Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 7: Chấp nhận liên hôn



“Ở rể?”, nhiều đời Bạch gia là trâm anh thế phiệt, làm gì có chuyện con trai nhà họ Bạch lại đi ở rể kia chứ, nhưng vốn dĩ Thượng Quan Tịch Mộng không để tâm chuyện này cho lắm, hiện tại đối với cô mà nói thì yêu đương, kết hôn chẳng là cái nghĩa lý gì cả, còn nếu như Bạch gia muốn liên hôn thì phải bắt buộc chấp nhận điều kiện cô đưa ra.

Nhưng Quý Tín Hào lại đang thầm cầu mong Bạch gia đừng chấp nhận, nhưng với người có cái tôi cao như Bạch Tông Tuyền thì ông ta hiển nhiên sẽ từ chối, chẳng những từ chối mà ông ta còn suýt mắng cô một trận.

– Nếu chú Bạch đã không đồng ý, thì cái hôn ước vớ vẩn này chú đừng nhắc đến nữa! Chào chú!

– Khoan đã…

Thượng Quan Tịch Mộng vừa xoay người đi thì Bạch Tông Tuyền đã gọi lại, ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn cô, nói:

– Được… Chú đồng ý với cháu, sẽ cho Quán Tông đến Thượng Quan gia ở rể.

Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào bất giác lại nhìn nhau, thành thật mà nói thì cô và Quý Tín Hào quen biết nhau cũng hơn một thập kỷ, cậu ta chu đáo, dịu dàng thế nào cô đều biết, chẳng những thế mà tình cảm Quý Tín Hào dành cho cô, cô cũng hiểu… Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi đến đây rồi thì cô biết phải làm sao đây?

Lúc này Bạch Quán Tông lại chạy đến bên cạnh của Thượng Quan Tịch Mộng, nắm lấy tay cô, cười ngây ngô, nói:

– Vậy sau này tiểu tỷ tỷ xinh đẹp sẽ vợ của Tông Nhi sao?

Nhưng Quý Tín Hào dường như không thích sự đụng chạm này, cậu ta liền kéo Thượng Quan Tịch Mộng lại, rồi đưa ánh mắt không thân thiện nhìn về phía của Bạch Quán Tông, nói thế nào thì cậu ta cũng là người nhìn Bạch Quán Tông lớn lên, bây giờ thì lại bị anh cướp mất vợ trắng trợn như vậy, thử hỏi ai mà không tức kia chứ? Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng đã giữ tay của Quý Tín Hào lại, cô nhìn anh, nói:

– Nếu như cậu lấy tôi, thì cậu sẽ phải rời khỏi Bạch gia… Tông Nhi có muốn rời khỏi nhà hay không?

– Không… Không đâu, Tông Nhi không muốn xa mẹ đâu… Mẹ ơi…

Mã Dao Diêu cũng khó xử nhìn về phía chồng của mình, nhưng Bạch Tông Tuyền không muốn quản, đối với ông ấy hiện tại thì ở đâu mà chẳng được, chỉ cần Thượng Quan Tịch Mộng đồng ý giúp đỡ Bạch thị là đủ lắm rồi.

Nói chuyện với nhau thêm một lúc thì hôn sự này cũng đã được định, Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào về trước, còn Bạch gia thì nói đợi vài ngày nữa sẽ cho người đưa sính lễ đến.

Khi quay lại xe, Quý Tín Hào đã nhìn cô, không nhịn được sự tức giận mà mắng cô một câu.

– Thượng Quan Tịch Mộng, em có bị ngốc không? Bạch Quán Tông là một đứa ngốc, em… Em… Bao nhiêu người lành lặn, phát triển bình thường muốn lấy em, em lại từ chối. Bây giờ em lại muốn gả cho một thằng ngốc, em bị Bạch gia làm cho hồ đồ rồi à?

– Bao gồm cả anh sao?

– Hả? Em nói gì?

