“Tiểu sư… muội… thay ta… thay ta chăm sóc… sư phụ… nói… nói… với người là… tha thứ, tha thứ cho ta, bất… bất tài…”
“Phùng sư huynh, đừng nói nữa. để muội giúp huynh chữa thương.”
“Không kịp… nữa rồi… chỉ cần… chỉ cần, tiểu… tiểu sư muội, không sao… ta có chết… có chết …”
“Huynh sẽ không sao, muội không cho sư huynh nói gỡ.”
“… muội phải nhớ…sư muội… là… là người Đại… Đại Tống… là… đệ tử Đào Hoa đảo… không được… không được ở cùng thác… thác tử…”
“Phùng sư huynh!”
“Quác! Quác! Quác!”, “Phạch phạch! Phạch phạch!” “Quác! Quác!”
Tôi bị 1 loạt âm thanh đáng ghét làm thất tỉnh, nhưng thật sự tôi chẳngmuốn tỉnh 1 chút nào, nên vẫn nằm ì trên giường đá, cố gắng bịt chặt tai để tránh cái âm thanh đáng ghét, của cái thứ đáng ghét làm phiền.
“Quác! Quác!” Có vẻ cái thứ đáng ghét kia không kêu được tôi thức dậy cho nêntức giận, tiếng kêu càng lớn hơn. Thậm chí không chút lưu tình, vỗ mạnhhai cái cánh ngắn ngủn của mình “Phạch!” 1 cái, đánh bay tôi văng vàovách đá cạnh đó.
“AAA…. Điêu chết tiệc!” Tôi cố gắng nhịn đau, lòm còm bò dậy nhìn cái con quái điêu xấu xí trước mặt, tức giận hét lên.
Nhưng cái con quái điêu xấu xí đáng ghét đó, chẳng mấy bận tâm đến sự tứcgiận của tôi, kêu lên mấy tiếng “Quác quác” thích ý, như đang chế giễutôi, rồi lắc lắc cái mông có mấy cộng lông cằn cỏi của mình đi ra khỏihang động, bỏ lại tôi 1 thân đau rả rời ngồi trên đất.
“Đồ điêu chết tiệc, coi chừng ta vặt trụi hết lông ngươi đó.”
Khi tôi bỏ lại 1 mình Hoắc Đô ở ngoài bìa rừng gần đại doanh quân Mông Cổ,tôi cũng không muốn trở về thành Tương Dương, nói đúng hơn chẳng muốngặp bất kỳ 1 người nào khác, cho nên cứ đi sâu vào rừng. Không biết đãđi bao lâu, và đi đến đâu. Đến khi nghe từng đợt tiếng kêu “Quác quác”vang lên, mới ngẩng ra, thì đã đứng ở trong 1 sơn cốc, trước mặt lại 1là 1 con vật, chim không ra chim, gà không gà, thân hình cực lớn, ítnhất cũng gấp 3 lần tôi, diện mạo hết sức xấu xí, mỏ khoằm, có cái màoto đỏ như máu trên đỉnh đầu, lông thưa, tựa hồ bị người ta vặt đi hếtphân nữa, màu vàng vàng đen đen, vô cùng bẩn thỉu. Trên thế gian có hàng ngàn loài gia cầm, nhưng chưa thấy con nào dị dạng như nó.
Nóvang đôi cánh ngắn ngủn như cánh đà điểu của mình lên, mở to mỏ kêu lên“Quác Quác” trước mặt tôi, hai mắt nhỏ xí (so với thân hình) của nó trợn lên nhìn tôi, có vẻ như cảnh cáo tôi không được bước vào địa bàn củanó.
Tôi thất kinh trước sự xuất hiện bất ngờ của quái chim, baonhiêu đau thương, bao nhiêu ưu sầu điều bay biến hết. Toàn bộ trí óc chỉ còn 1 cảm giác là … Sợ.
Tôi toàn thân cứng đờ, người mướt mồhôi, không dám cử động dù chỉ 1 chút. Quái chim thấy tôi đứng im, nên nó cũng đứng nguyên tại chỗ, vỗ “Phạch phạch” đôi cánh ngắn ngủn, kêu“Quác quác” dọa nạt tôi, chứ không tấn công. Cứ thế 1 người 1 chim, ápdụng chiến thuật “địch bất động, ta bất động”, mắt to trừng mắt nhỏ hếtnữa ngày.
Bỗng 1 mùi tanh nồng nặc sộc thẳng vào mũi tôi. Dướiánh trăng 1 con rắn khổng lồ ngũ sắc, đầu to như cái bát lớn, hình tamgiác, vắt mình trên cành cây cao, sau lưng quái chim. Lắc lư cái đầu tocủa mình, chiếc lưỡi đỏ như máu cứ lè ra thụt vào. Hai con mắt vàng khècủa con rắn nhìn chằm chằm vào cái cần cổ trụi lông của quái chim.
Tôi chưa hết chấn kinh vì diện kiến quái chim thì lại gặp tiếp độc xà. “Con rắn!” hét lên 1 tiếng. Toàn thân nhũn ra, “Phịch!” 1 cái, ngã ngồixuống đất.
Độc xà nghe động, “khì khì” hai tiếng, vươn nhanh cáiđầu to đến muốn cắn vào cái cổ vừa ngắn vừa to của quái chim. Quái chimnghe tiếng, cũng quay đầu nhìn lại, thấy độc xà tấn công đến cũng khôngtránh, mà ngẩng cao đầu, chớp mắt 1 cái, mắt bên phải của độc xà chảyđầy máu tươi. Chẳng nhìn thấy nó mổ vào mắt độc xà như thế nào.
