U Nghiên chẳng qua mới đi xuống lầu tìm tiểu nhị gọi vài món ăn thôi mà khi trở về liền thấy tiểu Dương Đà đã co ro lại thành một quả cầu chui trong góc tường, vẻ mặt phờ phạt ỉu xìu không có một chút sức sống nào, ngay cả màn đêm buông xuống khi mặt trời lặn cũng không u ám bằng nàng.
Nàng đi vào trong phòng, trở tay khép lại cánh cửa, tầm mắt dừng ở trên người Diệc Thu khoảng hai giây, sau đó trực tiếp đi đến cạnh bàn, ngồi xuống cầm lấy khung thêu và kim chỉ được đặt trên bàn.
Tiểu Dương Đà ngồi ở một góc không nói tiếng nào, rất giống một con thú nhồi bông không có linh hồn.
Thế nhưng phàm trần thế tục từ trước đến nay nào có như nguyện vọng, Diệc Thu càng cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, thì U Nghiên lại càng dễ dàng chú ý tới nàng.
“Làm sao vậy?” U Nghiên quét mắt nhìn sang Diệc Thu vài lần, cuối cùng mở miệng quan tâm, “Vừa nãy không phải đang bình thường sao?”
“Ta mệt mỏi.” Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Do tỉnh trước giờ Dậu nên thấy ngủ chưa đủ giấc?” U Nghiên rũ mi, nhẹ giọng trêu ghẹo, “Heo, là sẽ bị mang đi làm đồ ăn.”
(*) Giờ Dậu: 17:00 tới 19:00.
“Có lẽ do ngủ nhiều quá nên mới cảm thấy mệt…” Diệc Thu vội vàng giải thích, “Bây giờ ta khuyết thiếu một ít sức lực, đợi lát nữa ăn cơm xong là khỏe lại ngay ấy mà, bảo đảm luôn!”
U Nghiên nghe đến đây, tuy trên mặt vẫn còn viết “Ta không tin” nhưng cũng không hề hỏi lại, khóe môi nàng hơi hơi nhếch lên, tiếp tục thêu thùa.
Không bao lâu, tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng.
Diệc Thu ngửi thấy mùi thơm, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh U Nghiên.
Thân là một xã xúc có năng lực điều tiết cảm xúc tốt, trải qua một thời gian ngắn tự bình tĩnh lại, Diệc Thu xem như cũng đã ra khỏi bóng ma tâm lý khi biết được việc mình sẽ bị gai độc đâm chết bất cứ lúc nào rồi.
Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, chờ U Nghiên đút ăn.
Bữa cơm chiều hôm nay cũng không khác ngày xưa là mấy, có vẻ như cơn tức giận của U Nghiên đã tiêu rồi.
Nhưng nếu không tức giận, vì sao còn phải thêu cái thứ có tính uy hiếp ấy?
Sau khi ăn xong, tiểu nhị tới dọn dẹp đồ trên bàn, U Nghiên lại tiếp tục thêu “hoa ăn thịt người” của nàng.
Sắc trời dần dần tối đen, giá cắm nến trong phòng sáng lên.
Ánh nến cháy lên tựa như lôi kéo thời gian, bóng đêm theo đó càng ngày càng thâm.
Dưới giường, là đệm mềm và gối đầu xếp từng chồng lên nhau, Diệc Thu nằm lên trên đấy, ấp ủ cơn buồn ngủ, có lẽ bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, nên bây giờ cũng không thấy buồn ngủ.
Ngay lúc đang chán đến chết, ánh mắt nàng không tự giác mà dừng ở trên người U Nghiên.
Cũng không biết đại vai ác bị gì nữa, bắt đầu từ buổi chiều cho đến tận giờ vẫn luôn ngồi đấy thêu bức tranh xấu đến kinh người kia, hơn nửa ngày cũng không nói chuyện với nàng làm nàng thấy cực kỳ nhàm chán. Tiếng của người canh gác từ ngoài vọng vào, từ xa đến gần, rồi dần dần đi xa đến nơi khác.
“Đông —— đông! Đông! Đông!”
Một tiếng chậm ba tiếng nhanh, là canh bốn, quy đổi ra thì đã là rạng sáng 1 giờ.
Ánh nến nhu hòa, chiếu rọi dung nhan như ngọc của U Nghiên, vẻ mặt nàng vô cùng chuyên chú, từng đường kim mũi chỉ được thêu rất nghiêm túc, hàng mi dài cong vút, hơi rung động theo ánh sáng, làm cho mặt mày nàng trông càng dịu dàng hơn.