Thượng Quan Tịch Mộng nhìn vào mắt của Quý Tín Hào, sau đó nói:

– Cả anh cũng nằm trong nhóm phát triển bình thường đúng không?

Quý Tín Hào bất giác lại giật mình nhìn cô, hóa ra bao nhiêu năm nay cậu ta ở bên cạnh cô không uổng phí, ngay lập tức Quý Tín Hào liền nắm lấy tay của Thượng Quan Tịch Mộng, nói:

– Đúng… Tiểu Mộng, anh thích em… Anh thích em từ lâu rồi.

Thượng Quan Tịch Mộng mỉm cười, cô nhẹ nhàng rút tay ra, đưa tay vuốt má của cậu ta, đáp:

– Em biết, em biết từ lâu rồi.

– Vậy tại sao em lại đồng ý hôn ước của Bạch gia?

Nghe đến đây, Thượng Quan Tịch Mộng lại không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Thật ra vừa rồi nhìn thấy anh bị bắt nạt thì cô đã nhìn ra trong ánh mắt cứ tưởng là đơn thuần, ngây ngô kia lại chứa đầy sự căm phẫn, hơn nữa tên Hoàng Sước đi bên cạnh anh trông cũng rất quen mắt. Nếu như suy đoán của cô là đúng, thì Bạch Quán Tông thật ra chẳng có ngốc chút nào, không những vậy mà anh còn có thể là thành viên của Tuyệt Vệ quân… Hoặc hơn nữa đó chính là chủ của Tuyệt Vệ quân.

Mà hiện tại Tuyệt Vệ quân đối với cô rất quan trọng, chuyện năm đó cha mẹ cô đột ngột qua đời chắc chắn không phải do trùng hợp, cô từng nghe cha cô nói trước kia gia đình cô và Phùng gia có chút xích mích, lúc cha mẹ cô còn sống thì tập đoàn Thượng Quan nhiều lần giành được mối làm ăn của Phùng thị, nên bị ghim hận, nếu cô suy nghĩ tiêu cực thì chủ mưu năm đó là Phùng gia…

Nhưng mà… Nhưng mà cô không có bằng chứng, nên chẳng lẽ buộc tội họ được. Nhờ vả đến Tuyệt Vệ quân, chính là sự lựa chọn cuối cùng của cô. Nếu nghi ngờ của cô là sai, thì xem như cô tìm thêm bạn để chơi cùng Tịch Huyên, dù sao cũng chỉ là thêm hai cái miệng ăn cơm, Thượng Quan Tịch Mộng cô vẫn nuôi nổi hai người họ.

– Tiểu Mộng Nhi, hay là… Anh cũng đến Thượng Quan gia sống có được không? Để Bạch Quán Tông và Hoàng Sước ở bên cạnh em, anh không yên tâm.

Được rồi, là ba miệng ăn…

[…]

Về đến Thượng Quan gia, Tịch Huyên nhìn thấy chị mình và Quý Tín Hào thì liền vui vẻ chạy ra xem, còn rất thân thiết với cậu ấy, vui vẻ gọi:

– Anh sắp rể, anh lại đưa chị em về à?

Cách gọi quái đản này của Thượng Quan Tịch Huyên đã làm cho cô và Quý Tín Hào phải nhíu mày lại, hỏi:

– Sao lại gọi anh là “Anh sắp rể”?

– Vì anh thích chị hai của em, mà nếu anh cưới chị em thì anh sẽ là anh rể của em. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa cưới được chị em, nên anh chỉ là “Anh sắp rể” thôi.

Quý Tín Hào liền xoa xoa đầu của em vợ tương lai, cười nói:

– Chị hai em sắp kết hôn rồi.

– Là họ Bạch kia sao? Chị hai, em tưởng chị sẽ hủy hôn chứ?

Nhưng cô cũng không thể nói hết suy nghĩ của mình cho em trai nghe được chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu rồi lảng sang chuyện khác.

– Chị hai… Chị giấu em cái gì hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.