Tuy Dạ Linh có phần thu liễm nhưng thực tế chứng minh nàng vẫn lưu lại vài phần bản tính hung lệ của yêu quái, lúc trước ngay cả Lý Thanh Quân cũng đều muốn cắn, đừng đề cập mấy Cẩu Đầu Nhân trước mắt.
Hắc hỏa mãnh liệt gấp mấy lần trước kia lao ra, một Cẩu Đầu Nhân cách gần nhất bất ngờ không kịp đề phòng, bị phun trúng, toàn thân bốc cháy, lăn lộn kêu rên trên mặt đất.
Hỏa diễm trên người nó rớt xuống đồng cỏ, để bãi cỏ cũng nhanh chóng thiêu đốt, lại rất tinh chuẩn mà không lan tràn ra bốn phía, mà hội tụ thành một con rắn lửa, đốt tới trên người Báo Đầu Nhân.
Báo Đầu Nhân có chút kinh hoảng mà dùng yêu pháp, như có hàn băng ngưng tụ trước mặt rắn lửa, muốn ngăn cản. “Hỏa xà” dường như có sức sống, một cái đầu rắn dữ tợn gào thét lao lên, phá tan tường băng lao thẳng tới.
Báo Đầu Nhân cuống quít lấy ra một cái gương đồng, gương đồng tản mát ra hào quang nhu hòa, chiếu vào hỏa xà, hắc hỏa tàn sát bừa bãi rốt cuộc có dấu hiệu bị ức chế.
“Vèo” một tiếng, Đằng Xà giương cánh, bay vút mà qua. Không ai ở hiện trường thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy cổ của một Cẩu Đầu Nhân phun ra máu, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống.
Tần Dịch nhất thời ngây người, giơ Lang Nha bổng lên nhưng quên ra tay.
Con rắn nhát gan này… Thật mạnh… Dạ Linh mạnh như vậy, nói không chừng trở về đánh một trận với Huyết Giao cũng không biết ai thắng ai thua.
Không không, vẫn nhát gan một chút mới tốt, Dạ Linh như vậy khiến cho hắn có chút hãi hùng khiếp vía.
Sau một khắc Dạ Linh bay trở về, cuộn mình trên vai Tần Dịch, có chút sợ hãi nói.
– Bọn hắn, bọn hắn là ai, ta có phải trêu chọc quái thú rất lợi hại không…
Tần Dịch liếc bả vai của mình, con rắn này cuộn thành một đống, nói dễ nghe thì giống nhang muỗi, nói khó nghe thì giống cái kia… Đôi cánh càng thêm nhỏ, hai cái đều ở sau lưng, rất mỏng manh.
Nghe nó kinh sợ muốn chết, Tần Dịch ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
– Không, ngươi làm rất tốt.
Trong lòng vứt đi ý tưởng luyện dũng khí cho Dạ Linh lúc trước lên tới chín tầng mây. Nếu như thật sự biến thành một yêu quái sát phạt quyết đoán, vậy vẫn còn là Dạ Linh sao?
Bên kia, Báo Đầu Nhân dùng lực lượng của gương đồng khống chế hỏa diễm, hỏa xà dần dần bị áp chế, nhưng hỏa diễm trên mặt đất theo cây cỏ đốt qua vẫn đang hướng đến chân hắn. Báo Đầu Nhân khống chế bảo vật vô lực phân tâm, gấp đến độ giậm chân.
– Mấy tên ngu xuẩn các ngươi thất thần làm gì, nâng ta lên, không thấy lửa sắp đốt tới đũng quần ta rồi sao!
Liền có hai Cẩu Đầu Nhân một trái một phải ôm lấy hai chân của nó giơ lên, lửa kia nhanh chóng lướt qua.
“…”
Tần Dịch không nói một lời mà vọt tới, tung một bổng vào đầu một Cẩu Đầu Nhân đang nâng con báo.
Đầu chó bị nện nát bấy, thi thể ngã xuống mặt đất, lại nhanh chóng bị ngọn lửa thôn phệ, mùi thơm của thịt chó tỏa khắp nơi.
Lửa kia cũng vừa vặn tắt.
Một Cẩu Đầu Nhân khác sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm chân “Công tử” nhà mình quay người bỏ chạy. Tần Dịch dứt khoát truy đuổi, nếu như đã đánh thì phải đánh chết, nếu không bị nó trở về gọi người thì phiền.
Dạ Linh cảm nhận được tâm ý của Tần Dịch, đứng trên vai Tần Dịch, hắc quang lóe lên liền ngăn ở trước mặt, mắt rắn nhìn chằm chằm vào Báo Đầu Nhân.
Báo Đầu Nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn không sợ Tần Dịch, nhưng thật sự sợ Dạ Linh.
Yêu vẫn dùng thú tính làm chủ, chỉ giảng cường giả vi vương. Con rắn nhỏ này ít nhất là một đại yêu khủng bố Hóa Hình hậu kỳ, tự có thiên phú thần thông! Bất kể huyết mạch hay yêu lực, toàn bộ đều áp chế nó!
