Không thể không nói, ông trời thật sự không hề công bằng với tất cả chúng sinh.
Có người sinh ra đã mạnh mẽ, có người sinh ra đã thông minh, có người sinh ra đã đẹp sẵn, mà ngoại trừ những cái này ra, trên đời vẫn còn có một loại người cực kỳ thái quá, sinh ra đã chiếm hết tất cả những điều tốt đẹp, hận không thể nghiền áp thế nhân trên khắp mọi nẻo.
Không thể nghi ngờ, U Nghiên chính là người như vậy.
Vừa rồi, khi Diệc Thu thấy Xà sơn bị thiêu cháy, thấy Câu Mang cứu chim Ế và xuất hiện ở trước mặt Phu Chư, nàng cảm thấy đầu óc của mình có hơi chết máy.
Rõ ràng trong đầu nàng chứa rất nhiều thông tin về《 Cành Héo Úa》 nhưng lại cảm thấy bản thân mới chỉ chạm đến một góc nhỏ ngoài rìa của chân tướng, hơn nữa đầu óc còn rất lộn xộn, hoàn toàn không có cách để tĩnh tâm đi chải vuốt manh mối cho rõ ràng.
U Nghiên thì ngược lại, chỉ mới nhìn thấy Câu Mang mà nàng đã nói mình hiểu ra rồi.
Vì thế Diệc Thu cực kỳ tò mò, vội vàng đuổi theo xum xoe gặng hỏi U Nghiên suốt nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ hỏi ra được một câu.
U Nghiên: “Ngày ấy ở hang động Vu Châu, ai đã cứu chúng ta.”
Thực hiển nhiên, nghe đến âm cuối là biết ngay nó không phải một câu hỏi, mà chỉ là một đáp án —— U Nghiên biết ngày hôm ấy ai là người ra tay cứu giúp, nhưng nàng lại không nói ra.
Úp úp mở mở cái gì trời!
“U Nghiên, nghĩ ra gì thì ngươi cứ việc nói thẳng đi, đừng để ta đoán nữa, đầu óc ta không nhanh nhạy cũng chẳng phải là ngày đầu tiên ngươi biết…” Diệc Thu nắm lấy tay U Nghiên ra sức lung lay vài cái, trong mắt tràn đầy ba chữ “lòng hiếu học” thật to.
Nếu nhớ không lầm, 《 Cành Héo Úa 》 chưa bao giờ nhắc đến chuyện Xà sơn từng bị một trận hỏa hoạn tàn phá, không những thế mà bên trong nguyên tác Xà sơn có thể nói là sức sống dồi dào, nào có chuyện trải qua một trận cháy rụi vì thiên hỏa?
Nơi bị thiên hỏa đốt đáng ra phải giống Vu Châu, hầu như không có cỏ cây nào sống mới đúng chứ?
Cho nên, chuyện xưa giữa Phu Chư và Họa Đấu, giả thiết không được Tiểu Điểu Cô Cô Phi viết vào trong nguyên tác rốt cuộc có tác dụng gì?
Mà U Nghiên lại đột nhiên hiểu ra điều gì? Những thứ nàng hiểu ra lại có liên quan gì đến nguyên tác?
Càng suy nghĩ đến mấy vấn đề này Diệc Thu càng đau đầu.
Cho nên nàng quyết định, nàng không cần mặt mũi, nàng thừa nhận nàng ngốc, nàng không sợ bị U Nghiên chê cười.
Giờ này khắc này, nàng không hề muốn độc lập tự hỏi nữa, nàng chỉ muốn đi theo U Nghiên chép đáp án có sẵn.
Nhưng ngay khi U Nghiên hé miệng tựa như muốn nói ra suy đoán ở đáy lòng thì cảnh tượng trong bức tranh của Huân Trì chợt như mực gặp phải nước, lướt qua rồi tan đi trước mắt hai người như sương như khói.
Một luồng ánh sáng chói loé lên, theo bản năng Diệc Thu nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra, nàng và U Nghiên đã về đến bên cạnh hồ Thần Lộc của núi Ngao Ngạn.
