Đạo Tôn Đế Quân chợt cao giọng:
– Hiện tại chúng ta âm dương hợp nhất sẽ dẫn phát Thái Cực Chung Cực, Thái Cực nghịch chuyển sinh vô cực, vô cực hóa sinh bạo Hỗn Độn.
– Chúng ta làm cho vũ trụ này tái diễn Hỗn Độn, ở vũ trụ này lại lần nữa dẫn phát đại bạo tạc (vụ nổ lớn), phá hủy toàn bộ vũ trụ này, vô luận là thế giới Thương Khung của các ngươi, hay là Tiên giới, Ma giới, những thế giới này của các ngươi đều phải hủy diệt ở trong một kích này, đây mới là mục đích của chúng ta đến đây, mục đích của chúng ta chính là hủy diệt diệt vong.
– Ha ha ha…
Đột nhiên một thanh âm xuất hiện:
– Vậy cũng không nhất định, ngươi quên ta rồi.
Rõ ràng là thanh âm phát ra từ thân thể mà nguyên linh của Đạo Tôn Đế Quân bay ra, thân thể này vốn là của Vương Thư Nguyên, giờ phút này Đạo Tôn Đế Quân ly thể, Vương Thư Nguyên thức tỉnh.
Thân thể của hắn bị Đạo Tôn Đế Quân chiếm cứ, cho nên thần quang bảo vệ kia cũng bảo vệ hắn ở trong đó, hắn đi tới bên cạnh quang mang của Đạo Tôn Đế Quân nói:
– Năm đó ta bị ngươi mê hoặc, thân thể bị ngươi chiếm, ngươi nói cái gì thứ nguyên vĩ độ cao là tồn tại mạnh nhất, nhất định có thể thay ta thu được thắng lợi, thế nhưng ngươi vẫn không có hoàn thành nguyện vọng đánh bại Dư Tắc Thành của ta, thực sự là khiến ta thất vọng.
Trong khi nói, Vương Thư Nguyên vươn tay bóp vào đoàn quang mang kia. Đạo Tôn Đế Quân kêu thảm thiết, hô:
– Ngươi điên rồi sao? Ngươi và ta đồng nguyên, như vậy ngươi và ta sẽ hoàn toàn tiêu tán. mấy người Dư Tắc Thành sẽ sống sót.
Vương Thư Nguyên nói:
– Ngươi quên rồi sao, ta cũng là đệ tử Hiên Viên Kiếm Phái, bảo vệ Nhân tộc cũng là sứ mệnh của ta.
Hắn dùng sức bóp một cái, nhất thời quang mang tất, đại bạo tạc kia bị bóp chết ngay tại trạng thái này sinh. Đạo Tôn Đế Quân. Pháp Hoàng Thần Hậu tiêu vong, thân thể của Pháp Hoàng Thần Hậu nát bấy tiêu tán.
Sau đó Vương Thư Nguyên nhìn về phía Dư Tắc Thành nói:
– Dư Tắc Thành, cả đời này ta đều bại bởi ngươi, thế nhưng lần này ngươi lại phải cần ta tới cứu ngươi, không có ta ngươi chết chắc rồi.
– Cho nên lần này ta thắng, ta thắng vĩnh viễn rồi, ngươi không còn có cơ hội có thể thắng ta, cuối cùng vẫn là ta thắng.
Trong khi Vương Thư Nguyên đang nói chuyện, thân thể chậm rãi tiêu tán.
Dư Tắc Thành nhìn hắn. nhất thời từng hình ảnh của quá khứ tái hiện trong lòng, ân ân oán oán giữa hắn với Vương Thư Nguyên, giờ phút này toàn bộ xuất hiện ở trong lòng, sau đó toàn bộ tiêu tan thành mây khói.
Dư Tắc Thành vội vàng tới cứu trợ Vương Thư Nguyên, thế nhưng không chút ý nghĩa. hủy diệt như vậy là không cách nào cứu trị, Vương Thư Nguyên tiêu tán từng chút một.
