– Ta vốn vẫn luôn nghi hoặc. Cho tới khi ở bên trong tổ miếu của Thủy cổ. lần thứ hai nhìn thấy thân ảnh ôm thi thể trên ngọn núi có tuyết bảy màu tung bay. trong nội tâm của ta vừa có cảm giác bất ổn, vừa đồng thời xuất hiện một y niệm điên cuồng!
Vương Lâm không nhìn Thiên Vận Tử mà nhìn về phía sau. chậm rãi nói.
– Ta sợ rằng Cảnh tượng đó là sự thật, sợ rằng sẽ thất bại trong việc làm Uyển Nhi sống lại. Ta sợ rằng tất cả thật sự là một cuộc đời của ta. quen biết Uyển Nhi. nhưng dùng toàn lực cũng không thể làm nàng sống lại. cho nên mới phải khiến mình chìm đắm trong mộng đạo, muốn theo đuổi luân hồi, khiến giấc mộng thành sự thật!
Chẳng qua thật sự là kiếp trước của ta sao. Ta không cho rằng như vậy! Ta sợ rằng tất cả sẽ là sự thật, cho nên ta muốn đi nghiệm chứng, muốn thay đổi!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lộ ánh sáng ngòi ngòi.
– Năm đó trong Thiên Nghịch Châu ta đã từng nghe thấy một giọng nói. Giọng nói này không ngừng nói cho ta biết là thiếu một. Thiếu một.
Ta vẫn luôn không hiểu rốt cục là thiếu thứ gì.
Ở bên trong động phủ giới ta từng nhìn thấy một cảnh tượng hư ảo. thấy tiên đế Bạch Phàm chỉ lên trời mà điên cuồng. Sau đó ta biết là hắn chính xác khi biết thế giới mình sống là một tòa động phủ nên không thể tiếp nhận được, trở nên phát điên.
Giống như Tán Linh thượng nhân, chẳng qua hắn không có đũng khí và nghị lực như Tán Linh thượng nhân.
Cảnh tượng này khi ta phát hiện ra cũng khiến ta rất sợ hãi.
Còn ở bên trong động phủ giới, khi ta đánh sâu vào bước thứ ba. xuất hiện hiện vạn cổ không môn. Âm thanh phía sau cửa phát ra. Âm thanh này sau khi ta cảm nhận được rất giống như âm thanh
“thiếu một”
trong Thiên Nghịch Châu.
Cho tới khi ta triển khai ý niệm điên cuồng kia trong đầu. cho tới khi ta nhìn thấy được đầu lâu của Cát Cùng trong động phủ giới, trên đâu lâu đó còn lưu lại một đạo thần niệm.
Vương Lâm vừa nói vừa giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trên tay hắn xuất hiện đâu lâu của Cát Cùng.
Trên đầu lâu này có những kỳ hiệu ấn kỳ lóe lên. tỏa ra u quang và khí tức sát lục.
– Lúc đó ta đã có đáp án.
Vương Lâm nhìn đâu lâu trong tay, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
– Thiên Nghịch Châu kia thiếu một người, đó chính là ngươi! Ngươi không phải là người bảo vệ mà chính là khí linh của La Bàn Định Giới!
Vương Lâm ngẩng phắt đầu. ánh mắt lấp lánh. Ánh mắt hắn khiến thân thể Thiên Vận Tử trở nên run rây.
– Vốn ta đổi với phương pháp làm Uyển Nhi sống lại rất mơ hồ. thậm chí ta không biết phải làm thế nào mới khiến nàng sống lại. Cho tới khi ngươi xuất hiện trên núi hoang của Đạo Cổ.
Những lời nói của ngươi đã bị ta ghi tạc trong lòng. Từ đó về sau ta luôn suy nghĩ, cho tới khi nhìn thấy thân ảnh gầm rống thể thảm kia thì rốt cục ta đã nghĩ ra một phương pháp!
Vào lúc ta nảy ra y niệm này. ta vẫn chẩn chừ. Sự tổ n tại của ta rốt cục là chân thật hay chỉ là một giấc mộng. Tiên Cương đại lục này có phải tổ n tại thật hay không?
Cho tới khi ta nhìn thấy cái đầu lâu này.
Vương Lâm thì thào.
– Ngươi. Ngươi nghĩ tới phương phép gì.
Thân thể cao lớn của Thiên Vận Tử lúc này có hắc khí không ngừng bao phủ. Hắn nhìn Vương Lâm bình tĩnh như vậy. nghe lời nói tinh táo kia. nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Hắn phát hiện ra những gì mình tướng là hiểu hết hóa ra lúc này lại sai biệt quá lớn. Điêu này khiến hắn đối với y niệm điên cuồng theo lời Vương Lâm nói như có cảm giác đại họa sắp giáng xuống.
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử. thần sắc như thường.
– Phương phép của ta rất đơn giản. Ta sẽ dùng Lưu Nguyệt thuật, ngươi biết rồi đó. Ta sẽ khiến cho sát lục phân thân của ta đại thành, sau đó nghịch chuyển Lưu Nguyệt, đùng lực lượng tu vi của ta nghịch chuyển năm tháng khiến phân thân sát lục trở về quá khứ!
