Buổi tối, sau khi Thượng Quan Tịch Huyên đi học về thì cũng nhìn thấy chị gái và Quý Tín Hào đang ngồi bàn về công việc, bên cạnh còn có Bạch Quán Tông đang ngồi chơi cái gì đó. Vốn dĩ theo thân phận thì cậu nhóc phải gọi anh một tiếng “Anh rể” nhưng vì những ngày chị hai đi công tác thì cậu nhóc ở nhà cùng với anh đều gọi anh bằng tên.
Dường như là quên mất có chị hai nên cậu nhóc cũng theo thói quen mà trước khi ăn cơm còn gọi lớn:
– Quán Tông, mau vào ăn cơm thôi!
Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào nghe thấy vậy cũng có chút không dám tin mà nhìn sang cậu nhóc, Thượng Quan Tịch Huyên cũng biết mình bị hố rồi liền đưa tay che miệng rồi đánh miệng mình một cái, cười nói:
– Chị hai, anh rể… Hai người đừng trách em, tại vì anh ấy không cho em gọi là anh Bạch, nên em mới gọi thẳng tên của anh ấy…
Quý Tín Hào cũng chỉ biết thở nhẹ một cái, khi nghe em vợ tương lai gọi một tiếng “Anh rể” thì tâm tình lập tức vui sướng, hiện tại chỉ thiếu điều là lôi hết ruột gan ra để bảo vệ cậu em vợ tương lai này. Nhưng ánh mắt của Thượng Quan Tịch Mộng nhìn cậu nhóc lại vô cùng không vui, cô nói:
– Ngày mai mẹ của Quán Tông sẽ đến thăm cậu ấy. Huyên Nhi, em nên gọi cậu ấy một tiếng anh rể đi, tránh ngày mai sẽ bị Bạch gia phàn nàn.
Gương mặt của Thượng Quan Tịch Huyên có chút không nguyện ý nhưng rồi cũng gật đầu đầy khó chịu. Quý Tín Hào cũng thấy cô làm vậy là rất đúng, nói cho cùng thì bây giờ cô cũng đã phụ nữ đã có chồng, dù người chồng này thật sự không được bình thường hay giả vờ ngu ngốc thì cũng là chồng của cô rồi.
Nói chuyện với nhau thêm một chút thì Quý Tín Hào cũng nói chút nữa ăn cơm xong anh cũng sẽ về Quý gia vài ngày, dù sao ngày mai nhà chồng của cô cũng đến, nhìn thấy một người đàn ông ở nhà của cô thì cũng ảnh hưởng không ít đến thanh danh của cô. Thượng Quan Tịch Mộng nhìn thấy anh như vậy thì cũng có chút không đành lòng, nhưng rồi cũng phải vì chuyện lớn mà đành để anh chịu ấm ức một chút vậy.
[…]
Khi tiễn Quý Tín Hào xong thì cô cũng cho khóa trái cửa phòng của anh.
Nhưng khi Bạch Quán Tông nhìn thấy nét mặt của cô không mấy vui vẻ thì bản thân anh cũng thấy không thoải mái, tại sao cô có thể vì một người mà đau lòng như vậy chứ, chẳng lẽ đối với anh thì cô không thể biểu hiện một chút gì đó gọi là không vui hay đau lòng sao? Nghĩ đến đây thì trong lòng của Bạch Quán Tông càng thấy tức giận, không kiêng nể ai mà ném chiếc điện thoại trên tay rồi bỏ về phòng.
Hành động này của anh cũng làm cho chị em nhà Thượng Quan phải giật mình một cái, nhìn anh bằng cặp mắt kinh ngạc, nhưng sau đó thì cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, xem ra cái đuôi hồ ly của anh không thể giữ nổi được lâu nữa rồi. Thượng Quan Tịch Huyên thấy chị hai của mình cười khó hiểu như vậy thì cũng nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:
– Chị hai… Anh ấy sao vậy?
– Chắc là cậu ấy buồn ngủ thôi. Em cũng đi ngủ đi Huyên Nhi, ngoan.
– Vậy chút nữa chị hai ngủ ngon, em đi ngủ trước nhé.
Đợi sau khi Thượng Quan Tịch Huyên lên phòng thì cô cũng đi về thư phòng để tiếp tục làm việc.
Từ sau khi kết hôn thì cô cũng không thể nhàn nhã chỉ lo cho Tập đoàn Thượng Quan, nhưng bây giờ thì hay rồi, liên hôn với Bạch gia, nhận được ba mươi phần trăm cổ phần Bạch Thị rồi cũng phải gồng gánh thêm một mớ hỗn độn của Bạch thị, nhìn số sổ sách mà Bạch gia gửi cho cô thì cũng chỉ là một mớ giấy bỏ đi mà thôi, cô còn phải còng lưng sửa lại, đúng là chẳng ra làm sao, cô thật sự không hiểu tại sao Bạch gia lại có thể thoải mái khi tra lại sổ sách như vậy sao? Đúng là nực cười.
[…]
Còn Bạch Quán Tông sau khi vào phòng liền vô cùng tức giận mà muốn quậy phá một trận, nhưng cũng may Hoàng Sước đã ở bên cạnh anh rồi nhắc nhở anh không nên bốc đồng nếu không sẽ hỏng chuyện mất.
Nhưng đối với một người như anh thì làm sao có chuyện tình cảm nam nữ với một nữ ma đầu như cô chứ, nhưng anh thật sự không nghĩ ra được tại sao khi nhìn thấy cô cùng người nam nhân khác nói chuyện yêu đương thì anh lại thấy không thoải mái, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên Hoàng Sước thấy thiếu gia nhà mình có thái độ này, cậu ta cũng nghi hoặc, nói:
– Thiếu gia… Cậu và Thượng Quan tiểu thư có…
– Thượng Quan tiểu thư gì chứ, gọi cô ấy là thiếu phu nhân.
Hoàng Sước bị thông tin này của anh làm cho khó hiểu, lúc đầu mới kết hôn thì cậu ta cũng nhiều lần gọi cô là thiếu phu nhân nhưng luôn bị anh mắng, còn nói sau này không được gọi cô là thiếu phu nhân, tại sao chỉ mới qua có mấy ngày mà tâm trạng tam thiếu gia đã thay đổi một cách chóng mặt như vậy chứ?
– Thiếu gia, nhưng trước kia cậu…
– Ngày mai mẹ tôi đến, cậu nên gọi cô ấy là thiếu phu nhân, đừng để bà ấy và chị ba biết mối quan hệ của chúng tôi chỉ là trên danh nghĩa…