Dư Tắc Thành nói:
– Ta thua rồi, ta thua rồi, ta thua bởi ngươi rồi, hãy cố gắng chịu đựng, không được chết…
Vương Thư Nguyên cười ha ha, nói:
– Ta rốt cục thắng rồi, ta rốt cục thắng rồi.
Từ cười chuyển khóc, nói:
– Sư phụ, xin lỗi, năm đó Tâm Ma Tàn Ảnh quá hùng mạnh, con sợ, con khiếp đàm, con không nên chạy trốn, một lần sai lầm thành hận ngàn đời, quay đầu lại đã lỡ trăm năm. con không nên chạy trốn, thực sự là hận hận hận.
– Dư Tắc Thành, ta thắng rồi, ta thực sự thắng rồi, thế nhưng vì sao ta thắng, trong lòng cũng không có cảm giác vui vẻ gì, chết cũng tốt, có lẽ có thể gặp lại sư phụ ở trong luân hồi, ta muốn nói tiếng xin lỗi…
Lời nói ngưng bật, Vương Thư Nguyên hoàn toàn tiêu tán, trở về Hỗn Độn.
Cứ như vậy chiến đấu kết thúc, thắng lợi rồi, Nhân tộc đại thắng, Đạo Tôn Đế Quân. Pháp Hoàng Thần Hậu tiêu vong, Dị tộc tan tác, một trận chiến này Nhân tộc hoàn toàn đại thắng.
Vương Âm Dương trở về Tiên giới, Kiếm Lão Nhân mang theo Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu rời đi. Thanh Thành nói với Dư Tắc Thành:
– Cha. con và Tử Nhạc cũng đi rồi, cha nhớ phải đến Đại Tự Tại Thiên thăm chúng con nhé.
Thanh Thành. Tử Nhạc rời đi. Dư Tĩnh Hân nhìn đại ca, nói:
– Đại ca, huynh bảo trọng, ta quay về Ma giới, không biết vì sao trước đây không lâu Ma giới mất đi một giới bị trọng thương, muội nhờ vậy có cơ hội thu được quyền uy của Ma giới chỉ chủ, nhớ kỹ phải tới thăm muội.
Dư Tĩnh Hân cũng rời đi.
Dư Thiên Cao nhìn Dư Tắc Thành cũng không nhiều lời, chỉ là gật đầu, tất cả hiểu ngầm với nhau, trở về Thái Huyền Sơn.
Tất cả giống như là mộng ảo, bọn họ xuất hiện, bọn họ rời đi, Dư Tắc Thành thở dài một tiếng.
Đại chiến kết thúc, một trận chiến này sử sách gọi là trận chiến chung kết, từ khi Nhân tộc sinh ra tới nay, Dị tộc vẫn cùng Nhân tộc là địch, sau trận chiến này dần dần hoàn toàn tiêu vong, chiến đấu dài đến mấy trăm vạn năm. cuối cùng Nhân tộc kết thúc thắng lợi.
Một trận chiến này, hoàn toàn xác định địa vị bá quyền chủ đạo ở trong vũ trụ của Nhân tộc, mặc dù Dị tộc còn tồn tại thế lực tàn dư, thế nhưng bọn họ cũng không cách nào kháng cự thế đại hung của Nhân tộc, gia viên của bọn họ, những Vực Ngoại thế giới, từng cái bị Nhân tộc cướp đoạt, kéo về thế giới Thương Khung, trở thành địa vực mới.
Đối mặt với thế đại hung của Nhân tộc, trong đó Thiên Nhãn. Á Mỹ Ni Gia đã bắt đầu chạy trốn chết, chạy trốn chết về chỗ sâu trong tinh không vô tận, có lẽ có thể ở sát biên giới vũ trụ xa xôi tìm được thế giới thuộc về mình.
Phú Lan Đà La. Ma Già bà, Kiêu Thi Già, Sát Đế Lợi, Diêm Ma tử chiến đến cùng, trong thời gian ngàn năm sau đó bọn họ cùng Nhân tộc huyết chiến, thế nhưng đại thế đã mất, cuối cùng cả đám bị hủy diệt hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cũng có một ít Dị tộc, như Thích Đề Hoàn Nhân bỏ qua ngoại hình, hóa sinh thành người, dung hợp đến trong Nhân tộc, có Dị tộc hoàn toàn bị Nhân tộc đồng hóa, có Dị tộc tà tâm không chết, muốn tiến hành phá hoại trong nội bộ Nhân tộc, thế nhưng dưới sự trấn áp của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên tất cả chỉ là hư ào.
