Người quen ăn ngon sẽ khó ăn được đồ dở.
Dương Đà cũng thế.
Diệc Thu nhe răng trợn mắt, nhìn chằm chằm vào “bốn” loại cỏ trên đất, càng xem lòng nàng càng cảm thấy buồn tủi.
Cách đây vài tháng, rõ ràng mỗi ngày nàng đều đi làm, xem tiểu thuyết, ăn cơm hộp, ngoại trừ bị bắt bẻ vào các dịp lễ tết, bị giục lấy chồng, ngẫu nhiên còn bị lôi đến chỗ xem mắt thì dường như không có chuyện gì khiến nàng phải phiền lòng quá nhiều.
Rốt cuộc những chuỗi ngày mơ màng hồ đồ sống như con cá mặn đã trôi đi đâu rồi?
Tại sao một người bình thường như nàng lại đột nhiên đi vào thế giới này, sau đó phải chịu cực khổ đi công lược vai ác?
Tại sao một người bình thường như nàng lại phải chịu đựng việc độ thiện cảm bị trừ về con số 0 sau khi đã vất vả khiến độ thiện cảm của vai ác tăng đến năm con số chứ?
Tại sao lúc gặp được đại vai ác khi còn nhỏ, bữa ăn đầu tiên mình được ăn lại là một đống cỏ!
Ha, nàng có nên lễ phép tỏ vẻ cảm động một chút —— Bởi vì U Nghiên đối xử tốt với nàng quá, rõ ràng không nhớ rõ, nhưng vẫn cố tình chuẩn bị cỏ có bốn vị khác nhau cho nàng.
Nàng thật sự không hề thích ăn cỏ được chứ!
Từ đêm qua cho đến lúc tỉnh lại, chỉ có trời mới biết nội tâm nhỏ bé của tiểu Dương Đà đã phải trải qua những tổn thương thế nào.
U Nghiên không thấy, độ thiện cảm về 0, U Nghiên xuất hiện, đã quên mất nàng…
Đã từng có đồ ăn ngon bày sẵn ra mỗi ngày, giờ đây trước mặt lại chỉ còn một đống cỏ.
Trong lòng phiền muộn khiến nàng không nhịn được mà phun nước miếng kịch liệt vào đống cỏ ấy.
Lúc tiểu Dương Đà phun nước miếng, trong lòng tiểu Hồng Hoa còn ám ảnh nên bèn dùng tơ nhện kéo “vút” lên không trung. Còn U Nghiên lại ngạc nhiên nhìn đống cỏ dính đầy nước miếng mà mình đã cực khổ tìm kiếm khắp nơi suốt cả buổi sáng.
“Ta có hỏi, động vật thích thích ăn cỏ trong núi đều thích ăn mấy cái này…” U Nghiên tủi thân nói, “Hỏi kỹ càng ta mới chạy đi tìm.”
Diệc Thu: “……”
Chuyện gì vậy nè, nàng còn đang tủi thân đây, sao U Nghiên có thể dành việc nói ra tủi thân trước nàng?
Đừng, đừng, dù gì cũng 500 tuổi, làm ơn đừng bày ra bộ mặt ấy, cứ như tiểu Dương Đà đang bắt nạt trẻ vị thành niên vậy.
Hay là mở miệng xin lỗi…
Tuy không thể ăn đống cỏ này nhưng dù sao cũng là thứ mà tiểu U Nghiên đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi.
“À ừm, ta…”
“Xin lỗi.” U Nghiên cúi đầu xuống.
“Hả?”
“Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, ngươi đừng giận, ngươi… Ngươi thích cái gì, cứ việc nói cho ta, ta có thể đi tìm giúp ngươi.”
Đây, đây thật sự là điều U Nghiên có thể nói ra ư?
Khi còn nhỏ U Nghiên dễ nói chuyện như vậy sao?
Dại ra cả buổi Diệc Thu mới ngơ ngác nói: “Ta, ta không kén ăn, con người ăn gì thì ta ăn đó…”
“Ta biết rồi.” U Nghiên đáp, đứng dậy khom lưng với Diệc Thu, “Ta đi làm cho ngươi, ngươi chờ ta chút.”
“Ơ…” Diệc Thu hơi sửng sốt, lúc hoàn hồn U Nghiên đã nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thái độ của U Nghiên làm nàng có chút hối hận vì sự hung dữ lúc nãy của mình.
Nàng nhìn đống có trên mặt đất một lúc lâu, ngước mắt khẽ thở dài một tiếng, khoé mắt nhìn lướt qua mạng nhện xung quanh, cả cơ thể lập tức run bần bật, xoay người gục đầu chạy ra hốc cây.
Tiểu Hồng Hoa đuổi theo, thấy vậy Diệc Thu không tự chủ được mà lui về sau vài bước.
