Lão già nói chứng thất hồn của ngươi chắc chắn sẽ hồi phục, nhưng lão không biết đó là ngày nào, sau đó giúp đỡ tính toán Tử Tử. Kết quả suy tính đến cuối cùng lão già chết.
Không biết là thật hay giả, trước khi chết lão nói mình xông họa lớn, suy tính Tử Tử là nghịch thiên ý, thị thiên phạt, không thể không chết, không biết có phải là thật không.]
Diêm Xuyên kinh ngạc nói:
– Lão già? Xem ra là Soán Mệnh Sư tu vận, suy tính Tử Tử bị thiên phản phệ?
Diêm Xuyên đọc tiếp.
[Lão già nói mệnh cách của Tử Tử là ‘thê của Đạo Thần’, nghĩa là khi sinh ra chú định làm thê tử của ‘Đạo Thần’.
Ta hỏi lão già, Đạo Thần là ai?
Lão già cằn nhằn nói Đạo Thần là trời.
Tử Tử sinh ra là thê tử của trời?
Nếu không phải thấy lão hộc máu không ngừng thì thật muốn đạp hắn hai cước. Trời mênh mông lại không có ý thức, làm sao có thể lấy vợ? Lão già này điên sao?
Lão già nói với ta, trên người Tử Tử không phải nguyền rủa mà là ‘Thiên chú’, thiên chú luôn đi theo Tử Tử trưởng thành, thê tử của Đạo Thần không cho phép có chút khinh nhờ, thiên không cho phép! Bất cứ ai cũng không được! Cho nên với thiên chú không ai đến gần được. Dù là người đối xử tốt hay xấu với nàng đều sẽ liên tục gặp xui. Thiên chú sẽ thanh trừ tất cả người dám nhúng chàm Tử Tử.
Ta chỉ nói lời của lão già cho ngươi biết, hãy tự mình suy xét. Lão già suy tính xong Tử Tử, nói mấy câu rồi chết, để lại cọc gỗ tính mệnh của lão, ngươi hãy tự nhìn xem.
Cuối cùng, nhi tử, ta và nương của ngươi nếu ở trên trời có linh thiên nhất định sẽ phù hộ cho ngươi!]
Đọc xong câu cuối, Diêm Xuyên im lặng thật lâu.
Mặc dù suốt lá thư là kể chuyện nhưng trong hàng chữ có thể cảm nhận tình cảm phụ tử thâm sâu.
Diêm Xuyên gấp phong thư, nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực, im lặng.
Diêm Xuyên nhìn lại ba thứ trong hộp, bản đồ, Vấn Thiên lệnh, cọc gỗ vàng. Diêm Xuyên nhẹ đóng nắp hộp lại.
Diêm Xuyên nhìn xung quanh, rút ra Ngọc Đế kiếm, chém hướng một tảng đá to.
Keng keng!
Keng keng! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Keng keng!
Một chuỗi tiếng chém, tước ra khối bia to.
Ầm!
Bia dựng trước nấm mồ nhỏ.
Keng keng!
Keng keng!
Ngọc Đế kiếm khắc trên bia.
[Mộ của tiên phụ Diêm Đào, mẫu thân Khổng Tố Tố.
Nhi tử Diêm Xuyên lập.]
Diêm Xuyên nhìn mộ bia, hít sâu, nói:
– Đời này các người là phụ mẫu của ta, đây là trời định, sau này Diêm Xuyên sẽ không để các người thất vọng.
Diêm Xuyên nói xong thật sâu cúi chào nấm mồ.
Diêm Xuyên ôm Thiên phong đi hướng Thiên phong.
Sau khi Diêm Xuyên đi không lâu, một bóng áo trắng đáp xuống trước mộ, chính là phong chủ Địa phong, Mạc Vô Hối.
Mạc Vô Hối nhìn bia mới tinh, mắt chảy hai hàng lệ.
Mạc Vô Hối xoa tấm bia, sầu thảm nói:
– Sư huynh, mấy năm nay ai cũng không dám lập bia cho ngươi, bởi vì chỉ cần có ai nêu ra là sẽ bị nhiều người phản đối, họ rất sợ rắc rối. Nhi tử của ngươi không qua ai đồng ý, hắn lập! Ha ha! Ta thấy nhi tử của ngươi sẽ không bôi nhọ ngươi.
Mạc Vô Hối cắn môi, đau lòng nói:
– Lúc trước Khổng tỷ tỷ đều đồng ý, tại sao sư huynh vẫn không chịu tiếp nhận ta? Trước khi Khổng tỷ tỷ chết kêu ta chăm sóc ngươi, nhưng tại sao không cho ta cơ hội? Ta biết ngươi muốn ta sống, nhưng không có ngươi thì ta sống có gì vui?