Sau đại chiến, Nam Thiên thu được vinh quang vô thượng, ông chiếm vị trí chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, trở thành minh chủ thứ ba của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên, thu được quyền uy vô thượng, vinh quang suốt đời.
Sau khi Nam Thiên trở thành minh chủ của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên. Dư Tắc Thành đã đem Bạch Khởi Hiệu chuyển nhượng cho ông, sau khi tất cả đi vào quỹ đạo, nhân gian đã không còn chỗ lưu luyến nữa. Dư Tắc Thành dẫn theo Lưu Thi Vận, Lạc Tĩnh Sơ, Tô Uyên Ngôn. Lôi Băng Vân rời khỏi thế giới Thương Khung, phi thăng Tiên giới.
Trước khi đi, Dư Tắc Thành dẫn theo Nam Thiên, đi tới nơi tu luyện của cốt Luân Tề Văn, ở dài đất trung tâm của động phủ Hiên Viên, trong điện phủ vô cùng to lớn kia có một gian thảo đường sơ sài.
Ngấn rêu leo thềm biếc, sắc cỏ chiếu rèm xanh, thảo đường này vĩnh viễn đều là cảnh sắc như vậy.
Dư Tắc Thành đầy cánh cửa đã tổn hại bên ngoài, tiến vào trong đình viện.
Đường lát đá xanh, từng bước một đi về phía trước, đi vào trong nhà cỏ sơ sài.
ở trong nhà cỏ kia, giữa trung tâm, một thanh Thanh Đồng cổ kiếm lơ lửng không trung, chính là thanh Hiên Viên Thần Kiếm làm bạn với Dư Tắc Thành, chém giết vô số cường địch.
Cảm thụ được Dư Tắc Thành đến đây, kiếm kia phát ra một tiếng kêu khẽ, giống như đang hỏi Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cười nói:
– Lão bằng hữu, ta tới thăm ngươi.
Cốt Luân Tề Văn ở ngay bên cạnh Dư Tắc Thành, theo sự đề thăng của văn minh tu tiên mấy năm nay, cổ Kiếm Thuật của cốt Luân Tề Văn cũng đã tăng lên mấy tầng cảnh giới, hắn cũng đạt đến cảnh giới Phản Hư, không giống những Người Vệ Đạo trong quá khứ của Hiên Viên Kiếm Phái chỉ có cảnh giới Kim Đan.
Dư Tắc Thành nhìn cốt Luân Tề Văn, nói:
– Tề Văn à, ta phải đi rồi, ta phải rời khỏi thế giới Thương Khung rồi.
Cốt Luân Tề Văn gật đầu, nói:
– Dư sư thúc còn trở về không?
Dư Tắc Thành nói:
– Trở về, ta chỉ ra ngoài dạo chơi, nhà của ta vĩnh viễn ở thế giới Thương Khung, ta nhất định sẽ trở về.
– Chẳng qua trước đó, Hiên Viên Kiếm Phái chỉ có thể phiền ngươi rồi, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ Hiên Viên Kiếm Phái.
Cốt Luân Tề Văn cười nói:
– Ta biết. Dư thúc yên tâm đi, chỉ cần ta còn sống một ngày, Hiên Viên Kiếm Phái, thế giới Thương Khung tuyệt đối không có nguy hiểm.
Dư Tắc Thành thở dài một tiếng, nói:
– Xin lỗi, Tề Văn à, bọn Thành Lam. Linh Tĩnh đều đã phi thăng, đáng tiếc ngươi bởi vì bảo vệ Hiên Viên Kiếm Phái này, vĩnh viễn cũng không thể phi thăng.
Cốt Luân Tề Văn cười, nói:
– Đây là lựa chọn của ta, Hiên Viên Kiếm Phái là nhà của ta, ta muốn bảo vệ nó đến vĩnh viễn, đời này không hối hận. Dư thức ta không tiễn người, ta sẽ đợi đến khi người trở về, tái kiến.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
– Tái kiến.
