Trước khi đi ngủ, Dư Tắc Thành lại tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết một hồi. chuyên hóa toàn bộ chân khí thành huyết năng. Lúc này đã vào canh ba. Dư Tắc Thành mới lăn ra ngủ.
Lần này hắn vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Trong giấc mộng, chợt có tiếng kinh văn vang lên bên tai chính là Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật và Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết mà hắn vừa xem. Theo tiếng kinh văn vang lên. trong tinh thần Dư Tắc Thành, cứ mỗi tiếng kinh văn Vô Hình Ám Diệt Thần thức Hóa Sinh Thuật vang lên. chậm rãi hình thành một tia thần thức ma niệm, mỗi câu Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết vang lên. hóa thành một con yêu quỷ.
Nhưng thần thức ma niệm và yêu quỷ này vừa mới hình thành, lập tức có tơ máu quấn quanh, biến chúng thành máu. tan vào hư vô. Cứ như vậy. trong mộng của Dư Tắc Thành, ba thứ này bắt đầu tự động tranh đấu với nhau.
Ngày hôm sau. Dư Tắc Thành vừa thức dậy lập tức phát hiện toàn thân vô cùng khỏe mạnh, đầu óc thanh tĩnh, thân thể khỏe khoắn tới mức không thể than phiền gì. Điều tiếc nuối duy nhất chính là huyết năng của hắn đã biến mất một tia. chỉ còn lại hai tia.
Thái dương đang lên. Dư Tắc Thành, ngồi trên nóc phòng, lại bắt đầu hấp thu árih nắng thái dương. Lần này phát hiện rõ ràng khác với trước kia. chân khí Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết trong cơ thể khi hấp thu ánh nắng gia tăng rất nhanh, tốc độ nhanh hơn lúc trước khoáng gấp ba lần.
Số chân khí hấp thu vào cơ thể rất nhanh được Dư Tắc Thành hóa thành huyết năng. Tia huyết năng biến mất hôm qua chậm rãi khôi phục lại. tuy rằng rất nhỏ. nhưng quả thật đã khôi phục.
chuyển hóa kết thúc. Dư Tắc Thành cảm giác đói cồn cào. không thể nào chịu nổi. Hắn vội vàng nhảy xuống nóc nhà. nhưng không chú ý tới tốc độ lần này xuống nóc nhà so với hôm qua linh hoạt hơn không ít.
Sau khi xuống. Dư Tắc Thành chạy nhanh xuống bếp. lục tất cả thức ăn còn thừa từ tối qua bắt đầu ăn như điên cuồng, chỉ nháy mắt đã ăn sạch tất cả cơm canh, lúc này cảm giác đói mới giảm đi một chút, nhưng vẫn còn thấy đói.
Mẫu thân hắn thấy như vậy bèn nói:
– Làm sao vậy. vì sao lại đói tới mức này. để mẹ lập tức nấu cơm cho con.
Dư Tắc Thành lắc đầu, nói:
– Không được, con đói quá. chờ không nổi. để con chạy ra ngoài ăn tạm vậy.
Dứt lời. Dư Tắc Thành ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, may là Hứa Ký phạn điếm của Hứa Nhị Lượng trước hẻm mỗi ngày đều bán đồ ăn sáng. Dư Tắc Thành chạy vào. gọi to:
– Mau. cho ta hai rổ bánh bao. một chén cháo và thức ăn.
Tiêu nhị gần đó lập tức mang bánh bao ra cho hắn. nhà sau có một tiểu cô nương múc một chén cháo mang ra.
Tiểu cô nương này lúc trước Hứa gia định giới thiệu cho hắn nhìn bề ngoài nàng mặt mũi thanh tú. gầy yếu mỏng manh, sớm như vậy đã phái làm việc vất vả, có thể nói không được phụ mẫu yêu thương, xem ra mình còn hạnh phúc hơn nàng.
Hứa Nhị Lượng góa vợ sớm. năm trước đi bước nữa. cưới phải một nữ nhân vô cùng cay nghiệt, ngược đãi con riêng của chồng mình. Một thiếu nữ còn nhỏ như vậy đã phái làm việc cực nhọc, cũng chẳng trách phụ thân nàng nóng lòng gả nàng đi cho đỡ cực.
