Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 4



Edit: Yunchan

Không biết Thiên Thanh tìm ở đâu ra một người chèo đò, đưa chúng ta vượt qua con sông Vong Xuyên lửa đỏ ngợp trời.

Nhìn từ đằng sau, người chèo đò mặc áo đen, quần đen mũ cao đen, lê theo một sợi dây xích thật dài.

“Đừng nói mới từ trong tù chạy ra nhé…” Ta không cầm lòng được nhỏ giọng thầm thì.

Mất Pháp Lang chỉ là chuyện nhỏ, còn giúp đỡ trọng phạm vượt ngục thì chính là tội lớn động trời, không biết Thiên Thanh làm việc có chắc ăn không, chứ ta thì không thể chết không minh bạch được.

“Đây là Hắc Vô Thường.” Thiên Thanh thấp giọng cười: “Sợi xích kia là pháp khí của hắn.”

“Nếu đều là tiên hữu, tại sao không quay đầu lại chào hỏi?” Ta chẹp miệng tỏ vẻ không tin, dọc đường người chèo đò này cứ im thin thít, nhất định là có gì đó kỳ quái.

“Tiên tử nghĩ nhiều rồi.”

Người chèo đò nghe bọn ta nói chuyện, cuối cùng cũng bật ra tiếng, giọng khàn khàn chát chát như đồ đồng bị rỉ sét: “Chỉ vì tướng mạo ta xấu xí, sợ tiên tử nhìn thấy sợ hãi, nên mới không chủ động bắt chuyện.”

“Ngươi coi ta là hạng người tầm thường chỉ biết nhìn bề ngoài sao!”

Ta mạnh miệng quát lớn với hắn: “Bất kể xấu đẹp, cũng không thay đổi được thái độ của ta đối với ngươi!”

“… Hắc huynh cứ xoay người lại đi, nếu không tiểu Giang Đậu này sẽ không an tâm đâu.”

Giọng Thiên Thanh như thể đang nhịn cười.

Thành ra Hắc Vô Thường đành phải tháo cái mũ cao xuống, quay đầu nhìn về phía ta, hơi khom người nói: “Giang Đậu tiên tử, nghe đại danh đã lâu.”

Tới khi hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc một cơn gió nhẹ thổi lùa qua, thổi bay mái tóc dài che khuất hai bên má hắn.

“Ối!” Ta không dằn lòng nổi kêu thành tiếng.

Là gương mặt thế này sao!!!

“Xin lỗi, đã hù dọa tiên cô.” Mặt Hắc Vô Thường tối sầm lại, cấp tốc chụp mũ vào đầu.

“Không!” Ta hét to một tiếng, cầm chặt lấy tay của Hắc Vô Thường.

“Tiên quân ca ca, ta, ta không bị hù!” Chỉ tại kích động quá mức, nên ta nói năng có hơi lộn xộn chút: “Ta chỉ không ngờ tướng mạo huynh lại đẹp như vậy!”

“… Không ngờ tiên cô lại bị dung mạo của ta dọa tới nỗi choáng váng.”

Hắc Vô Thường sửng sốt, rồi lập tức cười khổ như đang tự giễu, cũng như đang áy náy.

“Ta không có…” Ta đang nóng ruột muốn biện giải, thì sực nhớ tới cái bí mật lớn nhất Thiên đình kia.

Thế là đành ngậm miệng lại, quay đầu, lo sợ bất an nhìn sang bên cạnh —– Thiên Thanh đang lẳng lặng nhìn bọn ta, thần sắc khó thể đẽo gọt ra được gì.

“Khụ khụ, nói chung là, tiên quân rất đẹp trai…” Ta buông tay Hắc Vô Thường ra, làm bộ trấn định ngồi lại ghế: “Tiên quân không cần phải tự coi nhẹ mình.”

“Tiên tử thật tốt bụng.” Hắc Vô Thường chỉ tưởng là ta đang an ủi hắn, mang cái mặt ảm đạm quay người lại chèo thuyền tiếp.

Ta chợt cảm thấy trong lòng khó ở vô cùng —- tuyệt sắc như vậy, tại sao lại phải che mặt chứ?