Xoay người dẫn theo Nam Thiên rời đi.
Cốt Luân Tề Văn nhìn Dư Tắc Thành rời đi, ngồi ở trên bồ đoàn, mỉm cười, trong nháy mắt rơi vào trạng thái ngủ say, hắn và Hiên Viên Thần Kiếm kia sinh ra cộng minh, ở giữa hai người một loại lực lượng thần bí yên lặng lưu động.
Trái tim của hắn một năm nhảy lên một lần, giấc ngũ này có thể ngũ trên vạn năm mười vạn năm. đến khi Hiên Viên Kiếm Phái gặp phải đại kiếp nạn cần Hiên Viên Thần Kiếm phát uy, hoặc là Dư Tắc Thành đi khắp vũ trụ cuối cùng trở về Hiên Viên Kiếm Phái.
Dư Tắc Thành và Nam Thiên đi ra thào đường, toàn bộ thào đường chìm đắm trong ánh nắng chiều, như hư như ảo, cũng không cách nào tiến vào trong đó nữa.
Dư Tắc Thành nói:
– Đây chính là Người Vệ Đạo của Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta, nếu như Hiên Viên Kiếm Phái xuất hiện đại kiếp nạn. thì có thể mời hắn ra vượt qua kiếp nạn.
Nam Thiên cười, nói:
– Yên tâm đi, có ta ở đây, vĩnh viễn không có thời khắc Người Vệ Đạo xuất hiện.
Có sư phụ Nam Thiên ở đây, lấy tính cách của ông, thế giới Thương Khung, Hiên Viên Kiếm Phái, Nhân tộc thịnh vượng tuyệt đối không có vấn đề, ở đây không cần mình rồi, mình có thể an tĩnh rời đi.
Trước khi đi, Dư Tắc Thành an bài thỏa đáng tất cả, phàm là người từng có giao tình với mình. Dư Tắc Thành đều âm thầm trợ giúp bọn họ đạt được tất cả mong muốn của bọn họ.
Trương Vân Động trở thành tông chủ Ám Ma tông. Mộc Tư Y rốt cuộc đánh bại Tử La Thần Quân đã báo đại thù cho phụ mẫu, trở thành một đời Hoa Thần, thực hiện lý tường của mình. Phượng Mâu Thần Quân khiến cho Thiên Mục tông càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí vượt qua phong thái quá khứ, trở thành một trong Thập Đại thượng môn. cố Thính Vân cuối cùng trở thành tông chủ Tâm Ma tông, một đời Ma Hoàng. Bạch Hà Tích đại ca cũng trở thành phó Minh chủ của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên, tước gia tối cao của Tiên Tần, không còn chịu động phủ Pháp Linh khống chế nữa, nắm giữ sinh mệnh của chính mình.
Vạn Hóa Ma Tông Băng Tâm Thần Quân, sau khi Hỗn Độn Lão Tổ rời đi mơ hồ là Minh chủ Ma Môn. Nhất Kiếm Thần Quân và Hỏa Thần song tu đắc lực, phi thăng Tiên giới. Vô Danh Thần Quân tìm về tên Hiên Viên, dùng thiết quyền của mình đánh vỡ Hỗn Độn kiếp lôi, phi thăng Tiên giới, tiếp tục sự huy hoàng của bộ tộc Hiên Viên. Ngay cả bằng hữu Trúc Cơ kỳ năm xưa. Khiên Dẫn tông cố nhân Diệp Thiên cũng nhờ sự trợ giúp của Dư Tắc Thành, trở thành chưởng môn Chân Nhất Thần Quân của Khiên Dẫn tông.
Cồn Châu thành Lâm Hải, thành Sơn Trúc, dưới sự thao túng âm thầm của Dư Tắc Thành trở thành phong thủy bảo địa, mưa thuận gió hòa, sàn vật vô số, tạo phúc một phương thủy thổ này.
