Đôi mắt màu trà như phản chiếu hình xăm cửu vĩ hồ đỏ rực, như nhuộm đỏ màu máu nơi đáy mắt.
Y kinh hoảng, y tức giận, y đau xót.
Phẫn nộ cùng điên cuồng cuộn trào ra khỏi lồng ngực, mãnh liệt như một cơn sóng biển sắp quật ngã cả một thành trì kiên cố, như sắp phá hủy lí trí của y.
Là hắn, là khuôn mặt này, là cơ thể này…
Là hình xăm cửu vĩ hồ này…
Là kẻ ban phát cho y ái tình, lại tàn nhẫn mà vứt bỏ y.
Là kẻ khiến cho y ba năm đau đớn âm ỉ, khiến y bất an đêm ngày, lại khiến y sa đọa trầm mê.
Là nam nhân này…
Là nam nhân cường tráng, thường xuyên quấy nhiễu giấc ngủ của y, hoang dã lại uyển chuyển múa lên điệu múa y từng xem ngày bé.
Y nhíu mày, cố gắng bình ổn tâm trạng cuồn cuộn sóng ngầm, đáy mắt lại ẩn ẩn một tầng hơi nước mờ mịt.
Nước mắt giai nhân, ai lại chẳng động lòng?
Chỉ tiếc kẻ có thể nhìn thấy, cũng là kẻ khiến giai nhân rơi lệ, lại đang bất tỉnh nhân sự ở đằng kia.
Lam Nhan uất ức lau nước mắt, nghĩ thầm: Không sao, ngày tháng còn dài, bây giờ hắn đã ở trong tay ta, từ từ ta sẽ khiến hắn khóc lóc ỉ ôi mà xin lỗi!
Nghĩ đến dáng vẻ kiên nghị kiêu ngạo trong trí nhớ lại nước mắt tèm lem khóc nức nở, y mím mím môi, tự mắng mình khốn nạn.
Nhưng sự phỉ nhổ đó không kéo dài được lâu.
Y nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên bình của người nọ, lại nhớ đến đôi mắt lạnh lùng mà lần cuối y nhìn thấy, liền đại hỏa.
Nghĩ là làm, y liền cuối xuống, ngấu nghiến lấy đôi môi hắn, vừa ngặm cắn, cái lưỡi lại như con rắn nhỏ cạy mở khớp hàm kiên nghị.
Tuy đang hung tàn mà càn quét khoan miệng người nọ, y vẫn không quên truyền nguyên khí sạch sẽ nhất cho hắn.
Đến khi gương mặt hắn khôi phục huyết sắc rồi đỏ bừng vì bị hôn, y mới lưu luyến cắn nhẹ đôi môi dày của hắn rồi tách ra.
“Ưm….”
Tiếng than nhẹ như mèo nhỏ cào vào lòng, gương mặt lãnh ngạnh của hắn nổi lên một tầng đỏ ửng nhưng y lại cảm thấy có chút xót xa.
Đau lòng thở hắt ra một cái, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve gương mặt nam tính của hắn, lại quyến luyến miết nhẹ cánh môi hắn.
Y rũ mắt, cúi người hôn lên trán hắn như chào tạm biệt rồi ra ngoài..
– —————————————————————————————————————————-
Khi y trở lại, người nằm trên giường đang mơ hồ khóc nức nở.
Mày hắn nhíu chặt, lại cắn chặt răng, trên vầng trán no đủ đổ đầy mồ hôi.
Trong miệng phát ra những âm tiết mơ hồ, trên mi lại đong đầy nước mắt.
“Mẫu thân…mẫu thân….mẫu thân đừng bỏ con…”
Bàn tay thô to tràn đầy gân xanh của hắn giày vò tấm chăn mỏng, lôi kéo nó khiến cho đầu vai tràn ngập vết thương của hắn lộ ra bên ngoài.
Y nhíu nhíu đôi mày thanh tú, nhanh nhẹn đặt chậu nước xuống, lao đến bên cạnh hắn.
Ngồi xuống bên giường, Lam Nhan nắm chặt tay hắn, lại truyền cho hắn chút nội lực.