Thấy nàng mang cháo đi ra. Dư Tắc Thành nói:
– Ngày đó thật là có lỗi. làm cho nàng tổn thương, thật sự xin lỗi…
Tiểu cô nương không nói gì. Chỉ đặt cháo xuống bàn rồi xoay người rời khỏi. Dư Tắc Thành bắt đầu ăn bánh bao húp cháo, đột nhiên phát hiện ở trong cháo không ngờ có một quả trứng gà, thì ra là tiểu cô nương kia lén lút cho hắn thêm trứng. Dư Tắc Thành bất giác ngẩng đầu nhìn lên. vừa lúc thiếu nữ kia ở buồng trong cũng đang trộm nhìn hắn. Ánh mắt hai người gặp nhau, thiếu nữ lập tức nấp đi, khiến Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy trong lòng âm áp.
Ăn xong hai rổ bánh bao, Dư Tắc Thành ăn thêm hai rổ nữa, lúc này cảm giác đói khát mới biến mất. Dư Tắc Thành trở về nhà. Lần này xuất môn. tuy rằng huyện thành Sơn Trúc cách đây không xa. chỉ có ba mươi dặm. cõi ngựa chạy một canh giờ là có thể về tới nhà. Nhưng đây là lần đầu tiên Dư Tắc Thành đi xa nhà. cho nên mẫu thân hắn vô cùng lo lắng.
Từ mẫu thủ trung tuyến.
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng.
Ý khủng trì trì quỷ.
Thùv ngôn thốn thảo tâm.
Báo đắc tam xuân huy.
(Đây là bài Du Tử Ngâm của Mạnh Giao thời Đường.) Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Bản dịch của Phụng Hà:
Mẹ hiền cầm sợi chi trong tay.
Con sắp chơi xa mặc áo này.
Con đi. mẹ khâu đường chi nhặt.
Sợ con bê trễ chẳng về ngây.
Ai nói tấc lòng nơi ngọn cỏ.
Báo ánh ba xuân, đủ ơn dày?
Mẫu thân nhặt nhạnh đủ thứ đồ đạc cho Dư Tắc Thành, dặn hết chuyện này tới chuyện khác, sợ hắn ra ngoài thiếu thốn đồ đạc, chịu cực khổ. Hiện tại thân thể mẫu thân hắn đã khôi phục rất nhiều, không cần phái uống thang mỗi ngày, chuyện này khiến Dư Tắc Thành hết sức vui mừng.
Lần này xuất phát, mẫu thân giúi cho Dư Tắc Thành hai phiến vàng lá. Chấp Sự nhậm chức đều phái hối lộ cho Đà chủ. đây là quy củ giang hồ. mẫu thân hắn thừa biết. Lại còn thêm cho hắn bảy lượng bạc. xa nhà thì phái có tiền, có thể nói mẫu thân đã vét hết tiền trong nhà cho hắn. sợđến lúc Dư Tắc Thành cần tiền lại không có mà chi dụng.
Dư Tắc Thành mang theo thanh chủy thủ hôm trước, ba quyển bí tịch gói bằng vải dầu cột vào ngực, sau đó chạy tới Hắc Hổ đường. Hôm nay tới sớm. Mã Lão Hắc còn chưa xuất hiện. Y không nói Dư Tắc Thành tới muộn được. Đợi một lúc. lục tục đã có người tới. Mã Lão Hắc cũng đủng đỉnh tới. Thấy Dư Tắc Thành, Y khẽ gật đầu. sau đó rời khỏi. bắt đầu bận rộn với những công tác khác.
Thôi Nhân Hùng cũng đã tới. dẫn Dư Tắc Thành ra kho quân bị phía sau đại sảnh. chọn cho hắn một bộ chiến y của Hắc Hổ đường. Bộ chiến y này bao gồm giày chiến, y phục võ sĩ. áo khoác… tất cả sáu món. Y phục là do Hắc Tàm sa pha lẫn với tơ kim thuộc chế thành, có hiệu quả chỗng lại đao kiêm. Sau lưng có thểu tiêu chí một con hô đen rất lớn, đại biểu cho đệ tử của Hắc Hổ đường. Bộ ỵ phục này vừa vặn với thân thể Dư Tắc Thành, có thể thấy là chế tạo gấp gáp suốt hai ngày đêm vừa qua.
