Tiên Tuyệt

Chương 862: Đại kết cục (Thượng)



Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp đại thành có lẽ những lão nhân trong Thánh Điện năm đó đã nghiên cứu thôi diễn ra bộ tiên quyết này, củng không ngờ thật sự có người có thể cơ duyên như vậy tu luyện đại thành bộ tiên quyết này.

Chín con Linh Long rít gào, lực hút tăng mạnh.

Nhưng đây dù sao cũng là một hằng tinh, ở toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, từ cổ chí kim có vô số người nảy sinh chủ ý với rất nhiều hằng tinh bên người, thế nhưng chưa từng có ai thành công.

Những cường giả của Tiên giới có thể dễ dàng hủy diệt một hành tinh, thế nhưng khi đối mặt với một hằng tinh, bọn họ lại bất lực.

Ngoại trừ Hắc Minh Tinh Nhãn, thật sự không có thứ gì có thể cắn nuốt một hằng tinh.

Cửu Long Thôn Nhật (chín con rồng nuốt mặt trời), năng lượng mênh mông.

Từng cỗ quang mang màu đỏ thẫm từ trên hằng tinh chui vào trong miệng của cửu long, hằng tinh kia giống như lòng đỏ trứng được trần nước sôi, vật chất hạch tâm chảy ra từng chút một.

Chín con Linh Long giống như chín Hắc Minh Tinh Nhãn, đã dùng bốn canh giờ phân chia hết một hằng tinh.

Môn hộ vốn là cửu tinh, hôm nay chỉ còn lại bát tinh.

Trọn vẹn bốn canh giờ, tất cả Tiên Long lặng ngắt như tờ, vô cùng khiếp sợ nhìn Cửu Long Thôn Nhật. Tất cả phát sinh trước mắt đã vượt xa phạm vi mà bọn họ có thể lý giải.

Cửu Long Thôn Nhật chỉ vừa mới bắt đầu, ngón tay của Vũ La lại chỉ về phía hằng tinh thứ hai. Chín con Linh Long vừa mới cắn nuốt một hằng tinh, khẩu vị mở rộng, lập tức quay đầu lao về phía hằng tinh thứ hai.

Cửu long hiện, hằng tinh diệt.

Hằng tinh thứ ba…

Ngao Hà rất muốn ngăn cản, chín hằng tinh sáng sủa này chính là môn hộ cửu tinh của Tiên Long nhất tộc, vô luận là ai, chỉ cần từ xa nhìn thấy chín viên mình tinh này sẽ biết đến địa bàn của Long tộc. Nếu như cửu tinh hoàn toàn bị diệt, vậy Long tộc thật sự mất hết thế diện.

Thế nhưng sâu trong đáy lòng hắn đã cảm thấy một cảm giác sợ hãi, hắn cực lực áp chế cảm giác sợ hãi này, nhưng vẫn như trước phun trào ra không thể ngăn cặn, làm cho thân thể khổng lồ của hắn cũng không ngừng run rẩy.

Ngao Hà lặng lẽ nhìn lại, không chỉ là hắn, toàn bộ Tiên Long nhất tộc, bao gồm cả tám đại trưởng lão phía sau hắn tất cả đều đang run rẩy. Chỗ xa hơn, những Tiên Long nhỏ yếu kia thậm chí vô ý thức thu thân thể lại giống như một con rắn, dường như chỉ có như vậy bọn họ mới có cảm giác an toàn.

Trong lòng Ngao Hà thở dài một tiếng, tuyệt đối không có can đảm tiến lên ngăn cản.

Hai ngày sau, môn hộ cửu tinh của Tiên Long nhất tộc toàn bộ bị diệt.

– Ta là Vũ La, ai còn muốn báo thù, có thể tới Cự Tượng tinh tìm ta.

Lời nói của Vũ La trước khi đi giống như hồng lôi, nhưng tuyệt đối không có con Tiên Long nào dám đi Cự Tượng tinh.

Một câu nói vô cùng đơn giản này, ở trong thời gian mấy vạn năm sau đó, dường như vẫn không ngừng vang vọng trong Long Đình Tinh Hải, mỗi một con Tiên Long khi nghĩ đến cảnh tượng của hôm ấy đều sẽ vô ý thức run rẩy một chút.

Trận chiến Long Đình Tinh Hải ấy đã qua năm mươi năm, nhưng bóng ma của trận chiến ấy vẫn bao phủ ở trên đỉnh đầu Tiên Long nhất tộc. Gần như mỗi một con Tiên Long đều không muốn nhắc tới trận chiến ấy, thế nhưng lại không có một con Tiên Long nào có thể quên được trận chiến ấy. Từ đó về sau, Tiên Long nhất tộc bị kéo xuống từ trên vị trí cao cao tại thượng trong Cửu Giới Tinh Hà, mất hết mặt mũi.

Hiện tại toàn bộ Cự Tượng tinh đã là lãnh địa của Vũ La, một khối duy nhất còn lại lưu lại cho Thiền cô nương.

Nàng đã dẫn theo một chi quân đội được trang bị tốt nhất, đánh vào chỗ sâu hơn của Cửu Giới Tinh Hà. Cường giả Nhất phẩm của nàng có bảy thành đều đến từ sự chi viện của Vũ La, ba thành còn lại, toàn bộ trang bị cũng được Vũ La cung cấp, Phù Hạch Tiên Binh hoặc là Phù Vận Tiên Văn đều là hạng nhất, chiến lực chí ít đề cao ba thành.