Nhìn U Nghiên, Diệc Thu không khỏi suy nghĩ, nếu tương lai U Nghiên không giết nàng, nếu nàng thật sự có quyền lựa chọn…
Có lẽ, nàng cũng có thể nghe lời một chút, gỡ xuống những tâm địa gian giảo ấy, an an ổn ổn làm một con linh sủng chỉ biết ăn no chờ chết.
Nhưng mà ý tưởng này chỉ tồn tại ở trong đầu Diệc Thu chưa đến ba giây, liền bị nàng phủ quyết.
Diệc Thu ngươi điên rồi!
Làm người không tốt hả? Làm một con linh sủng ăn bữa hôm lo bữa mai ở bên cạnh vai ác làm gì!
Nghĩ đến đây, Diệc Thu bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Chỉ là nàng không ngờ tới, U Nghiên bỗng nhiên hoàn thành xong “kiệt tác”, tâm trạng vô cùng tốt mà quay đầu nhìn nàng —— đúng ngay cái lúc nàng đang trợn trắng mắt.
Vào khoảnh khắc ấy, ý cười dưới đáy mắt U Nghiên thoáng lạnh vài phần.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -10 】
Diệc Thu: “……”
Không phải trùng hợp vậy chứ.
Diệc Thu vội ngáp một cái thật to, cố gắp ép ra nước mắt, lại giả vờ ưỡn người duỗi tứ chi, lúc này mới giương mắt nhìn U Nghiên, nói với vẻ mặt vô tội: “Chủ nhân, ngươi muốn nghỉ ngơi à?”
U Nghiên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi nàng: “Đôi mắt không thoải mái?”
“Hơi, hơi…” Diệc Thu nghĩ nghĩ, cửa sổ nơi này nhắm chặt, cũng không dám nói bị hạt cát rơi vào mắt, vì thế lấy cái cớ khác, “Vừa nãy ta, ta không có việc gì làm, hơn nữa còn ngủ không được, nên… Nên có nhìn chằm chằm vào ngọn nến trong chốc lát.”
“Xoa xoa cho ngươi?” U Nghiên nói, buông khung thêu trong tay, ba ngón tay trái khẽ vuốt qua ngón trỏ tay phải, móng tay dài ra thêm vài phân, vừa đen lại vừa bén nhọn.
“Không cần, không cần, ổn rồi ạ…” Cả người Diệc Thu run bần bật lên.
Xoa xoa chỗ nào trời? Cái này rõ ràng là “chọc mù mắt chó của ngươi” mà?
Tiểu Dương Đà nỗ lực rụt rụt về phía sau, hận không thể viết hai chữ thuận theo trên mặt chỉ để được rủ lòng thương.
U Nghiên lại nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, bình tĩnh nói: “Ngươi lại đây.”
Diệc Thu không dám rề rà, nhang chóng đứng dậy, nhảy lộc cộc tới bên cạnh U Nghiên, cổ nhỏ rụt lại, đầu nhỏ rũ xuống, ngay cả cẳng chân đều đang run rẩy.
Giây tiếp theo, Diệc Thu rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay của U Nghiên đặt trên gáy nàng, dùng lực độ như có không gõ gõ vài cái.
Trong lúc nhất thời, tiểu Dương Đà càng run hơn nữa.
“Lá gan thật nhỏ.” U Nghiên nói, xoa nhẹ lông trên đầu Diệc Thu một phen, xoay người cầm tấm vải sa tanh đã được thêu xong lên, “Ngẩng đầu, xem nó.”
“Dạ?” Diệc Thu ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy U Nghiên đưa “món đồ có tính uy hiếp” ấy đến trước mặt nàng.
“Thấy thế nào?” U Nghiên hỏi.
Nàng đoán đúng rồi, cái con xiêu xiêu vẹo vẹo, ở bên phải con Dương Đà đang xù lông kia quả nhiên là chim Khâm Nguyên.
Không khó để nhận ra rằng, từ trước U Nghiên chưa từng đụng tới kim chỉ, bởi vì nàng thêu bức tranh này xấu lắm, không chỉ có Dương Đà xấu, mà ngay cả chim Khâm Nguyên cũng xấu.
Hỏi nàng thấy như thế nào á?
Chỉ cần là người có mắt, thì chắc hẳn không thể mở miệng ra khen cái này đâu nhỉ?