Dưới sự dặn dò của Thôi Nhân Hùng, Dư Tắc Thành thay đổi giày chiến ngay tại chỗ. khoác bộ y phục võ sĩ uy phong lẫm lẫm. Quả thật người đẹp vì lụa. sau khi thay V phục, lập tức trông Dư Tắc Thành anh tuấn hơn trước ba phần.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu. dẫn Dư Tắc Thành vào kho vũ khí. lựa cho hẳn một thanh Đường đao.
Loại đao này bắt nguồn từ Đường quốc ở Thần Châu, cho nên có tên như vậy. Đao này do Thiết gia chế tạo. thân đao đen nhánh, dài chừng ba thước, sắc bén vô cùng, phát ra hàn khí. Dư Tắc Thành lấy tay sờ thử, lập tức có cảm giác mát lạnh, đây là Hàn Băng Thiết tốt nhất của Thiết gia chế tạo mà thành, một thanh đao như vậy ít nhất phái có giá hai mươi lượng bạc. Bên trên có khắc hai chữ Hàn Tuyết. Đây là tên của thanh đao này.
Thôi Nhân Hùng nói:
– Đây là trang bị cơ bản của Chấp Sự. tiểu Dư tử ngươi cất lấy là được, nhưng không nên dùng nó để liều mạng với người khác. Tới nơi đó phái cố nhẫn nhịn, vài năm sau đủ lông đủ cánh, lúc ấy ta sẽ giúp ngươi.
– Đa tạ Đường chủ tài bồi Tắc Thành nhớ kỳ.
Sau đó Thôi Nhân Hùng lại dẫn hẳn tới Tàng Kinh các. bảo hắn chọn một quyển võ công bí tịch trong đó. Dư Tắc Thành tiến vào Tàng Kinh các. võ công bí tịch các loại trong Tàng Kinh các Hắc Hổ đường rất bình thường, không có bí tịch gì cao thâm. Bạch Thiếu môn chủ từng nói hắn đã tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết, vậy không cần chọn bí tịch nội công nữa. hắn đang có một thanh bảo đao, vậy lựa một quyển bí tịch đao pháp là hay nhất.
Nghĩ vậy. Dư Tắc Thành bắt đầu xem giá sách để bí tịch về đao pháp. Huyết Sát Thập Thức, Quán Trận Thất Trảm, Khám Sơn Đao. Cuồng Phong đao pháp. Đại Mạc đao pháp. Thiết Tý đao. Kiểu Đao thuật. Bạt Đao quyết. La Hán đao. Ngủ Hồ Đoạn Môn đao…
Dư Tắc Thành xem một lúc lâu. cuối cùng chọn Ngủ Hổ Đoạn Môn đao. Đao phép này có chữ Hổ. hơn nữa là loại đao phép mà nhiều vị tiên sinh, kê chuyện thích nói tới nhất. Tuy rằng đóng vai trò mỗi lần ra săn khấu lập tức bị người ta giết chết, nhưng đao phép này có cái tên mà hắn quen thuộc nhất, hẳn sẽ không tồi.
Lựa chọn xong. Dư Tắc Thành đi vào một bên. bắt đầu sao chép dưới sự giám sát của người khác. Thật ra nơi này cũng có tiên sinh chuyên môn sao chép, phục vụ cho những tên đệ tử Hắc Hổ đường không biết chữ. hơn nữa còn phụ trách giảng dạy. nhưng lại phái mất hai lượng bạc. Dư Tắc Thành tiếc bạc. cho nên tự mình chậm rãi sao chép.
Sau khi ra khỏi Tàng Kinh các. Thôi Nhân Hùng nói:
– Được rồi. hôm qua đã phát lệnh triệu tập đệ tử, tất cả những đệ tử nhàn rồi đã chờ sẵn trong đại sảnh. Chúng ta tới đó. ngươi có thể chọn bốn tên đệ tử làm thành viên mang đi. Những đệ tử đi cùng ngươi sẽ ghi tên lại trong đường, mỗi tháng sẽ được phát tiền.
