– Phàm nhân… Những phàm nhân này điên sao? Dám ra tay với chúng ta?
– Muốn chết!
– Hừ! Thứ ngu dốt!
……………
………
…
Đám người sắc mặt khó coi nói.
Hoắc Quang ra lệnh:
– Bắn!
Bùm!
Bùm!
Sáu trăm Phá Thiên thương hóa thành sáu trăm vệt sáng bắn hướng hai trăm đệ tử Đại Hà tông.
– A!
– Khốn kiếp!
Đám người biến sắc mặt.
Bùm!
Một số người né nhanh, số ít khác dùng pháp bảo đỡ tên bay tới.
Ầm!
Tiểu sơn khâu ban đầu Phùng Thiệu đứng bị sáu trăm Xạ Nhật tiễn bắn vỡ nát.
Hai trăm Tinh cảnh có bốn, năm người bị Xạ Nhật tiễn tổn thương.
Mọi người thật sự không ngờ, họ không ngờ là đám người thường này dám chống lại họ ngay trên chính địa bàn của họ.
– Muốn chết!
Một tu giả nhanh chóng vác đao giết vào bên cạnh đại quân.
– Bắn!
Bùm!
Trong đó mười cẩm y binh tập trung vào một tu giả, năm mũi tên bắn nhanh ra.
Ầm!
Tu giả kia bị lực lượng của Xạ Nhật tiễn đụng bay, nhưng chưa xong, tổng cộng mười người nhắm trúng gã nhưng chỉ có năm mũi tên. Năm người khác chưa bắn tên, giờ mới bắn.
Bùm!
Năm luồng sáng bắn tới, tu giả lực lượng đã tận, lực mới chưa sinh, lộ vẻ kinh khủng.
Đinh đinh đinh!
Ba tu giả vội vọt tới giúp gã đỡ năm vệt sáng trí mạng.
Két két két két!
Nhưng ba người tham gia khiến cẩm y quân bắn ra ba mươi mũi Xạ Nhật tiễn hướng họ.
Bùm!
Bùm!
Mưa tên áp chế, đám tu giả chật vật không chịu nổi.
Chiến đấu bắt đầu, hai trăm tu giả cơ hồ nhào lên lên.
Mọi người không ngờ Diêm Xuyên sẽ ra tay, cũng không ngờ ra tay nhanh như vậy. Đám phàm nhân này có được pháp bảo tu giả, áp chế mình đường đường là cao thủ Tinh cảnh?
Bùm!
Bùm! xem tại TruyenFull.vn
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, chớp mắt tự phân công. Một thập trường nhắm một tu giả, hai trăm tu giả lập tức bị ức chế chặt chẽ.
Đám tu giả chạy trốn khắp nơi, nhưng ở trước Xạ Nhật tiễn không thể trốn thoát, nhảy lên hụp xuống, bị đám phàm nhân đánh tan tác.
Bụi bay mù mịt, khắp nơi truyền đến tiếng kêu thảm thiết của tu giả, thân hình văng ra, cảnh tượng không hòa hợp.
Bên trong Đại Hà tông, vô số đôi mắt, giờ phút này tất cả đều lộ ra mờ mịt.
– Phàm nhân? Đây là phàm nhân sao?
– Ta bị hoa mắt?
– Mấy Tinh cảnh Huyền phong bị một đám phàm nhân khi dễ?
……………
………
…
Trên Huyền phong.
Giang Nam nắm chặt chuôi kiếm, mắt âm trầm.
Một người đứng sau lưng Giang Nam khen nịnh:
– Đúng là đại sư huynh có kiến thức, nếu chúng ta đồng ý Phùng Thiệu thì hiện tại bị mất mặt rồi.
– Đúng vậy. Đám phàm nhân này tại sao tăng nhanh sức chiến đấu như vậy?
Giang Nam nheo mắt, giọng điệu cực kỳ trầm trọng:
– Là Đao Ma?
Trên quảng trưởng trước Đại Hà điện.
Chưởng môn Phùng Thái Nhiên dẫn một đám người nhìn xuống bên dưới.
Túy Kiếm Sinh lo lắng nói:
– Chưởng môn, lúc trước ta đã nói rồi, sức chiến đấu của đám phàm nhân này cực mạnh, lần trước hai trăm yêu xà bị bọn họ giết chết.
Mạc Vô Hối lạnh lùng nói:
– Quá kiêu ngạo, Diêm Xuyên quá kiêu ngạo!
Phùng Thái Nhiên lại lắc đầu, nói:
– Không, làm hay lắm!
– A?
Đám Túy Kiếm Sinh lộ vẻ mờ mịt.
Phùng Thái Nhiên vuốt râu bạc, mỉm cười nói:
– Hắn có phong phạm năm xưa của Diêm Đào.
Túy Kiếm Sinh lo lắng nói:
– Nhưng thưa chưởng môn, ta lo lắng các sư điệt không phải là đối thủ của cẩm y quân, lỡ như…
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Diêm Xuyên không hạ tử thủ, yên tâm đi.
Túy Kiếm Sinh vẫn khó hiểu hỏi:
– Nhưng… Diêm Xuyên có nói giết?
Phùng Thái Nhiên thản nhiên cười nói:
– Hắn nói giết, nhưng với điều kiện ‘ai dám chặn đường, giết!’. Điều kiện đó là chặn đường Diêm Xuyên, những Tam đại đệ tử công kích từ hai bên nên đám cẩm y quân chừa đường sống cho họ.
