Tiên Tuyệt

Chương 807: Phía đông không sáng phía tây sáng 2



Mà dường như nàng cũng chỉ là thích vận nam trang mà thôi, chứ không phải là cố ý che giấu thân phận nữ nhi của mình.

Ngực nàng cao vút tai đeo đôi hoa tai bằng tinh thạch sáng long lanh.

Thiếu nữ lơ đãng nghịch nghịch cây quạt trong tay, nhìn vào tinh không xa xôi, dường như đang có tâm sự.

– Tiểu thư…

Một nha hoàn linh lợi khả ái tiến tới:

– Nam thúc bảo tiểu tỳ hỏi, chúng ta có tiến vào Tê Lan Tinh hay không?

Tiểu thư phục hồi tinh thần lại khẽ mỉm cười:

– Được, vào đi thôi.

Nếu có bọn Liêu Tồn Nghĩa ở đây, nhất định có thể nhận ra đây chính là vị Tam chưởng quỹ từng khiến cho bọn họ nghiến răng nghiến lợi, ghen tị tới tận xương tủy.

Sau khi vị tiểu thư này truyền đạt mệnh lệnh trong chốc lát, tiểu thuyền chậm rãi di chuyển, yên ổn tiến vào Tê Lan Tinh.

Mặc dù đã là ban đêm nhưng tiểu thư vô cùng chăm chỉ, không nghỉ ngơi mà lập tức bắt đầu kiểm tra tình hình kinh doanh buôn bán trên Tê Lan Tinh.

Nha hoàn thấy vậy bèn khuyên nhủ:

– Tiểu thư, không cần gấp gáp như vậy, ngày mai xem cũng còn kịp…

Tiểu thư khẽ mỉm cười:

– Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng biết ta tới nơi này là không hợp quy củ, nếu không tận tâm làm việc, làm ra chút thành tích, đám người kia sẽ bàn tán xôn xao.

Nha hoàn Tiểu Sơ Tử đau lòng, tỏ ra bất đắc dĩ:

– Ôi…

Dựa theo lai lịch, vị tiểu thư này chỉ là Tam chưởng quỹ, nhưng Tê Lan Tinh chính là tinh cầu thương nghiệp cao cấp, ít nhất cũng phải do một vị Đại chưởng quỹ trấn giữ. Mà tiểu thư nhậm chức vừa khéo gặp phải Tê Lan tập ba mươi năm một lần, có thể tưởng tượng được áp lực lớn tới mức nào.

– Ủa…

Tiểu thư chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Tiểu Sơ Tử liền vội vàng hỏi:

– Tiểu thư, có chuyện gì?

Tiểu thư lấy trong đống văn án ra một miếng ngọc:

– Ngươi xem ghi chép này, mới ngày hôm qua…

Tiểu Sơ Tử xem qua một lượt, giật mình nói:

– Tiểu thư, số của ngọc bài khách quý cao cấp này, không phải là lần trước chúng ta đã phát ra hay sao? Chẳng lẽ vị này cũng đang ở Tê Lan Tinh?

Tiểu thư không khỏi cười:

– Thật là đúng dịp, Tiểu Sơ Tử, đi tìm người chủ trì đổ thụ ngày đó tới đây cho ta.

– Dạ.

Người chủ trì đổ thụ Tê Lan tập hôm trước được gọi tới, tiểu thư hỏi hắn một phen, đã hiểu rõ tất cả. Nàng khẽ cau mày, khoát tay cho người chủ trì lui ra.

Người chủ trì nơm nớp không yên lui ra, chủ tớ tiểu thư trong phòng cảm thấy hết sức kỳ

– Không ngờ rằng trẻ tuổi như vậy… Tiểu Sơ Tử ra vẻ suy tư:

– Tiểu thư, chỉ sợ là trong nhà hắn có chỗ dựa không nhỏ… Cũng không phải, nếu thật sự có chỗ dựa, vì sao lại lấy ra một món Phù Vận Tiên Văn ban bố nhiệm vụ, sao không trực tiếp phái người diệt Lôi thị Tiên tộc không được sao?

Tiểu thư tỏ ra tỉnh táo hơn:

– Theo như quá trình đổ thụ của hắn, người này có vẻ kỳ quái, vì sao hắn có thể nhìn chuẩn như vậy?

Tiểu Sơ Tử cũng nghĩ không thông, chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn chằm chằm tiểu thư, mong rằng vị tiểu thư “thông tuệ vô song, xinh đẹp vô song, năng lực kiếm tiền vô song” vĩ đại của mình giải đáp.

Tiểu thư thấy bộ dáng của nàng, không khỏi phì cười một tiếng:

– Được rồi, ngày mai đi gặp hắn một chút, lúc ấy không phải là sẽ hiểu rõ mọi chuyện sao?

Sáng sớm Hồ Tam Đao thức dậy, cảm giác không phải là rất tốt. Món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng của Lãnh Nguyệt thương hành giống như một ngọn núi nặng nề đè trên hai vai y. Y dùng qua điểm tâm, lại nghe qua thủ hạ của mình hồi báo liền bắt đầu do dự, không biết có nên đi tìm Vũ La hay không.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Tê Lan tập, thống kê tất cả cửa hàng buôn bán bên dưới, thành tích của Thập Phương thương hành không tệ. Nhưng bảo vật đấu giá cuối cùng nằm vào cuối buổi đấu giá mới là trọng điểm, có cần phải lưu lại an bài một chút chuyện hội đấu giá hay không…

Hồ Tam Đao do dự khoảng thời gian tàn một nén nhang, sau đó mới lắc đầu, rốt cục vẫn quyết định đi Quân Duyệt khách sạn thăm Vũ La. Dù sao cũng là chuyện mà Phương lão gia tử đích thân dặn dò mình.