– Ngươi, các ngươi đừng tới đây!
Tròng mắt Báo Đầu Nhân đảo loạn, bỗng nhiên nhìn thấy Trình Trình đang trốn sau một gốc cây nhìn qua.
Nó lập tức đã có chủ ý, xoay tay lại vung một cái, một đạo yêu quang bắn thẳng đến Trình Trình.
Dạ Linh căn bản không biết đó là ai, Tần Dịch kêu một tiếng hỏng bét, không hề nghĩ ngợi, vô thức phi thân nhào tới.
Hộ tống người ta trở về, sao có thể để cho người ta hương tiêu ngọc vẫn tại cửa nhà!
“PHỐC” một tiếng, máu tươi vẩy ra, một cái răng nanh nặng nề đâm vào đầu vai Tần Dịch, Tần Dịch rên một tiếng, ngã vào bên chân Trình Trình.
– Ca ca!
Dạ Linh nào có tâm tư quản Báo Đầu Nhân, bắn tới như điện, Báo Đầu Nhân thừa thế chạy mất.
Đây chính là hiệu quả nó muốn, hoàn mỹ đạt thành.
Trình Trình ngơ ngác nhìn Tần Dịch dưới chân, môi rung rung hai cái, giống như muốn nói gì đó, lại cuối cùng nói không ra lời.
Dạ Linh như điện lao đến bên người Tần Dịch, phát hiện không có trúng chỗ hiểm, cuối cùng thở dài một hơi, vội vàng biến trở về hình người, rút răng nanh ra, nhanh chóng phong mạch lại không cho máu chảy, lại nâng Tần Dịch dậy, hỏi.
– Dùng loại thuốc nào?
Tần Dịch đang định trả lời, Lưu Tô hấp tấp nói.
– Đi mau!
Rất nhanh, phương xa truyền đến âm thanh vút không, yêu khí dồi dào kia cách rất xa đều cảm thụ được. Dạ Linh đang muốn cõng lên Tần Dịch chạy trốn đã đã trông thấy một con diều hâu cực lớn treo ở phía chân trời, già vân tế nhật.
Thật nhanh…
Dạ Linh biết không chạy được, chậm rãi đặt Tần Dịch lại. Trình Trình duỗi tay đỡ lấy, để cho Tần Dịch tựa vào người nàng, lại xé xuống một khối vải lót trong váy băng bó vết thương cho Tần Dịch.
Tần Dịch có chút sững sờ, Trình Trình cúi đầu băng bó, nhìn không ra thần sắc.
– Cảm ơn.
Tần Dịch cũng không có tâm tư nhiều lời, nắm chặt Lang Nha bổng ngửa đầu nhìn bầu trời.
Cái này thật sự phiền toái, con diều hâu này cho hắn cảm giác áp bách cùng cảm giác uy hiếp vô cùng nồng đậm, tuyệt đối là địch thủ không cách nào chống cự. Cũng không biết có Dạ Linh tiến bộ thần tốc bên cạnh có thể chạy được hay không…
Thần kỳ chính là diều hâu cũng không có động tác gì, cứ như vậy lặng yên treo trên trời nhìn bọn hắn.
Dạ Linh bảo vệ trước người Tần Dịch, ngửa đầu nhìn Diều Hâu, ánh mắt cực kỳ hung lệ.
– Huyết mạch Đằng Xà…
Con diều hâu kia rốt cuộc phun tiếng người, ngữ khí hòa ái ngoài dự liệu.
– Yêu Thành chưa bao giờ thấy qua ngươi, từ đâu mà đến?
Dạ Linh ngẩn người, khí tức hung lệ lập tức ít đi bảy tám phần, yếu ớt nói.
– Bên ngoài đến.
– Bên ngoài đến…
Diều Hâu trầm ngâm một lát, lại nói.
– Gia nhập Bạch Quốc ta, như thế nào? Tập trung tu hành cộng thêm huyết mạch của ngươi, đủ tư cách làm Yêu Tướng một phương.
Dạ Linh căn bản không biết cái gì là Bạch Quốc, cái gì là Yêu Tướng, lắc đầu nói.
– Ta muốn đi theo ca ca.
– Nhân loại này?
Diều Hâu do dự một chút, vẫn nói.
– Hắn có thể cùng ngươi vào thành, với chức Yêu Tướng thì ngươi có tư cách có được nhân loại.
Không biết tại sao, nghe đến nửa câu sau, Dạ Linh lại có cảm giác vô cùng động tâm, thiếu chút nữa muốn đáp ứng, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn biến thành yếu ớt.
– Ta nghe ca ca.
Diều Hâu nói.
– Nhân loại, ý của ngươi thế nào?
