Tiên Tuyệt

Chương 99: Kim quan - lão quy! (thượng)



Thập Phương Quỷ Độn tới rồi!

Nó đang âm thầm nhìn trộm.

Vũ La không dám chậm trễ, sau khi hoạt động gân cốt, rất tự nhiên đi về phía độc chướng bảy màu – Thập Phương Quỷ Độn đang âm thầm nhìn trộm, hơn nữa đây là ban ngày, nếu Vũ La muốn không làm cho Thập Phương Quỷ Độn hoài nghi, thì vấn đề giải quyết hàng đầu chính là hắn đi tới cấm địa Yên Sơn làm gì.

Hắn thoải mái đi qua khí độc, nhất thời vẻ mặt xám như tro tàn – khí độc này cũng không phải hắn hiện giờ có thể chống đỡ, cả người hắn cứng ngắc, tay chân không nghe sai khiến.

Một mặt hắn điều động linh nguyên đối kháng độc tố, một mặt gian ngn lấy ra Độc Long Đan ngậm ở trong miệng.

Trong Độc Long Đan một tia linh khí mát lạnh tiến vào hàm trên của hắn, chảy khắp toàn thân, cuối cùng giải trừ độc tố từng chút một.

Vũ La kỳ thực vẫn là muốn dẫn dụ Thập Phương Quỷ Độn đến, Độc chướng bảy màu tuyệt đối có thể cắt đứt tra xét của Thập Phương Quỷ Độn, mình tránh ở bên trong, lẽ nào Thập Phương Quỷ Độn lại không hiếu kỳ?

Bích Ngọc Đằng đã bị nhổ đi, trên mặt đất lưu lại một hố to, Vũ La ngược lại cũng không có chuyện gì, đi tới bên cạnh hố nhìn xuống, vừa nhìn nhất thời lại càng hoảng sợ, trong hố khắp nơi đều là hài cốt!

Trong hài cốt ngược lại không có con người, nơi này chính là cấm địa Yên Sơn, hơn nữa khí độc bảy màu vừa nhìn là biết không dễ trêu chọc, cho dù có người tới đây cũng sẽ không ngu ngốc đi tìm cái chết.

Vô số xương sọ của hung thú chen chúc hướng lên trên, miệng thú lớn lớn nhỏ nhỏ mở ra, răng nanh lành lạnh. Hiển nhiên những hung thú này khi bị Bích Ngọc Đằng giết chết chôn xuống làm phân cũng ra sức phản kháng.

Số lượng hài cốt cực kỳ khổng lồ, hơn nữa ngoại trừ loài cầm điểu, con mồi của Bích Ngọc Đằng phần lớn đều là quái vật khổng lồ.

Trong hài cốt còn kèm theo một ít nội đan, đã bị tiêu hóa một nửa, linh quang yếu ớt lóe lên, sự hung hãn của Bích Ngọc Đằng có thể thấy được – nếu như không phải Phù Cổ của Vũ La vừa hay khắc chế yêu vật hệ thực vật, thì kết cục của Vũ La sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với những hài cốt phía dưới.

Trong đống hài cốt kia có mấy con rất khổng lồ, chỉ sợ đẳng cấp của chúng không dưới Huyết Vĩ Chu Vương và Huyết Nhãn Độc Mãng Xà Vương- điều này ngược lại cũng có thể hiểu được, với thực lực của Bích Ngọc Đằng, cho dù Huyết Nhãn Độc Mãng và Huyết Vĩ Chu Vương cùng đánh tới, cũng có thể dễ dàng giết làm phân bón.

Vũ La thầm nghĩ, thảo nào xung quanh nơi này chưa từng có hung thú lớn nào, thì ra đều ở phía dưới này.

Khí sát phạt của cương thi cực nặng, cương thi trong kim quan kia càng không cần phải nói, chỉ là sát khí tán dật ra đã có thể làm Phù Cổ bị thương, Bích Ngọc Đằng bị thi độc của một bộ cương thi như vậy làm ô nhiễm, không trở nên tàn nhẫn hiếu sát mới là lạ.

Vũ La suy nghĩ một chút, lại đem Phù Cổ phóng xuống dưới.

Ngày hôm qua hắn dùng Phù Cổ điều tra, lực chú ý đều tập trung vào Bích Ngọc Đằng, cũng không có chú ý đất đai xung quanh, cho nên cũng không có phát hiện đống hài cốt này.

Phù Cổ rơi xuống phía dưới, liền linh hoạt xuyên qua trong hài cốt, Vũ La dụng tâm đếm thứ, những nội đan tàn khuyết kia có mười một viên, đáng tiếc phần lớn đã bị thi độc ô nhiễm, càng là tàn khuyết không trọn vẹn, thứ này rơi vào tay tu sĩ luyện đan, chế khí có chỗ hữu dụng lớn, nhưng cho tu sĩ bình thường lại không có giá trị gì.

Nếu như Vũ La tu luyện Thực Phù đến chỗ tinh thâm, nói không chừng có thể nuốt những nội đan tàn khuyết này vào bụng, ngưng luyện ra một tấm linh phù cực độc, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Chẳng qua Vũ La không dùng được, lại không có nghĩa là Phù Cổ không dùng được.

Dược hiệu của Độc Long Đan quá mạnh mẽ, Phù Cổ hiện tại không thừa nhận nổi. Tinh hoa trong những nội đan tàn khuyết này phần lớn đều đã bị rễ của Bích Ngọc Đằng hấp thu, lực lượng tàn lưu đã không còn nhiều lắm, càng bị thi độc ô nhiễm – đã có độc tố, lượng linh nguyên cũng đang thích hợp, Vũ La không chút khách khí thu những tàn đan này lại.