Ngoảnh đầu qua len lén liếc Thiên Thanh, hắn đã trở về với cái mặt liệt vạn năm không đổi, tựa như đang suy tư gì đó.

Vượt qua Vong Xuyên, Hắc Vô Thường dẫn chúng ta tới Diêm Vương điện.

Phỏng chừng là nghe tin Thiên Thanh tới đây, nên hễ là loài yêu quái nào mà người ta có thể nghĩ ra đều đổ xô tới toàn bộ, dọc đường đi đâu đâu cũng gào khóc thảm thiết, còn có người không sợ khó khăn nguy hiểm, không sợ tắc nghẽn giao thông mà ba lần bốn lượt tạt ngang đường, sau đó lắc lắc cái cổ ra sức nhìn về phía bọn ta, lắc mãi như vậy không sợ lắc tới trật khớp sao.

“Có làm tiên tử sợ không?”

Khi ta đang mải nhìn nhau thân mật với con mắt thứ ba của bò tót quái, thì cuối cùng Hắc Vô Thường cũng hết nhịn nổi.

“Không có không có.” Ta cười hì hì, chỉ vào con mắt trên đỉnh đầu bò tót quái: “Tiên quân ca ca, đó không phải là họ hàng của Nhị Lang thần chứ!”

Bên tai lập tức vang lên tiếng ho khan giả vờ giả vịt của Thiên Thanh.

Da mặt trắng bệch của Hắc Vô Thường hơi ửng hồng, ấp a ấp úng nói: “Tiên tử lại mang Nhị Lang tinh quân ra nói giỡn rồi…”

Thôi thôi, những người này sống trong xã hội dối trá nên chắc là không hiểu đâu.

Ta thật lòng cảm thấy tiên nhân của Minh giới đẹp hơn Thiên giới, trước đây cũng từng xảy ra tình huống tương tự, nhưng mà khi đó chẳng ai tin ta, còn chỉ trích ta dùng lời trái lòng để tâng bốc bản thân khác người.

Ôi, nghệ thuật càng cao siêu thì càng ít người hiểu, thiên tài luôn cô độc.

Hắc Vô Thường chào chúng ta để vào thông báo với Diêm Vương, Ngưu Đầu Mã Diện thì giải tán đám đông yêu quái đang xem náo nhiệt, cuối cùng trước đại điện chỉ còn mỗi ta và Thiên Thanh.

“Xin hỏi Giang Đậu tiên tử, thấy tướng mạo của Phương chủ ngươi thế nào?”

Giọng máy móc của Thiên Thanh nhảy xổ ra bất thình lình, mỗi lần hắn đổi sang gọi ta là “Tiên tử”, thì chứng minh lúc đó hắn đang tức giận.

“Đương nhiên rất đẹp rất đẹp.” Ta bật thốt lên không suy nghĩ.

Câu hỏi gì thế này, nếu Phương chủ không đẹp, thì sao Lã Động Tân lại quấy rối cô ấy mấy nghìn năm chứ?

“Tiên tử cho rằng, Hằng Nga trong cung Quảng Hàn bề ngoài thế nào?” Thiên Thanh lại lạnh giọng hỏi.

“Là một trong tứ đại hoa đán được Thiên giới công nhận, diễm lệ quyến rũ không tả nổi.”

Ta đáp không do dự, từ trước tới nay bổn tọa luôn một lòng khâm phục gương mặt xinh đẹp của Hằng Nga, đây chính là nhân vật lớn khiến Thiên Bồng Nguyên Soái phải rớt ngựa mà.

“Tiên tử thấy bản thân mình thế nào?” Thiên Thanh vẫn kiên trì theo đuổi.

“… Coi như tạm chấp nhận.” Ta chần chừ một chút, ậm ờ cho qua: “Ngài lấy ta ra so với họ làm gì…”

Thường nghe muốn xem nữ nhân có sức quyến rũ hay không, đầu tiên phải nhìn chất lượng và số lượng người theo đuổi họ. Nhớ năm đó khi Giang Đậu ta vừa mới thăng tiên nhập tịch, cũng từng có mấy vị tiên quân thể hiện tình cảm với ta hoặc trong sáng hoặc trong tối, đáng tiếc sau đó đều chấm dứt không hiểu lý do, những năm gần đây càng suy bại tới nỗi thành một tiểu cô không ai hỏi han.