Bạch lộc ưu nhã mà lại tinh khiết ở bên cạnh ao đứng lên, một ánh sáng trắng nhu hoà như ánh trăng bỗng nhiên quanh quẩn cuốn lấy cơ thể nó, lúc ánh sáng tắt hẳn đi, một nữ tử mặc bạch y chậm rãi đi ra, khuôn mặt thanh tú, dịu dàng như trăng, đúng là người đã tặng cho Nguyệt Chước những năm tháng yên bình trong tranh của Huân Trì.
“Sau đó, nàng vẫn luôn truy tìm dấu chân của ta, ta không dám gặp nàng nên đành phải trốn tránh khắp nơi. Nhưng ta không ngờ rằng, vì ép ta xuất hiện mà nàng lại làm hại nhân gian, tiếp theo là dùng lửa đốt Xà sơn…” Nói đến đây, Tiệm Li than khổ một tiếng, đáy mắt đè nén không biết bao nhiêu sự áy náy, nàng nói, “Sau đó, bọn ta tự tay phong ấn Nguyệt Chước… Ta và nàng đại chiến ở Vu Châu một hồi lâu, cuối cùng đánh bại được nàng, lúc này dưới sự trợ giúp của Huân Trì, lấy mệnh hồn của nàng rồi phong ấn nàng lại.”
Quả nhiên, tất cả đều giống như suy đoán của U Nghiên, hai ngàn năm trước, phong ấn Nguyệt Chước ở Vu Châu không phải người khác mà chính là Tiệm Li, người đã từng đặt Nguyệt Chước vào lòng bàn tay để che chở.
Từ đó về sau, trải qua một trận đại chiến, Vu Châu phong ấn Nguyệt Chước cứ thế mà hoang vu suốt hai ngàn năm, dần dần trở thành nơi vận rủi bị thiên hỏa thiêu rụi trong truyền thuyết.
Mày Diệc Thu không khỏi chau lại: “Tại sao không mang nàng về, ngay cả các ngươi cũng cảm thấy tội của nàng không thể dung thứ sao?”
Chưa kịp dứt lời, nàng cũng đã nhận ra câu hỏi vừa rồi hết sức ngu xuẩn.
Năm đó, Huân Trì phải gánh chịu rất nhiều áp lực từ Thiên giới, kiên quyết giữ lại tính mạng của Họa Đấu. Không phải tiên thần không thể thu nhận hung thú, nhưng hắn không những không ký kết huyết kế, tăng thêm quản thúc mà còn để nó phá tan phong ấn trong cơ thể sau mấy trăm năm, phá vỡ kết giới Ngao Ngạn rồi lại trở về nhân gian lần nữa.
Tội lớn như thế, rõ ràng không phải là thứ hắn có thể dễ dàng gánh vác.
Tiệm Li nói: “Nếu có lựa chọn khác, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy.”
Đối đãi Nguyệt Chước bằng cách ấy, Huân Trì không đành lòng, Tiệm Li lại càng không.
Nhưng dù bọn họ không làm như vậy, Thiên giới cũng sẽ không bỏ qua cho Họa Đấu.
Chuyện năm đó, trực tiếp kinh động đến tứ tượng thần thú của Thiên giới, vào lúc nhận được tin tức, Huân Trì biết nếu muốn giữ lại mạng của Nguyệt Chước, chỉ có thể để hắn và Tiệm Li tiến đến “lập công chuộc tội”.
Mấy năm nay, hắn giấu giếm quá nhiều, thật sự cũng không kém lúc này đây.
“Khi đó, ta dùng một nửa tu vi làm vật dẫn để mệnh hồn của Nguyệt Chước rời khỏi cơ thể an toàn. Ta và Huân Trì phong ấn một sợi mệnh hồn ấy bên trong hang động Vu Châu, cũng thiết lập kết giới che lấp linh tức, nếu có người vào nhầm cũng sẽ không phát hiện thứ được ẩn giấu bên trong đó…” Tiệm Li nói, đáy mắt chứa vài phần mỏi mệt, “Mệnh hồn tuy bị phong ấn nhưng Nguyệt Chước vẫn còn sống, mệnh hồn không tắt, nàng sẽ không chết đi, chỉ là… Mất đi ký ức và một lượng lớn pháp lực, hơn nữa không thể rời xa nơi phong ấn.”
Diệc Thu không nhịn được mà nhớ đến con chó đen ngủ say giấc trong hang động đêm hôm ấy.
