Sau buổi học bơi hôm đó, Yến Nguyên phải ở nhà dưỡng bệnh 3 ngày vì cô bị huyết áp thấp, phải bồi bổ lại. Kế hoạch do YếnVy dày công tốn tiền vạch ra cũng coi như công cóc.
Cũng sau vụ việc ở hồ bơi đó, hình tượng của Khải Hoàng và Thanh Thúy không biết vì lí do gì mà được nhân lên mấy bậc.(!?) Tiếng tăm của Yến Nguyên và Diệu Anh thì ngày càng lớn, lượng fan không thua gì Thanh Thúy, chủ yếu là nam sinh.
[…]
Như thường lệ, Diệu Anh sẽ dùng bữa trưa ở căn-tin trường, do đầu bếp của cô đích thân nấu, sau đó sai người mang tới cho cô, Yến Nguyên thì không – ăn – trưa, thường thì sẽ nghe nhạc.
Lâu lâu lại có một fan hâm mộ quá khích mà chuẩn bị cả bữa trưa rồi đứng cúi đầu đưa tận bàn Yến Nguyên, nhưng kết cục thì ai cũng biết: cả nhìn thì Yến Nguyên cũng chẳng nhìn lấy. Thế mà cả phần ăn trưa của Diệu Anh thỉnh thoảng cũng có không ít kẻ làm rồi đưa tới, báo hại vệ sĩ của Yến Nguyên ăn muốn nổ ruột.
Còn thư tỏ tình thì coi như toi, tụi nó không dám đến gần nên toàn đưa cho vệ sĩ, cuối cùng hai nàng lại không đọc rồi còn nói một câu: “ Mấy anh đọc giùm đi!”. Vậy là tỏ tình hai bà chủ thành tỏ tình vệ sĩ mới ghê. ~_~
Còn hai anh chàng Nam Phong và Bảo Khánh mới tức. Năm nào cũng nhận cả đống thư hâm mộ của fan vậy mà năm nay lại không chịu nhận, khổ nỗi làm tan nát tim không biết bao nhiêu em. Kể cũng lạ, năm trước thì Nam Phong cũng không có nhận, có mỗi Bảo Khánh xớn xa xớn xác, nhận hết phần cậu rồi còn xớ rớ tới phần của Nam Phong, đọc cho đã còn cười sặc sụa trêu ghẹo anh, báo hại chạy như ma đuổi không biết bao nhiêu lần.
Năm nay không hiểu lí do gì mà cả hai im bặc mà còn lạnh lùng phát sợ. Bảo Khánh chỉ bắt chuyện với mỗi Diệu Anh, lâu lâu thì cũng nói được với Yến Nguyên 1-2 câu gì gì đó. Nam Phong thì như tảng băng, không nói không rằng, suốt buổi ngồi nhìn chăm chăm vào một đôi mắt màu tro của ai đó khiến Yến Nguyên cảm bức bối thấy khó chịu vô cùng, cứ y như bị theo dõi một cách công khai.
[…]
Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây và có lẽ là ngoại lệ khi Yến Nguyên cùng Diệu Anh xuống căn-tin ăn trưa, gây ra một vụ “ ùn tắc giao thông” không hề nhẹ. Biết bao con mắt soi mói xen lẫn thán phục cứ chỉa thẳng vào hai cô, trong khi phía sau còn có hai vệ sĩ “ mình cao hai trượng” đi cùng, nhiệm vụ của họ ngoài bảo vệ thì còn có sai vặt khi hiện giờ cả hai đang cầm hai phần đồ ăn trưa cho Yến Nguyên và Diệu Anh. ?_?
Cả hai chọn cho mình một bàn rộng rãi thoáng mắt gần cửa sổ và cũng là bàn trống duy nhất hiện giờ rồi ngồi xuống, hai vệ sĩ chu đáo đặt hai phần ăn xuống rồi lùi ra xa 5m.
– Sao hôm nay nổi hứng ăn trưa thế? – Diệu Anh vừa xếp khăn ăn đặt lên đùi vừa hỏi.
– Là ba! Ba biết tớ không ăn trưa nên từ nay cho nhà bếp mang đồ ăn đến cho tớ! – Yến Nguyên lười biếng mở hộp. Của cô là cháo gan ngỗng, súp gà nấu nấm và một ít táo xanh.
