Tiểu Dương Đà

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 01: Thứ rác rưởi này, ai xem người đó thành đồ ngốc!

“Lạc Minh Uyên… ”

“Ta nguyền rủa ngươi, rơi vào ma đạo, không thể quay đầu.”

“Ta nguyền rủa ngươi, dù có tất cả, cũng không yên lòng.”

“Ta nguyền rủa ngươi, sau khi ta ra đi, không một ai để tin, cũng không một ai để yêu… ”

“Lạc Minh Uyên… ”

“Ngươi nhất định phải… Sống cho thật tốt… ”

“Ta nguyện từ bỏ vĩnh thế luân hồi, hóa thành oán linh ở trong thiên địa xem ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, thống khổ ngàn năm vạn năm!”

Tình có bao nhiêu sâu thì hận có bao nhiêu nặng.

Giang Vũ Dao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Lạc Minh Uyên, nàng mất đi tất cả, cho dù từ bỏ vĩnh thế luân hồi cũng muốn trả thù cái kẻ mà nàng dành nửa đời để yêu thương kia.

Đứng trong thù hận, những chuyện cũ trước đây đều không đáng giá nhắc tới.

Nếu có thể đem tên của mình khắc vào ba hồn bảy phách của hắn, ăn sâu vào tâm như vạn con trùng, phế đi tiên duyên tiên căn, từ bỏ vĩnh thế luân hồi có đáng là bao?

Giữa nàng và Lạc Minh Uyên đã không còn tha thứ.

Đến chết không ngừng.

“Triều Vân, Vũ Dao nói đúng… Ta không xứng có được bất cứ thứ gì, đáng mất đi hết thảy.”

“Từ khi nàng rời đi, ta chẳng còn người để tin, cũng chẳng còn ai để yêu… Mỗi một giây sống trên đời đều khó yên lòng.”

“Bây giờ, ba hồn bảy phách của ta đã tiêu tan vì nàng…”

“Ta không cầu nàng tha thứ, chỉ nhờ ngươi hỏi nàng một câu, trả giá lớn như vậy có thể làm nàng… Buông tha bản thân?”

Nước mưa lạnh lẽo trút xuống như muốn làm dễ chịu khối đại địa bị nọc độc ăn mòn, nhưng lại chậm hơn máu tươi một bước.

Máu và bùn đất hòa lẫn vào nhau, chim khổng lồ màu đỏ nằm đó, độ ấm thân thể từng chút từng chút mất dần.

Thân thể cao lớn kia đã bị kịch độc làm cho thối rữa, miệng vết thương chảy máu đen bốc mùi tanh tửi, mưa lớn cũng chẳng thể rửa sạch hết tội nghiệt cùng thù hận đã có.

Nó mệt mỏi quá, mệt đến mức khó mà nhúc nhích, mãi đến lúc hoàn toàn tử vong, hai mắt nó vẫn không thể nhắm lại.

“Kim Ô đã chết, trên đời cũng chẳng còn Phù Tang.”

Vũ y của đọa thần ruồng bỏ Thiên giới bay phấp phới, cổ tay áo nhiễm đen, đứng lẳng lặng bên cạnh nó.

Đôi mắt trống rỗng vô thần, tựa mất đi tất cả tín ngưỡng.

“Câu Mang [1]… Còn có thể bảo vệ ai?”

Giọng nói tắt hẳn đi, nàng ngước mắt lên, nhìn về phía Khâm Nguyên [2] khổng lồ đuôi sinh gai nhọn như ong độc, nhưng lại sở hữu một đôi cánh mỹ lệ kia.

Có lẽ trong tộc Khâm Nguyên đây là con đẹp nhất.

Càng nguy hiểm thì càng khó dời mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng muốn bất chấp hết tất cả để cùng nó đồng quy vu tận.

Chợt, đáy mắt Khâm Nguyên hiện lên một tia thương hại, đem những dũng khí tích tụ trong lòng nàng đánh cho tan nát vỡ vụn.

Oán hận, thống khổ đều bị mờ mịt thay thế.

Trên khuôn mặt đẹp không gì sánh được kia chảy xuống một thứ gì đó, nước mắt nước mưa khó lòng phân biệt.

