Tinh La sơn trang, trong cốc ngoại.
– Cái gì? Dịch đại sư đã nhận thua?
– Dịch đại sư không thể cố gắng xoay chuyển rồi sao?
– Dịch đại sư chưa từng thất bại, sao có thể thua?
…………
……
…
Đám kỳ vương không tin nổi la hét.
Dịch Phong là thần thoại trong lòng các kỳ vương, mặc dù lão luôn không chịu thừa nhận nhưng họ đều hiểu Yến quốc có một kỳ thánh, kỳ thánh Dịch Phong!
Nhưng hôm nay kỳ thánh thua.
Không, không nên như vậy!
Đám kỳ vương phản ứng cực kỳ kịch liệt.
Bên kia, Mạnh Dung Dung nhìn chằm chằm bàn cờ.
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói:
– Chôn quân cờ? Không ngờ Diêm Xuyên chôn quân cờ sâu xa như vậy.
Trường Thanh khó hiểu hỏi:
– Đại tiểu thư, chôn cái gì?
Mạnh Dung Dung kinh thán nói:
– Ngôi cửu ngũ, vị trí này chắc là lúc Diêm Xuyên đặt nước cờ thứ hai mươi thì bắt đầu chôn xuống, chờđnế cuối cùng, vẽ rồng điểm mắt. Nước này giống như bút thần, giống như chí tôn quân lâm, quét cả bàn cờ.
Trường Thanh há hốc mồm kinh ngạc:
– Một quân cờ quét cả bàn cờ? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Ừm.
Mạnh Dung Dung không nói nhiều, nhìn quân cờ.
Xem một lúc, Mạnh Dung Dung bỗng nhìn hướng Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn ngồi một bên bình tĩnh uống tách trà, hình như đã sớm đoán được, vẻ mặt tự tin.
Mạnh Dung Dung chậm rãi đi qua.
Lưu Cẩn thấy Mạnh Dung Dung, vội đứng bật dậy.
Lưu Cẩn cười nói:
– Kính chào Mạnh tiền bối!
Hiển nhiên lúc trước Diêm Xuyên đã dặn Lưu Cẩn phải hết sức lễđộ với Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung cười hỏi:
– Ừm, ta nghe Trường Thanh nói Diêm Xuyên còn chưa vào Đại Hà tông?
Lưu Cẩn cười đáp:
– Đúng vậy, nhưng cũng sắp rồi.
Mạnh Dung Dung hỏi:
– Sắp? Vậy không biết Diêm Xuyên thấy Cự Lộc thư viện của ta thế nào?
Lưu Cẩn khó hiểu hỏi:
– A? Tiền bối có ý gì?
Mạnh Dung Dung hỏi:
– Ta muốn dẫn Diêm Xuyên vào Cự Lộc thư viện của ta, không biết ngươi có thể chuyển lời giùm không?
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
– Cự Lộc thư viện? So với Đại Hà tông thì sao?
Trường Thanh cất tiếng cười to:
– Ha ha ha ha! Đại Hà tông sao có thể so sánh với Cự Lộc thư viện ta? Một trăm Đại Hà tông cũng không bằng Cự Lộc thư viện ta! Nói cho ngươi biết, thiên hạ tứđại thư viện, Cự Lộc thư viện ta là một trong số đó, ngay cả người ở các đại thánh địa nhìn thấy đại nho Cự Lộc thư viện ta cũng phải khách sáo.
Lưu Cẩn không để ý Trường Thanh, nhìn Mạnh Dung Dung, hỏi:
– Tiền bối nhìn trúng vương gia ta không lẽ là vì ván cờ vừa rồi?
Mạnh Dung Dung cười nói:
– Đúng vậy. Ván cờ này kinh thiên động địa, nhân tài như vậy để ở Đại Hà tông thì quá đáng tiếc, nên tới Cự Lộc thư viện mới đúng.
Lưu Cẩn cơ mặt co giật, hỏi:
– Tiền bối cũng nhìn trúng trang chủ Tinh La sơn trang?
Mạnh Dung Dung không giấu giếm, đáp:
– Dịch Phong? Đúng vậy, ta muốn dẫn hắn vào Cự Lộc thư viện.
Lưu Cẩn lắc đầu, nói:
– Ta sẽ nói với vương gia, còn vương gia quyết định thể nào thì ta không thể tự chủ được.
Mạnh Dung Dung cười nói:
– Không sao, ngươi chỉ cần nhắn lại là được.
Lưu Cẩn trầm giọng nói:
– Chắc chắn sẽ.
Mạnh Dung Dung gật đầu, đi hướng gia đinh ở không xa.
Lưu Cẩn híp mắt nhìn nhóm người.
Lưu Cẩn nói với một cẩm y quân:
– Người đâu?
Cẩm y quân nghi hoặc hỏi:
– Lưu công công?
Lưu Cẩn nói:
– Hai ngươi mau chóng trở lại bẩm báo vương gia, nói là Mạnh Dung Dung kia muốn cướp người với vương gia, chiêu lãm Dịch Phong lão thái sư!
– A? Vâng, hiểu rồi!
Cẩm y quân lập tức hiểu sự việc nghiêm trọng.
Yến Kinh, trên bầu trời.
– Huyết độn đại pháp, bạo!
Ầm!
