Năm lần biến hóa này, mỗi khi biến hóa một lần. đối với thân thể chính là một lần cường hóa, lần biến hóa thứ nhất cường hóa huyết mạch toàn thân, lần biến hóa thứ hai cường hóa cơ nhục bản thân, lần biến hóa thứ ba cường hóa xương cốt toàn thân, lần biến hóa thứ tư cường hóa mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. lần biến hóa thứ năm cường hóa da lông bên ngoài cơ thể.
Rèn luyện như vậy làm cho thân thể không ngừng cường kiện, chuyện mà trước kia phái vận dụng huyết năng đi tới các nơi trên Thân thể mới có thể làm được, từ nay về sau Thân thể này tự nhiên có thể làm được dễ đàng. Khi đó múa quyển đấm vỡ đá. giậm chân bay lên không dễ như trở bàn tay. toàn thân đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, quả thực chăng khác gì thần nhân.
Đây mới chỉ là nội dung của quyển thượng Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương Quyết. tầng thứ nhất của phần Luyện Huyết Hợp Cương là Luyện Huyết Đoán Thể. Thấy vậy Dư Tắc Thành không khỏi thở dài, vê sau sẽ mạnh tới mức độ nào quả thực không thể đoán trước. Nếu ờ trong võ lâm, tầng công pháp này tuyệt đối được xem là bí tịch Tiên Thiên nhưng đối với người tu tiên mà nói. đây chi mới là tầng tiên phép thứ nhất, đơn giản nhất.
Dư Tắc Thành bắt đầu vận chuyển Huyết năng trong cơ thể dựa theo lộ tuyến hành công mà phép môn đã dạy. Huyết năng bắt đầu thấm vào trong huyết mạch cơ thể. lập tức toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn từng hồi. tựa như có ngàn vạn trùng kiến cắn xé trong cơ thể. làm cho người ta khó có thể chịu được.
Dư Tắc Thành chi vận chuyển không quá một khắc, lập tức kết thúc tu luyện công pháp. Đau đớn khô sớ quá mức. khó lòng chịu được. Ai ngờ sau khi hắn chấm đứt tu luyện, những nơi bị cắn xé lại truyền đến cảm giác ấm áp từng hồi. rồi sau đó lại là cảm giác thoải mái đến cực độ, làm cho người ta sảng khoái như bay bông lên mây.
Đây quả thực chính là từ địa ngục bay lên đến thiên đường, đáng tiếc thoải mái không được bao lâu đã biến mất. Cảm giác thoải mái này làm cho người ta như bừng tỉnh ngộ. Dư Tắc Thành lại ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp.
Cứ như vậy đau đớn. sảng khoái đan xen lẫn nhau luân phiên không dứt. Dư Tắc Thành trong vô tình tiêu hao hết tất cả Huyết năng, lúc ấy mới đình chi tu luyện. Lúc này đã đến giữa trưa, tu luyện như vậy thật sự là làm cho người ta muốn ngừng mà không được, hơn nữa cực kỳ hao tổn thời gian, khó trách có lời đôn rằng Tiên Nhân mồi lần tu luyện chính là mấy năm trời, hẳn thật sự là như thế.
Đáng tiếc huyết năng tiêu hao hết, cần chân nguyên trong cơ thể vận chuyển phân giải, nhưng hiện tại hắn không có thời gian. Hôm nay còn có chuyện, không thể chậm trễ. Chính Sự quan trọng hơn.
Hỏa phù đã tiêu hao hết sạch ngọn lửa không còn. Dư Tắc Thành lén lút giấu ờ một góc trên nóc sơn môn. nơi đó rất an toàn, vừa khéo có thể hấp thu ánh nắng mặt trời. Phơi dưới ánh nắng mặt trời ba ngày như vậy. có thể phục hồi đầy đủ để sử dụng tiếp, nhưng chỉ còn có thể tấn công tám lần ngọn lửa nữa mà thôi.
Dư Tắc Thành nhẹ nhàng nhảy bật dậy. nhảy khỏi nóc nhà. chậm rãi rơi xuống đất, giống như trong người có khinh công, kỳ thật đây cũng là tác dụng của huyết năng, sau đó hỏi:
– Đã bắt được hai tên phản nghịch kia hay chưa?
Người phụ trách việc này là Đô Du Tử yên lặng không nói. xem ra còn chưa bắt được.
