Người đàn ông trung niên sắc mặt khó xem nói:
– Mỗi ngày chạy lung tung khắp nơi mà có thểđánh cờ với gia gia đến trình độ này?
– Tiểu nhân cũng không biết, nhưng cốc ngoại gần như tất cả kỳ vương không dám nghiên cứu ván cờ này.
– A?
– Giờ mỗi ngày họ không ngừng ghi nhớ nước cờ, sao lại bàn cờ nhưng không ai đặt hơn trăm nước.
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói:
– Ván cờ này nhất định có thể lưu truyền thiên cổ, bọn họ ghi chép lại cũng là bình thường.
Gia đinh nói:
– Các kỳ vương không dám xem cờ, nhưng có một cô gái vẫn cứ nhìn hoài.
– Cô gái?
Gia đinh kiềm nén kích động nói:
– Vâng, ta phái người hỏi thăm, nàng này đi cùng với tể tướng Trường Thanh, trận ở giáo trường nàng và Trường Thanh từ trên trời giáng xuống, hình như tên là ‘Mạnh Dung Dung’, người trong tiên môn.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên hỏi:
– Tiên môn? Còn biết bay? Vậy ít nhất là Khí cảnh.
– Vâng.
Người đàn ông trung niên kích động nói:
– Nhớ kỹ, phải chiêu đãi cô gái đó cho tốt, nàng ta có yêu cầu gì lập tức báo ta biết ngay.
– Vâng, tiểu nhân ghi nhớ.
Hai người khẽ thì thầm, phía không xa Dịch Phong chậm rãi mở mắt ra.
Dịch Phong nhíu mày nói:
– Băng bàn, sắp băng bàn.
Người đàn ông trung niên vội đi qua, hỏi:
– Gia gia? Cái gì băng bàn?
Dịch Phong trầm ngâm nói:
– Bàn cờ này đến cuối cùng sắp băng, không phải ta, chính là hắn, nhất tướng công thành vạn cốt khô! Lần băng bàn này một phương sẽ đè sụp phe khác, hiện giờ ta chỉ có ba nước đểđi, nhưng là cái nào đây?
– Gia gia?
Mắt Dịch Phong chợt lóe, lạnh lùng nói:
– Được rồi, trên ba bảy đi, được ăn cả ngã về không, khuynh triều mà hạ.
– Trên ba bảy!
Gia đinh nhanh chóng đặt cờ, thông báo cốc ngoại.
Cốc ngoại.
Các kỳ vương đang chờđợi.
– Tới rồi, tới rồi!
Đám kỳ vương đứng bật dậy chờ gia đinh kia.
Gia đinh đặt cờ:
– Trên ba bảy.
Cờ trắng đặt xuống, mọi người bất giác nhìn sang, nhưng đám kỳ vương không dám chìm đắm vào, chỉ dùng bút ghi chép lại.
Chỉ có Mạnh Dung Dung nhìn chằm chằm nước cờ này.
Trường Thanh cười khổ nói:
– Đại tiểu thư, chúng ta không dám nhìn, nước cờ này như thế nào?
Mạnh Dung Dung cảm thán nói:
– Cuối cùng Dịch Phong được ăn cả ngã về không, khuynh triều mà hạ, Diêm Xuyên sắp thua.
– Vậy sao?
Mọi người biểu tình vui vẻ, ván cờ hành người này rốt cuộc sắp kết thúc.
Mạnh Dung Dung cực kỳ chắc chắn nói:
– Diêm Xuyên đã bị bức vào góc chết, không chỗ đểđi, không nơi chạy trốn, thua chắc.
Cẩm y quân nhanh chóng ghi chép, giục ngựa ra khỏi cốc.
Yến Kinh, giáo trường, một cái lều.
Diêm Xuyên ngồi bên cạnh bàn đặt ngoài lều, Lưu Cẩn đưa lên tách trà.
Diêm Xuyên vừa uống trà vừa nhìn bàn cờ.
Lưu Cẩn cười nói:
– Vương gia, ngươi vào Dịch Phong lão thái sư đã đánh cờ mười bảy ngày, ván cờ này sớm truyền khắp Yến Kinh, trở thành giai thoại.
Diêm Xuyên tán thán nói:
– Giai thoại sao? A, người này ở lại thế gian thật là nhân tài không được trọng dụng, trù tính chung bố cục, đã nhập hóa cảnh.
– Báo!
Cẩm y quân cưỡi ngựa chạy tới la lên:
– Lão thái sư đặt cờ, trên ba bảy!
– Trên ba bảy?
Lưu Cẩn lập tức đặt quân cờ.
– Trên ba bảy? ăn cả ngã về không, khuynh triều mà hạ? Ha ha ha, thật không ngờ…
Diêm Xuyên bỗng bật cười.
Lưu Cẩn khó hiểu hỏi:
– Vương gia?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
– Dịch Phong là đánh cờ mồm.
Lưu Cẩn kinh ngạc bật thốt:
– A? Đánh cờ mồm? Không có khả năng đi!