Chẳng lẽ ta càng lớn càng thoái hóa?

Ta sờ sờ da mặt, khó giải được nghi ngờ trong lòng.

“… Không có chỗ nào bất thường…” Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy giọng lầm bầm của Thiên Thanh vẳng tới.

Ta tức giận lườm hắn một cái, toàn bộ Thiên đình người bất bình thường nhất chính là ngươi!

“Chẳng hay tiên tử thấy…” Thiên Thanh há miệng định hỏi tiếp, ngay lúc này đã thấy Hắc Vô Thường dẫn theo một người ăn mặc cùng tông với hắn tới, áo trắng quần trắng phối thêm dây xích sắt.

“Tiên tử, đây là Bạch Vô Thường.” Lúc này Hắc Vô Thường đã có kinh nghiệm, lên tiếng giới thiệu với ta trước.

Ta gật đầu mỉm cười, nghĩ thầm Bạch Vô Thường cũng siêu đẹp trai, mặc dù hơi kém Hắc Vô Thường chút đỉnh.

Bạch Vô Thường thấy ánh mắt ta lấp lánh thì rất xấu hổ, thế là hắn cũng bắt chước người anh em của mình bắt đầu lắc tóc che mặt: “Tướng mạo của ta quá mức kinh người, sợ là đã hù dọa tiên tử…”

“Đừng! Đừng!” Ta nhanh tay lẹ chân ngăn hành động thiếu lý trí của hắn lại, cứ lắc tóc kiểu này mãi cổ các ngươi không mỏi sao: “Thật không dám giấu, ta rất ngưỡng mộ hai vị, hai vị có thể ở vị trí công tác không được người ta coi trọng suốt mấy nghìn năm, nghèo hèn không đổi uy vũ bất khuất, quả thực là thần tượng của ta!”

Đây là lời xuất phát từ nội tâm chân thành của ta, tiên Đậu Đũa ta đây là một cọng rau không có bối cảnh, bình thường phải bấm bụng bấm gan nịnh hót bợ đỡ cấp thượng tiên như Thiên Thanh vài câu, nào được thiết diện vô tư như câu hồn sức giả?

“Không ngờ tiên cô lại hiểu bọn ta như thế!” Bạch Vô Thường dùng ánh mắt nóng bỏng “Tìm được người tri âm” để nhìn ta.

Ta chợt cảm thấy lỗ tai nóng rần lên, cúi đầu cười bẽn lẽn: “Đâu, đâu có… đều là tiên hữu đồng đạo mà.”

“Bạch Vô Thường đã có tin tức của Pháp Lang chưa?” Giọng lạnh như băng của Thiên Thanh đột ngột chen vào, vô cùng không hợp thời.

“Bẩm Thánh quân, Vô Thường đã nghe ngóng chung quanh, sau khi Pháp Lang Hương thú đi lầm vào Minh giới, đã bị phi tử của Yêu vương bắt đi, hiện đang nhốt trong Bách Lăng phủ.”

Bạch Vô Thường quay sang Thiên Thanh cúi đầu, thái độ cung kính.

Bác Lăng phủ, là phủ đệ sâu nhất của Yêu giới, cũng là cung điện của Yêu vương.

Thiên giới và Yêu giới từ trước tới nay luôn bất hòa, nhìn nhau không vừa mắt, chuyện gì cũng muốn so bì sân si. Hôm nay loại thần thú quý hiếm như Pháp Lang rơi vào tay Yêu vương, chỉ sợ là khó lòng về nhà nhìn mặt chủ.

Thiên Thanh nghe vậy thì cau mày lườm ta, ánh mắt sáng rực như bó đuốc, chiếu tới nỗi trái tim yếu đuối của ta phải rét buốt.

Coi chuyện tốt ngươi làm kìa!

Ta biết hắn nhất định muốn chửi ta như vậy.

