“So với lần trước thì cảm giác lần này có vẻ đỡ hơn đôi chút. Hẳn là vì ta đã đột phá trúc cơ trung kỳ…”.
Lăng Tiểu Ngư nhắm mắt, thoáng cảm nhận áp lực đang bủa vây lấy mình, thầm nghĩ. Tất nhiên, khoảnh khắc ấy đã chẳng tồn tại quá lâu, vài giây liền qua hết.
Lăng Tiểu Ngư hắn không có thời gian để lãng phí. Một khi hắn đã tiến vào đây thì sự gia tăng áp lực cũng chính thức bắt đầu rồi. Hắn cần tranh thủ.
Chọn lấy một nơi bằng phẳng ngồi xuống, Lăng Tiểu Ngư một bên chống đỡ áp lực, một bên điều động chân nguyên, chiếu theo pháp quyết tầng thứ ba của Trường Sinh Tiên Thuật mà tu luyện…
Khỏi phải nghĩ, so với bên ngoài, quá trình tu luyện trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động dĩ nhiên là khó khăn hơn rất nhiều. Muốn tập trung được, xét ra cũng là một thử thách không nhỏ dành cho Lăng Tiểu Ngư.
Nhưng, dù vậy, sau nửa giờ, Lăng Tiểu Ngư vẫn còn trụ vững. Mặc cho trên trán mồ hôi nhễ nhại, tuôn chảy thành dòng và thịt da đau nhức, hắn vẫn ngồi yên ngay đấy, cố gắng hấp thu từng chút linh khí, cẩn thận luyện hoá…
Cứ thế, thời gian dần trôi…
Nửa canh giờ nhanh chóng qua đi, Lăng Tiểu Ngư vẫn ngồi thổ nạp.
Một canh giờ, Lăng Tiểu Ngư hãy còn đang tu luyện, bất kể áp lực đè nén, nó hiện đã sắp vượt quá cảnh giới trúc cơ trung kỳ đi nữa.
Ngẫm một chút, thiết nghĩ phàm là người có chút hiểu biết thì chắc chắn đều minh bạch một điều: Sự phi thường của Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ nếu là một ai đó khác đang ở vào vị trí của hắn, một trăm người chỉ e đã có chín mươi chín người phải dừng lại rồi.
Bình thường, để chống đỡ với áp lực cùng mức tu vi với mình, tu sĩ đã cần phải tập trung triển khai linh lực phòng hộ, chả dám lơi là. Còn như trường hợp hiện tại, thay vì một thì Lăng Tiểu Ngư lại đang cùng lúc làm cả hai việc: chống đỡ áp lực và tiến hành tu luyện. Khó khăn lớn tới mức nào có thể ngẫm ra được.
Hấp thu và luyện hoá linh khí, đấy nào phải đâu chuyện nhẹ nhàng, tùy tiện liền xong. Quá trình này, nó đòi hỏi tu sĩ phải cẩn trọng, tỉ mỉ. Những bước giống y như nhau được lặp đi lặp lại, trông thì nhàm chán vô vị nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút, cả quá trình sẽ liền bị gián đoạn, mất đi rất nhiều lượng linh khí đáng ra đã có thể chuyển hoá thành chân nguyên tu sĩ…
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vượt qua rất nhiều người. Tư chất của hắn, nó quả đúng chỉ thuộc hàng trung đẳng, rất đỗi bình thường, nhưng tâm chí của hắn thì lại là chuyện khác, hai chữ “phi thường” thiết nghĩ dùng cũng chẳng sai đằng nào.
Hẳn bởi vì cảm nhận được điều đó – sự kiên định của Lăng Tiểu Ngư – mà tại thạch động lúc này, có một kẻ mới phải lưu tâm quan sát.
Kẻ này, hắn cũng chả ai xa lạ, đúng là thân ảnh đã từ cửa động thứ ba bình thản bước qua không gian cửa động thứ hai tại thời điểm Lăng Tiểu Ngư mới đặt chân tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động.