“U Nghiên… Ba ngàn năm trước, đáng lẽ ta không nên cứu ngươi…”

Khâm Nguyên khổng lồ xoay người bay đi, chỉ để lại một tiếng cười nhẹ tăm tối, mang theo vài phần châm chọc, như sương khói lượn lờ đọng lại trong tâm, thật lâu chưa từng biến mất.

•[Toàn văn kết thúc]•

Toàn văn kết thúc? Toàn văn kết thúc cái cây búa!

“Tác giả của tác phẩm rác rưởi này quá đáng thiệt chứ, một đống hố chả thèm lấp, còn kết thúc đúng lý hợp tình như vậy!”

Giờ này khắc này, cô gái ôm di động ngồi ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi hùng hùng hổ hổ tên là Diệc Thu.

Thân là một nhân viên công chức sáng đi chiều về, ngày qua ngày sinh hoạt lêu lổng, sở thích càng thiếu đến cằn cỗi, trừ tiểu thuyết và âm nhạc ra thì không còn gì để thích.

Ba tháng trước, nàng vào cái hố《 Cành Héo Úa 》 của một tác giả nổi tiếng trên mạng tên “Tiểu Điểu Cô Cô Phi”.

Nói cái gì mà lần đầu nếm thử thế giới nguyên sang, tìm đọc vô số tư liệu, đang trong giai đoạn chuẩn bị viết một quyển tiểu thuyết tình tiết thăng trầm, ăn sâu vào lòng người.

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đọc trung thành ồ lên nguyện nhảy hố, người mới đọc nghe danh tới càng nhiều.

Chỉ là dần dần nhiều người phát hiện không thích hợp.

Đây chẳng phải là một quyển ngược văn cẩu huyết cổ xưa khoác tấm da đại kết cục sao?

Chính vì thế mà tác giả và người đọc đã từng cùng thảo luận một lần.

Cô ta nói: No no no, các bạn chỉ mới xem phần ngoài, tôi chôn rất nhiều ẩn ý đều để tình tiết phía sau thêm bùng nổ cao trào hơn thôi.

Vì ngược nên mới ngược, các bạn hiểu rất rõ những nhân vật sao?

Tính cách của bọn họ chính là vậy, dưới tình cảnh này phản ứng như thế mới đúng, nếu lựa chọn cách khác sẽ OOC mất.

Đến nỗi cốt truyện không hợp lý, bây giờ các bạn chỉ ra chỗ không hợp lý đi, về sau tôi sẽ giải thích hết. Kết thúc ra sao, trong lòng tôi rất rõ, chẳng qua không thể tiết lộ cho các bạn, nếu không xem được thì các bạn không cần tự gây khó chịu cho bản thân mình.

Bởi vì những lời này, bởi vì đầu truyện tác giả viết phi thường tốt cùng những dấu vết kinh khủng được chôn kín do người đọc dùng kính hiển vị quan sát suy luận – Diệc Thu cắn răng tiếp tục đọc, mãi đến khi đọc xong đoạn kết, bị nghẹn họng suýt không thở nổi.

Trong tiểu thuyết, nam chủ là Tam Túc Kim Ô [3], con trai Thiên Đế, sống với Phù Tang Thần Thụ hơn 4000, sống không nên thân, tạo ra mười mặt trời khiến đất đai trên nhân gian trở nên khô cằn.

Hậu Nghệ dùng thần lực bắn rơi chín mặt trời, cầm cung xông đến chỗ Phù Tang [4], muốn đem nó chém giết, lại bị Thiên Đế ngăn cản.

Thiên Đế vì cho nhân gian một lời giải thích, chặt đi một chân của Kim Ô, biếm xuống trần gian lịch kiếp, lấy mười kiếp làm giới hạn, ra chỉ thị trong lúc Kim Ô lịch kiếp, Thiên giới tuyệt không can thiệp, nếu kiếp thứ mười không được chính quả, hắn sẽ không hộ tên nghịch tử này nữa.

Tuổi thọ phàm nhân ngắn ngủi, chín kiếp của Kim Ô vội vàng trôi qua, không một kiếp được chính quả. Tựa như con ngựa thoát cương chạy ngang rồi nhanh chóng biến mất vậy.

Kiếp thứ mười là cơ hội cuối cùng, Phù Tang vì độ Kim Ô trở về, tự nguyện đầu thai cộng phó một đời với hắn. Mà chuyện xưa cũng bắt đầu từ kiếp cuối này.

