Khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản:
– Ngắt? chắc bị hỏng. Mai thay cái mới.
Sắc mặt bác nó thay đổi hẳn:
– Nhưng thiếu gia… Không thể trùng hợp như vậy, tất cả thiết bị đó đềumới tinh, tôi đã kiểm tra kĩ càng, không thể hỏng được… Chắc chắn là….
Ông lập tức lấy điện thoại gọi:
– Anh, không xong rồi. Bọn chúng có lẽ đã tới đây… Anh mau tới đây…
Nó vẫn chăm chăm nhìn bác nó. Không chỉ có mình nó, mà mọi người đều nhìn ông Lam, nó khẽ hỏi:
– CHuyện gì vậy bác? Bọn chúng? Là ai?
Ông nhíu mày nói với vệ sĩ to khỏe kia:
– Tập hợp tất cả… bảo vệ mọi người này. Không được đc để 1 con kiến xông vào.
– VÂNG!
Ông quay sang nhìn nó:
– Cháu gái. Bọn chúng chính là những tên xã hội đen từ Trung Quốc sangđây là vì Hoàng Minh, em trai cậu ấy và cháu cũng là người chúng cầntìm.
ANh Hoàng Minh nhìn ông:
– Vẫn là chúng sao?
– ĐÚng vậy. Chúng vẫn chưa quên mối thù xưa của cậu. Khi biết cậu cònsống, có em trai, chúng đã truy lùng. Bố Nhược Hi vì bảo vệ các cháu,nên ông ấy cũng bị chúng bám riết và phát hiện ra có đứa con gái chínhlà Nhược Hi, đang là người mật thiết với hai anh em cháu. Bố cháu và taluôn luôn bảo vệ các cháu. Tối hôm qua, ta không về cũng là lí do này.Các cháu không được ra ngoài nghe rõ chưa? Bố Nhược Hi tới rồi. Ông ấysẽ giúp chúng ta.
Nó run bần bật… chuyện gì vậy? tại sao lại có bọn xã hội đen? Chúng còn định giết anh em hắn với nó ư????
Hắn đứng bật dậy:
– Cháu sẽ đi cùng. Hôm qua cháu có nghe thấy tiếng đánh nhau lẫn tiếngsung ở ngõ đầu hẻm. Hóa là bọn chúng muốn ám sát bọn cháu. Cháu sẽ đicùng.
Ông nghiêm túc:
– Không. Cậu là thiếu gia. Cậu cómệnh hệ gì, tôi biết ăn nói thế nào? Tính mạng của cậu cần được an toàn, và Tôi phải bảo toàn tính mạng của tất cả. Ở nguyên đây.
Ông Lam bước nhanh ra ngoài. Nó vẫn bần thần một chỗ.
Hai đứa bạn ngồi im như phỗng. Không khí trở nên nặng trịch. Không ai dám nói 1 lời, vì sợ, nếu nói 1 câu, tất cả sẽ mất mạng.
RẦM!!!!!!
Đó là tiếng gì vậy?
Nó nhìn. Một loạt những tên áo đen trùm kín mặt xông vào. Tóm lấy tất cả. Bố nó đâu? Bác nó đâu?
Nó ngọ nguậy trong lòng 1 tên áo đen. Tất cả chúng nó đều rơi vào thế bị động, không thể làm được gì. Có tiếng cười hả hê:
– Ha ha… cuối cùng cũng tóm đưc hết cả lũ.
Hắn ta đi đến bên cạnh anh Hoàng Minh. Nhếch môi cười, giọng nói đe dọa:
– Triệu Hoàng Minh? Ha ha… Cậu chủ giàu có thân mến! Suốt mấy chục nămròng rã… Vì mày mà tao phải chạy trốn… Cuối cùng thì cũng bắt được mày.
Hắn ta lại tiến đến chỗ hắn. Sắc mặt hắn vẫn vô cùng bình thản, vô cùnglạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc như dao, tên áo đen lấy khẩu súng, dí sáttrán hắn. Nó càng muốn thoát ra, nhưng không thể. Tên áo đen nói:
– Ai đây? Ồ. Em trai Triệu Hoàng Minh. Tao đem bán mày cũng được ối tiền. Hay tống tiền nhỉ? Cũng được một khoảng lớn.
Hắn nhếch môi cười mỉa mai. Chỉ vậy thôi sao? quèn quá.
Nhà giàu như hắn, ai chả muốn bắt cóc tống tiền?
Tên áo đen đó tức giận, định bóp còi. Nó la lớn:
– KHÔNG ĐƯỢC HẠI CẬU ẤY!!!!!!
Tên đó di chuyển ánh mắt về phía nó. Ánh mắt nó đang phẫn nộ. Tên đó thíchthú đi tới bên cạnh, đôi tay bẩn thỉu chạm vào khuôn mặt nó:
– Ồ. Mã Nhi Thái Nhược Hi. Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp, đúng là congái cưng của ông kiến trúc sư nổi tiếng, đẹp vô cùng. Ha ha…
Nó lườm. Ánh mắt khinh thường. Hắn giận đến phát điên. Rõ ràng chúng đang bị túm mà vẫn còn không tỏ ra sợ hãi, được!
Hắn ta cười, nhìn hai chàng trai trẻ đang cố gắng thoát khỏi bàn tay to của bọn áo đen:
– Hoàng Minh. Mày nghĩ sao nếu tao “xử lí” cô gái xinh đẹp này?
Sắc mặt Hoàng Minh biến sắc. Minh Vũ – ánh mắt hắn như nổi điên, nó thì trở nên run bần bật. Hắn quát to:
– KHÔNG ĐƯỢC.
Tên đó chuyển ánh mắt qua hắn, cười mỉa mai:
– À…à… tao quên mất. Con bé này là bạn gái của thiếu gia Minh Vũ. Taoquên mất. Ha ha. Vậy, theo hai đứa bọn mày, tao nên “xử lí” con bé nàynhư thế nào đây? Quả thật, nó rất đẹp. Tao sẽ “xử lí” con bé này ngaytại đây vậy ha.