Dứt lời, Thôi Nhân Hùng bèn dẫn Dư Tắc Thành tới một đại sảnh khác. Đây là quy củ của Mãnh Hổ bang, hàng năm có rất nhiều đệ tử vì đủ các nguyên nhân, hoặc vừa mới trường thành, hoặc bị Chấp Sự trà về. hoặc thọ thương vừa làrih lại. cho nên mất đi công việc nhân rồi ớ nhà. Đến khi có Chấp Sự mới. bèn triệu tập số đệ tử này đê bọn họ tự do lựa chọn.
Lần này tất cả mọi người đều biết tên Tiểu tử vắt mũi chưa sạch Dư Tắc Thành trở thành Chấp Sự. rất nhiều người không xem trọng hắn. thừa biết hắn tới đó cũng chỉ làm bù nhìn, đi theo hắn tuyệt đối không được ích gì. số người tới nhận lời mời của hẳn chỉ có lưa thưa chưa đến mười người, trong số đó đã tính cả phụ tử ba người Phó Cương.
Dư Tắc Thành tới nơi này, trao đổi bằng mắt với phụ tử Phó Cương, không nói tự hiểu.
Năm xưa Phó Cương cũng từng oanh liệt một thời ở Hắc Hổ đường, võ công rất giỏi, được xưng là Thiết Trảo. Đáng tiếc tính tình ông quá ngây thẳng, thấy chuyện gì không vừa ý thích nhúng tay vào. hơn nữa thường xuyên đối nghịch cùng đám Chấp Sự. Kết quả không ai dung ông được, để ông nhàn rỗi gần mười năm qua. không thể không buôn bán nhỏ để kiếm sống. Qua tuổi trung niên, ông mới hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. thay đổi tính tình không còn như xưa nữa. Nhưng vì thanh danh khó sửa, không ai đám thu nhận.
Phó Cương có hai người con trai, ai cũng cường tráng khôi ngô. tuổi cũng không lớn. chưa tới hai mươi. Cả hai đều có cánh tay rất dài, ngũ chi phát ra ánh đen. đúng là dấu hiệu của Hổ Trảo thủ luyện tới mức đại thành.
Thấy phụ tử ba người này. Thôi Nhân Hùng sửng sốt. quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, y đã đoán ra Dư Tắc Thành không muốn làm bù nhìn. Thôi Nhân Hùng bật cười, vỗ vỗ vai Dư Tắc Thành:
– Hay, quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên!
Dư Tắc Thành cúi đầu đáp:
– Phái nhờ Đại thúc giúp đỡ nhiều, Tiểu tử sẽ không quên tấm lòng trượng nghĩa của Thôi Đại thúc.
Công tác mời sau đó rất đơn giản, ba phụ tử Phó gia đã nhận, chỉ còn một vị trí nữa. Dư Tắc Thành còn chưa biết chọn ai. chợt nghe Thôi Nhân Hùng nói:
– Ngươi chậm đã. nếu lời con đã có suy nghĩ như vậy, ta sẽ gọi giúp ngươi một người.
Nói xong, chờ một lúc sau có một người áo xanh đi tới. đệ tử Hắc Hổ đường nhìn thấy Y phái giật mình kinh hãi. Người này một thân áo xanh, tay ôm một thanh trường kiếm, đáng vẻ kiêu ngạo vô cùng. Trên mặt ỵ có ba vết sẹo thật lớn. một mắt bị mù. coi như Dung mạo bị hủy hoàn toàn.
Người này tên Lâm Diệp Hồng, ngoại hiệu Cô Lang, nổi danh trong Hắc Hổ đường, võ
công nằm trong hai mươi hạng đầu. Lúc trước ỵ vốn là đệ tử Dã Lang bang, vì Thiếu Bang chủ Dã Lang bang cưỡng gian thê tử y. sau còn giết sạch cả nhà y, cho nên y phản bội Dã Lang bang, đầu nhập Mãnh Hổ bang, muốn báo thù rửa hận.
vết sẹo trên mặt Y là do Ma Thiên Lang gây ra. Có thể chạy thoát dưới tay Ma Thiên Lang, tự nhiên võ công của y rất cao. Người này có kiếm pháp xuất sắc, nhưng tính tình cao ngạo, dường như có Thiên Sát cô tinh chiếu mạng. Trước sau Y đã thay đổi ba tên Chấp Sự. nói ra cũng thật là trùng hợp, ba tên Chấp Sự này hoặc tử trận, hoặc bệnh chết, tất cả đã chết.