Thế nhưng lúc y chuẩn bị ra cửa, Tiểu Sơ Tử đã thay tiểu thư mình gõ cửa phòng Vũ La.

Quân Duyệt khách sạn chính là sản nghiệp của Tiên Ma thương hành, tìm phòng Vũ La là không thành vấn đề.

Triệu Hiểu Hiểu mở cửa, Tiểu Sơ Tử vừa thấy trong phòng người này có nữ nhân, lập tức cảm thấy không thích. Nhưng nghĩ lại cũng hiếu nữ nhân này có lẽ ngoài trừ thỏa mãn dục vọng nam nhân như nhìn bề ngoài, còn có công dụng bảo tiêu, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn bĩu môi một cái:

– Xin hỏi chủ nhân nàng có ở đây không?

Triệu Hiểu Hiểu không dám làm chủ, bèn quay đầu lại nhìn vào trong phòng. Vũ La gật đầu một cái, nàng mới cho người tiến vào.

Phía sau Tiểu Sơ Tử chính là tiểu thư.

Sau nữa là tám người hầu ăn mặc cũng hết sức chỉnh tề, mỗi người mang theo một hộp thức ăn tiến vào, sau đó đặt xuống, nghiêng mình thi lễ rồi lui ra ngoài.

Tiểu thư tự nhiên cười nói:

– Tiên sinh, chúng ta là người Tiên Ma thương hành, ngọc bài của ngài là do tự tay ta phát ra.

Vũ La giật mình:

– Thì ra là như vậy, đa tạ cô nương.

Hắn ôm quyền nói:

– Chẳng hay cô nương quý tánh cao danh?

Tiểu thư tỏ ra hơi do dự, nhưng rất nhanh nói:

– Ta là Tô Cửu Lan, còn tiên sinh?

– Vũ La.

Cửu Lan gật gật đầu:

– Nơi này cũng là sản nghiệp Tiên Ma thương hành chúng ta, ngài đã là khách nhân cao quý nhất của chúng ta, vậy phải được hưởng thụ phục vụ tương ứng, bữa sáng này chính là lễ tặng riêng.

Đúng lúc này, Lương Mạt Vũ giống như quỷ mị xuất hiện ở cửa ra vào, mũi y khẽ động vài cái:

– Thập Lý Phô Đạm Tửu ba trăm năm…

Y cất bước vọt tới cạnh bàn, mở tám hộp đựng thức ăn, lôi ra một cái bình sứ màu thiên thanh nho nhỏ. Sau đó y mở nứt ra, không chút khách sáo uống ứng ực một hơi cạn sạch.

– Thật là thống khoái…

Lương Mạt Vũ vẫn chưa thỏa mãn, y uống xong rượu mới nhìn mọi người một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại ở tiêu ký thêu trên y phục Tiếu Sơ Tử:

– Người của Tiên Ma thương hành ư, chẳng trách nào có thể có được rượu ngon như vậy…

Tô Cửu Lan cười khổ:

– Tiên sinh, Thập Lý Phô Đạm Tửu này cho dù là chúng ta cũng không phải dễ dàng có được như vậy. Có thể nói cả bữăn này đều chuẩn bị xung quanh bình đạm tửu vừa rồi, hết thảy mùi vị cũng dựa vào mũi thơm của rượu làm nổi bật. Vừa rồi ngài uống hết bình rượu như vậy, bữa ăn này rốt cục đã trở thành nhạt nhẽo.

Lương Mạt Vũ không thèm để ý, đúng lúc này Tổ Thiên Thu từ bên ngoài tiến vào, y bèn không khách sáo chút nào, lên tiếng nói:

– Tự nhiên ta biết Thập Lý Phô Đạm Tửu rất khó tìm, Tiên Ma thương hành các ngươi có lòng như vậy thật tốt, dụng tâm nhiều hơn Thập Phương thương hành. Vũ La, sau này nên hợp tác với Tiên Ma thương hành là hơn.

Sắc mặt Tổ Thiên Thu trở nên hết sức khó coi, cũng không dám nói gì.

Đúng lúc này Lăng Hổ Quy tiến vào, căn vặn Lương Mạt Vũ một hơi:

– Hảo tửu, đây là… Thập Lý Phô Đạm Tửu, ngươi uống hết rồi sao, vì sao ngươi lại làm như vậy? Vì sao ngươi không chừa cho ta một chút, vì sao ngươi lại ích kỷ như vậy, chỉ biết có mình…

Lăng Hổ Quy giận tím mặt, lải nhải không ngừng, Lương Mạt Vũ tỏ ra xấu hổ.

Thập Lý Phô là một địa danh, nghe qua là biết không phải địa phương trên Tiên giới.

Trên thực tế đây là địa danh của một thế giới cấp thấp. Người cất nên rượu này là một vị quái kiệt, trong lúc du hí phong trần ở thế giới cấp thấp này, ẩn cư ở một địa phương nhỏ bé có tên là Thập Lý Phô. Y mở một quán rượu nhỏ tại đây, lúc rảnh rỗi không có việc gì không thèm mở cửa, nhưng quán rượu này vẫn rất nổi danh bên ngoài, bởi vì rượu y cất ra có mùi vị thanh đạm thật ngon, tự mở ra một con đường, rất được hoan nghênh. Mà sau khi người này phi thăng, ở thế giới kia đã được xưng tụng là Tửu Tổ.

Sau khi phi thăng, vị quái kiệt này vẫn giữ lại danh tiếng cất rượu mà mình yêu thích, Thập Lý Phô Đạm Tửu cũng trở nên nổi tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.