Tiểu Hồng Hoa thấy, buồn rầu thụt người về.
Diệc Thu nuốt nước miếng, hướng về phía cửa động rồi nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi, ta sẽ cố gắng khắc phục nỗi sợ, nhưng lúc còn nhỏ ta… Đã rất sợ con nhện rồi, ta, ta, ta chỉ cần nhìn thấy mạng nhện thôi cũng đã sợ hãi…”
Tiểu Hồng Hoa nghe xong, do dự một hồi lâu, sau đó dưới sự chứng kiến của Diệc Thu, nó dần dần hút hết tất cả tơ nhện ở xung quanh vào bụng.
Sau khi hút xong tơ nhện, nó ợ một cái, nằm bò trên mặt đất như thể đang cố gắng nín cứt.
Cuối cùng, cơ thể nó mọc ra một đoá hồng hoa [1] không quá lớn, che đậy gần hết cơ thể đáng sợ có chút doạ người của nó.
Nó xoay người đi, hướng bông hoa nhỏ về phía Diệc Thu, cẳng chân nhanh nhẹn viết gì đó trên đất, rồi sau đó quơ quơ đóa hoa tựa như đang vẫy tay với Diệc Thu.
Diệc Thu mạnh dạn quay về hốc cây không còn tơ nhện kia, cúi đầu nhìn thoáng qua dòng chữ mà tiểu Hồng Hoa viết trên đất.
—— U Yếm nói hình như ngươi không có nhà, ta và ngươi sẽ tạm thời ở cùng một chỗ, nếu ngươi sợ hãi, ta sẽ ngừng dệt võng.
—— Ta biến thành hoa nhỏ, trông có đỡ sợ hơn không?
Chữ trên mặt đất dần tan đi khi linh lực mỏng manh biến mất.
Diệc Thu nhìn mặt đất không còn chữ viết, thoáng chốc cảm thấy ngượng ngùng.
Tiểu Hồng Hoa thấy Diệc Thu có vẻ không còn sợ mình, nó vui vẻ viết thêm một câu trên đất.
—— Ngươi lợi hại thật, nhỏ như vậy mà đã biết tiếng người rồi, còn ta phải tu luyện ít nhất một trăm năm nữa mới có thể nói được!
“Ta, ta không lợi hại.” Diệc Thu thấp giọng nói, “Có một người rất tốt với ta, nàng đã tiêu hao rất nhiều linh lực để giúp ta.”
—— Người kia đâu?
“Không biết, ta và nàng lạc mất nhau, không biết khi nào mới gặp lại.”
—— Đừng buồn nhé, sau này ta và U Yếm sẽ đi tìm cùng ngươi!
Diệc Thu khẽ thở dài một tiếng.
Tìm? Nếu U Nghiên này là thật, nàng không cần phải đi tìm, chỉ cần nghĩ cách để đánh thức.
Nhưng nếu U Nghiên là giả, chỉ dựa vào năng lực của nàng, hoàn toàn không thể rời khỏi nơi này, cũng chẳng biết phải đi đâu tìm U Nghiên thật đây?
Vả lại…
Tại sao tiểu Hồng Hoa cứ luôn viết sai chính tả thế?
“Ờm, tên của U Nghiên… Có phải ngươi viết sai rồi không?” Diệc Thu nhỏ giọng hỏi.
—— Nào có!
Tiểu Hồng Hoa quơ quơ đoá hoa sau lưng, tiếp tục viết thêm một dòng chữ.
—— Trong núi Côn Luân chỉ có nàng tốt với ta, tên của ta cũng do nàng đặt, sao ta có thể viết sai tên của nàng?
“Nhưng sao lại là chữ Yếm này?” Mày Diệc Thu chau lại.
Chữ Yếm này có nghĩa là chán ghét mà…
Tiểu Dương Đà không biết dùng linh lực viết chữ nên đành phải dùng ngón chân moi đất, hơn nửa ngày mới viết ra được một chữ “Nghiên”.
(*) Chữ Yếm – 厌 đồng âm với chữ Nghiên – 砚.
“Không phải chữ Nghiên này à?”
—— Không phải.
“Sao vậy được…”
—— Dù sao cũng không phải.
Viết xong, tiểu Hồng Hoa xoay người cuộn tròn nép vào cỏ, chỉ để lại một đoá hoa nhỏ sau lưng.
Diệc Thu khó hiểu suy nghĩ một lúc lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời bên ngoài cũng dần tối đen. U Nghiên nói nấu cơm cho nàng nhưng đến nay vẫn chưa thấy về, mà nàng cũng chưa hề nghĩ ra được gì.
Đúng lúc này, nàng chợt ngửi thấy mùi thịt thơm ngất ngây.
Nàng vô thức quay đầu nhìn sang nơi bốc ra hương thơm, chỉ thấy U Nghiên cầm một cục bùn nóng hầm hập chạy từ ngoài động vào, còn đôi tay lại đang được linh lực bảo vệ.