Đại chiến lần trước, y đốc hết toàn lực. cuối cùng cũng báo được đại thù. phanh thấy Thiếu Bang chủ Dã Lang bang ra làm tám mảnh. Nhưng cấp trên của y. vị Chấp Sự thứ tư đáng thương cùng không có được may mắn như y. trong trận chiến cuối cùng bị Ma Thiên Lang giết chết, quả thật là xấu số tới cực điểm. Mọi người bèn đồn đại rằng Y là Thiên Sát cô tinh hại mạng chủ. người trong Hắc đạo ai cũng mê tín. cho nên tuy rằng võ công y cao thật, nhưng không ai đám tới mời y. thành ra y trở nên lạc lõng cô đon tới bây giờ.
Thấy Y tới Đây, ai nấy đều sửng sốt. Thôi Nhân Hùng hỏi:
– Sao hả tiểu Dư tử. ngươi dám dùng Y hay không?
Dư Tắc Thành nghiến răng đáp:
– Có gì mà không dám. Cao thủ như vậy ngàn vàng cũng khó cầu. ta mời!
Lâm Diệp Hồng khẽ gật gật đầu. coi như chào hỏi cùng Dư Tắc Thành, hoàn toàn không nhìn tới ba cha con Phó gia. Con lớn của Phó Cương là Phó Cường lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn Y. nhưng Lâm Diệp Hồng không thêm nhìn lại. Chưa xuất phát, nhưng bốn đệ tử dưới tay Dư Tắc Thành đă xuất hiện mâu thuẫn.
Cứ như vậy. Dư Tắc Thành đã tuyển được bốn tên đệ tử, bất quá trong bốn người này, không người nào coi hắn ra gì, chỉ coi hắn là nhãi ranh vắt mũi chưa sạch. Chưa tới huyện thành Sơn Trúc, đã có hiện tượng kẻ hầu lần chủ. Nếu không phải Dư Tắc Thành có hỏa phù trong tay. chức Chấp Sự này bất cứ giá nào hắn cũng không làm.
Sau khi tuyền đủ bổn đệ tử. bắt đầu tiến hành nghi thức tiếp nhận. Thôi Nhân Hùng dẫn bọn họ vào Trung Nghĩa đường, nghi thức được tiến hành trong đó.
Trong đại sảnh có mười mấy bài vị. đều là bài vị của các đời Bang chủ. Năm người bắt đầu đốt giấy vàng trước bài vị để tế bái, sau đó mỗi người thắp một nén nhang. Dư Tắc Thành quỳ trước hết. bốn người quỳ ở phía sau. Lúc này có người mang ra một bát rượu lớn. Dư Tắc Thành rút Đường đao. giơ tay rạch một nhát, lập tức máu tươi chảy ra. rơi vào trong chén, sau đó hắn chuyên bát cho người phía sau.
Động tác Dư Tắc Thành vô cùng nhanh nhẹn, không chút cau mày. không hề nhìn ra Đây chỉ là một thiếu niên mới mười bốn tuổi. Phó Cương sau lưng gật đầu. nhận lấy bát cũng làm như vậy. cắt ngón tay nhỏ máu vào trong bát.
Kế tiếp là Lâm Diệp Hồng. Y khẽ cau mày. thủ tục này y đã làm tới năm lần, vô cùng quen thuộc. Cứ như vậy theo thứ tự. rốt cục máu của năm người đã nhỏ vào trong bát.
Dư Tắc Thành cầm bát trong tay. lâm râm khấn nguyện:
– Đệ tử Dư Tắc Thành thề trước bài vị tổ sư. kết nghĩa huynh đệ cùng bốn người Lâm Diệp Hồng, Phó Cương. Phó Cường. Phó Thân. Nguyện đồng tâm hiệp lực, cứu khốn phò nguy. trên báo đền bang phái dưới bảo vệ cho mình. Nếu như có người bội nghĩa vong ân. trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục!
Bổn người phía sau cùng đồng thanh khấn vái, sau đó năm người nâng bát. mỗi người nốc một ngụm, uống sạch bát rượu thề. Cuối cùng Dư Tắc Thành quẳng mạnh, bát không vỡ tan tàrih.