Trong hồ lô của U Nghiên rốt cuộc định bán thuốc gì đây? Chẳng lẽ vừa đe dọa vừa thử nghiệm lòng trung thành?
Nếu là vậy thì nàng nên nói thật, dù gì lời nói thật có hơi khó nghe chút, nhưng ít ra cũng tốt hơn miệng lưỡi trơn tru.
Nhưng lỡ, U Nghiên cảm thấy mình thêu rất đẹp, muốn nghe một câu khen ngợi thì sao?
Vị vai ác này buồn vui thất thường, như có vấn đề về thần kinh ấy, nên khả năng cao là nàng sẽ dễ nhầm lẫn về trình độ của mình.
Cho nên U Nghiên muốn được khen, hay muốn nghe lời nói thật?
Đáp án chính xác rốt cuộc là cái nào?
Suy xét đến tính cách thất thường của U Nghiên, Diệc Thu không khỏi khẩn trương lo lắng, tự đẩy mình vào ngõ cụt tiến thoái lưỡng nan.
U Nghiên lẳng lặng nhìn Diệc Thu, ánh mắt vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, ánh mắt ấy của nàng bình tĩnh hệt như đang hỏi một ngày ba bữa cơm nên ăn gì, rồi sau khi hỏi xong, liền bắt đầu chờ đợi một câu trả lời đơn giản nhất.
Đợi hồi lâu, không nghe thấy đáp án, mày nàng hơi hơi nhíu lại.
Diệc Thu thấy vậy, trong lòng nóng nảy, không dám tự hỏi nữa, vội vàng đưa ra câu trả lời.
“Chủ nhân, ngươi, thêu cái này nguyên cả một ngày hôm nay?”
“Sao nào?” U Nghiên hỏi lại lần nữa.
“Đây, đây…” Cái mũi nhỏ của Diệc Thu chạm vào Dương Đà xù lông xấu hoắc kia, nói một cách uyển chuyển, “Đây là ta à? Nó, nó rất, rất sinh động… Chủ nhân lợi hại, siêu tuyệt vời, siêu siêu có thần ạ!”
Mày đẹp của U Nghiên khẽ nhếch, khóe môi không tự giác nâng cao lên, rồi một giây sau lại khôi phục về bộ dáng lạnh nhạt.
Nàng trầm mặc hồi lâu, nói: “Xấu như vậy, cũng chỉ có ngươi mới khen thôi.”
“Ngài còn biết luôn.” Diệc Thu nhẹ nhõm nói, thấy U Nghiên trừng mắt liếc nhìn nàng, bỗng nhiên nâng chân che miệng mình lại. Bởi vì hai cái chân trước cách mặt đất, hai chân sau không thể nào chống đỡ được trọng lượng của thân thể, hai giây sau tiểu Dương Đà ngã “bịch” về phía trước, tư thế quỳ của hai chân vô cùng đạt tiêu chuẩn, hệt như đang chúc Tết.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50 】
Diệc Thu: “……”
U Nghiên trầm mặc một lát, nói: “Hôm nay không có tâm tu hành, rảnh rỗi không việc gì làm nên dùng biện pháp của nhân gian để giết thời gian. Chẳng qua chuyện thêu thùa này còn khó hơn giết người nhiều, mất hết cả kiên nhẫn, sau này sẽ không thêu nữa.”
Khóe mắt Diệc Thu không khỏi giật giật vài cái.
Thì, thì ra U Nghiên ngồi thêu lâu ở kia là bởi vì do ăn no chán chê, muốn giết thời gian à?
Diệc Thu ơi là Diệc Thu, ngươi đúng là trông gà hoá cuốc, hận không thể hù dọa mình chết mà!
U Nghiên: “Nhưng nếu ngươi đã đánh giá cao, vậy ta sẽ chế tác thành túi thơm, đưa nó cho ngươi.”
Diệc Thu: “……”
Thật ra ta cũng không cần lắm đâu.
“Đây là lần đầu ta… Lễ vật đầu tiên ta đưa cho ngươi.” Ngón trỏ U Nghiên vươn tới, nhẹ nhàng nâng cằm của tiểu Dương Đà, cười cong mi nói với nàng, “Ngươi phải luôn luôn mang nó theo bên mình đấy.”
“Thật vậy chăng?” Diệc Thu làm bộ mừng rỡ vui vẻ, “Cảm ơn chủ nhân!”