Thì ra, đó là Nguyệt Chước mất đi mệnh hồn, nàng đã quên tất cả, nàng vẫn luôn tồn tại nhưng lại không có cách nào rời khỏi nơi đó.
“Các ngươi giam cầm nàng có khác gì với giết nàng đâu?” U Nghiên lạnh lùng hỏi.
“Có lẽ là do ta ích kỷ, rõ ràng lần nào ta cũng làm nàng bị thương nặng nhưng lần nào cũng không đành lòng lấy tính mạng của nàng.” Tiệm Li cười khổ nói, “Ta vẫn luôn tìm kiếm một biện pháp, một biện pháp có thể vĩnh viễn phá tan số mệnh giữa ta và nàng, để ta và nàng có thể vĩnh viễn ở bên nhau… Nếu có thể tìm được, ta sẽ mang nàng về nhà…”
Diệc Thu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi tò mò hỏi: “Ngươi có thể hy sinh một nửa tu vi vì nàng, chẳng lẽ không thể từ bỏ tất cả sức mạnh của mình sao? Nếu các ngươi không còn sức mạnh nữa, vậy chẳng phải…”
U Nghiên bình tĩnh ngắt lời nàng: “Yêu thú mất hết tất cả sức mạnh đều sẽ chết đi.”
Diệc Thu: “Xin lỗi, xem như ta chưa nói.”
Tiệm Li không tức giận, chỉ cười lắc lắc đầu: “Không phải ta không muốn hy sinh vì nàng, nếu nàng có thể sống tốt, có thể yên yên ổn ổn ở lại nơi này, đừng nói là làm ta rời đi, ngay cả chết ta cũng chịu. Nhưng mà, rốt cuộc ta vẫn sai rồi, ta không biết…”
Nàng nói, hai mắt không khỏi phiếm hồng.
Nàng không biết cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, Nguyệt Chước khó khăn lắm mới trở nên hoạt bát đáng yêu một khi mất nàng sẽ lại biến thành hung thú Họa Đấu làm loạn nhân gian lần nữa.
Nếu sớm biết như thế, hai ngàn năm trước, nàng sẽ không trốn chạy.
“Bây giờ, chưa chắc ta đã là đối thủ của Nguyệt Chước.” Tiệm Li nhẹ giọng nói, nở một nụ cười vô cùng thảm đạm, “Có điều, suy cho cùng, đây đều là điều mà ta tự làm, ta sẽ phụ trách đến cùng… Nếu, ta nói nếu ngày nào đó Nguyệt Chước thua, mong rằng Ma Tôn đại nhân sẽ giữ lại một mạng của nàng.”
U Nghiên nhất thời rơi vào trầm mặc.
“U Nghiên…” Diệc Thu khẽ lôi kéo ống tay áo Ma Tôn, đáy mắt chứa đầy sự khẩn cầu.
“Giữ lại tính mạng của nàng rồi sao nữa? Ngươi biết rõ, ngoại trừ ngươi ra ai cũng không thể khống chế được con chó con kia.” U Nghiên chậm rãi nói, “Ngươi không thể ở bên cạnh nàng, vậy đợi đến khi vết thương khỏi hẳn, nàng vẫn sẽ gây náo loạn ở nhân gian. Với ta thì không sao cả, người phàm sống hay chết chưa bao giờ liên quan đến ta, nếu nàng thật sự kinh động đến tứ tượng thần thú, ta đây cũng muốn đứng từ xa xem Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ trong truyền thuyết trông như thế nào.”
“……” Tiệm Li nói không nên lời một lúc, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.
Diệc Thu bắt đầu cố gắng hồi tưởng đến nội dung trong nguyên tác như muốn tìm ra điều gì đó từ hàng trăm vạn chữ vì ngược mà ngược kia, kể cả khi điều đó chỉ giúp Tiệm Li được một chút.
Nhưng trong nguyên tác hoàn toàn không hề có bất kỳ tin tức gì về Phu Chư và Họa Đấu, e rằng đây chỉ là cốt truyện riêng của hai hung thú, sau khi mở hố không lâu đã bị Tiểu Điểu Cô Cô Phi cắt bớt trong thầm lặng rồi.