Lúc này có người mang tới một con gà trống màu vàng. Dư Tắc Thành nhận lấy. rút Đường đao chặt đầu. tế ờ trước đường. Thủ tục đốt giấy vàng, uống rượu, lập thề. chặt đầu gà. coi như đã hoàn thành quỵ củ của bang. Từ nay về sau. bổn người này trên danh nghĩa đã trở thành đệ tử thủ hạ của hắn.
Công tác hoàn thành, bốn người Phó Cương đã nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt khác, không còn xem hắn là trẻ con nữa. Sau đó bốn người được đưa tới võ khố. mỗi người được thay đổi y phục, cấp phát vũ khí. Đây cùng là phúc lợi do bang cấp.
Phụ tử ba người Phó Cương đều chọn thiết trảo, cũng là do Thiết gia chế tạo. hàn quang chói mắt, có thể phối hợp với Hổ Trảo Thủ của bọn họ. Lâm Diệp Hồng thì chọn một thanh chủy thu. y đã có trường kiếm, cho nên coi thường vũ khí trong kho.
Mọi người lựa xong, được Thôi Nhân Hùng dẫn đi tới phường ngựa. Chiến mã đã chuẩn bị xong. Thôi Nhân Hùng dẫn theo mười hai hộ vệ của y cùng bọn Dư Tắc Thành lên ngựa, chạy nhanh về phía huyện thành Sơn Trúc.
May là trước đây. khi nhà còn khá giả. Dư Tắc Thành đã học cõi ngựa, nếu không hôm nay sẽ mất mặt vô cùng. Mọi người giục ngựa ra rơi. chưa tới một canh giờ đã vượt qua quãng đường ba mươi dặm.
Đây là quan đạo. vô cùng bằng pHằng, trong đó đi đến một nửa đường mười mấy dặm đã tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn. Hai bên quan đạo là rừng cây rậm rạp. rộng ngút ngàn. nhưng trên quan đạo lại một nhánh cây ngọn cỏ cũng không có. làm cho người ta ngạc nhiên thán phục không thôi.
Trên đường người đến người đi. thương đội dập dìu. phía trước mơ hồ xuất hiện một thành thị, ắt hẳn là huyện thành Sơn Trúc không thể nghi ngờ. Dư Tắc Thành cất tiếng hỏi:
– Thôi Đại thúc, đây là do Quốc chủ xây đựng ư? Mở ra thông đạo như vậy giữa vùng núi non trùng điệp, thật sự là rất khó.
Thôi Nhân Hùng cười đáp:
– Nếu Thang quốc có được năng lực như vậy, đã sớm xưng bá cổn Châu, Đây là Tiên Tần cổ đạo.
Nghe vậy Dư Tắc Thành không khỏi giật mình kinh hãi. không ngờ quan đạo này là Tiên Tần cô đạo Đây sao? Thôi Nhân Hùng bắt đầu kê với mọi người về một thời huy hoàng của Tiên Tần năm ấy. Tuy rằng không khác với trong sách bao nhiều, nhưng mọi người nghe chuyện trước đây ba vạn năm làm nên cổ đạo này, nghĩ tới phong thái hưv hoàng của Tiên Tần ngày trước, ai nấy tỏ ra khiếp sợ vô cùng.
Dư Tắc Thành nhở lại mình đang tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết, bèn hỏi:
– Thôi Đại thúc, trên đời này thật sự có thần tiên hay sao?
Thôi Nhân Hùng nghe hắn hỏi. trầm ngâm rất lâu không nói sau đó đột ngột giơ tay chi lên không:
– Các ngươi hãy nhìn xem…
Dư Tắc Thành theo tay ỵ chi. ngẩng đầu lên nhìn, chi thấy trên bầu trời Thập Vạn Đại Sơn ỡ xa xa, cách mặt đất chừng hai dặm. có ba điểm đen đang phi hành trên không. Dư Tắc Thành chăm chú quan sát. đó là ba người đang ngự không phi hành, dưới chân bọn họ khống chế phi kiếm, bay trên không trung. Phi kiếm dài chừng hai thước, toát ra hào quang sáng chói.
Ba người này là hai nam một nữ. từ xa nhìn lại không thể thấy rõ điện mạo. bất quá ai nấy chi phất tay áo. điệu bộ vô cùng ung dung tiêu sái. trông đẹp không tả xiết. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nháy mắt đã bay vào sâu trong núi. biến mất ớ phương xa.