Nghĩ tới vẻ mặt chán nản của Phương chủ, rồi nghĩ tới dáng vẻ ngây thơ của Pháp Lang, mũi ta lại thấy cay cay.

“Lườm cái gì mà lườm!” Cơn tức xộc lên đầu, ta không muốn giở ra cái mặt cười nịnh với Thiên Thanh nữa, căm giận cãi lại: “Dù có chết ta cũng sẽ cướp Pháp Lang lại, tới lúc đó muốn giết muốn hấp thì tùy ngài!”

Không có Pháp Lang, sớm muộn gì ta cũng bị đại hình hầu hạ, bị thần tiên chặt hay Yêu vương chém không phải đều bị làm thịt như nhau sao? Mầm Đậu Đũa ta đây siêu thoát rồi!

Vừa dứt lời, chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường đều dùng một loại ánh mắt kinh ngạc mà sợ hãi nhìn ta đăm đăm.

Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao? Ta cũng hung hăng trừng lại họ, nói nào ngay mỹ nam mất hồn bực này, ra khỏi U Minh giới rồi khó có cơ hội nhìn thêm.

“… Chắc là Giang Đậu tiên tử bị ba chữ “Bác Lang phủ” hù dọa tới nỗi kích động, chứ không phải cố ý mạo phạm Thánh quân, xin Thánh quân vạn lần đừng chấp.”

Hắc Vô Thường rụt rè mở miệng, nhưng là nói với Thiên Thanh.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Thanh, phát hiện sắc mặt hắn quả thật có phần khó coi.

Tuy mặt hắn luôn rất khó coi, nhưng ít ra trước đây sắc mặt cũng bình thường, chứ không đổ chì nặng trình trịch như bây giờ.

Ta nghĩ chắc là do vừa rồi mình thốt ra lời ngỗ nghịch với hắn. Thiên Thanh là Thánh quân ngang vai ngang vế với Ngọc Đế, có thể nào lại bị một tiểu bối như ta chửi bới? Lòng bắt đầu hối hận, nhưng nhiều hơn chính là làm việc nghĩa không cho phép chùn chân —- chửi cũng đã chửi, mắng cũng đã mắng, hắn muốn xử ta thế nào đây?

Lặng lẽ cụp mi, lệ rưng rưng vành mắt, chóp mũi cũng đỏ lên.

Bàn tay giấu trong váy dài níu lấy phất trần, hết quấn lại quấn, hết xoắn lại xoắn.

“Tiên tử…” Dưới bầu không khí yên tĩnh áp suất thấp, giọng ngập ngừng của Hắc Vô Thường vẳng tới, mơ hồ mang theo một tia thương tiếc.

“Tiên quân ca ca!” Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, trong mắt sóng sánh nước: “Xin huynh dẫn ta tới Yêu giới đi! Bất cứ giá nào ta cũng phải mang Pháp Lang về!”

Mặt Hắc Vô Thường phừng một cái biến sang màu đỏ, hắn há miệng muốn nói chuyện, nào ngờ đúng lúc này mặt đã bị tay áo rộng thùng thình che mất.

“Không được tới Yêu giới.”

Thiên Thanh trầm mặc cả buổi trời, lúc lên tiếng chỉ nói mỗi câu này.

Hắn nghiêng người qua, nhìn ta từ trên cao xuống, trong mắt như có sông băng ngủ say ba ngàn năm.

“… Tại sao không được đi?” Ta cắn môi dưới nhìn hắn, rất không cam lòng. Làm thất lạc Thánh thú của bổn môn là tội lớn, theo môn quy phải bị phạt ba trăm trượng hình, không chết cũng bị lột da mông!

“Tu vi của ngươi quá thấp, tiên khí chưa ổn, không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì ở Ma giới, tránh nhiễm phải tà khí rơi vào đường bất chính.” Thiên Thanh trả lời như lẽ dĩ nhiên.

“Không phải ngài cũng dẫn ta tới Minh giới này sao…” Ta chẹp miệng phản đối.

“Quản sự Minh giới đều là tiên nhân, sao có thể đánh đồng với nơi ô uế như Yêu giới?” Thiên Thanh cười lạnh, lời lẽ cũng rất khinh thường: “Hơn nữa ngươi luôn theo ta, có tà khí nào xâm thân?”