Mạc Vô Hối nghẹn ngào nói:
– Sư huynh, tuy rằng ngươi không thể tiếp nhận ta, nhưng ngươi không thể ngăn cản ta thích ngươi. Ngày hôm đó khi ngươi chết thì lòng ta đã chết, ta hứa với Khổng tỷ tỷ chăm sóc ngươi cho tốt, ngươi không chịu cho ta cơ hội. Ta nghĩ rồi, ta sẽ giúp nhi tử của ngươi trở thành chưởng môn, đợi tới ngày hắn làm chưởng môn thì ta sẽ đi gặp ngươi!
Thiên phong, Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên trở về. Lúc chạng vạng, Phùng Thái Nhiên lại đi tới Thiên phong.
Phùng Thái Nhiên nói:
– Diêm Xuyên, ta báo ngươi biết một tiếng, ta sắp rời khỏi tông, ta đã sắp xếp xong tất cả những gì ngươi có thể hưởng thụ trong tông.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Phùng Thái Nhiên sắc mặt khó xem nói:
– Đúng là có chút chuyện, gần đây thật nhiều yêu thú trốn khỏi Phong Yêu sơn mạch, cho nên quanh Đại Hà tông ta có rất nhiều yêu thú. Trong tông hai Nhất đại đệ tử cùng nhau đi Phong Yêu sơn mạch điều tra, kết quả một chết, một bị thương quay về.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
– Ngươi muốn đi Phong Yêu sơn mạch?
Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói:
– Đúng vậy.
– Chuyện của ngươi thì ta không thể nói gì, trước khi đi có chuyện làm phiền ngươi.
– Chuyện gì?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
– Lúc trước trăm tông bức chết phụ thân của ta, làm phiền ngươi viết hết tên họ cho ta.
Phùng Thái Nhiên nhướng mày nói:
– Trăm tông? Ngươi muốn…
Diêm Xuyên nói:
– Yên tâm, ta sẽ làm theo sức mình.
Mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng Phùng Thái Nhiên vẫn gật đầu, nói:
– Được rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng lỗ mãng.
– Biết rồi.
Phùng Thái Nhiên lấy ra giấy bút, viết nhanh.
Đại Vũ Thiên tông!
Nhật Nguyệt Minh!
Phiêu Miểu Sơn!
…………
………
Phùng Thái Nhiên nhanh chóng viết xong hết trăm tông môn.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
– Trăm tông môn? Phụ thân ta nói bức chết bọn họ là Ma Kha Thiên Tử, đại nhân vật của tây phương, những ngươi này đều đến từ phương tây?
Phùng Thái Nhiên nói:
– Không, những người này là tông môn phương đông của chúng ta. Thật ra chủ yếu chính là Đại Vũ Thiên tông, những tông khác đều là phụ thuộc của Đại Vũ Thiên tông.
– A?
Phùng Thái Nhiên giải thích rằng:
– Không biết ngươi có rõ hay không, trừ Công Đức trì ra còn có sắc phong tông môn. Thượng vị tông môn có thể sắc phong cho một ít trung vị tông môn, trung vị tông môn cũng có thể sắc phong hạ vị tông môn. Tông môn được sắc phong có thể được ban cho Công Đức trì. Nhưng gom góp tích luỹ công đức có một nửa phải cống hiến cho tông môn sắc phong mình, hơn nữa thượng vị tông môn có lệnh thì tông môn được sắc phong phải vô điều kiện phục tùng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Ta biết rồi, vậy là được đến thiên địa Hắc Long đàm không thuộc về mình, thượng vị tông môn có thể tùy thời rút về, hơn nữa phục thuộc như vậy sẽ vĩnh viễn là phụ thuộc, ngày tháng phụ thuộc không dễ sống.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
– Đại Vũ Thiên tông là một trung vị tông môn. Trung vị tông môn ra lệnh một tiếng, gần trăm tông môn bè cùng, năm đó là phô thiên cái địa, mười vạn tu giả vây chặt Đại Hà tông không có đường ra, ngay cả con muỗi cũng bay không lọt.
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm hỏi:
– Đại Vũ Thiên tông? Mười vạn tu giả của trăm tông?
Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:
– Đại Vũ Thiên tông vốn không có thù gì với Đại Hà tông ta, ra lệnh trăm tông vây sát Đại Hà tông là vì Hắc Vũ chân quân hình như là được Ma Kha Thiên Tử giúp hắn đạt được vị trí tông chủ.
Diêm Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói:
– Hắc Vũ chân quân sao?
Phùng Thái Nhiên an ủi Diêm Xuyên:
– Ta sắp đi rồi, ngươi phải chăm sóc mình cho tốt.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Yên tâm đi.
Diêm Xuyên đưa tiễn Phùng Thái Nhiên, nhíu mày suy nghĩ một lúc, mang theo Lưu Cẩn đi Tàng Kinh các ở chủ phong.
Phùng Thái Nhiên có dặn nên các thủ vệ Tàng Kinh các không khó xử nhóm Diêm Xuyên.