Diệc Thu duỗi dài cổ, nhìn chằm chằm vào cục bùn trong tay U Nghiên, trong lòng đột nhiên nhớ đến tên của một món ăn truyền thống ở nhân gian.
Tiểu Hồng Hoa thoáng chốc cũng mở mắt ra.
U Nghiên cầm cục bùn chạy một mạch đến bên cạnh Diệc Thu, sau đó đặt nó trên đất, bắt đầu chà xát đôi tay nhỏ kia.
“Đây là…”
“Gà ăn mày ở nhân gian! Ta thấy cách làm của món này trong thư phòng của cha!” U Nghiên giải thích, tay nhỏ siết chặt, từ từ gõ lớp bùn dày cui bên ngoài, bên trong bèn lộ ra thịt gà bọc lá sen.
(*) Gà ăn mày: hay còn có tên gọi khác là gà nướng đất sét.
Tiểu Hồng Hoa lập tức nhảy xuống chỗ bùn bị lấy ra, còn chưa đứng vững một giây đã bị sức nóng làm bỏng đến mức nhảy cẫng ra nơi khác hệt như uống lộn thuốc.
“Nóng lắm! Sao ngươi lại nhảy vào đó!” U Nghiên nói, vội vàng dùng linh lực để giảm bớt đau đớn cho tiểu Hồng Hoa.
Diệc Thu lo lắng đứng ở bên nhìn trong chốc lát, thấy tiểu Hồng Hoa không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu Hồng Hoa cũng ăn cái này à?”
“Tu vi của nó thấp, còn chưa luyện thành phủ tạng giống con người, nhưng ăn một chút cũng không sao.” U Nghiên trả lời, xé lớp da gà, kéo một miếng thịt gà xuống, đặt ở bên miệng thổi thổi, rồi sau đó mới đưa đến trước mặt tiểu Hồng Hoa.
“Ngươi thật là biết cách chăm sóc… Động vật nhỏ.” Diệc Thu nói vậy, sau đó lại không thể không nghĩ đến dáng vẻ U Nghiên đút nàng ăn.
Nghĩ kỹ lại thì khi chăm sóc nàng U Nghiên thật sự rất cẩn thận, chay mặn phối hợp cân đối, còn sẽ đút canh và chưa bao giờ làm nàng phỏng miệng.
Hoá ra là vì đã có kinh nghiệm từ lúc nhỏ.
Quả nhiên, người có quá nhiều kinh nghiệm nhất định không phải là lần đầu tiên.
Từ trước đến giờ tiểu Dương Đà cũng chẳng phải bảo bối tâm can đầu tiên mà điểu nữ nhân hầu hạ.
“Đúng là ngươi không sợ ta nha.” U Nghiên nói, cười ngại ngùng, lôi cả con gà ra khỏi lớp bùn dày, vừa thổi “phù phù” vừa dùng tay quạt quạt không ngừng.
Xem dáng vẻ ngây ngô ấy, trên mặt Diệc Thu viết thẳng bốn chữ không thể tin được —— Nàng không ngờ U Nghiên lại có một mặt như vậy.
Cuối cùng, U Nghiên ngồi xuống, khoanh chân, chà lau tay nhỏ lấm lém của mình vào bộ quần áo không mấy sạch sẽ, đôi mắt nàng sáng rực, duỗi tay bẻ một cái cánh gà xuống.
Tiểu Dương Đà vô thức thè lưỡi, đưa đầu lại gần hơn, nhưng U Nghiên không những không nhìn nàng một cái mà còn bỏ thẳng vào miệng mình, bắt đầu nhai nuốt.
Tiểu Dương Đà nghiến răng, để mũi sát vào gà ăn mày rồi ngửi ngửi.
Thơm quá đi.
Nhưng nàng nên ăn kiểu gì đây? Dùng chân xé hay trực dùng miệng để cắn luôn?
Làm như vậy có vẻ sẽ khiến con gà ngon nghẻ kia trở nên be bét, ăn kiểu ấy thì liệu U Nghiên có còn ăn được không?
Nếu trực tiếp ăn luôn sẽ làm bẩn người mình.
Tuy rằng là con Dương Đà, nhưng bản chất thật sự của nàng lại không phải là Dương Đà…
U Nghiên ăn xong một cái cánh gà, vứt xương xuống đất, sau đó không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang chỗ tiểu Dương Đà: “Sao ngươi còn chưa ăn?”
Cái đầu xù lông của Diệc Thu hơi nghiêng, khàn giọng hỏi: “Cứ vậy mà ăn luôn hả?”
“Còn gì nữa?” U Nghiên học theo hành động của nàng, cái đầu cột hai bím tóc lớn kia hơi nghiêng nghiêng.