Con độc xà mù mắt phải, đau đớn, há miệng táp trúng cái mào đỏ của quáichim. Thân hình to lớn dài hơn hai trượng của nó từ trên cây nhanh chóng trườn xuống, cuốn quanh thân hình quái chim mấy vòng.
Quái chimbị siết chặt, có vẻ không thở nổi, lông dựng đứng cả lên. Tôi thấy tìnhhình không ổn, bất chấp sự sợ hãi, nhặt 1 cục đá to bên cạnh lên, nhảylên người quái chim, đập mạnh vào đầu độc xà.
Độc xà bị đau, nêncũng thả lỏng vòng siết. Lúc này quái chim nghển cổ lên, mổ nhanh 1 cáivào mắt trái độc xà. Tôi vì thế cũng bị hất văng xuống đất.
Haimắt con độc xà bị mù, cắn loạn lên nhưng không trúng cái gì. Hai cáivuốt của quái chim lại đánh đến, chỗ đốt xương thứ bảy dưới đầu mảng xà, đè gí xuống, mỏ thì mổ lia lịa. Độc xà toàn thân quằn quại trên đất.Khói bụi bay mịt mù, 1 lúc sau thì chết thẳng cẳng.
Quái chim giết chết độc xà, ngẩng đầu lên trời kêu to ba tiếng, mới quay sang trừng đôi mắt nhỏ của nó nhìn tôi.
Tôi toàn thân đau nhức ngồi dưới đất, lúc nãy đã chứng kiến thần lực củaquái chim thì càng thêm sợ. Bị nó trừng mắt nhìn thì toàn thân run lên,buộc miệng nói ra 1 câu, ngớ ngẩn đến nỗi sau này mỗi lần nghĩ lại tôicòn tự cảm thấy xấu hổ: “Haha… Haha… Chào, ngươi là chim hay gà?”
“Quác!” Quái chim kêu lên 1 tiếng khinh thường, rồi xoay người, lắc lắc môngrời đi. Tôi nhìn thấy thế mới thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, tưởng là thoát chết rồi, nào ngờ…
Quái chim đi 1 lúc không thấy tôi đi theo, thìquay đầu lại kêu lên mấy tiếng “Quác Quác!” như tức giận, chạy nhanh vềphía tôi, dùng chiếc mỏ khoằm của mình ngậm lấy cổ áo của tôi, tha đinhư tha 1 con chim con.
Cũng kể từ lúc đó, tôi “sống” tại hangđộng trong sơn cốc này, cùng quái chim xấu xí. Nói đúng hơn chính là“thần điêu” trong truyện.
“Quác quác!” Tiếng kêu của con quái điêu xấu xí kia lại vang lên.
“Kêu cái gì mà kêu, ta ra ngay!” Tôi bất lực, cố nén cơn tức giận, đứng lêntừ mặt đất, phủi phủi cái mông đau nhức. Lại 1 ngày nữa bắt đầu.
Một ngày mới của tôi bắt đầu bằng việc được “chủ nhân” hiện tại của mình là con chim điêu mà giống con gà hơn, đánh thức bằng vũ lực. Sau đó sẽcùng “chủ nhân” đi tìm “bữa ăn sáng” của nó, sẵn tiện tìm đồ ăn chochính mình. Sau đó về lại hang động cùng “chủ nhân” tập luyện thể lực,cùng cổ họng. Đến chiều, lại cùng “chủ nhân” đi tìm “bữa ăn chiều”, sẵntiện tìm đồ ăn cho bản thân. Rồi lại trở về hốc đá tiếp tục tập luyệnthể lực và cổ họng.
1 người 1 điêu, suốt ngày ầm ĩ cải nhau. Mặcdù điêu nói tiếng điêu, người nói tiếng người nhưng hai chúng tôi vẫn“hiểu nhau” vô cùng. Cũng nhờ thế, tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều.Nhiều lúc tôi nghĩ, cứ sống ở đây cả đời cùng con chim điêu xấu xí này,cũng không tệ lắm.
“Quác quác!”
“Ồn ào quá, ta đã nói làta nghe rồi, đang ra đây.” Tôi uể oải bước ra khỏi hang động, dưới sựthúc giục của “chủ nhân”, cùng nó đi đến động độc xà. À, tôi quên nói,thức ăn của con chim điêu xấu xí này chính là độc xà. Nó ăn toàn nhữngthứ xấu xí, cho nên cũng xấu xí theo.
“Quác Quác!”
“Haha…Ta không phải cười ngươi… thật sự… không phải cười ngươi… haha…” Mỗi lần nhìn thấy bộ lông chỉ có vài sợi ở mông của quái điêu, lắc qua lắc lạitrước mặt tôi, tôi thật sự không kìm chế nỗi. Nó hình như cũng biết được là tôi đang chê cười nó, cho nên cứ mỗi lần tôi phá lên cười, nó đềukêu lên tức giận, có nhiều lúc còn…
“Phạch!”
“A…Đau, ta đã nói không có cười ngươi. Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Lại bị nó quật ngã rồi, huhuhu, đau quá.
“Quác Quác!” Đột nhiên tiếng quái điêu xấu xí lại vang lên từ xa, nhưng lầnnày vô cùng khác thường, tôi vội đứng lên, nhanh chóng chạy đến chỗ nó.Vừa đến thì giật mình.