Trên trời bùng phát nhiều huyết vụ, trong huyết vụ một luồng huyết quang bắn nhanh hướng thành bắc.
Độc Cô Kiếm Vương quádt to:
– Lần trước để ngươi trốn, lần này còn muốn chạy sao? Đi đâu!?
Vèo!
Độc Cô Kiếm Vương nhân kiếm hợp nhất, nháy mắt hóa thành một luồng kiếm quang bắn hướng bắc.
Diêm Xuyên nhìn bầu trời, xoay người lên ngựa.
– Đi!
Đám cẩm y quân nhanh chóng lên ngựa, cùng Diêm Xuyên lao ra khỏi giáo trường.
Họ ra khỏi giáo trường vừa lúc thấy Diêm Vô Địch giục ngựa chạy tới.
Diêm Vô Địch trông thấy mọi người, lên tiếng:
– Vương thúc?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm, đi, đi xem xem.
– Giá!
Hai ngày sau.
Lưu Cẩn ngồi trong một lương đình cốc ngoại Tinh La sơn trang, tay cầm chén trà, mắt lộ vẻ sốt ruột.
– Giá!
Một hãn huyết bảo mã xông vào sơn cốc, là cẩm y quân của Diêm Xuyên.
Cẩm y quân vọt hướng Lưu Cẩn, gã đặt chén trà xuống bàn.
Lưu Cẩn vội hỏi:
– Sao?
Cẩm y quân sốt ruột nói:
– Vương gia dẫn theo vài người giục ngựa hướng bắc đuổi theo Độc Cô Kiếm Vương và Độc Sư, mặc dù chúng ta phái người đuổi theo nhưng vương gia đã đi xa, không đuổi kịp.
Lưu Cẩn sắc mặt khó xem nói:
– Không đuổi kịp? Vậy là không thể báo cho vương gia?
Cẩm y quân mặt đen nói:
– Đúng vậy, trong thời gian ngắn không cách nào đuổi kịp.
Lưu Cẩn nét mặt sa sầm nói:
– Mặc kệ thế nào, lại phái người đi đuổi theo vương gia, nhất định phải chuyển lời của ta đến. Vương gia cùng lão thái sư chơi cờ, tốn nhiều công sức như vậy tuyệt đối không thểđể người ngoài chiếm lợi. Tuyệt không cho phép họ cướp người!
Cẩm y quân kêu lên:
– Vâng, ta đi báo cho huynh đệ canh phòng ở Yến Kinh khiến họ tăng tốc đuổi theo vương gia.
Lưu Cẩn nói:
– Tốt, đi mau, nhanh lên!
– Giá!
Cẩm y quân giục ngựa ra khỏi sơn cốc.
Bên kia.
Một người đàn ông hoa phục đang tiếp đãi đoàn người Mạnh Dung Dung.
Người đàn ông trung niên hoa phục cung kính nói:
– Các vị, gia gia ở trong cốc chờ, mời.
Mạnh Dung Dung gật đầu, đoàn người sắp vào cốc nội.
Lưu Cẩn biến sắc mặt:
– Nguy rồi.
– Nhanh lên!
Lưu Cẩn dẫn theo hai cẩm y quân mau chóng đi tới trước.
Lưu Cẩn lên tiếng:
– Chờđã!
Mạnh Dung Dung tò mò nhìn Lưu Cẩn:
– A?
Người đàn ông trung niên cũng nghi hoặc nhìn Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn vội hỏi:
– Dám hỏi các vịđi gặp lão thái sư sao?
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói:
– Đúng vậy, gia gia mời vị tiền bối này vào cốc.
Lưu Cẩn sốt ruột hỏi:
– Vào cốc? Vậy có kêu chúng ta vào cốc không?
Người đàn ông trung niên khó xử nói:
– Gia gia nói người chơi cờđến lập tức báo ngay, nhưng…
Người chơi cờ là Diêm Xuyên, Lưu Cẩn hiển nhiên không phải hắn, bởi vì không nằm trong danh sách mời của Dịch Phong.
Lưu Cẩn vội vàng nói:
– Vậy thì… Vương gia có lời kêu ta chuyển cho lão thái sư, có thểđể ta cũng vào cốc?
Người đàn ông trung niên do dự:
– A? Nhưng mà…
Lưu Cẩn vội nói:
– Cực kỳ quan trọng, chuyện rất quan trọng!
Người đàn ông trung niên nhìn Lưu Cẩn, suy tư một lúc, cuối cùng gật đầu, nói:
– Cũng được, ngươi theo ta đi.
Lưu Cẩn thở phào:
– Tốt, đa tạ!
Mạnh Dung Dung đội mũ, mắt lóe tia khó hiểu. Lưu Cẩn để lại một cẩm y quân ở ngoài cốc, mang theo một cẩm y quân cùng nhau vào cốc nội.
Trong cốc nội.
Một gian đại điện, đại điện treo tấm biển viết ba chữ ‘Phi Thiên điện’.
Trong Phi Thiên điện bốn vách tường toàn là giá sách, bày đặt vài vạn thư tịch, đầy sắp.
Quanh đại điện có một ít sinh hoạt đồ dùng, tách trà, đũa, ly rượu, ghế, ghế dựa, đều là một bộ đôi, hình như có hai người sinh hoạt tại đây.