Dư Tắc Thành nói:
– Phải bắt về, nếu không tìm thấy bọn chúng, sợ rằng bọn chúng là người của Đàm Nhị Lang tới Đây nằm vùng, Đô Du Tử ngươi đừng nên tiếc tiền, tìm hiểu thật cần thận cho ta, vung tiên ra nhất định phái tìm được bọn chúng. Ta không cân biết bọn chúng ở đâu. tối nay ngươi và Câu Liên Tam Ưng nhất định phái bắt bọn chúng về Đây!
Sau đó Dư Tắc Thành còn nói thêm:
– Bí tịch có lẽ sao chép đã xong, đưa cả bản sao lẫn bản chính cho ta. Lâm Diệp Hồng. Phó Cương các ngươi theo ta quay về thành Lâm Hải. chúng ta đi gặp Mã Đường chủ, đem bí tịch này nộp lên Tổng đường.
Nói xong. Dư Tắc Thành dẫn theo bọn Cao Phong. Lâm Diệp Hồng. Phó Cương cùng mười tên đệ tử cõi chiến mã trò về thành Lâm Hải. Hiện tại không ai dám ra ngoài một mình, phái mang theo khá nhiều đệ tử. phòng ngừa cừu gia chặn giết.
Kỳ thật ngoại trừ Dư Tắc Thành muốn nộp lên bí tịch lập công, hắn cũng đã cảm thấy nhớ nhà. không biết đệ đệ muội muội như thế nào. mẫu thân có khỏe không. Cách biệt nửa tháng qua. bên này cơ bản đã ôn định, hiện tại cũng là lúc nên vê thăm nhà.
Ba mươi dặm đường, tuấn mã chạy mất một canh giờ. Sau khi vào thành. Dư Tắc Thành cho phép Cao Phong. Lâm Diệp Hồng, phụ tử Phó Cương tự do. bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi. Dư Tắc Thành mang theo năm tên đệ tử đi thẳng tới Tông đường Hắc Hổ đường, không có về nhà trước.
Đi vào Tổng đường, hắn thỉnh cầu yết kiến Đường chủ. Thôi Nhân Hùng là người đầu tiên đi ra nghênh đón. nói:
– Tiểu Dư tử, giỏi lắm! Nghe nói bốn mươi người của ngươi đại phá ngân người, giết hai đại Kim Cương của Thủ Noãn bang, đánh đuổi Thái thượng hộ pháp. Thủ Noãn bang coi như bị đánh cho hoàn toàn tàn phế. quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi.
Dư Tắc Thành lập tức tiến lên. đưa ra một tấm ngân phiếu, Đây là ngân phiếu hắn đổi sau khi vào thành, ước chừng hai trăm lượng bạc bằng ngân phiếu, nói:
– Đây là nhờ có Thôi Đại thúc ngài trợ giúp, nếu không có ngài, làm sao ta có được như ngày hôm nay…
Nói xong lại đưa ra thêm một đôi vòng bằng ngọc bích và một sợi dây chuyền bằng tử ngọc, nói:
– Đây là ta hiếu kính Thôi thúc, xin Đại thúc ngài đừng xem ta như người ngoài…
Thôi Nhân Hùng lập tức thu lấy, nói:
– Hảo Tiểu tử. lúc nào cũng biết điều như vậy, đi. chúng ta đi gặp Đường chủ đi thôi.
Mã Lão Hắc cũng không có rời khỏi. còn đang xử lý công tác. nghe thấy Dư Tắc Thành tới dâng bí tịch, vô cùng cao hứng, cầm lấy Hóa Điệp đại phép xem không rời mắt. Dư Tắc Thành dâng lên phong bao hai trăm lượng ngân phiếu. Y cũng không mở ra xem đã thu lấy, bạc đối với y đã không còn quan trọng, không cần quan tâm. Bất quá nếu Dư Tắc Thành không dâng hiến, vậy Y sẽ nhớ kỹ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mã Lão Hắc xem bí tịch một lúc lâu. sau đó khen ngợi vài câu. trở về nội đường để nghiền ngẫm bí tịch, coi như Dư Tắc Thành đã hoàn thành nhiệm vụ. Lúc hắn rời đi. Thôi Nhân Hùng nói:
– Tiểu Dư tử. chuyện bên kia ngươi tùy tiện muốn làm gì cứ việc làm đi. cứ thả sức chọc trời khuấy nước cũng không có việc gì. Nhớ kỹ Thôi thúc ta ủng hộ ngươi, lão Thạch đã già rồi ta lại thấy rất hài lòng về ngươi…
Có ý gì không nói tự hiểu, chức Đà chủ của phân đà Sơn Hổ sau này, Dư Tắc Thành đã xếp vào vị trí ứng viên số một.
