Phùng Thái Nhiên thở dài thườn thượt, giờ thì lão có thể khẳng định Diêm Xuyên vì phụ thân mà yêu ai yêu cả đường đi, là thật sự tiếp nhận Đại Hà tông, không có chút khúc mắc.
Tông môn truyền thừa không chỉ cần cường giả, càng cần đệ tử cao độ tiếp nhận tông môn, nếu không thì một khi tai họa đến sẽ mỗi người mỗi ngã.
Thu một thiên tài tâm tính không ổn định không bằng thu một người tài trí bình thường mà lòng hướng về bản tông. Ít nhất tông môn có thể tiếp tục truyền thừa trong mưa gió.
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Hoan nghênh ngươi trở về!
Diêm Xuyên cũng thở phào, cười nói:
– Sự thản nhiên của ngươi khiến ta hiểu, cái chết xưa kia của phụ thân không phải vô giá trị.
Phùng Thái Nhiên cất tiếng cười to:
– Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên nghe ra được trong tiếng cười của Phùng Thái Nhiên có cay đắng.
Rất nhiều người nghe không heiuer đối thoại của hai người, thậm chí mờ mịt.
Phùng Thiệu, Giang Nam há hốc mồm kinh ngạc. Hai người kia một hỏi một đáp, sao nghe mà như không nghe?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Lấy ra Thiên Sách, hiện tại định tên của ta.
Phùng Thái Nhiên đồng ý:
– Được!
Mạc Vô Hối la lên:
– Chưởng môn!?
Phùng Thái Nhiên nghi hoặc nhìn Mạc Vô Hối:
– A?
Mạc Vô Hối la lên:
– Ngươi thật sự khiến hắn làm phong chủ của Thiên phong? Hắn có tư cách gì?
Mạc Vô Hối trầm giọng nói:
– Không lẽ chỉ bởi vì hắn là nhi tử của Diêm Đào?
Phùng Thái Nhiên lắc đầu, nói:
– Không chỉ như vậy.
Mạc Vô Hối khó hiểu hỏi:
– A?
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Hắn có tư cách làm!
Mạc Vô Hối vẫn khó hiểu hỏi:
– Tư cách gì?
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Tựa như năm đó tại sao ta truyền vị cho Diêm Đào, ánh mắt của ta chưa từng sai. Vô Hối, ngươi đừng phản đối nữa.
Mạc Vô Hối con ngươi co rút, không chỉ là nàng, Cao Bất Phàm, Phùng Thiên Vũ cũng kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
Mạc Vô Hối gật đầu, nói:
– Vâng!
Nhưng tình cảnh này đập vào mắt đám Nhị đại đệ tử thì tràn đầy khó tin.
Lúc trước Túy Kiếm Sinh nói Diêm Xuyên có khả năng làm phong chủ chỉ là mặt lý luận, chưa từng có phong chủ là Tinh cảnh!
Trong đám người, Giang Nam biểu tình khó xem. Phùng Thiệu vẻ mặt phức tạp.
Nhưng chưởng môn, phong chủ ba phong đều đồng ý, không có khả năng phản đối.
Phùng Thái Nhiên vung tay, không khí bỗng xuất hiện một quyển trục vàng dài cỡ một trượng.
Ầm ầm!
Công Đức trì trên bầu trời bỗng sôi sục, dường như cùng quyển trục kêu gọi.
Mặt sau quyển trục viết hai chữ ‘Thiên Sách’, chữ hư vô, nhìn kỹ giống như nét chữ đang di động từ từ.
Mặt chính viết năm hàng chữ, trừ hàng thứ nhất ra, mỗi hàng phía cuối luôn có một dấu tay máu.
Đại Hà tông, thiên tứ kỳ vị.
Chưởng môn, Phùng Thái Nhiên.
Phong chủ Địa phong, Mạc Vô Hối.
Phong chủ Huyền phong, Phùng Thiên Vũ.
Phong chủ Hoàng phong, Cao Bất Phàm.
Đây chính là Thiên Sách.
Thiên Sách bềnh bồng trên không trung, Phùng Thái Nhiên vươn tay vung hướng Thiên Sách. Trên Thiên Sách chậm rãi toát ra hàng chữ nhỏ.
Phong chủ ba phong, Diêm Xuyên.
Hàng chữ bay ra, trán Phùng Thái Nhiên toát mồ hôi lạnh, khó khăn nói:
– Ngươi đến đi!
Diêm Xuyên gật đầu, ngón tay xẹt qua, đầu ngón tay nặn ra một giọt máu. Đầu ngón tay Diêm Xuyên ấn vào dưới hàng chữ.
Ầm!
Công Đức trì trên bầu trời vang tiếng nổ, tiếp theo một luồng sáng vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, nhập vào người Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhắm mắt lại, bỗng nhiên hút một hơi dài, dường như là tiếp nhận ánh sáng vàng này.
Phùng Thái Nhiên mỉm cười, phất tay. Thiên Sách biến mất như chưa từng xuất hiện.
Mười giây sau Diêm Xuyên đột nhiên mở mắt ra.
