Tiểu quỷ trường Harvest Moon.
Chapter 19:
-Mọi người cũng đã biết là còn vài ngày nữa là sẽ đi dã ngoại 2 ngày 1 đêm. Số lượng học sinh là hơn nghìn người do cấp 2 và cấp 3 đi cùng với nhau do đó việc quản lý học sinh của nhà trường hết sức khó khăn. Nên hội học sinh yêu cầu lớp trưởng lớp phó cán bộ lớp giúp đỡ quản lý lớp mình cùng thầy cô chủ nhiệm.- Nó nghiêm nghị nhìn cán bộ các lớp dặn dò.
-Ngoài ra các lớp và đội sao đỏ phải phối hợp với hội học sinh để nề nếp được tốt hơn tránh sảy ra điều k mong muốn. Nếu thấy thành viên lớp mình có hành động chống đối thì ghi tên vào sau khi trở về sẽ kỷ luật học sinh đó.- Nam liếc nhìn đám người phía lạnh lùng nhắc nhở cộng đe dọa khiến các cán bộ lớp gật đầu rùm rụp.
-5h00 sáng xe bắt đầu đi vì khá xa nên yêu cầu mọi người đến sớm không thì ở lại trường mà chơi với cây cối hoa lá nhá- Thiên nói đùa khiến cả phòng hội học sinh cười ầm lên_Ehem-hắng giọng nói típ_đồ ăn đồ uống và những cọc trại bạt trại mang đi đầy đủ đảm bảo chỗ ở và lương thực tránh tình trạng chặt cây vặt lá về làm túp lều tranh và lên rừng kiếm ăn như khỉ- Hội phó mới hóm hỉnh cười đùa nhưng trong lời nói mang tính nhắc nhở.
-19h00 tối sẽ về đến Hà Nội nhớ nhắc bama đón nhé. Giờ thì giải tán trước khi về cầm túi bánh kẹo về nhá. Chúc chuyến đi vui vẻ!- Nó nham nhở đưa mỗi người túi bánh kẹo coi như quà động lực giúp hội học sinh. Mọi người cũng tươi cười đi về lớp mình bàn tán này nọ. Còn lại lớp nó, lớp anh Nam và chị Huyền ở lại.
-Nhi à hay hôm đấy xuống nhà tui ngủ đi 1 mình tui gọi nhỏ Quỳnh chắc đến 7h mất đi mà…- Oanh năn nỉ nó xuống nhà Quỳnh ở 1 tối. Nhỏ Quỳnh là chúa sâu ngủ mà.
-Éh ý kiến hay đếy. Nam Thiên đi cùng hôg?- Nó nhí nhảnh nhảy sang bên chỗ Nam và Thiên đứng lay lay cánh tay Nam.
-Ế ai lại nhà con gái bao giờ.- Thiên nhăn nhó mặt mũi làm ông Nam tắt ngấm nụ cười (^^ ông Nam nhá có í đồ gì đây? Nam: ý đồ cái đầu ngươi ta trong sáng thế này cơ mà. Tg: bít âu đc! Nam: thích chít hở?Tg: Dạ hôg-té)
-Hay qua nhà Phương có thằng Hiếu đấy. Tập chung như thế cũng vui mà- Phương đề nghị. Ui seo nóa iêu chị này thế nhờ.
-Quyết định vậy đi. Nhi cô gọi thằng Huy vào nhà tôi nhé.- Hiếu lên tiếng chốt lại vấn đề quay sang nó nhắc gọi hộ thằng đệ.
-Ok. Tụi tui cắm đô trước 1 ngày đấy. Giờ về lớp.- Nói rồi nó lôi 2 con bạn đi về lớp vừa đi vừa líu lo. …….Tua thời gian nhanh hơn đến ngày chủ nhật……..
…… Tại nhà nó……
-Mấy đứa đi cẩn thận nhé có cần ta cho vệ sĩ đi cùng không?- Papa nó ngồi uống tách cà phê nhắc nhở đôi mắt nhìn bọn nó tràn đầy yêu thương.
-Kìa papa tụi con đi chơi mà…- nó nhõng nhẽo. Papa thật là…
-Đồ đạc quần áo chỉ có thế này thôi à? Có cần mang thêm gì k?- mama Nam hỏi. Mama ông này thương con cực kì. Hôm trc lão ý đói mò vào bếp làm đồ ăn nhưng k may bị đứt tay. Thế là mẹ lão thương con đến nỗi phát khóc, lão Nam dở khóc dở cười dỗ mẹ mãi mới nín. Cả nhà hôm đó được trận cười no bụng.
-Dạ thôi ạ. Con nghĩ như thế hơi nhiều đấy ạ.- Anh Nam xua tay ý nói không cần thêm. Mẹ Thiên thì nhắc nhở cậu quý tử đi cẩn thận làm Thiên méo mặt.
-Thế mấy đứa xuống nhà họ Đỗ à? Đi cẩn thận nhé có gì alo cho ông.- ông nó ngồi bế Long-em Thiên dặn dò.
