Không để suy nghĩ tiếp theo kịp xuất hiện trong đầu, Yến Nguyên dùng hết sức trừng mắt với Khải Hoàng. Và đúng hơn là… thứ đang xuất hiện phía sau anh. Môi cô mấp mái, thều thào bằng cả sức lực còn lại:
– Hạnh… – Chữ còn lại phải kẹt lại trong cổ họng, một dòng nước ấm nóng tanh tưởi màu đỏ tươi văng lên cả mặt cô sau tiếng “Bụp” kinh hoàng. Đôi mắt Khải Hoàng trừng lớn, rồi anh ngã sang một bên.
Bóng dáng người phụ nữ đáng sợ đó xuất hiện trước mặt cô, trên tay là một hòn đá còn nhỏ máu. Máu bắn cả lên mặt bà ta, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã vặn vẹo vì tức giận và thù hận càng trở nên ghê rợn.
Yến Nguyên nhìn Hạnh Phương, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười lạnh ngắt rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Cô hồi tưởng về những gì mình trải qua…
Một cuốn phim quay chậm có quy luật…
Ba…
Yến Vy…
Và Phong…
Cuộc sống… có lẽ chấm hết từ đây.
Sinh mạng cô rồi sẽ kết thúc trong tay người phụ này…
Mọi thứ…
[…]
Không có thứ gì là vĩnh viễn…
Có bữa tiệc nào mà không tàn?
Cái gì… rồi cũng sẽ có cái kết của nó…
Nhưng liệu chúng ta có đủ dũng cảm đón nhận cái kết đó hay không?
…
[…]
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Ông Dũng và Nam Phong liền giống như phóng đến trước mặt vị bác sĩ phẫu thuật chính và đội ngũ y tá vừa bước ra, hỏi dồn dập:
– Con gái tôi sao rồi bác sĩ?
– Cô ấy như thế nào rồi?
Vị bác sĩ phẫu thuật chính gỡ găng tay và khẩu trang y tế có dính máu trao tay cho một y tá gần đó, đưa tay lau mồ hôi sau cuộc phẫu thuật kéo dài 6h đồng hồ rồi dùng ánh mắt ái ngại nhìn hai người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng trước mặt. Ông nghiêm giọng hỏi:
– Cả hai đều là người nhà của bệnh nhân?
– Phải! – Ông Dũng và Nam Phong đồng thanh trả lời, sau đó hơi đưa mắt nhìn nhau trong vài giây rồi lại đặt lực chú ý vào bác sĩ.
– Khi nào chúng tôi có thể thăm con bé? – Ông Dũng vô cùng lo lắng, lại gấp rút hỏi.
– Trước mắt phiền hai vị đi theo tôi.– Bác sĩ phẫu thuật chính đưa tay làm dấu mời với ông Dũng và Nam Phong rồi bước đi trước. Ông Dũng và Nam Phong hơi nhíu mày đưa mắt nhìn nhau rồi cũng bước theo sau.
3 người mất chưa đến 1ph để đi đến một căn phòng cách đó không xa. Trên cánh cửa gỗ sơn trắng, dòng chữ “Phòng theo dõi đặc biệt” được khắc chìm rồi sơn vàng nổi bần bật. Vị bác sĩ hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước vào, ông Dũng và Nam Phong cũng vào theo.
Trong phòng có một bàn làm việc đặt đối diện cửa ra vào, bên tay phải để một chậu cây cảnh cao ngang hông, bên trên là một bức ảnh kĩ yếu. Nếu chỉ liệt kê những chi tiết trên, quả thật căn phòng này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng phía trái căn phòng là một bức tường bằng kính trong suốt, có thể nhìn xuyên qua phòng bên cạnh. Trong căn phòng đó, trên chiếc giường bệnh trắng muốt, cơ thể nhỏ nhắn của Yến Nguyên nằm im bất động. Có hơn 3-4 loại ống truyền dịch và dây theo dõi cắm vào người cô, trên đầu còn đang quấn một lớp băng trắng, có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ của các thiết bị theo dõi thông qua vài lỗ truyền âm nhỏ khoan trên bề mặt kính. Các con số hiển thị trên màn hình cho biết, huyết áp và nhịp tim của cô đang rất thấp, có phần không ổn định.
– Yến Nguyên…
Ông Dũng đi đến sát tấm kính rồi gọi tên cô the thé. Một giọt nước mắt trong suốt mặn chát lăn trên gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều vì lo lắng của ông, rơi xuống nền gạch trắng muốt. Đau đớn, bất lực, tự trách… ông khóc cho đứa con gái tội nghiệp của mình và cả sự vô dụng của bản thân. 17 năm qua, chưa một lần ông bảo vệ được đứa con gái của mình và người phụ nữ mình yêu. Tại sao người nằm ở đó bây giờ không phải là ông mà là Yến Nguyên? Làm như vậy có khác nào giết chết từng tế bào sống trong ông? Ông trời ơi, tại sao lại nhẫn tâm với con gái của con như vậy?
– Cháu sẽ giết chết bà ta…
Nam Phong cuộn tay thành nắm đấm áp lên tấm kính, từng chữ nói ra tựa như đã đem hàm răng hoàn mĩ nghiến nát. Ánh mắt anh tối lại, vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm. Người đàn bà tên Hạnh Phương đó, chỉ cần bà ta được bác sĩ cứu sống thì anh cũng nhất định khiến bà ta chết trong tù.
– Tình trạng của cô ấy hiện giờ, có thể nói là rất xấu.