“Ngươi không đút ta ăn à?” Cổ tiểu Dương Đà duỗi dài, trong mắt chứa đầy sự tủi thân.
“Cần phải đút nữa ư?” U Nghiên ngạc nhiên mở to mắt.
Tiểu Hồng Hoa đang xé thịt gà thành sợi nhỏ cũng ngẩng đầu lên, tuy đôi mắt đã bị cánh hoa chặn lại nhưng dựa vào động tác ngẩng đầu này, không khó đoán ra sự kinh ngạc của nó.
“Ta không có tay!” Tiểu Dương Đà nôn nóng dậm dậm bốn cái chân, gào to, “Chân của ta dính đất, ngươi muốn ta ăn phải đất sao!” Dứt lời, nàng lại nhìn con gà bắt đầu nhắc đến, “Một con gà lớn như vậy nếu không được xé nhỏ ra, ta không biết phải ăn kiểu gì, cho nên ngươi đút ta ăn đi!”
“Ngươi…” U Nghiên hoang mang chớp chớp mắt.
“Hử?” Tiểu Dương Đà ngẩng đầu ưỡn ngực nói dõng dạc, “Ở trong mơ, đều là ngươi đút ta ăn từng miếng từng miếng!”
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, thiếu nữ xé xuống một miếng thịt nhỏ, đưa đến bên miệng tiểu Dương Đà, nghiêm túc nhìn nàng nhai xong rồi nuốt xuống, sau đó lại đút thêm miếng thịt thứ hai đến bên miệng.
Diệc Thu ăn với tâm trạng thỏa mãn, nàng không ngờ U Nghiên còn nhỏ như vậy mà đã biết nấu ăn, và hơn hết là hương vị cũng rất thơm ngon.
Ăn được một lúc, cảm thấy miệng có chút khô, nàng đột ngột tránh đi miếng thịt U Nghiên truyền đến, lắc đầu nói: “Khát nước!”
“Ừ ừ!” U Nghiên vội vàng biến ra một cái túi nhỏ chứa nước, đưa đến bên miệng tiểu Dương Đà, cho nàng uống ừng ực ừng ực mấy hớp to.
Tiểu Dương Đà uống nước xong, lại há to miệng, chờ được đút đồ ăn tiếp.
Ăn xong một con gà, nàng vui vẻ nằm xuống đất, đôi mắt híp lại, ưỡn người duỗi thẳng eo.
Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, màn đêm bên ngoài động đã buông xuống, ánh trăng lặng lẽ tới.
U Nghiên dọn dẹp xương gà trên đất, đứng dậy muốn đi thì bất chợt bị tiểu Dương Đà nằm im lặng nãy giờ ôm lấy mắt cá chân bên trái.
“Sao vậy?” Nàng cúi đầu hỏi.
Diệc Thu ngước nhìn U Nghiên, ngơ ngác hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”
“Ta phải về nhà, ngày mai lại mang đồ ăn đến cho ngươi.”
“Ơ…” Diệc Thu ngẩn người, vốn định đi về chung với U Nghiên, nhưng lại nhớ đến chuyện mình và tiểu U Nghiên không thân với nhau, nàng ngại ngùng không dám nói ra lời này.
Sau một lúc im lặng, tiểu Dương Đà nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy ngày mai khi nào ngươi đến?”
“Giữa trưa?”
“Có thể sớm một chút được không?” Diệc Thu hỏi.
“Ngươi cũng muốn ăn một ngày ba bữa?” U Nghiên hỏi lại, suy nghĩ nghiêm túc rồi đưa ra câu trả lời, “Có thể.”
Nói xong, nàng xoa đầu tiểu Dương Đà, khuôn mặt buồn rầu suốt cả ngày cuối cùng cũng có chút ý cười.
Sự vui mừng đơn giản ấy, Diệc Thu chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt của U Nghiên.
Nàng sửng sốt nhìn chăm chú, đợi đến khi hoàn hồn, bóng dáng nhỏ gầy kia đã đi xa cùng với ánh trăng bên ngoài động.
Núi Côn Luân… U Nghiên…
Ngươi, là thật chăng?
– —o o—-
Chú thích:
[1] Hồng hoa (红花), hay còn gọi là cây rum, hồng lam hoa, thảo hồng hoa, thạch sinh hoa, đỗ hồng hoa, kết hồng hoa, tán hồng hoa, mạt trích hoa, trích hoa, thạch sinh hoa… là một vị thuốc Bắc. Có tên khoa học là Carthamus tinctorius, thuộc họ Cúc: Asteraceae. Cây hồng hoa cao khoảng 1 mét, lá mọc so le và mép lá có răng cưa. Đặc biệt, hồng hoa có màu đỏ cam rất đẹp, mọc thành cụm với các lá bắc có gai, trước đây thường được dùng làm màu nhuộm tự nhiên.