Bao nhiêu năm sau, sau khi Dư Tắc Thành phi thăng, hai nơi này trở thành thánh địa vô thượng, bởi vì Dư Tắc Thành lớn lên ở nơi này, vô số tu sĩ phàm nhân tới đây tường nhớ, tường tượng Kiếm Hoàng vô thượng năm xưa lớn lên và quật khởi thế nào.
Rất nhiều sự vụ. Dư Tắc Thành an bài hết một năm. tất cả an bài thỏa đáng, không còn gì tiếc nuối nữa. Dư Tắc Thành quyết định phi thăng, hiện tại phi thăng đối với hắn quả thực quá dễ dàng, không hề trắc trở.
Dư Tắc Thành lặng lẽ rời đi, không báo cho bất cứ một ai, hắn không muốn cảnh ly biệt, cho dù một ngày kia hắn còn có thể trở về, thế nhưng có một số người lúc này cũng coi như vĩnh biệt.
Dư Tắc Thành ý niệm khẽ động, bầu trời gió nổi mây cuốn, kiếp vân sinh thành, thế nhưng kiếp lôi chưa hiện, thân thể của Dư Tắc Thành đã dung hợp Đại La Hỗn Nguyên Kim Tiên, kiếp lôi nhân gian đối với hắn không cách nào xác định, cho nên trực tiếp vượt qua Tứ Cửu Thiên kiếp, tiếp dẫn hồng kiều xuất hiện.
Dư Tắc Thành dẫn theo bốn người Thi Vận. Lạc Tĩnh Sơ, Tô Uyển Ngôn, Lôi Băng Vân, năm người bước trên tiếp dẫn hồng kiều, Dư Tắc Thành cuối cùng nhìn thoáng qua thế giới Thương Khung.
Giang sơn như họa, sơn lĩnh uốn lượn, sông dài như dài lụa, non xanh nước biếc. Tạm biệt thế giới Thương Khung, quê nhà của ta, khi ta du ngoạn bên ngoài mệt mới, ta sẽ trở về…
Trong nháy mắt, ở trong tiếp dẫn tiên quang kia, năm người phi thăng Tiên giới.
Lại lần nữa bước trên con đường này, ở trong tiếp dẫn tiên quang kia, từng thế giới thoáng qua bên người.
Thế giới không gian này, bất tri bất giác qua đi bao nhiêu, không có điếm cuối cùng, không có điểm bắt đầu, mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn.
Phía trước dần dần xuất hiện quang mang giống như cuối con đường, phía trước cuối cùng đã tới Tiên giới.
Ầm một tiếng nổ vang, dường như đã đạt tới điểm cực hạn.
Trong nháy mắt trước mắt đã xuất hiện một thế giới kỳ dị, liếc mắt nhìn lại là một cung điện cực lớn, trong đó cửa thành cực lớn dài đủ vạn dặm. cao vạn trượng, cung điện cực lớn này xuất hiện ở trước mắt Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy trên cửa thành có ba chữ lớn:
“Nam Thiên môn”.
Nam Thiên môn, Nam Thiên môn, ta lại lần nữa trở về rồi…
Tứ nữ theo Dư Tắc Thành phi thăng, không cần trải qua Tứ Cửu Thiên kiếp, các nàng đối với Tiên giới này kinh ngạc không ngớt, mờ to hai mất nhìn tất cả.
Vô số tiên âm vang lên, thanh thúy dễ nghe, Tiên Khí xông vào mũi, hương khí bức người, tiên hoa rơi xuống, mây lành năm sắc, hào quang chói lọi.
Một thanh âm vô cùng trang nghiêm truyền đến, thanh âm có uy áp vô cùng, nghe lọt vào tai giống như thần âm:
– Tiên hữu xin chào, hoan nghênh ngươi phi thăng Tiên giới, ta là Trương Thiên Sư tiếp dẫn sứ Tiên giới, dẫn ngươi phi thăng Tiên giới, đặc biệt tới tiếp dẫn…
Chuyện… chuyện này sao lại quen thuộc như vậy? Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Dư Tắc Thành đột nhiên cười, quát to:
– Xích Cước Đại Tiên, cút ra đây cho ta. ngươi nhìn xem ta là ai.