Đua hắn tới vô số ngàn năm trước, bắt chước kiếp này. triển khai một hồi mộng đạo thuộc về hắn. Trong những năm tháng trong quá khứ này. hắn sẽ suy tính và tiến hành tất cả mọi thứ phát sinh trong kiếp này của ta!
Ta cho hắn ý thức tự chủ. cho phân thân này tất cả tự do!
Sau khi làm như vậy ta đột nhiên phát hiện ra tất cả đều rõ ràng. Kiếp trước sao. Kiếp trước theo lời ngươi nói chính là do ta tự mình đưa phân thân sát lục tới. Ngươi nói Tiên Cương đại lục này là hư ào, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết. Tiên Cương đại lục không phải là giấc mộng, không phải là hư ảo!
Vương Lâm ta không phải là chuyển thế. Ta sinh, ra tại Chu Tước Tinh. Cho tới bây giờ ta chính là ta!
Ngươi sỡ dĩ cho rằng như vậy. thậm chí có một số người cũng cho là như thế đó là bới vì sát lục phân thân của ta trong quá khứ đà thành công thay đổi một số việc.
Ta không biết phân thân sát lục này của ta trong quá khứ đã làm được việc gì. cùng không biết lúc này hắn ở nơi nào. Nhưng khi ta nhìn thấy đâu lâu của Cát Cùng này. ta thấy thần thức sát lục của hắn trên đó. thấy được phương pháp thức tỉnh Uyển Nhi đúng như ta yêu cầu năm đó!
Trong thần thức nọ cũng nói cho ta biết, trong những năm tháng quá khứ. phân thân sát lục nghịch chuyển thiên địa, mượn được một la bàn. chính là mấu chốt đê cứu Uyển Nhi.
Hắn đật la bàn đó ở trên Tiên Cương đại lục. từng mấy lần tiến vào bên trong nhưng mỗi lần tiến bào đều tiêu tán rất nhanh.
Cho tới lần cuối cùng hắn tiến vào trong Thái cổ Thần Cảnh như luân hồi này. trong khi hắn tiêu tán thì đã hoàn thành được ý chí ta lưu lại cho hắn khiến cho la bàn này phân ra. cũng phóng ra khí linh của La Bàn Định Giới này!
Đó cũng chính là ngươi.
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử. Đối phương sau khi nghe hết những gì hắn nói. thân thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ vẽ không thể tin. cũng ẩn chứa sự sợ hãi khó có thể hình dung.
– Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!
– Đây là phương pháp của ta. phóng ngươi ra. lấy thân ngươi vốn là bổn nguyên của La Bàn Định Giới này làm sống lại thê tử của ta.
ở trong chỗ luân hồi này. ngươi tìm hiểu thấu triệt rồi thì nó sẽ theo y ngươi. Mà ngươi tìm hiểu không ra thì nó chính là kiếp trước chuyển thế.
Nó là một vòng tròn. Nó vốn tồn tại. ngươi có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được.
Giống như lời của Mặc Trí nói. giống như trong ký ức của Hồng Điệp, giống như lời nói của ngươi tại núi hoang cả Đạo cổ. nhận ra Lục Mặc.
Cổ Tổ và Tiên Tổ tìm hiểu không nổi luân hồi, tướng rằng tất cả đều là hư ảo. là giả dối. Bọn họ vấn đạo mà chết. Đó là luân hồi.
Tìm hiểu thấu rồi thì nó chỉ là một vòng tròn mà thôi, Tùy ý mà lựa chọn một điểm, giơ tay nắm giữ.
Vương Lãm lắc đầu. bình tĩnh nhìn Thiên Vận Tử.
Ngươi ở đây bày mưu với ta, lại không biết vào thời điểm cuối cùng toàn là ta bày mưu với ngươi. Giống như ngọn đèn sắp tắt bỗng nhiên bùng cháy.
– Không có khả năng. Đây là chuyện không thể nào xảy ra! Ta tận mắt thấy cánh tượng kiếp trước của ngươi. Ta tận mắt thấy ngươi tới chỗ ta lấy la bàn này. tận mắt thấy ngươi dùng la bàn này chìm vào mộng đạo!
Ta cùng tận mắt thấy ngươi ở nơi này lần lượt luân hồi chuyển thế mới tới được nơi này. đi vào trong la bàn rồi tiêu tán!
Thiên Vận Tử giống như phát điên. Hắn bày mưu cả đời nhưng cuối cùng vào lúc này lại tính sai cả rồi.
Năm đó hắn ở chỗ vỡ của la bàn mà chui ra. vốn tướng đó là đo ngoài ý muốn nhưng lại không ngờ rằng tất cả đểu nằm trong kế hoạch của Vương Lâm.
– Không có khả nâng. Ta không tin!
Thiên Vận Tử rống lên thể thảm, thân thể hóa thành hắc vụ khổng lồ cao chọc trời dữ tợn lao tới Vương Lâm. giống như muôn thôn phệ đối phương vậy.
– Tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Bơi vì ngươi không nhìn thấy luân hồi. Nó ở chỗ này, Tùy ngươi hiểu. Ngươi nếu không hiểu thì vĩnh viễn cũng không sáng tỏ.
Vương Lâm lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!