Nghe nói Thiền cô nương đã khai thác gần một nửa Tinh Vực, đuổi đi tất cả tinh thú, đây là công lao của hai con rùa. Mặc dù thị lực không tốt, thế nhưng mắt mù tay chân càng thêm đáng sợ, bởi vì ngươi tuyệt đối sẽ không đoán được kế tiếp nó sẽ công kích tới đâu, ngay cả bản thân chúng nó cũng không biết.

Một điển hình phụ thuộc vào Vũ La chính là Tiên Ma thương hành.

Theo Vũ La không ngừng mở rộng, Tiên Ma thương hành càng trở thành một con quái vật khổng lồ của thương nghiệp Tiên giới, căn bản không có ai có thể địch nổi, lúc cực thịnh, có lúc đã khống chế sáu thành thương nghiệp qua lại của toàn bộ Tiên giới.

Mà sau khi Tô Cửu Lan trở thành hội trưởng của Tiên Ma thương hành, lại không ngừng co rút lại. Hiện tại vẫn là Tiên giới đệ nhất thương hành, nhưng chỉ khống chế chừng hai thành thương nghiệp qua lại của Tiên giới.

Tuy nói là định mức đã giảm xuống, thế nhưng trí giả chân chính đều đang tán thưởng Tô Cửu Lan.

Trên Cự Tượng tỉnh lại xây dựng lên hai tòa cung điện rộng lớn.

Một tòa Hình Đài Cung, cung điện giống như đao phách phủ tạc mà thành, chọn dùng rất nhiều gạch xanh đá xanh, màu sắc cổ kính dày nặng.

Đây là nơi ở của Ngự Bộ Tiên Hậu Cốc Mục Thanh, cũng là nơi làm việc của nàng.

Ba mươi năm trước Cốc Mục Thanh phi thăng lên, địa bàn của Vũ La cũng đã mở rộng đến bốn Tinh Vực. Cốc Mục Thanh hành nghề cũ, phụ trách công tác trinh tập (điều tra và tìm bắt) trong lãnh địa. Cho đến hôm nay trong lãnh địa trật tự ngăn nắp, người người tuân thủ pháp luật, Cốc Mục Thanh chiếm công đầu.

Một tòa Minh Phi Cung khác, phong cách lại nhu hòa một chút, nhưng trong đó tùy ý có thể nhìn thấy các loại trang bị tập luyện vũ trang, có thể thấy được chủ nhân cũng không phải là hạng người hiền hòa.

Đây là tẩm cung của Minh Tú Tiên Phi Chu Cẩn.

Vô luận như thế nào, bài danh của nàng cũng ở sau Cốc Mục Thanh, mặc dù nàng không cam lòng, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Mà lúc này, trong đế cung của Vũ La, trong một viện tử trống trải, một đám người lấm la lấm lét tụm lại một chỗ, sắp xếp theo thứ tự khi ở hạ giới: Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ, tất cả đều ở đây. Còn thêm một người: Lương Mạt Vũ.

Lương Mạt Vũ đứng ở xa xa, trên mặt lộ vẻ khinh thường:

– Ham muốn ăn uống mà thôi, các ngươi có cần hưng phấn như vậy không?

Vu Thiên Thọ nhìn hắn rất không ưa:

– Mỗi lần ngươi đều giả bộ, đợi chút nữa ngươi ngàn vạn lần đừng qua đây, ngươi dám qua, cẩn thận tiên kiếm của lão Vu ta.

Lương Mạt Vũ thật không sợ hắn:

– Chỉ bằng ngươi? Hừ!

Vu Thiên Thọ bị xem thường, vô cùng căm tức, bèn vạch chuyện xấu hổ năm xưa của đối phương ra:

– Ôi chao, hiện tại vênh váo rồi, năm xưa mấy trăm năm giậm chân trên cảnh giới Nhị phẩm Tiên nhân, sao lại không nhìn thấy ngươi kiêu ngạo như vậy? Không phải ỷ vào Phù Vận Tiên văn của sư phụ ta luyện chế theo thân thể, ngươi mới tiến vào Thần Vị sao, cuồng cái gì?

Lương Mạt Vũ nhíu mày:

– Ngươi không phục ư? Phóng ngựa qua đây đánh một trận.

– Tới thì tới.

Hai người vểnh râu trừng mắt muốn động thủ. Lư Niệm Vũ bên cạnh vừa ăn vừa nói thầm:

– Hai tên ngốc, còn không nhanh tới thưởng thức thịt nướng, rất nhanh sẽ không còn. Đây chính là Bách Thiệt Hoàng Oanh tươi mới nhất trong vườn của Bách Điêu Tiên Tôn, ăn lần này, lần tới còn không biết mấy trăm năm sau Bách Điểu Tiên Tôn mới bồi dưỡng ra một đám Bách Thiệt Hoàng Oanh mới đây.

Vu Thiên Thọ quay đầu lập tức chộp tay vào đống lửa.

Mùi thơm tỏa ra, Lương Mạt Vũ cũng không chịu được, vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh đống lửa, lại đi tranh đoạt một con chim nướng với Vu Thiên Thọ:

– Thỉnh thoảng thỏa mãn thú ăn uống cũng không phải chuyện gì lớn…

– Làm sao ngươi cũng không được cướp của ta.

– Dựa vào cái gì nói đây là của ngươi?

– Ngươi…

– Ngươi…

Hai người lại xông vào nhau rất nhanh.

Vũ La vừa ăn vội vàng, vừa đau lòng giáo dục Hướng Cuồng Ngôn:

– Ta nói ngươi đó, khổ công mấy trăm năm của Bách Điểu Tiên Tôn người ta, tất cả đều bị ngươi trộm đi. Nếu như đến lúc đó hắn phát hiện, nhất định sẽ nổi giận lôi đình tới tìm ngươi tính sổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.