Trong nháy mắt, Dư Tắc Thành phóng ra khí tức của Đại La Hỗn Nguyên Kim Tiên, khí tức kia vô cùng uy nghiêm.
Dưới uy áp của khí tức này, ở bên cạnh Nam Thiên môn chạy ra hai Tiên Nhân, một người đi chân trần ở đi hài, bàn chân lớn tới nỗi dọa người.
Hai người bọn họ nhìn thấy Dư Tắc Thành vội vàng hành lễ, nói:
– Bái kiến Kim Tiên Tiên Chủ.
Thanh âm chính là thanh âm năm xưa. đây chính là duyên phận nha. mấy trăm năm trước mình tiến vào Tiên giới đã gặp phải bọn họ, bị bọn họ một cước đá xuống Tiên giới, bắt đầu cuộc đời Tiên Nhân của mình, mấy trăm năm sau, mình lần nữa tới Tiên giới lại lần nữa gặp phải bọn họ.
Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, nói:
– Ta là Diệt Độ Thiên Thiên Chủ Kim Tiên, vân du thiên hạ. bấm tay tính toán, các ngươi có duyên với ta…
Xích Cước Đại Tiên kinh ngạc không ngớt, Diệt Độ Thiên, làm sao không nghe nói qua Thiên giới này chứ?
Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
– Các ngươi có duyên với ta, các ngươi xem đó là cái gì.
Vươn tay chỉ một cái, một điểm sáng bay ra rơi xuống trên mặt đất, Xích Cước Đại Tiên và bằng hữu của hắn cúi người nhìn xem điếm sáng kia.
Dư Tắc Thành giơ chân đá hai cước, đá vào mông của bọn họ, đá bay nhị tiên bọn họ xuống đám mây bay xuống thế giới phía dưới.
Dư Tắc Thành cười ha ha truyền âm nói:
– Năm xưa đá ta một cước, hôm nay báo thù.
Xích Cước Đại Tiên trong khi rơi xuống hô:
– Tiền bối ngươi nhận sai người rồi, chúng ta không có đá ngươi.
Dư Tắc Thành cười nói:
– Chẳng qua năm xưa các ngươi cũng coi như giúp ta, nhớ kỹ nếu như lăn lộn không nổi nữa thì báo ra tên tuổi Ma Di thiên Diệt Độ Kim Tiên của ta, nếu như đối phương còn không nể tình, các ngươi tới tìm ta, ta báo thù xà giận cho các ngươi.
Một cước này, tiếp xuống duyên phận, hai người Xích Cước Đại Tiên tìm được chỗ dựa vững chắc, cũng không bao giờ phải ở Nam Thiên môn này lừa gạt Tiên Nhân mới tới nữa, không có lý tường.
Phía sau tứ nữ ngây ngốc nhìn Dư Tắc Thành, không tin Dư Tắc Thành một cước đá bay hai Tiên Nhân, lúc này bên cạnh truyền đến tiếng vỗ tay.
Dư Tắc Thành nhìn lại, chính là lão điên, chỉ một mình hắn ở đây chờ Dư Tắc Thành.
Lão điên cười nói với Dư Tắc Thành:
– Tắc Thành, người cũng tới rồi, chúng ta dựa theo nguyện vọng của ngươi, không có kinh động người khác, chỉ có một mình ta tiếp ngươi.
– Đi thôi, chúng ta đến Ma Di thiên, nơi đó là thế giới của Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta. Thành Lam. Hương Xuyên tất cả mọi người bọn họ đều ở đó chờ ngươi.
– Vì chờ ngươi, Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương vẫn không ly khai Tiên giới thăm dò vũ trụ thứ nguyên vĩ độ cao.
Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:
– Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương cũng muốn ly khai? Thế nhưng hắn đi rồi, ai tọa trấn Ma Di thiên chứ?
Lão điên nói:
– Ta chứ ai, ta đã từng nói qua, cuối cùng có một ngày, thần phật khắp bầu trời này, ở trước mặt chúng ta đều phải tiêu tán.
– Hiện tại ta làm được rồi.