“Thích là được rồi.” U Nghiên nói, ngón tay bình thường trở lại, nhẹ nhàng phất về phía sau, tắt giá nến.
Rồi sau đó, nàng cười vỗ vỗ cổ Diệc Thu, đứng dậy đi đến chỗ chậu nước nhỏ được đặt trên chiếc kệ thấp kế bến, rửa mặt xong rồi ngồi ở đầu giường.
Diệc Thu đuổi theo kịp, cẩn thận bò lên chỗ ngủ mềm mại êm ấm của mình.
U Nghiên nằm thẳng trên gối trong chốc lát, sau đó nàng nghiêng người, duỗi bàn tay ra khỏi giường, dùng ngón tay khảy nhẹ lỗ tai nhỏ nhắn của Diệc Thu.
“Tiểu ngốc mã, ngủ chưa?”
“Là Dương Đà…” Diệc Thu nhỏ giọng sửa đúng.
“Đều như nhau.” U Nghiên nói, bắt gặp ánh mắt của Diệc Thu.
Diệc Thu nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ đợi U Nghiên nói, nhưng không ngờ nàng chỉ lẳng lặng nhìn mình, khéo miệng mang theo ý cười như có như không.
Hai bên giằng co hơn mười giây, sự nghi hoặc trong mắt Diệc Thu càng lúc càng sâu.
“Chủ nhân?” Nàng nhỏ giọng thử một chút.
U Nghiên hoàn hồn, trầm ngâm xoa đầu Diệc Thu, nhẹ giọng hỏi: “Nhóc con ngươi, rốt cuộc đến từ nơi đâu?”
Diệc Thu nhất thời sửng sốt, cố gắng tìm kiếm cảm xúc nguy hiểm khác với thường ngày trong mắt của U Nghiên, nhưng trừ bỏ một chút dịu dàng ra, cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào.
“Nàng đang hỏi… Quê quán của chúng ta ở đâu? Quê quán của chúng ta ở đâu? Có đáp án sẵn để ta trả lời không?”
Ở dưới đáy lòng, Diệc Thu xin sự giúp đỡ từ hệ thống, lại không được đáp lại.
Nàng không tưởng được chính là, lúc nàng đang rất mê man bối rối, U Nghiên đã tự hỏi tự đáp luôn rồi.
U Nghiên: “Thôi, những chuyện trước khi chưa khai linh trí, sao mà ngươi nhớ rõ được?”
Diệc Thu rũ mắt, do dự trong chốc lát, nàng cảm thấy bản thân mình nếu hoàn toàn không nhớ rõ, ngược lại có vẻ hơi giả.
Vì thế nàng suy nghĩ, ngước mắt lên rồi nói: “Còn nhớ được sơ sơ, chẳng qua có hơi mơ hồ.”
U Nghiên: “Nói cho ta nghe một chút?”
Diệc Thu: “Quê quán của ta, rất náo nhiệt… Cụ thể ta không nói rõ được, tóm lại, ở bên kia ta sống không được tốt lắm…”
U Nghiên: “Sống không được tốt?”
Diệc Thu: “Ừm.”
Tháng nào cũng vừa nghèo vừa mệt, hơn nữa bản thân còn không có chí tiến thủ, phỏng chừng cả đời sẽ nửa vời, không hi vọng lắm.
Diệc Thu nghĩ như vậy, khẽ thở dài một hơi.
Sau tiếng than nhẹ ấy, một người trên giường và một sủng dưới giường rơi vào trầm mặc.
Sự lặng im không biết kéo dài bao lâu, Diệc Thu đột nhiên ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần gia tăng, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
U Nghiên nghe thấy tiếng hô hấp của tiểu Dương Đà từ từ bằng phẳng đều đặn, lúc này mới sờ đầu nàng.
Nhẹ giọng nói một câu: “Về sau ngươi cứ đi theo ta.”
Chắc chắn sẽ sống rất tốt.
– —o o—-
Tác giả có lời muốn nói: Tín vật định tình của đôi trẻ đến rồi đây.
Editor: Chia sẽ ảnh minh họa cái túi thơm để mọi người cùng chiêm ngưỡng tay nghề của U Nghiên nè, thật sự là nó hơi bị dễ thương í, chứ hổng có xấu hơ xấu hoắc như lời Diệc Thu nói đâu:))) À, chỉ hình Khâm Nguyên thôi chứ không có hình Dương Đà nha.