Dư Tắc Thành vạn phần cảm tạ. nhưng chưa vội rời khỏi, mà là đi tới trù phòng. Trù sư trong trù phòng nhìn thấy Dư Tắc Thành trở về vạn phần cao hứng, chuyện của Dư Tắc Thành đã bay tới thành Lâm Hải. hắn đã trở thành nhân vật phong vân nổi bật trong năm nay. số trù sư này đều lấy làm tự hào về hắn.
Dư Tắc Thành và mọi người nói chuyện phiếm, hắn vẫn tỏ ra cung kính hữu lễ giống như trước đây. Khi hắn rời đi. trù sư tạp dịch ai nấy đều có bao lì xì. tương dương với một tháng tiền lương của bọn họ. kể cả Vương Học Sâm cũng có như bao người khác. Hiện tại hai người địa vị bắt đông, mâu thuẫn trước kia chi vỗ tay cười xòa cho qua. Nói cho cùng cũng là Dư Tắc Thành đã chiếm phần hơn chưa từng nếm qua thiệt thỏi, nếu không cho lão chút tiền này. vô tình sẽ bị người khác cười chê nhạo báng.
Sau đó Dư Tắc Thành mới trở về nhà. trên đường về hắn cố ý nhìn thoáng qua tình hình Lý phủ. phát hiện đại môn Ly phủ đóng chặt, niềm phong trên cửa. hoàn toàn suy bại.
Lúc về đến trước cửa nhà. Dư Tắc Thành đột nhiên phát hiện quán cơm của Hứa Nhị Lượng không ngờ cũng đóng cửa. hơn nữa trước cửa bày vòng hoa, ắt hẳn trong nhà có người đã chét.
về đến nhà. tức thì mẫu thân hắn tỏ ra vô cùng cao hứng, đệ đệ muội muội mừng rỡ nhảy cẫng lên. Dư Tắc Thành lấy y phục, kẹo bánh chuẩn bị sẵn cho chúng, khiến cho đệ đệ muội muội cao bứng hoa chân múa tay, vô cùng vui sướng. Nhìn thấy cảnh tượng này. Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng ấm áp. bao nhiều cực nhọc vắt vả của mình rốt cục cũng không uổng phí
Hắn về đến nhả không lâu. hàng xóm có vô số người đến thăm hỏi. thấy năm tên đệ tử uy nghiêm đứng chờ trước cửa. lại thấy Dư Tắc Thành vẫn nho nhà lễ độ giống như trước Đây lập tức những lời khen ngợi tuôn ra như nước.
Cứ như vậy lại bận rộn một lúc lâu. khách nhân đi hết rồi Dư Tắc Thành đưa các đệ tử đến nhả trọ an bày chỗ ờ cho bọn chúng, lúc này mới xem như xong việc, hắn trở về nhà nghỉ ngơi một lát.
Mẫu thân hắn đã sớm làm sẵn một mâm thức ăn ờ ngoài cho dù ăn sơn hào hải vị. cũng không cảm thấy ngon miệng như cơm rau cải do từ mẫu tự tay nấu. Dư Tắc Thành cố gắng ăn nhiều một chút, hiện tại lượng cơm mà hắn ăn tuy răng không nhiều đến kinh người như trước nhưng vẫn tương dương với phân ăn dành cho năm người, lúc ấy mới gọi là no bụng được tám phần.
Sau khi dỗ cho đệ đệ muội muội đi ngủ. Dư Tắc Thành và mẫu thân bắt đầu trò chuyện kẻ lại sự tình xảy ra trong thời gian qua. Đồng thời bắn để lại cho mẫu thân một trăm lượng hoàng kim cùng với hai trăm lượng bạc. số châu báu trang sức cũng đưa hết cho mẫu thân. Trước khi trở về. Dư Tắc Thành cố ý nấu một nổi thang đại bổ. để đành cho mẫu thân bồi dưỡng thân thể.