Phù Cổ tiếp tục đi xuống dưới, Vũ La mới hiểu được Bích Ngọc Đằng này rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu sinh linh. Từ cái kén rễ cây kia xuống phía dưới, trong phạm vi sâu ba trăm trượng, đường kính ngàn trượng, toàn bộ đều là hài cốt của hung thú Yên Sơn.

Cho dù Bích Ngọc Đằng không thể hoạt động, mấy vạn năm qua, hung thú xông vào đây cũng là một con số cực kỳ kinh người. Hiển nhiên, Bích Ngọc Đằng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất luận thức ăn gì đưa đến tận miệng.

Thế nhưng chỉ có thể dựa vào phần rễ của Bích Ngọc Đằng trong hài cốt mới có vị tiêu hóa hết tàn đan, khoảng cách càng xa, hài cốt niên đại càng lâu, sau khi tất cả chất dinh dưỡng đều hấp thu hoàn toàn, rễ cây tự động đẩy đi.

Vơ vét hơn nửa đống hài cốt lại tìm được ba viên tàn đan, tàn đan trong tay Vũ La đã có mười bốn viên.

Phù Cổ tiếp tục đi xuống, cuối cùng đã tới đáy đống hài cốt, đất đai phía dưới vẫn bị thi độc xâm nhiễm thành màu đen như trước, những đất đai này chỉ cần một muôi cũng đủ độc chết một con hung thú lục phẩm.

Vũ La thu hồi tâm thần từ trên Phù Cổ lại, quan sát xung quanh, Thập Phương Quỷ Độn không ngờ vẫn nhẫn nại chưa có tiến vào, Vũ La cũng không thật sự trông cậy vào lần đầu tiên đã khiêu khích Thập Phương Quỷ Độn kìm nén không nổi, không để ý tất cả lao lên.

ngươi đã không tiến đến, vậy ta sẽ chơi đùa với ngươi một hồi.

Vũ La đem tâm thần một lần nữa chìm vào trong Phù Cổ, giống như thăm dò, một lần nữa chui qua chui lại ở dưới mặt đất.

Đại La Tráo chính là pháp bảo nhất phẩm hạ, bao phủ một mảnh thiên địa này. Phía trên thẳng đến hư không vô hạn, nối liền khí quyển cương phong; phía dưới thâm nhập đại địa vạn trượng, phong tỏa Cửu U hoàng tuyền.

Cho nên cho dù Thập Phương Quỷ Độn dùng thổ độn, Diệp Trọng Lạc cũng sẽ lập tức cảm giác được.

Vũ La khống chế Phù Cổ lại đi tiếp xuống, lại không ngờ đến đầu va vào thứ gì đó, thứ này có chút cứng rắn, đánh cho Vũ La trước mắt đầy sao.

Chờ hắn tỉnh lại, vòng qua thứ kia đi một vòng, mới phát hiện không ngờ là một con cự quy lớn như lâu thuyền.

Đầu lão ô quy, bốn chân và đuôi tất cả thu vào trong mai, toàn thân không chút khí tức, không biết đã chết đi bao nhiêu năm rồi.

Thần kỳ là Phù Cổ trời sinh độn thuật, thứ gì cũng đều có thể xuyên qua không chút phí sức, mà lại va chạm vào mai rùa này, làm cho tiền kiếp Nam Hoang Đế Quân của Vũ La chỉ thấy trước mắt đầy sao.

Phù Cổ phục hồi lại, dạo qua một vòng quanh lão quy này, không khỏi than thở đáng tiếc, Lão quy này nghĩ đến cũng là linh loại, có thể có được quy giáp (mai rùa) bậc này chắc chắn bất phàm, Cho dù một thân huyết nhục cũng cứng rắn hơn tinh cương, chỉ sợ một ít pháp bảo đẳng cấp thấp đều không chém được nó.

Thế nhưng một con linh quy như vậy, lại bị thi độc kia chậm rãi xâm nhiễm cuối cùng chết đi.

Quy là một loại Linh Vật trời sinh thọ mệnh rất dài, đến cấp bậc như lão quy này, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể sống mấy chục vạn năm, ngồi xem thế giới sinh diệt, trải qua mấy nguyên hội cũng không thành vấn đề.

Một con linh quy như vậy, vì sao lại chết đi?

Phán đoán lúc trước của Vũ La, lão quy này bị thi độc chậm rãi độc chết, thế nhưng lúc này nghĩ lại, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy. Lão quy này không ở trong đống hài cốt kia, một thân huyết nhục cho dù đã chết cũng cứng hơn tinh cương, Bích Ngọc Đằng cũng không tiêu hóa được, sợ rằng đối thủ của lão quy này không phải là Bích Ngọc Đằng, mà là cương thi trong kim quan thực lực không biết ra sao kia.

Da thịt của lão quy pháp bảo tầm thường cũng không làm gì được, thế nhưng Phù Cổ lại có thể tiến vào. Đương nhiên, tiến vào cũng có chút lao lực, hơn nữa trong khi xuyên hành có chút chậm rãi.

Vũ La vốn đã có phù văn Quang Mang Thái Dương nghi hoặc chưa giải, hiện tại càng không rõ, cấm địa Yên Sơn rốt cuộc là địa phương gì, chẳng lẽ là thánh địa Thú tộc thiên hạ, không ngờ tụ tập nhiều Thần Thú thượng cổ đáng sợ như vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.