Phù Tang đi vào nhân gian, đầu thai thành Giang Vũ Dao — con gái duy nhất của Giang Hiên, chưởng môn Tiên Lộc Môn, đây là một trong bốn môn phái lớn nhất Tu Tiên giới.

Giang Vũ Dao vô cùng tài năng, bộ dáng tuyệt mỹ, thanh lãnh cao ngạo. Nam thấy ái mộ, nữ thấy ghen ghét, được xưng là đoá hoa cao lãnh không thể với tới trong Tiên Lộc Môn.

Dưới sự an bài của vận mệnh, phụ thân nàng nhất thời mềm lòng thu lưu một bán yêu vào Tiên Lộc Môn, nữ chủ vì thế gặp gỡ Lạc Minh Uyên — cũng là nam chủ của truyện, con trai Thiên Đế, Tam Túc Kim Ô.

Lạc Minh Uyên sinh ra đã bị phụ mẫu vứt bỏ, sau được nhặt về rồi chung sống cùng dưỡng phụ mẫu. Hắn mang trong mình thể chất đặc thù, dễ dàng thu hút tà ma, dưỡng phụ dưỡng mẫu xem hắn như con đẻ, vì muốn hắn lớn lên an toàn, không ngại cực khổ tìm tiên hỏi đạo, cuối cùng đưa hắn đến Tiên Lộc Môn.

Tuổi tác hắn rất nhỏ, tâm vô ác niệm, nhưng bán yêu tu hành tiên thuật lại chịu nhiều hạn chế, ở trong mắt người ngoài không khác gì phế vật, thường xuyên bị đồng môn chế giễu ghẻ lạnh, dần dần tự ti, chỉ có sư tỷ biết rõ thân thế luôn thường xuyên chiếu cố hắn.

Một lần nọ trong lúc xuống núi tu luyện, dưỡng phụ mẫu của nam chủ bị vai ác gieo ma chủng, nữ chủ không thể không giết đành phải ra tay, không ngờ bị nam chủ bắt gặp.

Nữ chủ lo lắng nam chủ nóng nảy báo thù sẽ dẫn đến nguy hiểm tánh mạng, cho nên lựa chọn không giải thích, dùng những lời nói lạnh lùng khiến nam chủ hiểu lầm chính mình, cũng vì vậy mà chịu tội danh “lạm sát kẻ vô tội”, bị phụ thân trục xuất khỏi tông môn.

Nam chủ muốn báo thù, một đường đuổi giết nữ chủ, nữ chủ biết bên ngoài nguy hiểm, không có cách khuyên nam chủ về Tiên Lộc Môn, chỉ có thể dùng phép khích tướng giữ lại bên cạnh, tự mình bảo vệ.

Sau đó hắn gặp nạn, nàng bảo vệ, hắn bị thương, nàng chiếu cố, dần dà, nam chủ phát hiện mình đã động tâm, không ngừng thống khổ giãy giụa trước thù hận và tình cảm của mình.

Đúng lúc này, nữ vai ác giả dạng thành tiểu bạch liên đi vào nhân gian, dùng sự thảo mai câu dẫn lừa gạt nam chủ tu luyện tà thuật, dùng ma khí ảnh hưởng tâm lý nam chủ, điên cuồng châm ngòi lý gián.

Cứ thế, hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu, yêu hận đan xen, dần dần đi lên con đường hắc hoá mà vai ác đã chuẩn bị cho hắn.

Nữ chủ không đành lòng xem nam chủ lầm đường lạc lối, để đưa hắn về với chính đạo, quyết định giải thích hiểu lầm lúc trước. Nhưng nam chủ đã bị vai ác tẩy não, oán thiên hận địa, không nghe nữ chủ nói, thậm chí giả vờ bên nhau với vai ác để kích thích nữ chủ.

Sau đó, Tiên Lộc Môn bị xóa sổ vì nam chủ, những người nữ chủ quan tâm đều chết thảm.

Sau một đoạn ngược luyến siêu dài siêu vô lý, nữ chủ mất đi tất cả, cơ thể tàn phế, tu vi hủy hoại. Đợi đến khi hy vọng đã dập tắt, thông qua miệng của người khác rất nhiều hiểu lầm mới được sáng tỏ.

Trong lúc nhất thời, nam chủ truy thê hỏa táng tràng, nữ chủ thà chết không tha thứ.