Tần Dịch nghe xong mấy câu như vậy, loại cảm giác nguy hiểm kia được xóa bớt vài phần, bởi vì cốt truyện này rất phù hợp Logic. Nếu như nói các Đại Yêu Vương đều chiếm địa bàn trong Yêu Thành, vậy đại yêu Hóa Hình không có liên quan với các phe, huyết mạch cùng thực lực không tệ như Dạ Linh sẽ trở thành đối tượng các bên tranh thủ.
Nghĩ tới đây, ngữ khí cũng khách khí hơn không ít.
– Đa tạ Yêu Vương có phần coi trọng đối với xá muội, nhưng huynh muội ta có chuyện quan trọng khác…
– Ta không phải Yêu Vương.
Diều Hâu giống như sợ hết hồn.
– Không thể gọi loạn.
“Ah… Ah.”
Diều hâu nhìn không ra thực lực này thế mà còn không phải Yêu Vương, thực lực Yêu Thành này còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng.
– Ta không biết các ngươi có chuyện quan trọng gì.
Diều Hâu nói.
– Nhưng ta nhìn ra được, con Đằng Xà này không có phương pháp tu hành hệ thống, càng không có được khai quật bồi dưỡng qua thiên phú năng lực của nàng, đi theo nhân loại ngươi này chạy ngược chạy xuôi, sẽ chỉ hại nàng.
Tần Dịch trầm mặc, hắn không cách nào phản bác điểm này. Thật ra lúc trước hắn lừa dối Dạ Linh bảo nàng theo hắn tiến về liệt cốc vắt ngang thì có thể tìm được huyết mạch hoặc phương pháp tu hành ở chỗ này. Nếu như nàng thật sự gia nhập quốc gia này, không cần phải nói sẽ đạt được bồi dưỡng đáng tin cậy, rất có lợi đối với nàng.
Chỉ là… Cái giá phải trả thì sao?
Tính tình như Dạ Linh, thật sự có thể thích ứng yêu cảnh tàn khốc này?
Có Yêu Vương nào mở nhà từ thiện, có thể không công bồi dưỡng ngươi? Để cho nàng đi làm một ít nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Hắn quay đầu hỏi Dạ Linh.
– Chính ngươi nghĩ thế nào?
Dạ Linh ngơ ngác nhìn bầu trời, ánh mắt không có tiêu cự, một hồi lâu mới nói.
– Ta muốn đi theo ca ca, nhưng ta lại muốn học đồ vật…
Chính Tần Dịch cũng đang rất khó xử? Vừa cảm thấy không nên làm trễ nải Dạ Linh, lại lo lắng nàng không thích ứng được yêu cảnh tàn khốc, sẽ chết rất khó coi.
Xoắn xuýt một hồi, hắn mới chắp tay đối với bầu trời.
– Có thể cho chúng ta cân nhắc một chút không?
Vốn cho rằng loại yêu cầu “Không thức thời” này sẽ không được đáp ứng, thậm chí có khả năng chọc giận diều hâu, nhưng không nghĩ đến diều hâu thế dễ nói chuyện đến bất ngờ.
– Có thể.
Theo tiếng nói, một cây lông vũ bồng bềnh mà rơi xuống, lại nói.
– Bất luận là người hay yêu, đều là tiên duyên khó cầu, ta tin tưởng con Đằng Xà này sẽ không nguyện ý bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Suy nghĩ minh bạch, cầm lông vũ này vào thành, tự nhiên có người dẫn các ngươi gặp ta.
Tần Dịch tiếp được lông vũ, thở dài một hơi. Yêu quái dễ câu thông như vậy thật sự ngoài dự liệu, hắn rèn sắt khi còn nóng mà chỉ chỉ Trình Trình.
– Vị Trình cô nương này là nhân sĩ quý quốc, không biết…
Diều hâu thản nhiên nói.
– Đây là con dân của chúng ta, tự nhiên bảo hộ, không nhọc các hạ phí tâm.
Con dân của chúng ta… Tần Dịch lập tức nhớ tới Lý Thanh Quân.
Trình Trình gật gật đầu về phía Tần Dịch, ý bảo có thể tin. Tần Dịch giờ phút này thất thần, không yên lòng mà chắp tay từ biệt với Trình Trình.
Trình Trình đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, trọng điểm nhìn lồng ngực của hắn, phảng phất như muốn xuyên thấu qua trước ngực nhìn thấy vết máu sau lưng hắn. Nhìn một hồi, bỗng nhiên xoay người khắc lại bốn chữ trên mặt đất.
– Cảm ơn, bảo trọng.
Khắc xong chữ, cuối cùng đứng dậy thi lễ một cái, quay người rời đi.
Nhìn Trình Trình ly khai, vui sướng hoàn thành hành hiệp trong lòng Tần Dịch đều không có bao nhiêu, tâm tư đã sớm bay về phía Nam Ly bấp bênh.
Liệt cốc không biết tuế nguyệt, đã quên ly khai bao lâu, không biết Thanh Quân hiện tại thế nào…