc Thường của Mặc Kiếm Phong vốn cũng là người sở hữu linh căn biến dị thuộc tính băng. Nhiều năm trước, kể từ thời điểm nàng gia nhập Mặc Kiếm Phong, năm mươi năm bất quá đã liền dẫn động thiên kiếp hàng lâm, chính thức tiến nhập hàng ngũ chân nhân. Kế đấy, lại qua thêm một trăm năm, nàng lần thứ hai dẫn động thiên kiếp, thành công vượt qua, đặt chân vào chân nhân trung kỳ. Sau cùng, tới năm hai trăm tuổi, nhờ có đạo hạnh thâm sâu, nàng được ân sư truyền lại ngôi vị, trở thành phong chủ đời thứ chín của Mặc Kiếm Phong.
Thiên tư nhường ấy, xét ở toàn bộ Thiên Kiếm Môn, tự cổ chí kim cũng thuộc hạng đầu, ngoại trừ sư tổ khai tông lập phái là Lý Bất Tri vô pháp so bì ra, ngang được cũng chỉ có duy mỗi một người: Lăng Thanh Trúc – phong chủ Trúc Kiếm Phong hiện thời.
Mà Lăng Thanh Trúc, tư chất của nàng lại nằm trong khoảng nào? Rành rành là một vị thiên kiêu, linh căn cấp bậc cao nhất: thiên phẩm. Trong khi đó, Lý Ngọc Thường thì khác. Linh căn của nàng chỉ là cực phẩm, thấp hơn Lăng Thanh Trúc một bậc…
Phẩm cấp linh căn thua kém nhưng tiến cảnh tu hành thì đôi bên lại xấp xỉ nhau, thế mới thấy thuộc tính biến dị lợi hại đến độ nào. Đừng xem cực phẩm và thiên phẩm chỉ chênh nhau một bậc mà cho rằng ngắn, sai biệt bên trong đủ để tạo ra một bức tường dày tới ngàn năm cũng vô pháp xuyên thủng đấy.
…
Linh căn biến dị xưa nay cực hiếm, từ hàng thượng phẩm trở lên lại càng hi hữu. Giống như Lý Ngọc Thường, linh căn vừa biến dị lại vừa cao cấp, nói gì trăm năm, ngàn năm xuất ra được một người cũng đã tính nhiều. Bởi vậy cho nên việc Trương Khiêm vô tình phát hiện được Dương Tiểu Ngọc có thể nói là một đại hỷ sự.
May mắn hơn, Trương Khiêm người này lại còn là đệ tử chi phái Mặc Kiếm, có phong chủ là Lý Ngọc Thường vốn cũng sở hữu linh căn biến dị thuộc tính băng. Nay dắt Dương Tiểu Ngọc tới diện kiến, thể nào lại chẳng làm Lý Ngọc Thường vui mừng?
Được trọng thưởng vốn đã là điều tất yếu.
Mang theo suy nghĩ ấy, Trương Khiêm hết cúi xem đứa bé gái bên cạnh rồi lại ngẩng đầu nhìn về hồ nước xanh biếc trước mặt, nội tâm hồ hởi mong chờ.
…
Một lúc sau.
Từ bên dưới hồ nước, hai đạo linh quang đồng thời xuất hiện. Chừng khi tán đi thì để lộ ra hai người: là hai cô gái. Một cao gầy, một rất cân đối, đích thị Lệ Thắng Nam và sư phụ của nàng: phong chủ Lý Ngọc Thường.
Có phần tương tự Lăng Thanh Trúc ở Trúc Kiếm Phong, tướng mạo của Lý Ngọc Thường so với tuổi tác thì sai biệt rất nhiều. Mặc dù tuổi đã tính bằng thế kỷ nhưng hình dáng nàng vẫn hết sức trẻ trung, nhan sắc so ra thậm chí còn hơn xa đệ tử là Lệ Thắng Nam.
Trương Khiêm không phải Lăng Tiểu Ngư, hắn tất nhiên chẳng có gì để phải vướng mắc, nghi hoặc. Ngay khi vừa trông thấy Lý Ngọc Thường hiện thân, Trương Khiêm hắn lập tức cúi đầu, cung kính nói: “Đệ tử Trương Khiêm bái kiến phong chủ”.
“Miễn lễ”.
Trong bộ y phục màu trắng, mái tóc bới cao, Lý Ngọc Thường phẩy tay, nhanh chân tiến lại. Có điều đích đến, nó không phải Trương Khiêm – kẻ vừa chào hỏi nàng – mà là đứa bé gái hiện đang đứng sát bên chân hắn: Dương Tiểu Ngọc.