Phần độc giả mong chờ rốt cuộc đã tới rồi!

Trăm triệu không nghĩ đến, truy thê hỏa táng tràng bắt đầu chưa được mấy chương, tác giả liền viết nữ chủ chết.

Giờ phút này, nhóm run M dưới phần bình luận vẫn tin tưởng nữ chủ có thể sống lại, tác giả viết tình tiết như vậy chỉ để ngược nam chủ thêm thôi.

Kết quả lại xảy ra một chuyện mà mọi người chưa ai nghĩ đến.

Nữ chủ đúng là chết thật, sau khi chết không trở về tiên vị, thay vào đó là từ bỏ luân hồi, trở thành Địa Phược Linh vô pháp tan đi chấp niệm. Nàng nguyền rủa nam chủ, ngày qua ngày lặp lại cảnh tượng bị nam chủ thương tổn, tự tra tấn chính mình để trừng phạt hắn.

Nam chủ vì chuyện đó hối hận không thôi, bản tâm mất đi, ma tâm phá tan phong ấn luân hồi làm hắn nhớ những ngày đêm mình cùng Phù Tang làm bạn ở biển xanh, không thể thừa nhận thống khổ, nam chủ lấy giết chóc xoa dịu nỗi bi thống trong lòng.

Ngay sau đó, tác giả bắt đầu dùng những hồi ức để miêu tả sự hối hận và thâm tình của nam chủ, mạnh mẽ làm nam chủ lôi kéo nữ hai cùng đọa ma, coi Thiên Đế là địch, không ngừng tìm cách cứu nữ chủ, bắt đầu tẩy trắng tra nam.

Thấy vậy, Thiên Đế bất chấp máu mủ ruột thịt, nhẫn tâm hạ lệnh bắt giết hắn.

Nam chủ một thân thần ma đại chiến 300 hiệp với Thiên giới, đợi đến thực lực hai bên tổn hại nặng nề, vai ác làm vô số chuyện xấu trước đó xuất hiện, ngư ông thu lợi.

Vai ác nhiễu loạn Tam giới, phục hưng Ma tộc, giết chết con trai Thiên Đế, trở thành người thắng lớn nhất trong truyện. Tất cả nỗ lực của vai chính lẫn vai phụ lập tức trở thành nước chảy về biển đông, những suy luận về diễn biến cốt truyện trước đó của người đọc trung thành cũng trở thành trò cười.

Kết thúc này làm Diệc Thu tức đến nổ phổi, điên cuồng gõ màn hình di động, đăng lên một bình luận.

Não có thể tùy ý tách rời sao [ Tiểu bá chủ ][ Trọn bộ ] chương 213 cho -2 điểm.

Tôi thật sự rất phục bộ tiểu thuyết này, nửa đường nhập hố, mỗi ngày một chương chưa từng bỏ xót.

Giai đoạn trước viết tốt bao nhiêu thì giai đoạn giữa và cuối lại dở bấy nhiêu, xem trước lúc ngủ khi vào trong mơ có thể giết người, xem sau khi tỉnh thì lại khiến người ta bực bội suốt cả ngày.

Chẳng lẽ tác giả là người hô hấp tạo phân trong truyền thuyết sao? Má nó chứ, kết thúc này là nghiêm túc à? Tôi đúng là đồ điên mới tặng lôi trong một đống bình luận mắng này, trong lòng còn vô cùng tin tưởng tác giả có thể đem logic mang về nữa chứ!

Thế giới quan rộng lớn như vậy, chôn hint cho đã đời, hố đào một cái lại một cái, cuối cùng lấp không hết nên dứt khoát viết vai chính chết qua loa cho xong hả?

Xem truyện rất nhiều năm rồi, lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất!

Gỡ bom gỡ bom gỡ bom! Tác giả ngu ngốc, vĩnh viễn kéo đen! Thứ rác rưởi này, ai xem người đó thành đồ ngốc!

Không phải nàng quá tích cực đâu, cuốn tiểu thuyết rác rưởi này rõ ràng có thể sử dụng nhiều giả thiết, rõ ràng dưới bình luận có vô số ‘tác nghiệp’ của độc giả tốt hơn cái kết hiện tại, tác giả thế nhưng… thế nhưng….

Thế nhưng vô trách nhiệm viết qua loa cho xong!