Lão điên phóng khí tức ra, rõ ràng là Tiên Khí của Đại La Hỗn Nguyên Kim Tiên, ở trong mấy trăm năm này, lão điên không ngờ trở thành Đại La Hỗn Nguyên Kim Tiên, cho nên Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương có thể đi theo dấu chân của tiền bối rời khỏi Tiên giới, thăm dò vũ trụ thứ nguyên vĩ độ cao, mà lão điên ở đây trở thành chủ nhân Tiên giới Ma Di thiên.
Dư Tắc Thành vui mừng không ngớt, cùng lão điên nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.
Dư Tắc Thành nói:
– Lão điên, còn cần chờ một chút, ta muốn đi tìm một người, một người ta đã quên rất lâu rồi, để nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta.
Dư Tắc Thành nói chính là Nhã Hương. Lão điên cười nói:
– Tùy mong muốn của ngươi, chúng ta đi.
Mọi người xuất phát, đi tới Tiêu Hồn Hương tìm kiếm Nhã Hương.
Lão điên nói:
– Tiêu Hồn Hương, ha ha. năm xưa nơi đó đã từng xuất hiện một trò cười, nói là muốn luyện ra thần đan vô thượng, kết quả vô số Cường giả đợi ở đó, cuối cùng đợi vô số năm. đến cái rắm cũng không có luyện ra, trở thành trò cười lớn nhất.
– Cuối cùng những tiên tử này nội chiến, chia năm xè bảy, Tiêu Hồn Hương về sau không còn tiêu hồn nữa.
Nói xong những lời này, lão điên hướng về phía Dư Tắc Thành nháy nháy mắt, có một số việc trôi qua thì đê chúng nó trôi qua đi, trở thành nghi vấn vĩnh viễn.
Tiêu Hồn Hương nằm ở phía Đông giới này, nằm giữa ba mươi sáu đại phong và ba mươi sáu tiểu phong.
Nhìn quần sơn vô tận kia, trùng trùng điệp điệp, cao ngất tầng mây, uốn lượn quanh co, ngạo nghễ thiên địa.
ở trong quần sơn này có một chỗ Niết Bàn, chính là Tiêu Hồn Hương, Tiên quốc chiếm bảy ngàn dặm.
Lần này đến đó, nơi này cũng không có loại phồn hoa lúc trước nữa, thậm chí có thể nói rách nát không ngớt. Tiên quốc lớn bằng một phần chín trước đây, bởi vì tám vị tiên tử khác toàn bộ ly khai.
ở Tiêu Hồn Hương này, chỉ có một vị tiên tử cuối cùng, đó chính là Nhã Hương, cho dù các nàng đều đi, chỉ có một mình nàng ở đây chờ.
Mỗi ngày nàng đều đứng ở cửa thành, nhìn về phía xa, chờ một người đến đây, nàng đứng ở đó, một thân bạch y, vạt áo đón gió phiêu động phát ra thanh âm phần phật, ánh trời chiều chiếu xuống, phong tư yểu điệu, thân hình xinh đẹp tận hiển không thể nghi ngờ.
Nàng đang đợi Dư Tắc Thành, cho dù thần đan cũng không cách nào thay đổi ký ức của nàng, nàng ở đây chờ Dư Tắc Thành.
Phía xa Dư Tắc Thành xuất hiện, hai người ôm chặt lấy nhau, từ nay về sau không bao giờ chia lìa nữa.
Hai người ôm nhau, không nói nên lời. Đúng lúc này, phía trước một đám Tiên Nhân khất cái đi ngang qua bên cạnh bọn họ, vây lấy một chỗ đài cao, la lên:
– Vô Sinh Vương, Vô Sinh Vương, Vô Sinh Vương.
ở trong tiếng la ầm ĩ của bọn họ, một tên khất cái lên trên đài cao, nói:
– Ta Vô Sinh Cái Vương, thân chịu mọi người tin cậy, trở thành đệ nhất bang chủ đàm nhiệm Cái Tiên bang, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, dẫn dắt mọi người đi tới, tuyệt đối sẽ để mọi người có cơm ăn. có áo mặc, trở thành một tên Tiên Nhân khất cái hợp cách trên Tiên Giới…
HẾT