Chẳng lẽ người này quên mất hai tên yêu quái mới bị ném xuống Địa ngục rồi sao? Còn nói gì mà không có tà khí xâm thân, bản tiên cô vừa bị họ đánh cho hộc máu đây này!

Mấy lần ta muốn lên tiếng vặt lại, nhưng cuối cùng vẫn phải lặng lẽ nuốt lời chống đối vào lòng.

Không sao hết, Thiên Thanh dễ quên là chuyện tốt, nếu hắn cũng quên luôn chuyện ta nợ hắn một quyền, thì coi như ta lời rồi.

“Thánh quân nói rất đúng, Yêu giới vàng thau lẫn lộn âm hiểm khó dò, dáng vẻ của tiên tử đây có vẻ trải đời chưa sâu, không nên đi thì tốt hơn.”

Hắc Vô Thường tiếp lời, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ngập đầy thành khẩn.

Ta tự nhận mình chưa bao giờ được một mỹ nam quan tâm dịu dàng như thế, trong lòng ấm áp, trên mặt chợt thổi ra hai rặng mây đỏ: “Đa tạ lòng tốt của tiên quân ca ca, là tiểu tiên chưa suy nghĩ kỹ càng, thật là lỗ mãng.”

Nếu Thiên Thanh không cho ta đi, thì ta cũng chẳng cần đi công khai trước mặt hắn làm gì, quang minh chính đại không được thì ta sẽ lén lút vụng trộm, đánh du kích cũng là một diệu kế cơ mà.

Có lẽ Hắc Vô Thường không ngờ ta sẽ nghe lời, sửng sốt xong, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười chao đảo chúng sinh.

Ta càng ngắm càng ngây ngất, càng ngắm càng hạnh phúc, hạnh phúc dâng trào tới nỗi ta cũng cong môi cười.

Ôi chao? Sao lại thấy gai gai sống lưng? Là tên nào kéo tay áo bản tiên cô?!

Quay qua nhìn thử, đôi mày kiếm của Thiên Thanh dựng thẳng chọc vào tóc mai, trong mắt không chỉ là thế kỷ băng hà, mà rõ ràng còn là tận thế 2012.

“Tiên tử, phất trần rớt.”

Thiên Thanh tỉnh bơ buông tay áo ta ra, loáng cái đã quay lại với thân phận Thánh quân mặt liệt vô tình.

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, lúc này mới phát hiện phất trần đã rớt khỏi tay ta từ lúc nào không hay, nằm im lìm trên mặt đất.

Chậc, thật là sắc đẹp hại người mà.

“Khiến tiên quân ca ca chê cười.”

Ta nhìn Hắc Vô Thường cười thẹn thùng, dùng tư thế nghiêng người hết sức thục nữ, hết sức nhu mì quỳ gối xuống, ưu nhã thong dong nhặt phất trần lên.

Sắc mặt Thiên Thanh càng khó coi tợn, hiện tại đã đạt tới trình độ chỉ cần ta liếc hắn một cái, sẽ không cầm lòng được chọn cách tự vẫn liều chết.

Ta cũng không muốn tự ngược mình, thế nên từ đầu chí cuối đều nhìn Hắc Bạch Vô Thường cười tủm tỉm, lòng tự nhủ quả thật sắc đẹp cũng có thể thay cơm.

“Đi!” Thiên Thanh rít qua kẽ răng một câu, rồi quay ngoắc người bỏ đi.

Ta tiếp tục cười tủm tỉm mà không nói lời nào, tình nguyện chọn lãng tai.

Đi? Sao có thể đi? Bản tiên cô còn chưa đàm luận mục tiêu phấn đấu lý tưởng nhân sinh với Hắc Vô Thường mà! Tiên quân ca ca, huynh thích kiểu tiên tử nào? Tương lai định sinh mấy con? Nam hay nữ …

“Vút vút.” Áng mây dưới chân ta bỗng dưng tự chuyển động, bay vút theo bóng lưng của Thiên Thanh.

Ngươi là đồ lòng dạ hiểm độc, thảo nào lúc trước chịu đổi mây cho ta, hóa ra là cài mật thám nằm vùng!