Suốt ba tháng, nàng vẫn luôn tin tưởng vào vị tác giả nỗi tiếng này, nào có dự đoán được mình sẽ bị lừa!

Có lẽ yêu càng sâu, hận càng nhiều, sau khi cho âm điểm, nàng liên tục đổi mới trang bình luận, cùng với những người bị tác giả thương tâm, chửi ầm suốt hai tiếng đồng hồ, càng nghĩ càng thấy giận. Sau đó đang uống nước ấm đột nhiên không thể thở được, nàng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, bóp họng, nghẹt thở tại chỗ.

Chẳng lẽ xem cái thứ rách nát này sẽ trở thành đồ ngốc thiệt hả?

Một giây trước khi mất đi ý thức, Diệc Thu nghĩ, nàng đại khái là đứa ngu — đứa ngu đầu tiên bị tức chết vì một bộ tiểu thuyết.

Tiểu thuyết rác rưởi, lãng phí cuộc đời, đem bút cho tôi, có khi tôi còn viết hay hơn tên tác giả ngu ngốc kia gấp trăm lần đó!

【 Đinh –】

Trong bóng tối, có một âm thanh kỳ quái vang bên tai.

【 Đinh –】

Có người phát hiện mình tắt thở?

【 Đinh –】

Đinh cái gì mà đinh, nếu không gọi xe cứu thương, thân thể tôi sẽ lạnh đó!

【 Hệ thống đã an toàn tiến hành trói định với ký chủ. 】

【 Thành công tiếp thu thỉnh cầu — “Đem bút cho tôi, có khi tôi còn viết hay hơn tên tác giả ngu ngốc kia gấp trăm lần!” của ký chủ. 】

【 Mục tiêu nhiệm vụ —— thay đổi tuyến thế giới trong《 Cành Héo Úa 》, tạo ra một cái kết có hậu (HE)! 】

Diệc Thu:?????

– —o o—-

Chú thích:

[1] Câu Mang (句 芒): còn gọi là Mộc thần, Mộc đế, một vị thần trong thần thoại dân gian Trung Quốc cổ đại, thần cai quản mùa xuân và sự đâm chồi nảy lộc của cây cối, phụ tá cho Thiên đế phương Đông Phục Hy. Đó là một vị thần mặt người, mình chim. Thần mặc áo trắng, cưỡi rồng. Hai chữ Câu Mang bao hàm ý nghĩa là cây cỏ sinh trưởng vào mùa xuân, cong cong uốn éo (câu) và nảy mầm trổ lộc (mang).

*Hình ảnh nhân vật Câu Mang trên Weibo tác giả:

chapter content

[2] Khâm Nguyên (钦原): Trên núi có loài chim, hình dạng giống ong mật, kích cỡ không khác chim uyên ương là bao, tên là Khâm Nguyên, nếu như chim muông bị loài chim này chích sẽ chết, cây cối bị loài chim này đâm trúng cũng sẽ héo — (Trích từ Tây Sơn Kinh).

*Hình thái Khâm Nguyên của U Nghiên trên Weibo tác giả:

chapter content

[3] Tam Túc Kim Ô: Kim Ô hay Xích Ô, Tam Túc Kim Ô là con trai của Hi Hòa và Thiên Đế. Tam Túc Kim Ô có hình dáng con chim Quạ đen ba chân, toàn thân phát ánh sáng kim quang. Đối với Đạo Lý Tam Túc vừa có nghĩa là ba cái chân, lại có nghĩa là ba thứ đủ đầy.

*Ảnh minh họa trên pinterest:

chapter content

[4] Phù Tang: Phù Tang Thần Mộc, hay gọi là dâu rỗng. Theo dân gian, ban đầu có mười con quạ mặt trời, kéo đi mười mặt trời riêng biệt, chúng đậu trên một cây tằm đỏ gọi là Phù Tang, ở phía Đông dưới chân thung lũng Mặt Trời. Mặt trời mỗi ngày đều mọc lên từ Phù Tang, mà cây thần Phù Tang là do thần Câu Mang cai quản, vì vậy nơi mặt trời mọc và lặn đều thuộc sự quản lý của Câu Mang. Ngoài ra Phù Tang còn được giải thích với nghĩa: phía đông và đất nước mặt trời mọc.

*Ảnh minh họa cây Phù Tang trên google:

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.