– Ba cậu làm đúng đó! Cậu không ăn trưa như thế, huyết áp thấp là đúng rồi! – Diệu Anh cũng mở hộp của mình. Có thịt bò xào đậu Hà Lan, cá hấp cải xanh, canh bí đỏ nấu tôm và cơm trắng.
– Liên quan gì đến nhau! Cậu uống gì không, tớ nói người đi mua?! – Yến Nguyên săm soi thố cháo gan ngỗng trước mặt, phải bảo đảm an toàn mới dám húp thử một miếng.
– Nước suối được rồi!
Yến Nguyên nhận được đáp án, phất tay ra hiệu cho một vệ sĩ chạy đến rồi dặn dò:
– Mua cho tôi 1 chai nước suối và 2 chai Rivive! Mua mấy loại nhập khẩu ấy! Ở đây chắc không có đâu, ra ngoài mua đi!
– Dạ bà chủ! – Một vệ sĩ trả lời rồi rời đi.
– Nguyên này, cậu thật sự không ăn cơm à? – Diệu Anh hỏi.
– Không! – Yến Nguyên trả lời, tay lấy muỗng khuấy khuấy thố súp gà y hệt kiểm nghiệm độc tố trong đó.
– Why? ( Tại sao?)
– Không thích thôi!
– Không thích cái gì? – Nam Phong bất thình lình xuất hiện, còn có cả Bảo Khánh. Cả hai định kéo ghế ngồi xuống thì vệ sĩ chạy đến ngăn lại nhưng bắt gặp ánh mắt biết nói của Yến Nguyên thì lẳng lặng lùi lại.
– Hello! Ăn gì đấy? – Bảo Khánh cười hì hì đặt khay cơm của mình xuống.
– Ăn trưa! – Diệu Anh.
– Hình như chúng ta không thân tới mức có thể ngồi ăn như thế này nhỉ? – Yến Nguyên giọng cáu kỉnh nhìn Nam Phong nói.
– Vậy thì bắt đầu từ bây giờ cứ mỗi bữa trưa là ăn chung thế này để làm thân đi! – Nam Phong nhún vai một cái, cúi xuống bắt đầu ăn.
– Cậu…- Yến Nguyên lắc đầu một cái, tốt nhất là không nên tranh cãi với Nam Phong.
– Nghe nói 2 người đi đâu cũng có 2-3 vệ sĩ mà sao từ nãy giờ thấy có 1 người vậy? – Bảo Khánh.
– Đi rồi! – Yến Nguyên vừa trả lời xong cũng là lúc vệ sĩ kia xuất hiện, đặt túi nước lên bàn rồi lùi ra.
– Về rồi đấy! – Diệu Anh lấy chai nước suồi ra, nhưng khổ nổi cái nắp chắt quá vặn mãi mà không được.
– Để tớ! – Bảo Khánh chìa tay ra, ý bảo Diệu Anh đưa cho cậu mở giúp.
– Này!
Kịch!
Nhìn Bảo Khánh mở sao mà dễ dàng quá không biết, vặn nhẹ một cái là ra.
– Cảm ơn! – Diệu Anh cười cười.
– Không có gì! – Bảo Khánh cũng cười cười.
Đến lượt Yến Nguyên mở chai Revive của cô thì cũng vặn vẹo một hồi mà chẳng chịu dứt ra. Cô liết vệ sĩ một cái, anh ta liền hiểu ý chạy lại nhưng Yến Nguyên vừa đưa ra thì chai nước bị Nam Phong giật trên tay rồi quay lại phất tay ra hiệu cho vệ sĩ của Yến Nguyên ý nói “ Không cần các người!”.
– Làm gì vậy hả? – Yến Nguyên lườm Nam Phong một phát.
– Mở nắp chai nước! – Nam Phong cũng vặn nhẹ một cái, thao tác còn dễ dàng hơn Bảo Khánh thì cái nắp chai cũng dứt ra.
– Cầm lấy!
– Không cần!
Cô hừ lạnh một cái, đưa tay định lấy chai khác thì cổ tay đã bị Nam Phong bắt lại. Anh dúi chai nước vào tay cô, không nói không rằng rồi cúi xuống ăn tiếp nhưng vẫn nhận ra Yến Nguyên đang ngượng đỏ cả mặt, Nam Phong cười thầm, cố gắng che giấu biểu hiên vui vẻ của mình hiện giờ.