Không thể không nói, kẻ đang âm thầm quan sát đây, hình tướng quả đúng có chút kỳ lạ, giống người lại không phải người. Hắn – hoặc có lẽ nên gọi là nó – khá là nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một thước hai tấc dư, mặc một bồ đồ màu trắng, tóc màu vàng sẫm, hết sức đáng yêu. Nhất là khi nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh và cặp mắt đen láy to tròn kia, kết hợp cùng mái tóc dày cộm giống một chiếc mũ rộng vành với phần đỉnh nhô lên thì thật khó lòng để quay mặt đi hướng khác.
Trong hình hài cô bé đáng yêu bé xíu xiu ấy, kẻ lạ mặt đứng nép mình vào vách đá của thạch động, sát nơi kết giới ngăn cách giữa không gian cửa động thứ nhất và thứ hai, chăm chú theo dõi động tĩnh của Lăng Tiểu Ngư.
Sự chú mục nọ, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên vẫn chưa biết. Lúc này, toàn bộ tâm trí của hắn đều đã đặt ở việc chống đỡ áp lực đè nén và hấp thu, luyện hoá linh khí cả rồi, làm gì còn lòng dạ đâu đi để ý ngoại cảnh xung quanh.
Huống hồ… hắn sao có thể ngờ được bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, trừ bỏ bản thân thì vẫn tồn tại một cá nhân khác nữa. Nên nhớ, phía bên ngoài cửa động đã được bố trí cấm chế, nếu không có ngọc bài do tổ sư gia Lý Bất Tri lưu lại thì dù là chân nhân trung kỳ cũng tuyệt chẳng cách nào tiến nhập được nửa bước. Mà tấm ngọc bài kia, nó vốn chỉ có một và hiện đang ở trên người hắn đấy.
…
Thời gian chậm rãi trôi đi, từng chút một…
Đối với kẻ khác sao thì chưa biết chứ riêng Lăng Tiểu Ngư, cảm nhận không gì khác ngoài nặng nề và khổ sở. Hắn đang rất đau đớn.
Khắp mình mẩy hắn, từ trên xuống dưới đều sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác đau nhức, nó cũng lan tràn tứ chi, truyền vào lục phủ…
Nhưng, đấy còn chưa phải tất cả. Ngoài nỗi đau thân xác ra thì thần thức của hắn cũng đang bị tác động nặng nề. Ý chí của hắn, nó đang phải gồng mình chống đỡ.
“Không thể tiếp tục được rồi. Cơ thể ta đã sắp tới giới hạn…”.
Trong lòng thừa hiểu nếu còn tiếp tục thì chắc chắn mình sẽ phải gục ngã nên dù chưa muốn nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn phải đưa ra quyết định: dừng lại.
Chỉ là…
Ý định nếu chưa được thực thi, chung quy vẫn chỉ là ý định. Ngay tại khoảnh khắc Lăng Tiểu Ngư muốn đình chỉ vận hành pháp quyết thì lạ lùng thay, áp lực vô hình vốn vẫn luôn đè ép từ nãy giờ, tất cả bỗng dưng tan biến như thể chưa từng tồn tại. Một tia thậm chí còn không sót lại…
Đối với hiện tượng bất thường này, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên cảm thấy rất đỗi hoài nghi. Vì lẽ đó, hắn mở mắt ra, phân thần quan sát…
Lát sau…
Trải qua hồi lâu nhìn ngó xung quanh mà vẫn chẳng truy được căn nguyên hiện tượng, nội tâm Lăng Tiểu Ngư lại càng thêm vướng mắc.
“Kỳ quái. Tại sao áp lực khi không lại bỗng dưng tiêu thất hết thế này?”.
“Sư phụ rõ ràng đã nói áp lực tối đa ở cửa động thứ nhất này phải mạnh ngang ngửa với tu vị trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn, nay chỉ mới tăng lên trúc cơ trung kỳ, còn chưa tới giới hạn kia mà. Lùi một bước, kể cả đã tới giới hạn đi nữa thì áp lực sẽ vẫn tiếp tục tồn tại mới phải, cớ gì lại bốc hơi…”.