Muốn giúp đỡ thông qua nội dung tiểu thuyết có lẽ là không được, vậy nếu thông qua tri thức hoá học liệu có biện pháp để nước và lửa tương hợp với nhau không?
Đột nhiên Diệc Thu bắt đầu trở nên ảo não.
Người ta xuyên qua đều dựa vào tri thức tương lai mình từng được học để thay đổi thế giới, vậy mà nàng chỉ có thể đứng đây vò đầu hối hận lúc trước mình không cố gắng học tập thật tốt —— Sao nàng có thể vô dụng như vậy được?!
“Hệ thống…”
【 Đây đây. 】
“Nước và lửa thật sự không thể tương hợp sao?”
【 Chưa chắc đâu nha. 】
Gì?!
Mắt Diệc Thu sáng ngời: “Nói ta nghe xem nào!”
【《 Cành Héo Úa 》 là một thế giới huyền huyễn, thế giới huyền huyễn vi phạm quá nhiều định luật tự nhiên nên tất cả đều có khả năng. 】
Đúng vậy, tu tiên cũng đã phản Newton rồi, vậy tại sao nước lửa lại không thể tương hợp?
“Thế thì có biện pháp nào…”
【 Cốt truyện quan trọng, xin ký chủ hãy tự tiến hành thăm dò. 】
“……” Diệc Thu hít sâu một hơi, nói, “Ta cảnh cáo ngươi, chọc ta tức chết là sẽ không còn người giúp ngươi thay đổi thế giới đâu đấy. Ngươi, ngươi cho ta thêm chút nhắc nhở đi, chỉ một chút thôi, không đáng ngại!”
【 Kim Ô thuộc hỏa, Phù Tang thuộc mộc, nhưng Kim Ô chưa từng tổn thương được Phù Tang. 】
“Có ý gì?”
【 Hu hu, thật sự không thể nói nữa mà QAQ】
Tuyệt lắm, bảo tài hệ thống đúng là làm việc rất có nguyên tắc.
Tại sao lại đột nhiên nhắc đến Kim Ô và Phù Tang nhỉ? Hai người bọn họ là vai chính, tác giả đóng dấu muốn bọn họ là một đôi nên đương nhiên sẽ không sinh ra tương khắc, cái này có liên quan gì đến Phu Chư Họa Đấu chứ?
Diệc Thu khó hiểu gãi gãi đầu.
Thấy tóc bị nàng cào đến mức bù xù, U Nghiên nhịn không được duỗi tay chỉnh lại cho nàng.
Diệc Thu: “……”
Có quá nhiều chuyện nghĩ không ra, đợi có thời gian rồi cẩn thận suy nghĩ sau vậy, bây giờ việc trước tiên cần làm là giải quyết chuyện trước mắt đã.
Diệc Thu ho nhẹ một tiếng, chấn chỉnh lại dáng ngồi của mình một chút.
Nhưng mà bầu không khí đã trở nên rất xấu hổ rồi.
Qua một lúc lâu, Tiệm Li thở dài cười một tiếng, giương mắt nói: “Cũng được, Ma Tôn không cần giữ lại tánh mạng của nàng, nếu có một ngày nàng cần phải chết, ta chỉ mong Ma Tôn có thể đưa ta đi trước một bước.”
Đáy mắt U Nghiên hiện lên một tia do dự, đang muốn mở miệng liền thấy Diệc Thu đoạt lời trước một bước.
“Vậy chưa chắc đâu, ta có biện pháp!” Diệc Thu nói, giơ lên một ngón tay.
Vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt hoàn hoàn khác nhau của ba người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Huân Trì hỏi: “Biện pháp gì?”
“Ừm…” Diệc Thu vô thức nuốt nước miếng, ậm ừ đáp, “Biện pháp, biện pháp đương nhiên là có, nhưng, nhưng mà tương đối phiền phức… Trước đừng nói, trước đừng nói đến cái này, dù sao, dù sao có biện pháp, đừng tiêu cực như vậy… Có biện pháp, ừm!”
Dương Đà tiểu yêu nói như vậy, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Dựa theo nhắc nhở của hệ thống, biện pháp có lẽ có, nhưng chỉ dựa vào chỉ số thông minh bị U Nghiên khinh bỉ vào hôm nay…
Cũng chẳng biết là có nghĩ ra được không.
– —o o—-