-Vâng chúng con chào cả nhà- Đồng thanh. Rồi leo lên chiếc mui trần do Nam làm tài xế tiến thẳng đến nhà họ Đỗ. Biệt thự nhà họ Đỗ gần nhà họ Hoàng (nhà Quỳnh) và nhà tập đoàn Green Hill (nhà Oanh). Được xây theo kiến trúc kiểu Pháp. Dàn hoa leo màu tím được trồng từ ngoài cổng đến sân của căn nhà. Dọc đường đi vào trồng cỏ và những chậu hoa hồng đỏ tươi. Tóm lại là muốn vào được nhà là phải đi qua vườn mà vườn cũng không rộng lắm chỉ có hoa cỏ cây anh đào và chiếc xích đu trắng. Khu vườn đc bao trùm cả dàn hoa leo màu tím rất bắt mắt nhưng vẫn tạo không khí thoáng đãng. Sau khi cất xe. Anh em nhà nó theo chân quản gia vào chào hỏi lão gia phu nhân họ Đỗ. Bên trong ngôi nhà đc trang trí theo kiểu cổ điển nhưng vẫn toát lên vẻ hiện đại.
-Kính chào chủ tịch Đỗ cùng phu nhân. Tụi nó lễ phép chào người ông và bà tầm bằng tuổi ông nội nó. Bà Đỗ mỉm cười hiền hậu.
-Rất đc gặp các cháu. Cứ gọi bình thường đi.
-Dạ.-cùng lúc đó Phương và Quỳnh bước vào phòng khách.
-A mọi người đến rồi hả ngồi đi- Phương rót nước mời khách.
-Ơ…
-Haha ngồi đi nào. Đông con cháu nói chuyện mới vui.- Ông Đỗ bây giờ mới lên tiếng. Quả là gia đình gia giáo mời ngồi mới dám ngồi. Nó Thiên Nam lễ phép cúi người rồi ngồi xuống uống trà. Cách uống trà của mí anh chị nè rất ra dáng quý tộc.
-Ừm mấy đứa chỉ ở hôm nay thôi hả?- ông Đỗ phá không khí ắng của căn phòng.
-Dạ vâng ạ làm phiền gia đình quá ạ.-nó lễ phép trả lời nhẹ nhàng.
-Haha đừng sợ cứ tự nhiên đi hôm nay ta rất vui vì có thêm người để chơi_ông cười quay sang bà Đỗ_bà nó chuẩn bị cơm đi.- bà Đỗ gật đầu đứng lên cười rồi đi vào bếp.
Nó ngồi đấy 1 tý rồi đứng lên vào bếp để cho 3 ông cháu nói chuyện về kinh tế. K phải nó k piết mà hôm nay nó muốn vào bếp.
-Bà ơi bà để đấy cháu làm cho ạ.-Nó giật nhẹ vạt áo bà Đỗ.
-Thôi cháu ra ngoài chơi đi bà làm được rồi.-bà cười hiền hậu xoa đầu nó. Bà rất thích nó con bé rất dễ thương lại ngoan ngoãn ăn nói dịu dàng. Giá như nó làm cháu dâu bà thì tốt (ááá chajjj ui grandma của anh Hiếu kết chị Nhi nhà ta rồi kìa).
-Cháu biết làm mà bà.-chưa kịp để bà phản ứng nó nhảy vào cắt cắt thái thái xào xào nấu nấu. Thỉnh thoảng trong căn bếp nhỏ vang ra tiếng cười của 2 bà cháu về những câu chuyện cười của nó. Hiếu đi qua bếp dừng lại nhìn bà nội và nó nấu cơm.”trông con nhỏ đeo cái tạp dề của mama mình kìa ngố quá đi” 1 cảm giác lạ khi nhìn thấy hình ảnh này. Mỉm cười nhẹ bước ra ngoài phòng khách líu lo cùng ông nội…. -Mọi người vào ăn cơm thôi nào-bà Đỗ gọi mọi người vào ăn cơm.
-woa… Ngon quá…-Thiên thấy thức ăn mắt sáng lên và cái tính trẻ con đã trỗi dậy.
-Hứ bà tui mà lại- Phương hếch mặt lên giọng tự hào về bà nội.
-Hôm nay k phải bà nấu- bà Đỗ nhẹ nhàng lên tiếng.”keng…”. Chiếc thìa trên tay Phương rơi xuống Thiên nhìn Phương mỉm cười đắc thắng.
-Ơ… Thế ai nấu đấy ạ?- Quỳnh ngơ ngác hỏi bà.
-Nhi nấu!-Hiếu và bà cùng nói.
-Haha chị Nhi mà nấu thì…-Thiên kéo dài từ “thì” làm mọi người hồi hộp.
-Thì sao ạ?-Quỳnh tò mò muốn biết con nhỏ bạn thân nấu ăn thì làm sao?
-Thì…
-Thì làm sao anh nói nhanh coi- Phương bắt đầu bực với tên hâm kia.
-Thì số 1 là mẹ số 2 là người chị đáng yêu của tôi.-Nam nhanh chóng giải thích nếu k thì tan xác với chị em Quỳnh Phương.