Ai oán liếc xéo Thiên Thanh, trước khi bị kéo chia xa khỏi U Minh điện, ta lặng lẽ ném cái khăn tự thêu xuống đất.

Trên đó có thêu cách liên lạc và số nhà của ta, không lo Hắc Vô Thường không tìm được.

Dọc đường đi không khí ôn hòa, gió mát phất qua quần áo tóc tai, ta không nhịn nổi sung sướng bèn ngâm nga một bài ca.

“Tiên tử thật cao hứng?” Giọng Thiên Thanh vừa lạnh vừa cứng như đá: “Ngươi còn nhớ chuyện mình làm mất Pháp Lang không?”

“Nhớ rõ.” Ta gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Ta biết mình sẽ bị phạt ba trăm trượng hình.”

Sao lại không cao hứng cho được? Mùa xuân của nữ thanh tiên tao nhã đến rồi. Nhưng tất nhiên ta sẽ không trả lời thật thà như thế, vậy là quá ngốc.

“Có thể cùng Thánh quân tới Yêu giới du lịch, cho dù bị phạt trượng thì cũng là niềm mơ ước tha thiết của rất nhiều tiên tử, tại sao không thể hưng phấn?”

Ta lựa chọn một đáp án có tiềm năng khiến Thiên Thanh hài lòng nhất.

“Sao ngươi biết ta sẽ dẫn ngươi tới Yêu giới?” Thiên Thanh cười nhạo một tiếng.

“Thánh quân phúc hậu thiện lương như vậy, sao có thể cam lòng để Pháp Lang chịu khổ ở Bác Lăng phủ?” Trình độ vuốt mông ngựa của ta phải nói là vang dội: “Nếu ta không thể tới Yêu giới một mình, thì chỉ còn cách thỉnh Thánh quân pháp lực vô biên xuống núi hộ tống thôi.”

Người trước mặt im lặng cả buổi.

“… Bất kể ra sao, ngươi cũng không được bước chân vào hai giới Yêu Ma.” Thiên Thanh dường như thở dài một hơi: “Chuyện Pháp Lang, ta sẽ nghĩ cách.”

Ta gật đầu cái hiểu cái không, khi nghe tới nửa câu sau, tảng đá to trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Trong lòng bỗng nhiên xoay chuyển, ta nhanh chóng rụt rè dọ lời: “Vậy Minh giới còn có thể quay lại không?”

Người trước mặt đột nhiên dừng chân lại.

“Úi!” Chóp mũi mềm của ta đập lên cái lưng cứng của hắn, đau tới cắn lưỡi.

“… Ngươi thích Hắc Vô Thường.”

Giọng Thiên Thanh vọng tới yếu ớt, không buồn không vui, không có nghi vấn, chỉ có trần thuật.

Tâm sự bị người ta nói trúng, ta chợt cảm thấy mặt mình nóng tới cháy rụi, không thể làm gì hơn là ấp a ấp úng nói: “Cũng không biết Thánh quân có thể giúp ta làm mai…”

Mới rồi nhìn thái độ của Hắc Bạch Vô Thường với hắn rất kính cẩn, có thể đoán lời của hắn rất có uy, nếu như do hắn bắt cầu, không lo không gặp được Tiên quân ca ca.

Nhưng mà ta chờ lâu thật lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Thiên Thanh.

Ta theo hắn vượt qua Vong Xuyên, bay qua dãy núi trùng điệp, cuối cùng về tới Phương Thảo môn.

Cả quãng đường im phăng phắc.

“Tiểu Giang Đậu.”

Lúc ta nhảy vào trước đại môn, cuối cùng giọng trầm thấp thuần hậu của Thiên Thanh cũng vang lên.

Ta chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, chùi khô lệ trên mặt, quay đầu lại nhìn hắn quật cường, cằm hất cao.

“… Tại sao phải thích?”

Hắn đứng trong mây lẳng lặng nhìn ta, mặt mày tối tăm, dẫn theo một chút phiền muộn khó hiểu.

“Làm một tiên tử đơn thuần không tốt sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.