Phùng Thái Nhiên cười hỏi:
– Như thế nào?
Diêm Xuyên cười nói:
– Công đức nhập thể, tẩy đi nghiệp chướng!
Phùng Thái Nhiên gật đầu.
Diêm Xuyên vươn tay, trong lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu vàng, hắn ngoái đầu quăng hướng ba ngàn cẩm y quân.
Bùm!
Ánh sáng vàng bỗng biến lớn, như là hạt cát bao phủ ba ngàn cẩm y quân.
Ba ngàn cẩm y quân người run lên.
Hoắc Quang ngạc nhiên hỏi:
– Vương, sao mới rồi ta cảm thấy rùng mình?
Diêm Xuyên cười nói:
– Bắt đầu từ giờ phút này các ngươi đã thông qua ta liên kết với Công Đức trì.
Hoắc Quang khó hiểu hỏi:
– Liên hết với Công Đức trì?
Diêm Xuyên cười nói:
– Đúng vậy. Mặc dù các ngươi không thể giống như ta tẩy đi phần lớn nghiệp chướng, nhưng ít nhất độ kiếp trong tông có xác suất thành công lớn hơn bên ngoài rất nhiều. Bởi vì Công Đức trì này sẽ che chở cho các ngươi.
– Vâng!
Mặc dù Hoắc Quang vẫn khó hiểu nhưng cũng biết giờ phút này không phải lúc hỏi nhiều.
Phùng Thái Nhiên hỏi:
– Có cần ta chỉ chỗ Thiên phong cho ngươi không?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói: Text được lấy tại Truyện FULL
– Không cần, Túy Kiếm Sinh dẫn đường cho ta là được. Đợi dàn xếp xong ta sẽ đi tìm ngươi.
Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói:
– Tốt.
Nói xong Phùng Thái Nhiên vung tay áo, mây trắng hiện ra, mang theo lão và phong chủ ba phong bay lên núi.
Thật nhiều đệ tử Đại Hà tông lộ vẻ mờ mịt khó hiểu, bao gồm Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp cũng tương tự.
Diêm Xuyên nhìn theo bốn người lên núi, hỏi Hoắc Quang một bên:
– Lúc trước kêu ngươi suy nghĩ, đã hiểu ra chưa?
Hoắc Quang giật mình, nghiêm túc nói:
– Vâng, thuộc hạ đã hiểu!
Diêm Xuyên nhìn hướng Hoắc Quang, hỏi:
– A? Nói ta nghe thử.
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
– Vương làm ra kiêu ngạo như vậy là muốn thăm dò chưởng môn Phùng Thái Nhiên, thăm dò Đại Hà tông có đáng giá lúc trước lão Hoàng gia hy sinh không. Bao gồm mới rồi đối thoại cũng chưởng môn Phùng Thái Nhiên cũng là vương và Phùng Thái Nhiên thăm dò nhau. Cuối cùng vương thừa nhận Đại Hà tông, ở lại đây.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Nói đúng lắm, Đại Hà tông dù là hạ vị tông môn nhưng chưa đáng lọt vào mắt ta.
Hoắc Quang tò mò hỏi:
– Vương, thuộc hạ thắc mắc là nếu vừa rồi Phùng Thái Nhiên không khiến vương vừa lòng thì vương định làm thế nào?
– Không khiến ta vừa lòng?
Diêm Xuyên híp mắt, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Mặc dù Diêm Xuyên không nói ra nhưng Hoắc Quang đi theo hắn đã lâu, tự nhiên hiểu ánh mắt của hắn có ý gì.
Nếu Đại Hà tông không đáng cho Diêm Đào hy sinh thì vương sẽ hủy diệt Đại Hà tông sao?
Hủy diệt Đại Hà tông? Trong lòng Hoắc Quang dậy sóng thần.
…
Trong lúc Diêm Xuyên và Hoắc Quang nhỏ giọng trao đổi thì đám Túy Kiếm Sinh đi tới.
Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp biểu tình quá dị.
Ba người rối rắm nói:
– Kính chào phong chủ của Thiên phong!
Diêm Xuyên cười nói:
– Nhận được ba vị sư điệt chiếu cố trong khoảng thời gian này, sau này gặp chuyện gì có thể tùy thời tìm ta.
Ba người kinh ngạc bật thốt:
– A?
Túy Kiếm Sinh bỗng nhiên hiểu tại sao Diêm Xuyên không sư huynh gọi đệ với gã, thì ra là vì đây.
Sư điệt?
Túy Kiếm Sinh buồn bực nói:
– Ta sẽ cố gắng luyện khí hóa thần!
Diêm Xuyên cười nói:
– Ta chờ.
Túy Kiếm Sinh dẫn đường nói:
– Đi đi! Ta mang các ngươi đi Thiên phong, mặc dù bảy năm không ai cư ngụ nhưng bình thường có quét dọn.
Trong đám người bỗng vang tiếng quát:
– Chờ đã!
– A?
Đám người ngoái đầu nhìn.
Trong đám người chậm rãi đi ra một người đàn ông áo đen, đại sư huynh đệ tam đại, Giang Nam!