Tiếng nức nở liền im bặt.
Y nghiêng đầu, ngón trỏ xoa xoa mi tâm của hắn, hòng làm hắn dễ chịu.
Đột nhiên, đôi mắt phượng sắc bén của hắn mở to, cả thân thể bật dậy, bất chấp thân thể đau đớn, nhào đến ôm y rồi oa oa bật khóc.
“Mẫu thân…mẫu thân…người đừng bỏ Dương Nhi…”
“Bọn họ nói Dương nhi là nghiệt chủng…mẫu thân…Dương nhi không phải là nghiệt chủng.”
“Mẫu thân…huhu…mẫu thân.”
Giây phút hắn lao vào lòng y, y đã kinh hỉ tới phát điên.
Nhưng những gì từ miệng người nọ nói ra, lại khiến y đau xót đến tận cùng.
Giống như là linh hồn của hắn và y đã bị trói buộc, hai hòa thành một, một lại tách thành hai.
Linh hồn đồng điệu, từ thể xác đến con tim.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hắn, rốt cuộc, người này đã trải qua những gì?
Rối cuộc, là kẻ nào khiến hắn ra nông nỗi này, chật vật bất kham.
Đôi tay vuốt ve cơ thể hắn, dùng nội lực chữa khỏi hết thảy vết thương.
Ánh mắt y dừng tại nơi từng xuất hiện vết thương của hắn, dôi con ngươi màu trà mơ hồ ẩn ẩn ánh đỏ.
Bất kể là ai, tổn thương đến hắn, chính là khiêu chiến đến y.
– ——————————————————————————————————————————
Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm chiếu lên gương mặt màu mạch sắc của hắn, lại mang theo một chút khí lạnh khiến gương mặt kiên nghị được bao phủ một tầng ánh sáng mờ mờ.
Thở ra một tiếng than nhẹ, hắn nhấc tay, thế nhưng cánh tay tràn đầy cơ bắp hữu lực lại nặng như đeo chì, rơi bộp lại chăn đệm ấm áp.
Hắn khó nhọc mở mắt, mi tâm nhíu chặt, hàng mi dài mỏng khẽ khàng rung động, rồi mở ra một đôi mắt đen bóng, pha chút mê mang.
Nhưng chỉ chốc lát sau, đôi mắt ấy bừng sáng, minh bạch hữu thần lại lóe lên sát ý nồng đượm.
Hắn quay ngoắc sang bên trái, cúi đầu liền nhìn thấy một mái tóc đen dài đang dụi vào ngực mình mà ngủ, tức thì trợn to đôi mắt.
Một cước đá tên có cái đầu đen nhánh đó xuống đất!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể trắng nõn của Lam Nhan bay ra khỏi chăn, đập vào tường rồi rơi xuống.
Trong cơn ngái ngủ bỗng nhiên biết bay tiểu hồ ly:…
Y nhíu nhíu đôi mày, mở đôi mắt ra thì thấy hắn đã ngồi dậy, co rút trên giường, mở to đôi mắt đen láy cảnh giác nhìn hắn.
Thiên a~~~ thật là đáng yêu…
“Khụ, khụ”
Giả vờ ho mấy tiếng để gây chú ý, mặc dù bị đạp có phần hơi đau, nhưng nhìn dáng vẻ này của người nọ, y không nỡ, cũng không dám tức giận.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn hấp thụ nội lực tốt thật, sức lực quá kinh khủng.
Y loạng choạng đứng lên, vuốt mấy sợi tóc dài tán loạn ra sau, hướng hắn nở một nụ cười dịu dàng mà đa tình.
“Đừng sợ, Dương nhi.”
Không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy đôi mày rậm như kiếm của hắn gắt gao mà nhíu thành một đoàn, đôi mắt phượng tràn ngập sát ý.
Tiếp đó một vật thể to bự màu lúa mạch phi đến chỗ y.
Rầm một tiếng, y chỉ cảm thấy giống như có một con báo đang lao đến chỗ y, dùng tuyệt chiêu lấy thịt đè người mà áp đảo y.
Tiếp theo, cái mũi của y cực kỳ đau.