Lăng Tiểu Ngư hỏi, và hỏi, nhưng rốt cuộc, câu trả lời thì vẫn như cũ, hãy còn bỏ ngỏ. Hắn không tài nào giải thích được.
“Có lẽ phải về hỏi sư phụ xem sao”.
Đã thông suốt, Lăng Tiểu Ngư liền thôi không nghĩ nữa, tạm gác chuyện áp lực tiêu thất sang một bên, tiếp tục chiếu theo tâm pháp tầng thứ ba của Trường Sinh Tiên Thuật mà đem linh khí hấp thu, luyện hoá.
Đúng vậy. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn tiếp tục tu luyện chứ không thu công trở về như ý định ban đầu. Có thể hắn nghĩ đây là một chút may mắn, khoảng thời gian hi hữu nên cần phải tranh thủ nắm bắt chăng?
…
Trong khi bên dưới Lăng Tiểu Ngư lần nữa đắm chìm vào việc tu hành thì phía trên, cách đỉnh đầu hắn tầm hai gang tay, không gian vốn trong suốt đột nhiên có thêm màu sắc. Trăng trắng, vàng vàng, một thân ảnh dần lộ rõ.
Vừa mới hiện thân đây là một sinh vật giống người lại chẳng phải người, trông như một bé gái, khá là nhỏ nhắn đáng yêu. Không phải “kẻ lạ mặt” đứng nép mình bên kết giới ban nãy thì còn ai?
Cũng chả rõ xuất phát từ nguyên nhân gì mà kẻ lạ mặt này lại ra tay giúp đỡ Lăng Tiểu Ngư. Với một quả cầu màu tím cỡ nấm tay người lớn lấy ra từ trong túi áo trước bụng, nó đã và vẫn đang thi triển đạo thuật hòng bảo vệ Lăng Tiểu Ngư tránh khỏi sự đè ép từ lực lượng vô hình ẩn chứa bên trong thạch động.
Từ chiếc miệng be bé xinh xinh của nó, từng luồng hơi thở được thổi thẳng vào tử tinh cầu. Sau mỗi lần thổi như vậy, bề mặt tử tinh cầu lại sáng lên một chút, trông bắt mắt vô cùng…
Tràng cảnh cứ thế tiếp diễn, người ngồi chuyên tâm tu luyện, kẻ âm thầm ra tay trợ giúp. Từ một canh giờ kéo ra thành hai canh giờ, rồi hai canh giờ lẻ một khắc, hai canh giờ lẻ hai khắc, hai canh giờ lẻ ba khắc,…, mãi tận đến sáng hôm sau cũng chưa dừng lại…
…
…
Tính đến hiện tại thì mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, tình hình tu luyện của Lăng Tiểu Ngư vẫn giống y như cũ, khá là dễ dàng. Nhờ có sự trợ giúp của sinh vật khả ái nọ mà áp lực – trở ngại duy nhất ở cửa động đầu tiên – đã hoàn toàn được giải quyết.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng quá trình tu luyện của Lăng Tiểu Ngư rất thoải mái. “Nhàn hạ” là khi so với thời điểm áp lực vẫn còn kìa, chứ bằng lúc bình thường, ở bên ngoài Phị Tinh Đới Nguyệt Động, hết thảy đều y hệt như nhau, chẳng có gì là đơn giản hơn cả.
Tu luyện nếu thật giản đơn, thoải mái thì còn ai gọi là tu luyện nữa?
Hiện, kẻ đang thư thái chắc chắn không thể nào là Lăng Tiểu Ngư được. Hai chữ này, hoạ may nên dành cho sư phụ hắn thì thích hợp hơn.
Trái ngược với đứa đệ tử thứ sáu kia của mình, Lăng Thanh Trúc lúc này lại đang khá rỗi rãi, thậm chí còn có phần hưởng thụ.
Nàng đắm mình trong một hồ nước mát, hết bơi qua rồi đến bơi lại, hết bơi dọc rồi lại bơi ngang, vừa bơi vừa ngân nga câu hát…
“Tiểu Ngư là con cá nhỏ
Đại Trù là cái bếp to
Các ngươi sinh ra là huynh đệ
…
…”.