Diêm Xuyên hơi kích động nói:
– Nếu Dịch Phong nhìn bàn cờ thì tuyệt đối sẽ không đi bước này. Ta nhiều lần bố cục, dùng cục liên cục, tân cục này là mười cục lắp ráp thành, cực kỳ bí ẩn, đánh cờ mù càng ‘Không thể thấy’. Vậy nên ta đi bước này, nhập cửu ngũ, đăng đế vị, thẳng hướng tầng trời, càn quét thiên hạ!
Nước cờđặt xuống nặng nề, quân cờ vỡ tan, Diêm Xuyên thở ra một hơi.
Lưu Cẩn khó hiểu hỏi:
– Vương gia, ngươi đặt vị trí là tử cục, quân này đặt xuống là quân đen chúng ta sẽ mất đi hai mươi cái!
Diêm Xuyên cười nói:
– Mất đi hai mươi cái sao? Bỏ đi hai mươi cái rồi nhìn đi.
Lưu Cẩn nhanh chóng thu quân cờ.
Hai mươi quân lấy ra, bàn cờ xảy ra biến đổi.
Lưu Cẩn kinh ngạc nói:
– A, a? Mặc dù lão nô không giỏi kỳ đạo nhưng nhìn ra được lấy đi hai mươi quân cờ này thì bàn cờ biến đổi, hoàn toàn biến.
Diêm Xuyên nói:
– Lần này ngươi tự mình đi qua, đặt cờ rồi lễđộ chút, nói là vài ngày sau ta sẽ tựđi cầu kiến.
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Vâng, lão nô hiểu rồi.
Lưu Cẩn ôm hưng phấn, theo cẩm y quân dẫn dắt nhanh chóng rời khỏi giáo trường.
Diêm Xuyên nhìn kỹ bàn cờ một lần.
Diêm Xuyên lầm bầm cảm thán nói:
– Dịch Phong? Chỉ là tầm nhìn người thường mà ván cờđã đạt đến cảnh giới này, nếu khiến tầm nhìn của ngươi mở rộng đến thiên hạ thì sẽ mạnh bao nhiêu nữa? Ha, trẫm rất mong chờ.
– Oa!!!
Bỗng nhiên có tiếng con nít khóc vang khắp giáo trường.
Một cẩm y quân la lên:
– Yêu thú, có yêu thú!
Bên kia Hoắc Quang cũng hét to:
– Bảo hộ vương gia!
Răng rắc răng rắc!
Hai trăm cẩm y quân nhanh chóng giương cung chĩa lên trời.
Trên trời một con dơi to đập cánh bay tới, cánh vỗ qua cuồng phong gào thét.
Dơi? Chính là con Dơi Thần của tam sư huynh Lưu Cương, mấy ngày trước nó bị Xạ Nhật tiễn bắn thương bỏ chạy, hôm nay lại trở về.
Hoắc Quang:
– Là con dơi đó? Bắn xuống!
Hai trăm cẩm y quân rống:
– Tuân lệnh!
Bùm!
Hai trăm mưa tên bay lên trời, hướng tới con dơi.
Không trủng bỗng vang tiếng gầm:
– Muốn chết!!!
Bùm!
Hai trăm mưa tên chưa đến gần con dơi thì bị khí tường chắn lại, nhanh chóng rơi xuống.
Hoắc Quang biến sắc mặt:
– Có người?
Diêm Xuyên cũng trống thấy người đến. Một người đàn ông áo xanh đứng trên lưng Dơi Thần.
Người đàn ông áo xanh biểu tình âm trầm, kiêu ngạo nhìn phái dưới.
Người đàn ông áo xanh chất vấn Diêm Xuyên bên dưới:
– Sư đệ của ta đâu?
Dơi Thần sốt ruột kêu:
– Grao grao grao grao!
Người đàn ông áo xanh nét mặt sa sầm:
– Cái gì? Là hắn? Chính là hắn hại sư đệ?
Dơi Thần vội gật đầu.
Người đàn ông áo xanh sắc mặt khó xem nói:
– Khốn kiếp, hắn gục ngã trong tay một người thường Lực cảnh!
Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói:
– Chắc ngươi là đệ tử của Mục Dã Vương?
Người đàn ông áo xanh quát:
– A? Nói đi, ngươi làm sao hãm hại sư đệ của ta? Người đâu rồi?
Diêm Xuyên cười nói:
– Bọn họ? A, bọn họ còn sống, trở lại nói cho Trịnh đế trả bốn mươi hai tòa thành trì Mục Dã Vương đã hứa cho ta đây, ta lập tức thả người!
Người đàn ông áo xanh lạnh lùng nói:
– Ha ha ha ha! Tiểu tử, ngươi tìm cái chết sao? Sức nhẫn nại của ta có hạn. Thả sư đệ ta ra đây, nếu không thì các ngươi đừng hòng có ai sống sót!
Diêm Xuyên lộ nụ cười quái dị nói:
– Đừng hòng có ai sống sót? Sư huynh đệ các ngươi thật là giống nhau. Text được lấy tại Truyện FULL
Người đàn ông áo xanh trầm giọng nói:
– Giống cái gì?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Bịđánh mới nghe lời.
Người đàn ông áo xanh trừng mắt nói:
– Ngươi nói cái gì!?
– Kiền thiên khôn địa, theo lệnh của ta!
Ngón tay Diêm Xuyên bắn ra giọt máu hư không vẽ, vẽ ra một ký hiệu kỳ lạ.