-Aishhh… Em đang trêu con nhỏ kia thì anh…-Thiên tức tối phụng phịu nhìn Nam.
-Á thèng kiaaa… Dám lấy chị ra đùa dỡn. Chết em rồi bé yêu ạ.- Sau khi đã hiểu ra vấn đề thì máu nóng trong người nó bốc lên hùn hụt và…
-AAAAAAAAAAAAAA…. Bà chị độc ác thế này sao lấy chồng được- Tiếng hét ai oán của ai đó vang lên.
-Không lấy được thì thôi…
Thế là hai chị em đuổi chạy vòng quanh nhà. Ông Đỗ không những khuyên can mà còn châm dầu vào lửa làm bà Đỗ lườm nên im bặt.
-STOP…..
Nó và Thiên dừng lại nhìn Nam.
-Vào ăn!
2 chị em nhìn nhau với ánh mắt rực lửa rồi ngồi ăn cơm. Bữa cơm diễn ra vui vẻ mọi người nói hết chuyện này đến chuyện nọ mà cười không ngớt. Sâu trong lòng nó 1 sự ấm áp len lỏi trong tim…
Buổi chiều pama của Phương Hiếu đi làm về. Hai người này rất vui tính hóm hỉnh. Nó và mama Hiếu ngồi nói chuyện về thời trang mĩ phẩm phong tục ẩm thực Hàn Quốc. Có vẻ như nó và bác rất hợp nhau. Về việc kinh tế 3 chị em nó phối hợp với nhau rất ăn ý những câu phân tích rất lý lẽ tỉ mỉ khiến ông Đỗ và bác Hùng gật gù tán thưởng rất nhiều. Bác Hà từ trong nhà bếp bước ra trên tay là đĩa hoa quả.
-Các cháu có dự định gì trong tương lai chưa?
-Dạ trong lúc đợi cháu hoàn thành chương trình lớp 12 thì Nam và Thiên sẽ học thêm 1 văn bằng trong 1 năm rồi chúng cháu quản lý tập đoàn khoảng 2-3 năm ạ.
-Ơ… Thế là đc rồi học xong lớp 12 bay về Hàn Quốc ngay.
-Vâng…
Nó xin phép ra ngoài vườn đi dạo. Tiến về phía chiếc xích đu trắng nó ngồi xuống ngẩng mặt lên trời ngắm sao. Tuy không đẹp giống ở Hàn Quốc nhưng nó vẫn ngắm. Gió mát thổi nhẹ nhàng hoà vào mùi hương hoa rất dễ chịu. Nó cầm 2 cái dây xích ở 2 bên cái xích đu ngẩng mặt mặt lên trời mỉm cười ngây ngô gió thổi tóc xõa bay. Và hình ảnh đó đã có người chụp được đó là… Hiếu. Cậu đang đứng trên ban công tầng 3 hóng gió trước lúc nó ra vườn. Cậu đứng nhìn nó rất lâu. Cậu nhớ hồi bị gãy tay nó và cậu cùng đứng dưới cây bằng lăng tím chờ Quỳnh mua đồ dùng. 2 người không nói câu nào, cậu cầm cốc trà sữa hút muốn nói nhưng vẫn cố lạnh lùng. Nó hồn nhiên đứng mút kẹo nhưng mặt có vẻ nghiêm trọng… Cậu cười mãi mãi nó không thuộc về cậu nó ghét cậu thế cơ mà “em hãy ghét tôi đi…để tôi quên được em”.
Hai con người…. Hai suy nghĩ khác nhau…. Chỉ cần mở lòng ra…. Họ sẽ thuộc về nhau.
Phương đã thấy tất cả. Cô mỉm cười nhìn cậu em trai mình rồi bước vào nhà một dòng suy nghĩ ngang qua :”mạnh mẽ lên em trai. Chị tin em sẽ làm cô bé thích em…”
……………………
-Nhi này k phải tao mê tín hay thế nào đâu nhé.- 10h30 nó và Quỳnh vẫn chưa ngủ. Nằm trên giường bỗng Quỳnh quay sang nói với nó.
-Ừ nói đi tao k để ý đâu.-nó cười kéo lại chăn cho nhỏ bạn ngốc (bật điều hoà chắc là lạnh ^^)
-Tao… Tao… Có cảm giác chuyện gì đó sẽ xảy ra ý.-nhỏ lo lắng nhìn nó. Từ đâu ra Quỳnh thấy bất an thế nào ấy.
-Thôi được rồi… Đừng lo lắng nữa… Mau ngủ đi mai dậy sớm.- nó trấn an Quỳnh nhưng trong cũng tự nhắc nhở bản thân rằng “ngày mai cũng phải cẩn thận nữa”…
Liệu linh cảm của tiểu thư nhà họ Hoàng có đúng hay không? Chuyện gì sẽ xảy ra trong chuyến đi dã ngoại này? Mời các bạn đọc tiếp chapter 20.
Mong các bạn ủng hộ mình nhiều hơn.
……..Hết chapter 19…….