Túy Kiếm Sinh ngoài ý muốn bật thốt:
– A?
Phùng Thái Nhiên khẽ thở dài nói:
– Có nhi tử như vậy, Diêm Đào có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
– Chưởng môn, ngươi đánh giá Diêm Xuyên quá cao, hắn có thể so với Diêm Đào sao?
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Ngươi không phát hiện sao? Tình hình chiến đấu trước mắt từ đầu đến giờ Diêm Xuyên không nhướng mày một chút.
– A?
Mọi người lần thứ hai nhìn.
Phía xa, tu giả bị ném bay, bụi mù nổi lên bốn phía chiến trường.. Hai ngàn cẩm y quân áp chế đám tu giả, một ngàn cẩm y quân hộ vệ Diêm Xuyên, tiếp tục đi tới Đại Hà tông.
Diêm Xuyên ngồi trên long đài, lười biếng chống cằm, long đài vững vàng tiến hướng nội bộ Đại Hà tông.
Hoắc Quang đi ở phía trước lĩnh quân.
Hiện tại chắn đường Hoắc Quang chỉ có một mình Phùng Thiệu.
Phùng Thiệu có cảm giác đầu óc trống rỗng.
Phùng Thiệu sắc mặt khó xem nói:
– Sao có thể? Làm sao Diêm Xuyên dám ra tay? Sao hắn dám?
Bồm bộp bồm bộp!
Đại quân tới gần, nghe đám ‘sư điệt’ hét thảm, mặt Phùng Thiệu càng lúc càng khó xem.
Có người kinh sợ hét lên:
– Sư thúc, cứu ta với!
– Sư thúc!
…………
……
…
Đám tu giả kêu gào, lòng Phùng Thiệu nóng như lửa đốt. Phùng Thiệu rất muốn ngăn cản trận hỗn chiến này, lại phát hiện mình bất lực cỡ nào.
Phùng Thiệu rống lên:
– Diêm Xuyên ngươi dừng tay, dừng tay!
Tất nhiên Diêm Xuyên sẽ không nghe lời Phùng Thiệu, đại quân càng không để ý gã, chậm rãi tiến đến, càng lúc càng gần.
– Sư thúc!
Tiếng kêu gọi làm tâm trí non nớt của Phùng Thiệu khó thể chịu đựng.
Mắt Phùng Thiệu bỗng sáng lên, nói:
– Bắt tặc trước bắt vương? Đúng rồi, phải rồi, ta khống chế được Diêm Xuyên thì đám phàm nhân này sẽ không dám động đậy!
Keng keng!
Trườmg kiếm vung, Phùng Thiệu xông vào giữa đại quân giết hướng Diêm Xuyên.
Hoắc Quang đạp bước tiếng lên, hô:
– Thật to gan!
Hoắc Quang tiến lên, Phùng Thiệu không thèm để ý, chỉ là một phàm nhân, có thể làm gì được ta?
– Đại Hà trảm!
Phùng Thiệu trợn mắt, trườmg kiếm vạch đường kiếm quang chói mắt.
Hoắc Quang hét to:
– Phá Quân!
Ầm!
Quân thân Hoắc Quang bỗng nhiên tăng vọt khí diễm bạc, hơi thở nóng cháy bắn ra. Ý chí phá quân hung thần bắn hướng Phùng Thiệu.
Vù vù!
Phùng Thiệu như trong khoảnh khắc thấy núi thây biển máu, vô số thi thể hiện ra, làm mặt gã biến sắc.
Đinh!
Hai binh khí va nhau, xung đột mãnh liệt, một lần giao phong, Phùng Thiệu bị Hoắc Quang đánh bay ra ngoài.
Ầm!
Phùng Thiệu đập vào một khối đá to, đá vỡ vụn. Phùng Thiệu bị đánh đến không gượng dậy nổi, hộc ngụm máu.
– Phụt.
Phùng Thiệu hộc máu, trong mắt tràn đầy khó tin.
Phàm nhân? Chính mình bị một phàm nhân đánh thành như vậy? Phùng Thiệu bị đả kích quá lớn, không chỉ là thân thể, bị đả kích tinh thần sâu hơn.
Mình bị một phàm nhân đánh bại? Không lẽ mình thật sự là phế vật sao?
Phùng Thiệu nội tâm chịu đủ tổn hại nặng nề, liếc Diêm Xuyên trên long đài.
Phùng Thiệu đón ánh mắt Diêm Xuyên. Diêm Xuyên nhìn Phùng Thiệu, khóe môi cong lên.
Nụ cười ánh vào mặt Phùng Thiệu tựa một bàn tay tát vào mặt, khiến quang vinh ngày xưa tan nát.
Lúc nhỏ Phùng Thiệu bị Diêm Xuyên khi dễ, một năm trước bị hắn ăn hiếp, mới rồi vẫn bị hắn bắt nạt, không lẽ gã thật sự vô dụng như vậy sao?
Uất ức như đê vỡ, Phùng Thiệu khóc.
Diêm Xuyên mỉm cười, không có trào phúng, không có khinh thường, chỉ cảm thấy thú vị. Mặc dù Phùng Thiệu hoàn khố, huênh hoang nhưng tâm trí non nớt, ít nhất không quá ranh ma, ít nhất thì rất thành thật.